Cho Em Xin Một Điếu Thuốc

Chương 5


Đọc truyện Cho Em Xin Một Điếu Thuốc – Chương 5

Buổi chiều lúc ăn cơm ở lầu dưới cơ quan, tôi bảo họ đóng hộp riêng một xuất canh gà.
Đứa phục vụ bé tẹo mặt chi chít tàn nhang lem lém nhìn tôi hỏi: “Đóng thế nào ạ?”
”Thế nào nữa! Mày cho anh cả cái nồi, chiều anh đem trả nhà hàng”
Hai đồng nghiệp đi cùng tôi tỏ vẻ tò mò, hỏi tôi mang canh gà đi đâu, tôi cười bảo: “Tớ vào thăm dì hai bệnh đang nằm viện”
Tôi vác nồi canh gà cho “dì hai” đi đón Sư tử vàng.
Sư tử vàng hình như chưa rửa mặt, chắc đêm qua bận bịu lắm.
Vừa lên xe ả đã ngửi thấy mùi canh gà thơm ngọt.
“Ối, Đẹp trai, anh mang gì theo thế?”
“Nước canh gà thơm nức thế kia cô không ngửi thấy sao?”
“Chết thôi…Người ta đi thăm bệnh mang hoa tươi, anh mang canh gà, vô duyên phết nhỉ!”
“Canh gà ăn được, hoa có ăn được không?”
“Ăn cái c…, bị mổ ruột thừa cái con mẹ nó ra rồi, chả nuốt gì vào bụng được đâu.”

“Chẳng phải cô cũng mang cơm đấy thôi? Con gái con đứa, hở mồm ra là nói bậy”
“ĐM nhà anh, nhãi ranh…Em không mang cơm thì mang gì, nó ăn được hay không là việc của nó, em cũng chỉ quan tâm được đến thế. Ê, anh làm cái gì?”
“Làm cái gì là làm cái gì?”
“Ngu thế, em hỏi anh làm nghề gì? “
“Trung Quan Thôn, làm về máy tính”
“Công nghệ cao cơ đấy, chẹp chẹp…để ý đến Diệp Tử rồi hả? Anh có bao nhiêu trăm nghìn?”
“Tôi tên Lý Trăm Triệu, không phải Lý Trăm Nghìn.”
“Anh hơi hão đấy!”

“Này, tên em là gì?” Tôi nhìn cô ta qua kính chiếu hậu, chả lẽ lại gọi người ta là Sư tử vàng?
“Anh gọi em Tiểu Ngọc là được rồi!”
Tiểu Ngọc? Tên cũng thú vị lắm, chỉ có điều dùng trên một đứa lấc cấc thế này thật uổng. Nhưng điếm thì có tên thật bao giờ. Chẳng phải có câu đối thế này sao:

Tên giả họ giả địa chỉ giả, lừa người lừa tiền lừa tình cảm
Mùi thuốc tẩy trùng sộc lên mũi, khi chúng tôi đến nơi em vẫn chưa thức giấc. Sư tử vàng Tiểu Ngọc vừa đặt cặp lồng cơm xuống đã chạy vào nhà vệ sinh.
Tôi ngồi xuống cái table-de-nuit kê phía đầu giường, ga giường trắng tinh làm nền cho gương mặt trắng xanh của em, người con gái trong mơ của tôi.   
***
Tôi không kìm nổi, đưa tay vuốt nhẹ lên tóc em.
Em từ từ hé mắt, nhìn tôi thật lâu, cái nhìn như thể chẳng hề quen biết, rồi khép mắt lại.
Em không nhìn tôi thêm, mà nói: “Cho em một điếu thuốc”
“Ở đây không cho hút đâu. Em ăn gì trước nhé?”
Em lắc lắc đầu, mở mắt nhìn tôi: “Ăn gì chứ, em chẳng muốn ăn gì, nhận truyền mấy chai to đùng rồi, truyền đến mức người mềm nhũn, giờ chỉ muốn hút thuốc”
“Baby, dậy rồi đấy à, thế nào? Khá hơn tí nào chưa? Đêm qua mày không đi, có mấy ông khọm tìm mày đấy, bọn này thiếu cô em hấp dẫn như mày là tõi hết cái m… nó rồi, ăn chút gì không? Tao bảo đứa giúp việc ở nhà nấu cho ít cháo, chắc mình cũng chả ăn được gì…kìa, anh Đẹp Trai này,” Tiểu Ngọc chỉ vào tôi, “Người ta còn đem cả canh ninh gà ình kìa, cứ như chăm bẵm bà đẻ ý”
“Sư mày chứ, có mày đẻ thì có, mà đẻ thì đẻ ra con của mày ý.” Diệp Tử quạt lại ngay.
“Ối giời, tao chả có cái năng lực ấy!”
Tôi trực muốn nói: “Anh có.”
Vừa bước chân ra khỏi cửa, em bỗng gọi với theo: “Lần sau đến mang theo bó Bách Hợp, cái chốn này sực mùi Clo tẩy trùng, buốt óc đến chết.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.