Đọc truyện Cho Em Xin Một Điếu Thuốc – Chương 23
Từ lúc Tiểu Vân “giải nghệ”, đây là lần đầu tiên Diệp Tử qua thăm nhà mới của cô.
Chúng tôi tới nhà số 9A.
Một người thanh niên ra mở cửa, tôi cược rằng đó không thể là cái gã Trần Dương người Hồng Kông mà tôi đã nghe qua.
Ông anh trước mặt tôi có lẽ lớn hơn tôi khoảng 2, 3 tuổi, mắt lồi lông mày rậm, dáng người rất bắt mắt. Tôi đã gặp gã này vài lần ở Đá quý trần gian, gã hay đi với một người bạn nữa.
Tin rằng gã cũng thấy tôi quen quen, vì chúng tôi không hẹn mà lên cùng gật đầu chào nhau.
Tiểu Vân mặc bộ quần áo ở nhà in vằn hoa, đang chải lông cho con mèo trắng, thấy chúng tôi bước vào, cô đứng dậy đi tới giới thiệu: “Đây là bạn trai em Hữu Viên Vỹ, còn đây là Lý Hải Đào, bạn của Diệp Tử. Anh chắc là phải biết Diệp Tử?”
Viên Vỹ vừa bắt tay tôi vừa đáp: “Gặp rồi gặp rồi, kiểu anh em thanh niên sức vóc như chúng mình là hiếm ở Đá quý trần gian, đảo mắt cũng chỉ có vài mống, làm gì mà chưa gặp qua?” Nói rồi chuyển sang bắt tay Diệp Tử: “Ngưỡng mộ đã lâu nay mới được gặp, đến Đá quý trần gian ai mà không biết Diệp Tử cơ chứ? Tiếng tăm lẫy lừng à!”
Diệp Tử cười, đáp trả không kém: “Em cũng đang tự hỏi vị thần tiên nào đã cướp đi cô em Vân bé bỏng của em, hóa ra là anh, nhìn là thấy không phải nhân vật bình thường rồi!”
Một câu nói đã làm mọi người thoải mái như quen thân, không thể không khâm phục bản lĩnh xã giao của Diệp Tử.
“Căn hộ to thế này, mình phải tham quan một vòng!” Diệp Tử nói rồi cùng Tiểu Vân đi vào phòng ngủ.
Căn hộ không lớn, diện tích rộng khoảng hơn 80m2, đầy đủ phòng ăn phòng khách, được bài trí tỉ mỉ.
Diệp Tử nói vọng ra từ bên trong: “Được đấy chứ, đẹp lắm đẹp lắm…”
Viên Vỹ nói với vào: “Chậc, có gì mà đẹp, lắp ghép lại mà ở thôi, mình nói với Tiểu Vân nhà mình rồi, ở tạm vậy thôi, đợi mình làm ăn trúng lớn, bọn mình lập tức…chuyển HOUSE thật to!”
Diệp Tử chớp chớp mắt, cười như nắc nẻ: “Ô? Thế căn hộ này là do anh mua à?”
“Chẳng phải thế thì gì, giá tổng thể 117 vạn, đáng trả liền tay! Cũng phải để cho bà xã mình có chỗ ở thoải mái tí chứ!”
Tôi và Diệp Tử nháy mắt nhìn nhau, thằng cha này cũng mồm mép thật, cả thế giới này có ai mà không biết căn hộ đây là tài sản của người Hồng kông Trần Dương. Hắn vẫn…thú vị nhỉ, mồm miệng ba hoa bốc phét bốc lên tận giời kìa.
Tôi thích gã! Loại người này luôn đem loại những vui thú khó ngờ cho người khác.
Tiểu Vân đỏ bừng mặt, có ý giận dỗi: “Đủ rồi đấy, nói năng vớ vẩn! Thôi đi ra đi, mang bàn mạc chược qua đây cho em!”
Diệp Tử nhìn Tiểu Vân, mắt vừa gặp nhau, chuyển sang chuyện khác luôn: “Này, em mặc cái thứ gì thế? Hoa hoét loạn xạ, rối hết cả mắt!”
Tiểu Vân cười ngay: “Hi hi, gợi cảm không chị?”
“Gợi cảm cái đầu em ý! Trông đồng bóng lắm, em mà mang cái dáng này đến Đá quý trần gian, chưa kịp vào cửa đã bị bảo vệ hất ra ngoài đường, có khi người ta còn đưa em một cái giẻ lau, ra lệnh “Đi đi, lau cái bảng ngoài cửa trước đã!, ha ha ha…….”
Tôi hỏi: “Bốn người chơi à?”
“Không không, Viên Vỹ chơi thôi, em đứng ở cạnh xem, Ức Đình cũng sắp đến…Đấy, nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, nghe thấy không, đến rồi!”
Quả nhiên có tiếng chuông gọi cửa.
Ức Đình vừa bước vào đã chỉ vào Viên Vỹ hét tướng lên: “Ối, á á á á hóa ra là thằng oắt con!”
Viên Vỹ vui vẻ: “Này không phải là em đã vớ được một bọc tiền đấy chứ? Sao hôm nay lại nghỉ làm thế? Không đi kiếm tiền nữa à? Cái Đá quý trần gian hết người rồi à?”
Ức Đình là như thế, nghe nói trước kia cô đã học xong năm thứ nhất đại học, dù không tiếp tục, cũng ít nhiều là người có giáo dục. Nhưng mà tôi thật tình không tìm thấy điểm chung nào giữa cô với một nữ sinh viên đại học.
Cô có thể tiện mồm phun ra một tràng những ngôn ngữ “mỹ miều” nhất mà không cần suy nghĩ trước.
Ván bài đêm đó chẳng có thắng có thua.
Hơn 12 giờ, anh chàng da trắng của Ức Đình đã trực sẵn dưới lầu.
Tiểu Vân đứng từ cửa sổ nhìn xuống, nhìn hồi lâu rồi phán: “Đi quả Santana, chả thấy rõ được gì! Sao không xuống xe cho em nghía cái!”
Trước khi đi tôi và Diệp Tử được thưởng thức món ăn đêm, phải nói là tay nghề Viên Vỹ không tồi, 5 phút đã xào xáo được một đĩa cơm rang trứng ngon lành.
Tôi được thể ăn đến no căng bụng.
Chúng tôi xuống lầu vẫy taxi, lạ lùng thay, một nơi như thế này mà đợi hơn 10 phút cũng không có cái taxi nào đi qua.
Hình hài Diệp Tử tắm dưới ánh đèn đường mê đắm vô cùng.
Em khoác một chiếc vest dài, áo bay nhẹ trong làn gió đêm, trông đẹp như một nữ thần, một nữ thần từ trời sa xuống.
Một bức tranh hoàn mỹ đến không thể hoàn mỹ hơn.
Cảm nhận được ánh mắt tôi, Diệp Tử cúi đầu cười, rồi lại ngẩng mặt lên, chăm chăm nhìn vào tôi đầy khiêu khích, nửa đùa nửa thật: “Thế, thế có muốn…qua em không?”
Trong tích tắc tôi thấy như có hơn ba nghìn vạn đô la đổ ập trước mắt! Tôi gật đầu nhanh như tia chớp, lắp bắp: “Có có có có có…”
Vừa lúc một chiếc taxi đi qua.
Mọi thứ sắp đặt hoàn hảo như một kịch bản.
Đến cửa nhà Diệp Tử, em rút trong túi xách ra chùm chìa khóa.
Lục lọi 3 phút sau em nói: “Hỏng rồi, lúc đi để quên khóa trong nhà, tiện tay khóa trái cửa rồi”
Không thể như thế với tôi được! Tôi thấy sống lưng ớn lạnh, tại sao đến đúng “giờ G” lại về mo thế này.
Thấy điệu bộ tôi thảm hại, Diệp Tử cười “hà hà”, cúi xuống dưới góc tường, nhấc mấy mảnh vỡ đĩa hoa lên, rút ra một chùm chìa khóa sơ cua.
Tôi được thể thở phào nhẹ nhõm, hỏi em: “Tin anh đến thế sao?”
“Anh trả lời xem?” Diệp Tử liếc nhìn tôi, mở cửa ra.
***
Đêm ấy, dưới ánh sáng cam đỏ mông lung tỏa ra từ chiếc đèn ngủ nhỏ xíu, thêm một lần nữa tôi được tận hưởng suy tưởng đã ấp ủ ngày đêm, mơ ước tha thiết tấm thân thơm mềm hoàn hảo.
Tôi chạm sâu môi mình lên từng li da thịt em, và những tiếng rên rỉ nồng nàn nóng hổi lần này qua lần khác khêu gợi từng thớ thần kinh của tôi.
Cô gái Diệp Tử nằm dưới tôi là ma quỷ, là thiên sứ, là người tình đời này kiếp này tôi không thể lìa bỏ.
Em là nữ thần của tôi, tôi sẵn lòng quỳ nguyện dâng lễ trước em mỗi buổi sớm tinh mơ.
Em là vật báu quý giá nhất của tôi, tôi sẵn lòng trả giá tất cả để được chăm sóc em, xót yêu em, bao bọc, bảo vệ em.