Đọc truyện Cho Em Xin Một Điếu Thuốc (Yêu Nữ Quầy Bar) – Chương 48Quyển 4 –
Tôi tỉnh lại sau giấc mơ, ngửi thấy mùi hương đậu nành đặc trưng.
Toàn bộ những gì vừa xảy ra đêm qua tái hiện lại trong đầu, tôi
không dám mở mắt, không muốn nhìn thấy má lúm đồng tiền của
Tiêu Lâm, những sai phạm âm dương, phải làm sao để đối diện?
Tôi quơ tay lên tấm ga trải giường, thình lình đầu ngón có cảm
giác kỳ dị, lớp ga giường dưới tay, tại sao sờ vào thấy…
Tôi vụng trộm liếc nhìn.
Trên tấm trải ga giường màu tím nhạt, là một bãi máu đỏ thẫm đã khô cong.
Phút chốc, tôi hiểu ra.
Thật lòng mình, đời tôi chưa từng gặp qua gái trinh, trước đây tôi
thường nghĩ bụng, m..kiếp, từ bao giờ gái trinh bỗng trở thành động vật quý hiếm?
Nhưng tôi là kẻ trễ oải, sự thật là cày mình trên mảnh đất hoang
đã được khai khẩn càng tốt, khỏi phải đầu tư thêm công sức.
Tôi gào lên: “Tiêu Lâm!”
Tiêu Lâm từ trong bếp đi ra, đến cạnh tôi hỏi:
“Tỉnh rồi? Em vừa xuống dưới nhà mua chai sữa đậu nành, đang hâm
nóng lên cho anh. Anh rửa mặt mũi trước đi, em đã thay một bàn
chải mới cho anh.”
Tôi chỉ chỉ lên ga giường, hỏi: “Thật à?”
Tiêu Lâm cúi thấp đầu, nói: “Yên tâm, ăn sáng xong anh có thể đi, em
không bao giờ dùng thủ đoạn thấp hèn này để níu kéo. Em thật
lòng vì anh, đêm qua…nếu như thế có thể làm vợi nỗi đau khổ
trong anh, em tình nguyện, em cũng không ân hận.”
Và em cười, hai má lúm đồng tiền đựng đầy sự nhẫn nại: “24 tuổi vẫn còn trinh là già lắm rồi sao?”
Tôi nắm lấy tay Tiêu Lâm, bưng chặt trong tay mình, nói : “Tết này về nhà với anh nhé.”
Bất kỳ ai cũng có thể chửi tôi là thằng đốn mạt, tôi chỉ biết,
nếu ai đó tuột mất thứ quý giá trong đời, thì không gì bằng
việc tìm cho ra một thứ tương tự để thay thế, chí ít, có thể
giảm nhẹ khổ đau.
Tôi không còn muốn nhớ đến cái tên ấy nữa, không còn muốn nhớ đến gương mặt yêu kiều ấy nữa. —Vĩnh viễn.
Mùa xuân này Tiêu Lâm không về Thạch Gia Trang ăn tết, cô chính
thức ra mắt bố mẹ tôi, bố mẹ tôi hẳn nhiên rất mừng, từ đợt
giáng sinh, cô gái Tiêu Lâm hiền lành nho nhã đã để lại ấn
tượng sâu đậm cho họ.
Tôi và Tiêu Lâm bắt đầu sống chung, tuy có đôi lúc cô có thói quen
nhõng nhẽo kiểu bạn gái được nuông chiều, nhưng tình yêu cô
dành cho tôi xuất phát tự đáy lòng, hầu hết mọi việc cô đều
vâng theo tôi, vì thế, chúng tôi chưa từng phải nóng mặt vì
nhau.
Trong những vụn vặt đơn thường nhưng mịn yêu
thương hàng ngày, tình cảm trở nên sâu thắm dần. Đôi lúc tôi
vẫn nghĩ đến…em, nghĩ đến người đàn bà ở nơi chân trời xa xôi, cứ nghĩ lại đau như ngàn mũi tên đâm trúng, tôi nhét chặt bức
ảnh của em xuống tầng dưới cùng của ngăn tủ kéo trong nhà, và cất chiếc đồng hồ đi.
Cái ngăn trong ví được Tiêu Lâm đổi sang ảnh mình. Ăn tết xong, một
trong những giám đốc bị khai trừ, mang theo một số người thân
tín của ông, vì thế vị trí trưởng phòng ban tiêu thụ điện tử
bị bỏ trống, giám đốc Vương phê duyệt, tôi lên chức một cách
suôn sẻ.
Được đổi xe PASSAT.
Trong mắt mọi người, công việc và tình yêu của tôi ổn định đến mức đáng thán phục. Tiêu Lâm không còn nhắc đến chuyện đi học,
gương mặt em luôn tô điểm bằng nụ cười, hai má lúm càng ngày
càng làm tôi xao xuyến.
Ai đã nói, người đàn bà đang yêu là người đàn bà đẹp nhất! Quả là lời chí lý.
Những ngày dài trôi qua, tôi đã gần như quên hẳn được em, tôi nhủ
thầm, chỉ cần ngoài miệng không nhắc đến, mọi đau khổ và ẩn
ức, sẽ dần dần trở thành bí mật xưa cũ chìm sâu trong đáy
lòng tôi. Một khi đã mai táng xong xuôi, không cần phải đào xới
lại.
Tôi cầu nguyện, mãi mãi mãi mãi, không bao giờ phải mơ về dung
nhan mỹ lệ và rạng rỡ của em. Nghỉ lễ Lao động, tôi cùng Tiêu
Lâm về Thạch Gia Trang.
Bố Tiêu Lâm tính tình phóng khoáng, mở một chai rượu trắng cỡ bự mời tôi: “Con trai, con làm xáo trộn kế hoạch hoàn hảo của hai ông bà già này cho cô con gái rượu! Con mà không đối xử tử tế với con gái ta…”
Tôi đáp: “Cháu không dám, không dám đâu ạ….”
Tiêu Lâm đỏ bừng mặt làm nũng với bố: “Ba, chán ba lắm, ba đừng
uống với Hải Đào nữa, anh ấy không uống được đâu!”
Ông bố cười hào sảng: “Ô, mới thế đã xót nó rồi à? Say thì đã
sao? Làm gì có chuyện con rể không uống với ông bố vợ tương lai được một chén?” Thân phụ của Tiêu Lâm lại gắp một miếng vào
bát tôi: “Con phải uống với cậu ta một chén, như thế, nó mới
không rời con ra được!”
Hương rượu đế chông chênh lan tỏa, tôi ngay thẳng đứng trước mặt gia
đình và tuyên bố: Năm nay ngày 9 tháng 9 (Cửu: Cầu mong sự dài
lâu) con và Tiêu Lâm đăng ký, lễ Quốc Khánh sẽ làm đám cưới.
Kết hôn vào năm 2000 rất tốt, tôi nói với đám anh em: “Thiên niên kỷ mới tớ kết hôn!”
Tuyệt cú mèo! Sinh đứa con vào đúng đầu thiên niên kỷ mới
Đã đành người đàn bà tôi rất yêu đã bỏ tôi mà đi, thì lấy ai bây giờ nào có còn là vấn đề?
Hôm ấy, tôi nôn thốc tháo tại nhà Tiêu Lâm. Tên em kề bên miệng,
nếu không nốc vào cái thứ xấu xa để ngăn lời lại, tôi sợ nó
sớm đã trượt ra khỏi miệng. Ông bố vợ tương lai không ngớt lời
khen: “Được lắm! Khá, con rể ta, rất trung thực!”
Trở về từ Thạch Gia Trang, tôi và Tiêu Lâm đi tìm nhà, kết quả chúng tôi quyết định mua một căn hộ chung cư gần ngoại ô, dùng hết toàn bộ số
tiền tích góp trả cho đợt đóng tiền thứ nhất, trong đó có sử dụng cả
cuốn sổ ấy.
Cầm cuốn sổ trong tay mặt tôi biến sắc, buộc phải tát vào mặt mình để tỉnh lại và hướng về tương lai tốt đẹp.