Đọc truyện Cho Em Xin Một Điếu Thuốc (Yêu Nữ Quầy Bar) – Chương 3Quyển 1 –
Trời sáng, nắng đẹp.
Nắng đẹp để tôi được ngắm gương mặt không son phấn của em.
Gương mặt không son phấn ấy đang rũ vào lòng tôi ngủ rất ngoan hiền.
Hơi thở em thơm ngát như lan, hàng mi cong mềm run nhẹ, gò má vẫn
còn chút lông tơ, ông trời một khi đã tạo ra một giống yêu
thương thế này! Nghĩa là, đàn ông sẽ gặp toàn xui xẻo.
Cứ thế say sưa ngắm em, cô nàng xinh đẹp, nếu chúng ta gặp nhau ở
một nơi nào đó khác, dẫu có phải lên núi đao nhảy vạc dầu anh cũng nhất định theo đuổi em!
Có khi chết rạc chết rơi vì em.
Tôi chạm nhẹ lên bờ môi em.
Em mơ màng mở mắt, giọng cũng đượm mơ màng: “Là anh à…..”
Không thể chứ? Đêm qua cùng em chạm xát xác thịt còn là ai nữa?
Đã 9 giờ, tôi bị muộn làm rồi!
Giờ thì tôi hiểu vì sao các vị hoàng đế xưa kia có những ngày
không lên triều sớm. Khỉ một nỗi tôi đâu phải vua chúa, nếu
được là vua, tôi sẽ rước người con gái này về hành cung, giam
nàng cả đời không được cách xa tôi nửa bước.
Nghĩ đến đó, lòng tôi rợn ngợp hoang mang, chẳng lẽ tôi đã phải
lòng em? Mẹ ơi, ngàn vạn lần đừng như thế! Tôi không phải đối
thủ của cô ta!
Thay quần áo, vệ sinh qua loa xong, tôi lại ngồi bên giường nàng.
“Em à…anh phải đi rồi, còn phải đi làm nữa!”
“Hưm…”, em dụi dụi mắt, trông còn ngái ngủ lắm, “tốt thôi”, Em dựa người dậy:
“Tình Yêu, cho em một điếu thuốc!”
“Vừa dậy đã hút, em có vẻ nghiện rồi đấy!”
Nhưng tôi vẫn châm một điếu cho em.
“Này…Tình Yêu, chúng mình thương lượng một việc nhỏ nhé,” em thả ra một
làn khói thuốc, không nhìn tôi, “Thế này, anh thấy đấy, Tình
Yêu…tiền thuê nhà tháng này em trả rồi, còn thiếu vài chút,
liệu anh có thể…”
Cứ lầm tưởng cô ta chỉ tính đêm qua là cõi trần duyên, hóa ra…Hóa ra vẫn cứ là làm tiền!
Cô ta cũng chẳng vì bản thân giữ lấy chút lộc!
“Thiếu bao nhiêu?” Tôi lạnh nhạt hỏi.
“Ừm…Anh cứ đưa 4 nghìn {Như thế tức là đưa khoảng 10 triệu VNĐ} là được rồi.”
Thế nghĩa là cô ta giảm giá cho tôi 20%?
Nhục nhằn thật, tiền trong ví thì có cho cô ta (câu sau chưa dịch ra)…
“Anh không mang theo từng đấy tiền, hai ngày nữa bàn lại”
Cô ta nhíu mày cười: “Tùy anh thôi, thế không tiễn nhé, làm ơn ra về đóng cửa”
Đêm đó, tôi nằm trên giường, trong mũi vẫn vương phất hương thơm của cô ta, những đầu ngón tay còn nguyên cảm giác rờ lên làn da cô, tôi đã bao lần bảo mình đừng nghĩ đến cô ta nữa, thậm chí
thóa mạ cô trong suy nghĩ, nhưng rồi tôi vẫn không thể cấm đoán
nổi nỗi nhớ nhung.
Tôi bị tống vào một nhà ngục.
Cái ngục này được xây bởi nỗi nhớ.
Và chìa khóa, nằm trong tay EM.