Đọc truyện Cho Em Xin Một Điếu Thuốc (Yêu Nữ Quầy Bar) – Chương 28Quyển 2 –
Tôi trả lại bảo hiểm cho công ty Bảo hiểm. Đó là khoản bảo hiểm nhân thọ
tôi mua một năm về trước mang tên “Bảo vệ sức khỏe suốt đời”, mỗi năm
cần phải trả hơn 14000 tệ, tổng cộng phải trả trong 10 năm, đến nay nộp
được 2 lần, tôi đã có hơn 29000 tệ.
Trừ đi các khoản phạt này kia, tôi cầm về được 2 vạn tệ.
Tôi khá hài lòng, mặc dù bọn họ giải quyết có phần không thông…nhưng
thế này không những có thể cho Diệp Tử thoải mái mở tiệc, mà còn đủ dùng qua tết.
Ăn tết xong nhất định phải đi tìm việc.
Tôi đợi em trong quán ăn Âu, bên cạnh có bó hoa hồng phấn tươi mơn mởn.
Không phải loại hoa hồng đỏ tầm thường.
Diệp Tử xuất hiện ngoài cửa, trên mình mặc một chiếc áo khoác ngoài có thắt một chiếc dây lưng da màu đen. Nhìn xem, thậm chí vào mùa đông với đống quần áo dày cộp, vòng eo của Diệp Tử vẫn thon nhỏ, bước đi thướt
tha như nhành liễu đu đưa trong gió.
Hôm nay em hơi khác so với ngày thường, có thể bởi vì đã hơi uốn chỗ tóc hay để xõa xuống vai, làm nổi bật chiếc cổ thon dài và đôi tai rất đẹp, điều làm tôi mãn
nguyện nhất là, lỗ tai em để trống, không hề đeo cái gì.
Tim có thấu hiểu chút nhói đau!
Nếu Lý Thương Ẩn biết được rằng vài trăm năm sau trong một quán ăn Âu
lãng mạn, có một con cháu niệm nhớ sục sôi câu thơ ông trong sâu thẳm
tim mình, hẳn ông phải vui lắm.
Diệp Tử cởi bỏ áo khoác ngoài.
OH, MY GOD! Em mặc một chiếc váy tím nhạt để vai trần, bo ngực, váy bó sát lấy eo, cổ đeo hững hờ một chiếc vòng ngọc màu tím, vô cùng nữ tính gợi cảm.
Hầu hết mọi người trong quán ăn đều chú ý đến vẻ đẹp của Diệp Tử. Tôi lập tức có phần tự mãn.
Tôi tặng bó hoa cho Diệp Tử, Diệp Tử vừa nhận vừa cố ý hơi diễn xuất,
tay run run: “Ôi! Sao quan trọng hóa vấn đề lên thế? Phung phí thế này
cơ à?”
Tôi mỉm cười, trao cho em chiếc hộp đựng trang sức được bọc rất tao nhã.
Em nhận lấy nhưng không vội mở ra, khuôn mặt nhỏ xinh hơi nhăn lại làm dáng phải nhọc công đoán, “Để em đoán nhé, đây là cái gì nào? Ừm,…là
cái gì nhỉ? A, em biết rồi, là cái gì mà, mà gọi là, a…CÁI BÀN LÀ!”