Đọc truyện Cho Em Xin Một Điếu Thuốc (Yêu Nữ Quầy Bar) – Chương 16Quyển 1 –
“Hơi nhục nhỉ, em gái?
Kịch rồi à?” Ức Đình vuốt vuốt hàng lông mi dài, phát biểu:
“Có một vạn, bà mày đây 2 ngày rưỡi là có thể kiếm được số
tiền như thế”
“Làm sao em so sánh với chị được? Chị là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân” Tiểu Vân khách khí nói.
“Có mà là thiên hạ đệ nhất lẳng lơ” Tiểu Ngọc chêm vào.
“Thế thì sao, lẳng cũng là một phẩm chất đạo đức.” Ức Đình thẳng thừng nói, mọi người đều cười như nắc nẻ.
“Phạt nó đi!” Thanh Thanh hất đầu, lập tức nhận được sự hưởng ứng,
những cục giấy ăn vo tròn được ném tới tấp vào người Ức
Đình.
…
Ức Đình gào lên: “Làm sao làm sao? Tao nói gì không đúng về Tiểu
Vân nào? Mày nói xem Diệp Tử? Thiếu đến 6,7 vạn tệ thế như
mày mày có đồng ý không?”
“Thôi đi bà, người ta mới là đứa không cần ai bao, chí ít bao mà
không làm phiền đến người đó. Chí ít cũng phải có tí tình
cảm chứ? Còn Diệp Tử vừa thấy ai có chút tình cảm với mình
là quay đầu bỏ chạy. Chị chả hùng hồn tuyên bố là CÓ NHIỀU
ĐÀN ÔNG BÊN CẠNH CŨNG TỐT, KHÔNG CÓ THẰNG NÀO BÊN CẠNH CŨNG
TỐT, KINH SỢ NHẤT LÀ CÓ MỘT HAI NGƯỜI, RỒI ĐAU KHỔ. CÀNG
NHIỀU CÀNG KHỔ, em nói đúng không Diệp Tử?” Thanh Thanh tiếp
lời
“Ôi, sao lại lôi mình vào đây?” Diệp Tử gõ gõ đũa xuống bàn, “Cho
em một điếu thuốc, Lý Hải Đào,” đốt thuốc xong em nói tiếp,
“Ai chẳng có suy nghĩ riêng của mình, nhận của người ta rồi là việc tốt, không nhận cũng mệt tim, ngày ngày chịu nhục như
gì, phấn trát hết lớp này đến lớp khác, da dẻ đều xạm nám
hết cả, thế mà vẫn phải cười cười giả bộ ngoan hiền trước
bọn khốn kia, làm hề mãi không nổi, còn phải nịnh hót “Anh
giai anh thật đẹp trai, được tấm chồng như anh có phải tuyệt
không?”, m…kiếp! Cái bộ mặt đó của chính mình làm tớ ngày
nào cũng muốn nôn! Chả hay hớm gì, chậc…Em không nói anh đâu Lý Hải Đào, em nói cái lũ làm người ta phát nôn phát ọe kia. Vân ơi, em không vướng mắc gì thì lại qua đây chơi, cái lão kia có
ở đây đâu, họa hoằn hai tháng về thăm em một lần, cuối tuần em
cứ qua đây nhảy nhót với bọn chị, muốn kiếm tí tiền thì lại
đi kiếm.”
“Chính thế chính thế!” Tuyết Nhi hưởng ứng, cô lắc lắc lọn tóc quăn
xinh xắn, “Chúng mình có thể nhảy, em thích cùng chị nhảy,
mấy bà kia nhảy “yêu quái” lắm, hai mình hợp hơn”
“Ok luôn.” Tiểu Vân quay sang gật đầu với Tuyết Nhi.
“Quả thật mệt lắm rồi, tìm được một người tốt có phải xong không, có điều chẳng ai ưng tớ…hết lòng cũng chẳng ai ưng….” Tiểu Ngọc ngầm vất cho tôi một cái nhìn, “em ơi, chị ủng hộ em
nhận tiền!” Cô ta giơ cao cốc rượu lên.
Tôi né vội cái nhìn ấy, lảng sang ngắm bức tranh trừu tượng treo
trên tường, màu sắc lộn xộn, như kiểu có ai nhúng cọ vẽ vào
thùng màu rồi văng màu lên tấm vải màu trắng. Kiểu tranh trủng thế này một ngày tôi có thể làm ba kiện.
“Chị lại mất gì rồi? Chẳng phải chị đang cặp với một chú vịt con đó sao? Nghe nói đẹp trai lắm, thật hay giả đấy?” Ức Đình hỏi Tiểu Ngọc.
“Người ta đâu phải là vịt con? Người mẫu đấy.” Tiểu Ngọc có vẻ bị đụng chạm.
“Lại còn người mẫu? Thế nào? Thằng bé ấy “làm ăn” ra sao?”
“Hà hà, đại bự, thì sao nào, giới thiệu cho mày nhé mụ yêu tinh?”
“Lấy tiền không?” Ức Đình lo lắng hỏi.
“Nếu là em chị lấy ngay.”
“Đấy, thế mà còn gọi là Vịt con.”
“Thì cũng chưa từng cho hắn bao giờ.”
“Giời ạ, cứ tưởng sẽ được thơm lây cơ đấy, chịu thiệt rồi mới tỉnh ra hả? Em ngu lắm, phải lấy tiền của hắn chứ.”
“Hai đứa có thôi không, nghe đau hết cả cái màng nhĩ!” Diệp Tử cười cười nói
…
Tôi để ý thấy Diệp Tử không hề ăn cá, vì sao Diệp Tử không ăn cá?
Tuyết Nhi bất ngờ phát biểu: ”Cũng có người đối với em tốt thật, nhưng chưa đủ…”
“Ai thế?”
“Hi hi, đến lúc đó em sẽ kể các chị nghe.” Câu trả lời của Tuyết Nhi dậy lên sự công kích của mọi người, cả bọn lại bắt đầu
ném giấy vo viên.
Tuyết Nhi vừa tránh vừa cười: “Thật đấy, tới lúc ấy em sẽ kể mà…”
“Tiểu Vân ơi, chỉ sợ em nhận lấy chưa được bao lâu mọi thứ lại đổ ra sông Trường Giang…ha ha…toàn thứ chết tiệt!” Thanh Thanh vừa nói vừa khạc ra một cái xương cá.
…
Tôi ngồi cạnh như thằng ngố ngồi nghe, không thể chen vào câu nào.
Trừ Tiểu Vân, ai ai cũng đã mông má đầy đủ để tối đi làm, nói
chuyện thì oang oang, may thay đây là phòng ăn riêng, nếu không,
có khi bị người ta khiếu nại.
Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh cái đầu con gà trống, giống gà có cái mào đỏ.
Ăn cơm xong, các chị em muốn đi làm ngay, họ quay sang tôi, tôi ấp úng: “Mình không đi xe”
“Xe đâu?” Thanh Thanh hỏi.
“À ừ không còn xe”
“Không sao, cả nhà ngồi taxi đi, anh tới Đá quý trần gian không? Đi chứ Lý Hải Đào?” Diệp Tử trông thấy tôi loay hoay, thốt ra lời đề
nghị.
Tôi không tới đó, tôi muốn qua chỗ anh em chơi bài, đi với mấy cô em lên hộp đêm lại phải đốt tiền, chứ chơi với anh em có khi được ván thắng. Giờ tôi là thằng thất nghiệp, hơn nửa tháng đã
trôi qua, ban ngày tôi dùng thời gian để ngủ, ban đêm để chơi
bài, hát hò, la cà ở quán bar và tơ tưởng đến Diệp Tử, những tháng ngày hỗn mang thế mà dễ sống.
Thỉnh thoảng tôi gọi cho Diệp Tử, quanh quẩn với mấy câu: Dạo này em có khỏe không? Em thế nào? Có thời gian đi ăn không?
Diệp Tử đáp lại vọn vẹn 2 câu: Vẫn ổn. Vừa về nên hơi bận. Để khi khác nhé.
3 lần như thế, tôi lại mò đến Đá quý trần gian đi tha thẩn.
Tôi mê nhất cái chỗ ngồi có thể nhìn từ trên xuống, thỉnh thoảng nhìn thấy Diệp Tử nhảy múa trên sân khấu, Dương Liễu eo thon
mềm mại uốn éo.
Cặp mông của Diệp Tử tròn đầy, rất hiếm thấy ở người Châu Á,
nói như lời một thằng bạn tôi: “to đến mức có thể đặt một
cái bàn chơi bài mạn chược lên đấy”, thêm vào kinh nghiệm một
lần ân ái với em, tôi thậm chí còn ngờ rằng bên trong ấy có
đặt một chất liệu kiểu mới nào đó.
Có một lần Diệp Tử mặc một chiếc váy liền thân trễ ngực, từ
tầng trên nhìn trông xuống thấy vồng ngực trắng nuột lồ lộ
hiện ra, cảnh tượng làm người ta ứa máu khát thèm.
Tôi không muốn những thằng khác ở bốn phía dưới kia trông thấy
cảnh tượng ấy. Điều làm tôi thất vọng ê chề là đám đàn ông
ngồi phía trên nhìn xuống như tôi không hề ít, hỡi ôi, ước gì
đây là thế giới người ta còn không màng đến ngày tận thế.
Tôi uất muốn cởi phăng đồ trên cơ thể mình để mặc vào cho em.
Từ một kẻ chưa một lần giao đãi với Diệp Tử tôi trở thành người thầm lặng dõi theo em. Giống như nữ sĩ Quỳnh Dao đã viết: Tôi là một một đám mây, lặng lẽ trôi đến lặng lẽ trôi đi.
Ngoài lúc tắm, tôi chưa từng tháo chiếc Longines ra khỏi tay, sau này
cô bán đồng hồ ở Yến Sa cho hay đây là loại chống thấm nước,
dứt khoát đến công tác tháo đồng hồ trước khi đi tắm cũng bị
giản lược luôn.
Hôm ấy Diệp Tử gọi cho tôi.
Đa tạ thần Cupid, nếu không có thần, tình yêu này của tôi đã ngừng lâu rồi.
Điện thoại réo lúc 10 giờ sáng, tôi còn nhủ thầm sao hôm nay Diệp Tử dậy sớm thế.
Giọng trong điện thoại thều thào, như tiếng từ rất xa bay về.
Thông báo luôn với tôi: XẢY RA CHUYỆN RỒI!