Đọc truyện Cho Em Xin Một Điếu Thuốc (Yêu Nữ Quầy Bar) – Chương 11Quyển 1 –
Em đã không hề gọi lại.
Hoàn toàn không hề gọi.
Ngược lại Tiểu Ngọc gọi cho tôi không ngơi nghỉ, úp mở tình ý, xưng hô cưng yêu cưng thương loạn lên.
Tôi là một thằng đàn ông, một đại trượng phu, một gã chưa hề có kinh nghiệm yêu đương, nếu không vì hình ảnh của Diệp Tử
vẫn không thôi phảng phất trong tôi, tôi nghĩ, có lẽ mình sớm
đã chuyển về sống chung với Tiểu Ngọc.
Lòng tôi hốc hác rách rời.
Trong những cuốn sách thường viết rằng hàng tháng phụ nữ
đều phải trải qua một thời kỳ thoái trào, bất kỳ lúc nào cũng có thể không kìm được mà nổi cáu, theo tôi, đàn ông cũng có
một sự thoái trào như thế, như tôi bây giờ, cuối cùng tôi đã
hiểu LÀM phụ nữ nhọc nhằn đến thế nào.
25 năm qua, lần đầu tiên tôi ra nông nỗi này, còn họ tháng nào cũng phải
chịu khổ một lần, tôi mà là họ chắc tôi hóa điên.
Diệp Tử đi được 5 ngày, tôi nhận lời đi ăn với Tiểu Ngọc.
Hôm ấy Tiểu Ngọc mặc một chiếc váy liền thân đỏ chóe, mái
tóc vàng hoe rối bù được buộc gọn lại, không kẻ mắt cũng
không gắn mi giả, cổ vênh lên bước tới, mắt nũng nịu nhìn tôi.
Thật ra, đó cũng là một cô gái đẹp.
Nói bâng quơ vài câu xong, tôi thử hỏi dò về tình hình của Diệp Tử.
“Diệp Tử, Diệp Tử, Diệp Tử, em nói cho anh biết nhé, anh
thích nó thật rồi phải không? Phải thế không anh yêu?” Thấy tôi
không khai ra nửa lời, Tiểu Ngọc câm bặt.
…
Buổi tối Tiểu Ngọc nhất quyết không lên ca, cô ta bảo: “Lâu
lắm rồi không được gặp anh, anh đưa em đi Tam Lý Đồn nhé…”
Khổ nỗi ngày mai tôi có việc thật, lại là việc rất quan
trọng, ngày mai tổng giám đốc người Đức của công ty tôi tới, 9
giờ tập trung cấp trên cấp dưới họp, mà cái ông người Đức đó
rất ghét giờ cao su.
Mà Tiểu Ngọc thì cứ nằng nặc đòi đi, tôi tặc lưỡi, nếu không uống chắc có thể về sớm được.
Đến Tam Lý Đồn chúng tôi chọn ngồi ở quán 77 ngoài vỉa hè,
Tiểu Ngọc gọi Corona và uống hết chai này đến chai khác, miệng không ngớt kể lể bản thân, bố mẹ ly dị từ khi cô còn rất
nhỏ, cô theo bố lớn lên. 13 tuổi bắt đầu yêu đương, vì muốn có
đàn ông đối đãi tốt với mình. 14 tuổi bỏ học, bắt đầu nhập
trường đời. Năm ngoái dạt lên Bắc Kinh, nghe giới thiệu Đá quý
trần gian thế này thế kia, thế là lên đó, từ nơi đây cô đã học được cách dùng nụ cười, dùng thân thể để kiếm tiền.
Cô ta nói: “Em thích đàn ông, họ cho em sống, em cũng thù đàn
ông, sự hận thù này đã bắt nguồn từ lúc ở với bố. Em muốn
tìm được một người thương xót em, Lý Hải Đào, là ANH
——-đúng không?”
Tiểu Ngọc tìm mắt tôi, tôi cúi đầu xuống.
“Xin lỗi, Tiểu Ngọc, có những việc khó nói cho rõ ràng, em
là một cô gái tốt, nhưng…em và anh chỉ có thể….Hỡi ôi, nói
tóm lại là anh có thể làm một người bạn đến thương yêu em,
nếu em có bất cứ việc gì, gọi là anh đến…”
“Ý anh là sao?”
“Tiểu Ngọc, anh thấy mình đã nói rõ ràng rồi!”
“Hừ, rõ ràng, rõ ràng…Anh nói thật đi, thích Diệp Tử đúng không? Đúng không?”
“Tiểu Ngọc, em đừng kích động, anh thích ai là việc của anh, là ai đi nữa, anh với em là không thể…”
“EM HỎI ANH ĐÚNG NÓ KHÔNG?”
“ Đúng thì đã sao? Em hơi quá….”
“Diệp Tử Diệp Tử Diệp Tử…lại là Diệp Tử, nó thì có cái
gì tốt chứ? Hả? Lần nào cũng là con bé ấy, lần nào cũng là
nó! Thằng đàn ông nào nhìn nó cũng hồn xiêu phách lạc, nó có
gì ghê gớm chứ? Nó cực ngon ư? Em không hề thấy nó đẹp như tiên
giáng trần! Lên giường với đàn ông có một rổ, rặt hàng thối!”
“Cô đừng nói nữa!”
“Sao không? Anh là
cái thá gì của tôi, mà bảo tôi không nói? Cho anh biết Lý Hải
Đào, anh đừng hão huyền nữa, không có cái vị gì đâu, “con
đường sự nghiệp” của Diệp Tử đang thênh thang lắm! Lần này đi
Sing, chẳng phải đi cặp với lão đại gia đó sao? Lão khọm ấy mê
con Diệp Tử đến kinh người rồi, suốt ngày cho nó qua Sing tìm
lão, có khi lại còn cưới nó ý chứ. Người ta đáng giá nghìn
vàng, anh chỉ bằng một cái rắm hơi!”
“Tiểu Ngọc, tôi bảo cô không nói nữa!”
“Anh bức tôi! Tôi phải nói, tôi cứ nói, làm sao nào? Chẳng
nói đàn ông, tôi cũng đã lên giường với nó, không tin anh đi hỏi người đẹp của lòng anh đi, phì, con ấy yêu nhiều lắm rồi, anh
không biết à, anh không biết công chúa của lòng anh ngủ với cả
đàn bà à? Đi hỏi đi, đi đi….”
“Cô nói đủ chưa?” Tôi đập bàn, đứng bật dậy.
“Ha ha, nóng rồi, thế mà đã nóng rồi, chuyện thường thôi,
toàn là chuyện phặc của đĩ, chuyện phặc của gái làm tiền!
Bọn đàn ông cũng phặc cả lũ! Anh cũng chỉ là thằng phặc khách làng chơi! Chả tử tế gì! Em nói cho anh biết Lý Hải Đào, anh
nhớ đây, anh NỢ EM, sẽ có một ngày, anh sẽ phải hối hận!” Nói
xong câu này, Tiểu Ngọc bực bội hằn học giật lấy cái túi
xách bỏ đi.
Cô ta thiếu điều lao xuống đường đâm vào mũi xe tắc xi.
Còn phải đợi ngày đó? Đến giờ tôi đã hối hận lắm rồi, vì
cô ta đã làm tâm trạng vốn dĩ thảm hại của tôi càng trở nên
thảm hại.
Đầu óc tôi đầy ứ hình ảnh Diệp Tử
làm tình với người này rồi người khác, xen kẽ cả hình ảnh
làm với nữ giới.
Đầu đau, đầu thực sự rất đau, giống như cái ngày hôm tôi uống rượu say, cảm tưởng sắp cháy rụi ra.
Đã cháy rồi, sợ gì không uống thêm chút nữa.
Hôm nay có rượu hôm nay say, sợ gì còn hay không còn ngày.
Nửa đêm 12 giờ rưỡi, vừa lúc Tam Lý Thôn đông vui, dõi theo
dòng người nườm nượp, qua qua lại lại đủ mọi hạng loại, tôi
đột nhiên muốn khóc.