Đọc truyện Cho Em Mượn Bờ Vai Anh – Chương 13: Cậu cũng to gan thật
Edit: Gấu Lười
Beta: Thuỳ Giang (Gấu mới đoá mn)
– ————
“Cậu cũng to gan thật.”
Sau khi Hướng Vi về nhà, nghe Từ Diệp Vũ ngồi trên sofa nói “tiến trình” buổi học hôm nay, vừa xé gói khoai tây vừa nói.
Gói khoai tây “vị cay” bị bóc ra, Từ Diệp Vũ nhanh tay lẹ mắt, thò tay lấy một miếng khoai tây chiên.
Hướng Vi đối với tài nghệ tuyệt vời của cô tỏ vẻ xem thế là đủ rồi: “……”
Cô mơ hồ không rõ, giống như hamster nhai phồng trong miệng, có chút nảy sinh chính đáng.
“Cũng không quá nghiêm trọng, tớ chỉ nhìn tay thôi.”
“Nhìn tay chỉ là nhìn tay” Hướng Vi chớp mắt, “Không chỉ nha, ánh mắt của cậu chỉ đơn thuần là nhìn sao, tớ không tin được.”
“….”
“Là cảm giác con người cả tám đời chưa ăn mặn, là cảm giác nhìn thấy thịt nha,” Hướng Vi đọ ánh mắt, “mắt xanh sáng lên như hổ đói vồ mồi.”
Từ Diệp Vũ suy nghĩ: “Không phải chỉ có sói mới có mắt xanh à?”
“…..”
Hướng Vi: “Cái này không quan trọng”
Từ Diệp Vũ gật đầu: “Được, không quan trọng.”
Qua một lát, Hướng Vi nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Rất tuyệt à.”
Từ Diệp Vũ một chút cũng không phản ứng lại: “Tuyệt gì?”
“Một mình ở trong văn phòng với giáo sư đẹp trai muốn chết, rõ ràng rất nhiều người ham muốn thầy ấy, nhưng thầy ấy chỉ phụ đạo cho cậu, còn dành hai tiếng cho cậu chứ,” Hướng Vi chậc chậc, “Bầu không khí này, cô nam quả nữ, ở trong văn phòng cái nơi linh thiêng trang trọng lại làm cái chuyện đó.”
Từ Diệp Vũ càng nghe càng thấy không đúng: “Mặc dù tớ cô gái dịu dàng rất dễ xấu hổ chỉ cảm thấy có chút mất thể diện, nhưng chúng tớ đã làm chuyện gì mà cậu nói giống như chúng tớ làm bẩn văn phòng vậy.”
Hướng Vi:???
“Cậu nói cái gì”
Từ Diệp Vũ dừng lại, nói lại: “Chúng tớ làm gì?”
“Không đúng, câu trước.”
“Tuy rằng tớ cô gái dịu dàng có chút dễ xấu hổ”
Hướng Vi: “Oẹ”
“……..”
Vận khí của Từ Diệp Vũ khá may mắn, không quá lâu, Thẩm Đồng liền dẫn trợ lý về nhà một chuyến, thuận tiện đưa máy ảnh và sách đều được ký cho Từ Diệp Vũ.
Sau đó Từ Diệp Vũ gửi cho cô ấy một tin nhắn, Thẩm Đồng rất thân thiết viết lên trang bìa của cuốn sách câu chúc phúc, còn ký tên.
Máy ảnh của Thẩm Đồng không biết dùng như nào, cơ hồ là hoàn toàn mới, hơn nữa cũng được điều chỉnh thông số, có thể nói là rất tiện lợi.
Chọn một ngày, Từ Diệp Vũ cầm sách và máy ảnh, lại đi cô nhi viện.
Trong căn phòng tận trong cùng, đứa bé trai vẫn như cũ ngồi trên giường vẽ tranh.
Đứa bé trai tên là Nguyên Nhất, so với lần trước cô nhìn thì cậu đã gầy hơn, hai má có chút lõm vào, cau mày, tất cả nỗi buồn đều bị che dấu dưới hàng lông mi dài, trong căn phòng chỉ có âm thanh bút vẽ nhẹ nhè trên tờ giấy.
Sột soạt, sột soạt.
“Dạo này em ấy có ngoan ngoãn ăn cơm không?” Từ Diệp Vũ hỏi viện trưởng.
“Luôn đốc thúc cậu bé ăn, ba bữa đều không bỏ,” Viện trưởng thở dài, “Có thể nhìn ra đứa bé này rất cố gắng ăn, nhưng thực sự không muốn ăn, chúng tôi cũng không thể ép buộc được, liền dời đi.”
Mặc dù ba bữa đều ăn nhưng ăn không nhiều.
Nỗi buồn che dấu sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến thân thể và ham muốn ăn cơm, điều này Từ Diệp Vũ hiểu rõ.
Lần đầu lúc tới đây, mọi người đều không biết nghề nghiệp của Từ Diệp Vũ, tiếp sau cô đến cô nhi viện nhiều hơn, viện trưởng biết cô viết sách sau đó rất kích động, thậm chí còn muốn cô rảnh thì đến nhiều hơn, mang cho những đứa trẻ một chút khí chất người trí thức.
Cô nhìn vào trong căn phòng dán đầy tranh sơn dầu và tác phẩm, qua một lúc, nói nhẹ: “Cậu bé vẽ thực sự rất đẹp.”
Viện trưởng nhìn theo ánh mắt của cô, không nói gì mà gật đầu: “Đúng vậy, hơn nữa những câu thơ viết bên cạnh cũng rất hay.”
Vừa cười tiếp tục nói: “Chúng tôi là người ngoài nghề, chỉ có thể nhìn sự náo nhiệt, cô là tác giả chuyên nghiệp, có thể nhìn ra được.”
Từ Diệp Vũ nghiêng đầu: “Thơ của cậu bé viết rất hay, bất luận là từ góc độ chuyên nghiệp hay không thì đều rất hay.”
Lúc trước cô nghe Lục Duyên Bạch giảng qua, trẻ em bị trầm cảm thường thường đều có tài năng xuất sắc, bởi vì thế giới mà trẻ em nhìn nhận khác với thế giới của người bình thường, có thể cảm nhận cũng khác, cho nên có không ít nghệ thuật gia, kỳ thật đều có bệnh giấu kĩ.
Sau đó còn có vị chủ trì trong hội thảo nào đó nói bệnh trầm cảm chủ yếu đều là thiên tài.
Lúc đó đã nhận được rất nhiều tràng vỗ tay.
Rời khỏi căn phòng yên tĩnh, Từ Diệp Vũ và viện trưởng xoay người đi đến tầng trệt khác.
Qua thời gian tìm hiểu này, cô dần dần hiểu ra một số kiến thức căn bản, cũng tiếp xúc ngắn với chứng bệnh trầm cảm này.
Bởi vì giới tính mỗi người khác biệt, tình huống mỗi người biểu hiện ra đều không giống nhau. Có người còn có thể giữ khuôn mặt vui vẻ, cười hihi haha trong cuộc sống hàng ngày, nhưng có người đã hoàn toàn bị ngọn núi to đè đến mức không thở nổi, không cách nào làm việc cũng không thể học tập.
Có người bình thường thoạt nhìn không có gì bất thường, nhưng sau khi gặp sự việc đau buồn rất dễ sụp đổ, cũng có người sẽ đau buồn trong thời gian dài, không muốn nói chuyện với người khác, kéo qua lại trong thế giới của riêng mình.
Lúc đi đến căn phòng của những đứa trẻ khác, Từ Diệp Vũ thuận miệng hỏi: “Có tìm hiểu qua cậu bé vì cái gì mà bị trầm cảm không?”
“Nguyên nhân cơ bản đều giống nhau,” viện trưởng nói, “Cô cũng hiểu rõ, trong viện đa số là cô nhi, mấy cái này đều là chứng bệnh tâm lý, với hoàn cảnh này trong lòng mỗi đứa bé cũng không muốn chia sẻ, cậu bé không muốn nói chuyện, chúng tôi cũng không quá đáng mà dò hỏi, chỉ có thể mang nghi ngờ mà che dấu”.
Từ Diệp Vũ có chút đáng tiếc thở dài một tiếng.
“Xã hội bây giờ đã khoan dung hơn trước kia rồi, nhưng cũng không phải là cao lắm, rất nhiều phụ huynh đều sẽ cố ý lảnh tránh vấn đề này.”
Viện trưởng nói tới đây, ngừng lại một chút: “Có lẽ bọn họ sinh ra đã có sứ mệnh phải hoàn thành.”
Bước lên sàn gỗ phía trước vài bước, Từ Diệp Vũ vẫn cổ động, cười: “Sẽ có cách giải quyết.”
Viện trưởng sửng sốt một lát: “Cái gì?”
“Dù sao vẫn có cách khắc phục bệnh trầm cảm,” Cô nở nụ cười sáng ngời, “Những đứa trẻ sẽ có cuộc sống tốt hơn.”
Viện trưởng nhìn cô, mặc dù không biết vì sao trong một khắc kia, ánh mắt cô ấy loé ra tia sáng chắc chắn.
Nhưng vẫn bị cô cuốn hút, cũng cười: “Sẽ có.”
Vừa mới đi lên ban công lầu ba, Từ Diệp Vũ đã nghe thấy tiếng đùa giỡn từ trong truyền ra.
Viện trưởng kéo cửa ra: “A Vu, lại xem chị Từ mang đến cho con cái gì này.”
Từ Diệp Vũ lắc chiếc máy ảnh và sách trong tay với cô bé ngồi ngẩn người một góc.
A Vu và Nguyên Nhất giống nhau, là lần đầu tiên Từ Diệp Vũ đến cô nhi viện đã chú ý tới.
Cô bé rất trắng, rất nghe lời, không muốn nói chuyện, đến hứng thú cũng không có, cũng luôn ngồi một mình ngẩn người.
Bệnh trầm cảm này chính là từ “xã hội loài người nhàm chán” bắt đầu dần dần từ đơn giản thành phức tạp, viện trưởng sợ cô bé theo gót Nguyên Nhất, luôn sắp xếp cô bé chơi với đứa trẻ khác, nhìn cô bé luôn buồn bã, cũng có ý đồ dùng các loại phương pháp để giúp cô bé hứng thú.
Nghe viện trưởng nói A Vu có chút hứng thú với máy ảnh, nghĩ đến Thẩm Đồng làm việc rất được, Từ Diệp Vũ lập tức tìm Thẩm Đồng muốn cái này, muốn tìm chút cảm xúc hào hứng biểu hiện ra của A Vu.
Từ Diệp Vũ đi tới trước mặt A Vu, đem máy ảnh và sách đặt lên đùi cô bé.
“Em xem, có một chị chụp ảnh rất lợi hại, còn ký tên cho em nữa.”
Lúc Từ Diệp Vũ trở về đã là 6h chiều, Hướng Vi chờ cô về ăn cơm mà bụng đói đã kêu vàng lên.
“Cậu đi đâu vậy?”
Từ Diệp Vũ uống cốc nước: “Cô nhi viện, còn có thể đi đâu, lại không thể cùng Lục Duyên Bạch hẹn hò.”
“Tỉnh, tỉnh chưa?” Hướng Vi vẫn nhớ trách nhiệm của mình lúc này, không quên “Thức tỉnh cô”.
Một lúc sau hỏi: “Cậu đi tặng máy ảnh hả?”
Từ Diệp Vũ có chút kinh ngạc: “Sao cậu biết?”
“Tớ còn không hiểu cậu sao, nhưng gần đây hai chuyện cậu khá để bụng là phụ đạo và cô nhi viện, Lục Duyên Bạch khẳng định không sai, vậy chỉ có cô nhi viện,” Hướng Vi ôm đầu gối, “Cậu tặng cho ai vậy, là cậu bé đẹp trai trầm cảm lần trước chúng ta đến thăm à?”
“Không phải, là một cô bé.”
“Cậu thường xuyên chạy đến cô nhi viện làm gì vậy?”
“Tớ đang nghiên cứu,” Từ Diệp Vũ dường như muốn nói gì đó, một lúc sau lại lắc đầu, “Bỏ đi, IQ của cậu cũng không hiểu được, chỉ có thể đi chiếm vị trí cùng tớ thôi.”
“….”
Buổi tự học của Lục Duyên Bạch là vào buổi tối, bởi vì Hướng Vi chiếm vị trí ngồi, nên nam sinh lần trước cũng giúp hai người chọn vị trí yêu thích.
Hôm nay dường như không biết có hoạt động gì mà bên đường của trường học đều bày trí rất đẹp.
Vào phòng học, Từ Diệp Vũ cảm thấy mọi người rất xôn xao, nhưng không biết là vì cái gì.
Tiết học lần này của Lục Duyên Bạch giảng khá nhanh, tan học nhanh 20 phút đã giảng xong nội dung, lúc anh chuẩn bị dạy chương tiếp theo thì bên dưới bỗng có nam sinh đứng dậy nói.
“Giáo sư, hôm nay là ngày kỷ niệm thành lập trường, chúng ta có muốn làm chút hoạt động chúc mừng không ạ?”
“Hôm nay là kỷ niệm thành lập trường à” Từ Diệp Vũ đặt lên trên cánh tay cô, “Bảo sao lúc tớ vào nhìn thấy bên ngoài treo rất nhiều đèn kết hoa, còn tưởng là tết.”
Hướng Vi: “Đoán chừng chúng ta tới muộn rồi, đến sớm một chút còn có thể được dự tiệc tối,…”
Hướng Vi quay đầu chưa nói được hai câu với Từ Diệp Vũ thì chỉ thấy tâm tư hoàn toàn bay ra sau lưng rồi, giơ nắm tay về phía người đang đứng trên bục giảng: “Phải chúc mừng.”
“…….”
Người đàn ông trên bục giảng ngừng lại một chút, không mặn không nhạt nói: “Tan học sớm.”
“Không được.”
“Trường học nói không cần tan học sớm, giáo sư, chúng ta chơi trò chời đi.”
“Hay là chơi một chút đi, chúng ta cho tới bây giờ chưa chơi trò chơi.”
Đến phía sau, mọi người tự nhiên hét lên đồng thanh: “Trò chơi, trò chơi, trò chơi.”
Hướng Vi trong tiếng ồn ào nói với Từ Diệp Vũ: “Nhìn ra được mọi người thực sự thích giáo sư Lục, haizz. Đột nhiên giữa tan học sớm và chơi trò chơi, mọi người chọn chơi trò chơi.”
Từ Diệp Vũ cau mày, cắn cắn môi, nhìn Hướng Vi: “Ai mà không muốn chơi trò chơi với giáo sư Lục chứ?”
“……….”
Hướng Vi nhìn thấy biểu cảm không thích hợp của cô: “Hai chúng mình cùng chơi đi, Từ Diệp Vũ”
Từ Diệp Vũ cười mỉa: “Có lẽ không.”
Ngay khi hai người đang nói chuyện, Lục Duyên Bạch trên bục giảng cuối cùng không chịu được “thế công trò chơi” mạnh mẽ này, gật đầu, một tay chống bục bên: “Muốn chơi trò gì?”
Sự sắp xếp đầu tiên là của lớp trưởng của một lớp nào đó, lớp trưởng đứng lên thương lượng với người sắp xếp thứ nhất, quyết định chơi “Nhìn khẩu hình đoán chữ”.
Lớp trưởng đứng trên bục giảng tổ chức: “Có ai muốn chơi trò này không?”
Giọng nói của lớp trưởng vang lên, có rất nhiều nữ sinh giơ tay hưởng ứng, trong một lúc, trong phòng học đang yên tĩnh vang lên tiếng “kẽo kẹt”.
Mọi người chậm rãi quay đầu lại.
Nữ sinh xinh đẹp không chút do dự đứng lên, sau trận mưa trong phe cánh của măng mới giơ cao tay, giống như một sợi tơ nổi bật lên.
Không ngờ là Từ Diệp Vũ giơ tay trong việc chọn người: “…..”
Hướng Vi: “Chúng ta không thể dè dặt chút sao.”
“Tớ tưởng là đứng dậy chọn,” Từ Diệp Vũ hoà hoãn mỉm cười, “Như vậy có phải rất rõ tớ chủ động quá không?”
“Cậu biết vậy là tốt.” Hướng Vi bĩu môi.
“Nữ sinh đứng dậy kia,” Lớp trưởng gãi gãi đầu, phỏng chừng có thể là em gái xinh đẹp của lớp khác, “Cậu cảm thấy cậu có ưu thế gì có thể khiến bản thân được chọn.”
“Ưu thế?”
Từ Diệp Vũ hỏi xong câu này, trầm mặc.
Có rất nhiều người lặng lẽ quay đầu nhìn cô.
Trôi qua vài phút, Từ Diệp Vũ ho khan một tiếng: “Xin lỗi, ngại quá, tôi không biết nói cái nào trước.”
Hướng Vi:
Bầu không khí yên tĩnh vài giây, tiếp sau vang lên một trận cười.
“Lợi hại, lợi hại.”
“Tớ đọ không được, thực sự không đọ nổi, cho cô ấy lên đi.”
Từ Diệp Vũ từ vị trí trên đi tới, không biết ai mở âm nhạc lên, cảnh tượng này giống như cuộc tuyển chọn quán quân chị em Hong Kong.
Hại cô thiếu chút nữa thì đứng trên sân khấu làm nghi lễ chào, nói: “Cảm ơn mọi người đã luôn yêu thích tôi, sau này tôi sẽ tiếp tục cố gắng.”
Cuộc tuyển chọn chị em Hong Kong chấm dứt, không phải, sau khi Từ Diệp Vũ lên bục, lớp trưởng lại lục đục chọn mấy người nữa lên bục.
Không biết làm sao, rốt cuộc lại bắt đầu ồn ào: “Giáo sư Lục, giáo sư Lục, giáo sư Lục.”
Từ Diệp Vũ như chợt phục hồi tinh thần, quay đầu nhỏ giọng nói với Lục Duyên Bạch: “Giáo sư, thầy cũng chơi đi.”
Anh một chữ “không” còn chưa nói ra, Từ Diệp Vũ nhìn khẩu hình của anh, lập tức ngắt lời: “Thầy mà nói không, em liền em liền….”
Lục Duyên Bạch dù bận vẫn ung dung, xem cô tính “uy hiếp” mình như thế nào: “Liền như nào.”
Cô giật giật mí mắt, chóp mũi xinh xắn nhè nhẹ nhăn lại.
“Em sẽ cầu xin thầy.”
“……”
Tiếng hô sau cùng vang lên mãnh liệt, Lục Duyên Bạch sợ phấn khích “ăn dưa bở quần chúng” ảnh hưởng tới các lớp đang học khác, bất đắc dĩ cân nhắc, chỉ có thể gật đầu đáp ứng.
Quy tắc của trò chơi này là do trọng trài đưa 1 từ trước, người đầu tiên nhớ. Sau đó người thứ hai đeo tai nghe nhạc, thông qua khẩu hình đoán từ, lại dựa vào bản thân đoán được từ truyền cho một người kế tiếp, lấy mà suy đoán.
Người cuối cùng nếu có thể đoán ra chính xác từ đó mới thành công.
Đương nhiên, trò chơi này căn bản không phải xác suất thành công gì.
Từ Diệp Vũ là người thứ hai từ cuối lên, Lục Duyên Bạch là người cuối cùng, bọn họ sắm vai tương đối quan trọng.
Trọng tài là Hướng Vi, cô tuỳ ý nói ra từ “Từ Diệp Vũ”, đồng thời gia tăng độ khó, bởi vì Từ Diệp Vũ ở trong đó, lại giảm bớt chút độ khó.
Người đầu tiên quay đầu, nói với người thứ hai mang tai nghe nhạc: “Từ Diệp Vũ.”
*徐叶羽: xuyeyu
Người thứ hai: “yanju.”*
*盐 焗: yanju: Diêm cục: hấp muối
Hướng Vi:
Người thứ 3 xem khẩu hình người thứ hai phát âm đoán: “yeju.”*
*野菊: yeju: Dã Cúc: Hoa cúc dại
Hướng Vi:
Người thứ 3 đắc ý quay đầu nói với người thứ tư.
Người thứ tư trả lời rất nhanh: “Tôi biết rồi, “xiyanxun”.*
*洗烟熏: xiyanxun: Tẩy Yên Huân. Rửa gạt tàn thuốc.
Hướng Vi:
Tự mình thêm một chữ thì bỏ đi, “xiyanxun” là một người bình thường có thể nghĩa ra từ này sao?
Người thứ tư truyền cho người thứ năm, người thứ năm nhíu mày nhìn một lúc: “Xiao… có lẽ xiaoyanyun, xiao yanyu.”*
*削烟云消炎雨: xiaoyanyun, xiaoyanyu. Xiao: 削 có nghĩa là gọt, tước vỏ…
Hướng Vi:
Cô bỏ cuộc rồi.
Người thứ năm truyền cho Từ Diệp Vũ.
Từ Diệp Vũ phân tích khẩu hình một chút, sau đó sửng sốt, khó tin được nói: “Xiaoxuyeyu.”
*削徐叶羽: Xiaoxuyeyu, tước Từ Diệp Vũ.
“Vì sao lại muốn tước tớ, Hướng Vi, cậu quan báo tư thù?”
Cô đeo tai nghe nói với Hướng Vi: “Bần tăng làm sai gì sao, thí chủ hà cớ gì tước bần tăng chứ.”
Hướng Vi thiếu chút nữa tưởng mình đang đi trên trời: “Chính cậu, căn bản IQ của cậu cũng đoán từ khác.”
Từ Diệp Vũ căn bản không nghe cô nói, chỉ nhìn miệng cô động: “A”
Hướng Vi bảo cô quay lại nói với Lục Duyên Bạch, ám chỉ nhiệm vụ chính bây giờ là tiếp sức.
Từ Diệp Vũ nhìn biểu cảm không tả nổi của Hướng Vi, trong lòng nghĩ chắc là đoán sai rồi, vì vậy cô suy nghĩ một chút, cảm thấy theo tính cách của Hướng Vi, khả năng đặt tên cô rất cao.
Cô kết hợp liên tưởng tới thực tế, cuối cùng kết luận, nói khẩu hình với Lục Duyên Bạch: “Từ Diệp Vũ.”*
*Từ Diệp Vũ: Xuyeyu.
Âm nhạc trong tai nghe ầm ầm, đầy nhịp điệu, ing tai nhức óc, Lục Duyên Bạch chỉ nhìn đôi môi đỏ mọng của cô.
Lục Duyên Bạch nhìn khẩu hình của cô, dừng lại, nói: “Cá Mực nhỏ.”*
*Cá Mực nhỏ: 小鳕鱼: xiao xueyu.