Bạn đang đọc Cho Em Mượn Bờ Vai Anh Lần Nữa 2: Chương Ngoại Truyện 3
10h đêm. Đê sông Hồng
Một mình nơi đây thật buồn. Nhưng chuyện gì đã đi qua thì hãy cho nó qua đi. Giờ mình chỉ muốn sống một cuộc sống đơn giản, nhẹ nhàng. Không còn những ngày tháng chém chém giết giết nữa. Nhưng liệu rằng có được không?
Trên cầu Thăng Long.
– I had him then (Tôi có hắn rồi) – Một giọng nói lên tiếng
– His removal (Giết hắn) – Một tiếng nói qua bộ đàm vang lên
– Yes sir (Vâng, thưa sếp) – Tên đó nói
“Cạnh”
Đê sông Hồng. Đêm nay là ngày trăng tròn. Bờ sống sáng như dát vàng vậy. Dạo bước trên bờ đê và
– Hự – Có một thứ ánh sáng chói mắt. Đó là phản quang từ súng bắn tỉa
“Tạch”.
– Hự – Viên đạn sượt qua bả vai của mình. Tên này bắn khá chuẩn. Chẳng lẽ nào
“Tủm”. Mình nhảy ngay xuống nước
Cầu Thăng Long
– I lost him then (Tôi mất hắn rồi) – Tên xạ thủ nói
– Useless. Deploying the S (Vô dụng. Triển khai đội S) – Tiếng nói từ bộ đàm vang lên
– Yes sir (Vâng, thưa sếp)
Lặn một hơi dài dưới nước mình ngoi lên. Trên bờ có đến mười tên trên đó. Vậy là đã đủ một đội rồi. Không ngoài dự đoán của mình. Chúng vẫn không buông tha ình. Mình phải làm sao đây?
– Searching (Tìm kiếm thật kỹ) – Một tên nói
Mình dần dần di chuyển lên bãi đá. Một tên đang đứng . Nhẹ nhàng tiến đến chỗ hắn rồi
“Rắc” bẻ gãy cổ hắn ta. Rút khẩu súng lục của hắn nhằm đến tên đang dưới sông
“Pằng”. Chỉ một phát. Rất nhanh. Tên đó đã ngã ngay xuống sông
“Pằng”
“Pằng”
“Pằng”
“Pằng”
……
Mình nấp ngay vào phiến đá khi chúng đang nã đạn liên tục về phía mình. Mình giơ súng qua phiến đá bắn loạn xạ. Trúng được thêm một tên nữa nhưng hết mất đạn
“Còn những bảy tên nữa. Làm sao thoát đây” – Mình nghĩ
Chúng ngừng bắn và lên tiếng thay đạn. Cơ hội là đây
Mình chạy lại đồng thời rút con dao cầm bên tay phải. Nhảy lên và đạp một tên xuống sông. Đạp một lực thật mạnh vào cổ họng hắn nên gãy cổ. Đảo mắt nhìn thấy một tên đã thay đạn xong bên trái. Phi thẳng con dao vào cổ họng hắn. Vặn ngược cổ ở tên ở gần nhất. Trên cánh tay có chữ “S7”. Rút khẩu súng lục bên hông hắn.
“Pằng”
“Pằng”
………….
Hai tên đã chết hai tên cuối cùng thay đạn xong. Và xả liên tiếp về phía mình. Nhanh như cắt lấy S7 làm lá chắn. Hút một hơi thật sâu tiếp tục nhảy xuống sông
“Pằng”
“Pằng”
“Pằng”
“Pằng”
……
Chúng xả đạn xuống nước liên tục. Tuy rằng đã lặn thật nhanh và thật sâu nhưng mình vẫn bị trúng đạn ở bả vai trái.
Sau một hồi xả đạn. Chúng lại tiếp tục thay đạn. Không thể để tuột mất cơ hội. Mình nhảy lên khỏi mặt nước. Và nhắm thẳng vào chúng, trong đầu vẫn vẫn suy nghĩ phải để lại một tên còn sống để hỏi
“Pằng”
“Pằng”
Một tên chết ngay tại chỗ. Tên còn lại bắn mất ngón tay trỏ và cò súng. Hắn ta lảo đảo. Chạy lại bắn vào chân hắn làm hắn khụy xuống. Tiến lại gần. Hắn ngẩn mặt lên nhìn mình. Mình ngạc nhiên. Hắn còn rất trẻ, rất trẻ
Ngồi lại gần hắn hỏi
– Tên mày là gì?
– Tên tôi là Trần Văn Lương
– Bao nhiêu tuổi rồi?
– 17 tuổi
Hắn mới có 17 tuổi thôi sao? Chúng tuyển mộ cả các chiến binh với độ tuổi như vậy sao? Thật không thể tin được
– Mục đích đến đây là gì?
– Mục đích đến đây là
“Pằng”
– Hả
.
.
.
.
.