Chờ Em Lớn Nhé Được Không

Chương 9


Đọc truyện Chờ Em Lớn Nhé Được Không – Chương 9

Trên cánh cửa lại được khắc thêm một vạch kẻ đỏ, Mạt
Mạt tròn mười ba tuổi.

Hai năm gần đây, An Nặc Hàn bận rộn mọi bề, mỗi ngày
anh đều đi thực tập tại công ty của Hàn Trạc Thần, ngoài việc phụ trách xử lý
khiếu nại khách hàng, anh còn phải làm mấy chuyện lặt vặt như rót nước bưng
trà, in ấn văn bản.

Sau khi hoàn thành xong công việc ban ngày, anh lại
chạy tới H&H quan sát, thâm nhập, tìm hiểu xem cái gọi là “Quy
tắc” kinh doanh sự nghiệp giải trí là gì.

Thế nên đến lúc anh lết được cái thân về đến nhà thì
trời cũng đã khuya, thời gian được ở chung với Mạt Mạt càng ngày càng ít đi.

Đêm nay, nghe nói có mưa sao băng trăm năm khó gặp,
Mạt Mạt đứng trên sân thượng nhà An Nặc Hàn, cố nhón chân tìm kiếm sao băng
rơi, mỗi khi thấy được một ngôi sao rơi xuống, cô sẽ nắm tay lại, đặt lên ngực,
lặng lẽ thầm thì trong lòng: “Tôi hy vọng sẽ có một ngày anh Tiểu An sẽ
yêu tôi!”

“Quỷ tham lam, rốt cuộc là em có bao nhiêu nguyện
vọng đấy hả? Ước cả nửa giờ đồng hồ rồi mà vẫn chưa ước xong!” Giọng nói
ấm áp của An Nặc Hàn cũng giống như sự ấm áp của chiếc chăn mỏng anh khoác cho
cô, ngăn lại cảm giác lành lạnh của gió biển.

“Em chẳng phải là lòng tham không đáy, em chỉ có
một nguyện vọng và thôi. Em sợ sao băng nghe không rõ mới nói đi nói lại nhiều
lần cho nó nghe.” Cô quay đầu lại nhìn An Nặc Hàn.

Anh vừa mới từ phòng tắm đi ra, trên người khoác một
chiếc áo ngủ màu trắng, mái tóc hơi ẩm ướt nhìn thoáng qua có chút lộn xộn, đôi
môi mỏng dường như bị nước nóng thấm đẫm làm cho mạch máu nở ra, khiến cho đôi
môi ấy đỏ hồng hơn so với bình thường, liếc qua chỉ có cảm giác rất ngon miệng.

Mạt Mạt không kiềm chế được nuốt nước miếng, cố gắng
không liên tưởng, so sánh môi anh với ô mai.

“Em tha cho sao băng đi, nó sắp bị em làm phiền
muốn chết rồi đấy!”

Cô trừng mắt nhìn anh, vẫn tiếp tục lời cầu nguyện.

Anh kéo bàn tay vẫn đang định tiếp tục ước nguyện của
cô xuống: “Anh chuẩn bị nước nóng cho em rồi, độ ấm rất vừa phải, mau đi
tắm rửa đi.”

“Em muốn ước một lần nữa, một lần cuối cùng thôi!
Ước nguyện với sao băng rất linh nghiệm đó.”

“Ngoan nào! Em đi tắm đi, có nguyện vọng gì thì
để anh ước giúp em cho.”

“Được!” Cô vui vẻ hôn chụt vào má anh một
cái. “Nhớ kỹ nè… điều ước của em là: em mong rằng có một ngày anh sẽ yêu
em.”

Anh mỉm cười, lấy ngón tay chọc chọc vào trán cô,
chẳng hề giấu giếm nụ cười chế nhạo cô chẳng hiểu biết gì. “Tuổi còn nhỏ,
em hiểu yêu là cái gì?”

“Em lớn rồi, em biết!”

Yêu, chính là việc muốn ở cùng một chỗ với một
người, dù là một giây cũng không nguyện chia lìa!

Nơi chân trời lại có thêm một ngôi sao băng xẹt qua
kéo theo một chiếc đuôi sáng thật dài, rơi xuống điểm xuyết cho màn trời đêm
đầy sao.

“Sao băng sáng quá!” Cô vui vẻ kêu lên.
“Mưa sao băng!”

Mưa sao băng mà cô chờ đợi cả một đêm cuối cùng cũng
xuất hiện, trên bầu trời đen tối, một ngôi nối tiếp một ngôi rơi xuống, biến
mất lại nơi chân trời.

Anh chăm chú nhìn vào đôi mắt tràn đầy ánh sáng rực rỡ
kia…

Anh cầm lấy đôi tay nhỏ bé, nhẹ nhàng hôn lên mái tóc
cô, giọng nói trầm thấp mà say đắm: “Anh thật sự hy vọng…. có một ngày
anh sẽ yêu em!”

Trái tim của cô bỗng nhiên đập lạc nhịp, khuôn mặt của
cô bỏng rát tựa như bị lửa đốt. “Đáng ghét! Em bảo anh nói với sao băng,
chứ có bảo anh nói với em đâu!”

Cô thẹn thùng đẩy anh ra, chạy trốn vào trong phòng
tắm, vẫn còn nghe thấy tiếng cười nắc nẻ của anh, mãi mà chẳng ngừng.

Ngâm mình trong nước nóng, khuôn mặt của Mạt Mạt lại
càng nóng thêm, trong lòng cô tồn tại một loại háo hức đang tràn lan mọi ngõ
ngách, khiến cô cuối cùng không nhịn được muốn cười, cười đến nỗi khuôn mặt đã
trở nên cứng đờ, thế nhưng vẫn muốn cười tiếp thôi.

“Mạt Mạt? Muốn anh gội đầu cho em không?”

Khi anh hỏi vừa vặn lúc cô đang gội đầu, bọt xà phòng
vương đầy mặt. Cô không dám mở mắt, hai tay vất vả tìm kiếm xung quanh.

“Không cần đâu…” Cô vẫn còn chưa nói hết,
một chiếc khăn lông mềm mại đã được phủ lên trên mặt cô, anh dịu dàng giúp cô
lau đi bọt xà phòng trên đôi mắt.

“Chẳng phải anh đã nói với em là khi gội đầu phải
treo khăn bên cạnh bồn tắm để tiện lấy rồi sao?”

“…” Bình thường thì cô nhớ kỹ đó, thế
nhưng vừa rồi tâm trạng rối bời, quên mất.

Cô cầm lấy chiếc khăn, đang muốn bắt bẻ lại thì thấy
An Nặc Hàn đang cầm trong tay đồ ngủ của cô, nhìn xuống cơ thể cô một cách
chẳng hề kiêng dè.

Cô vội vàng dùng khăn lông che lại bộ ngực. “Nam
nữ thụ thụ bất thân! Người ta đang tắm rửa, không cho anh nhìn lung tung.”

Anh không chỉ nhìn không, mà bàn tay to còn trắng trợn
sờ soạng bờ vai cô, nhéo đi nhéo lại vài cái. “Em có vẻ gầy đi nhiều
rồi.”

“Này! Đồ sói háo sắc, không được sờ lung tung!
Anh mà sờ nữa em đi mách chú Phong là anh quấy rối em!”

Anh cười cười, rút tay lại. “Anh quấy rối em? Em
mới có 13 tuổi thôi! Em biết cái gì gọi là quấy rối không?”

“Đương nhiên là em biết, em đạt điểm rất cao
trong lớp giáo dục giới tính đó!”

Anh đặt đồ ngủ của cô sang một bên, khuôn mặt mang nụ
cười xấu xa đến gần bên tai cô, anh cười đến mức không khác gì một tên hư hỏng,
đủ để người ta sởn gai ốc. “Thật không đấy? Vậy thì có muốn anh giúp em
thực hành chút không?”

Cô hoảng sợ, một lúc lâu sau vẫn chẳng thốt lên được
lời nào, hoang mang quay lại nhìn con người đang đứng sau cô.

Sau đó, cô nghe thấy được tiếng anh cười sằng sặc,
càng lúc càng lớn tiếng hơn.

“Ra ngoài!” Cô tức giận lấy khăn đập vào
người anh, ra sức vẩy nước về phía con người đó.

Tức chết mất thôi! Hơn một năm nay, An Nặc Hàn càng lúc
càng thích bắt nạt cô, mỗi lần đều trêu cô đỏ bừng cả mặt, còn anh thì cười
sằng sặc chế nhạo cô.


Hừ! Chờ đến khi cô có dịp, nhất định sẽ khiến anh
không cười nổi.

Mạt Mạt tắm xong, thay luôn bộ đồ ngủ mới rồi đi ra,
An Nặc Hàn đang nằm dựa nửa người trên ghế sofa đọc báo, trên bàn có một cốc
sữa bò đã được hâm nóng.

“Đã khuya rồi, em nên về nhà đi.” Anh nói

“Không muốn.”

Ngày qua ngày, càng lúc cô càng không muốn rời khỏi
anh.

Cô thích mỗi khi nghỉ học chạy đến phòng đọc của anh
làm bài tập, đợi anh về nhà, giúp anh massage cơ thể mệt lử, nghe anh kể về
công việc trong ngày.

Cô thích ngồi cùng anh xem TV, bởi vì rằng mỗi khi
thấy buồn chán, anh sẽ bóc một quả cam rồi nhét vào miệng cô, hoặc đút cho cô
một quả hạch nhân chocolate, cho cô uống nước trái cây…

Cô lại càng thích khi anh đọc báo, cô ôm lấy cốc sữa,
thưởng thức sườn mặt chăm chú của anh…

“Anh đã ngủ ở sofa hai ngày rồi. Hôm nay anh nhất
quyết sẽ không ngủ ở sofa nữa!” Anh nghiêm túc đưa ra kháng nghị.

“Được rồi!” Cô trưng ra vẻ mặt nhượng bộ một
bước rất lớn, nói với anh: “Hôm nay em ngủ ở sofa.”

“…”

Cô đi tới gần anh, dùng cái cách mười lần như một lắc
lắc cánh tay anh, bộ dáng cực kỳ đáng thương nài nỉ: “Anh Tiểu An, phòng
của anh lớn thế, có thể chia đôi ra cho em một nửa, được không?”

“Chia đôi?”

“Đúng vậy! Anh dựng một vách ngăn giữa phòng,
chúng ta mỗi người ở một bên.”

“Bố mẹ em sẽ không đồng ý đâu.”

“Nếu như họ dám không đồng ý, em sẽ rời nhà đi
bụi, đoạn tuyệt quan hệ với họ luôn!” Đây là cách thức đối phó chuẩn nhất
với ông bố nhà mình mà cô đã tổng kết ra trong mấy năm nay.

“Anh xin em đó, em đoạn tuyệt quan hệ với anh
đi!”

Cô dùng sức vỗ lấy vai anh một cách oai phong lẫm
liệt. “Anh yên tâm đi, dù thế nào em cũng không rời khỏi anh đâu.”

“…” Anh lật tờ báo sang trang khác, tiếp
tục đọc.

“Anh Tiểu An, anh chia đôi phòng cho em đi, em
muốn một nửa để có thể…” Cô tiếp tục bầy nhầy nài nỉ anh, loại phương
pháp này là cách đối phó hữu hiệu nhất với An Nặc Hàn.

“Em muốn chia thế nào thì chia thế đấy đi, anh
không có ý kiến!”

Vài ngày sau, dưới sự ủng hộ hết sức của An Dĩ Phong,
Mạt Mạt đã được toại nguyện dọn đến phòng ngủ mới của cô. Cô thích tất cả mọi
thứ trong căn phòng mới này, nhất là tấm vách ngăn làm bằng gỗ hoàn toàn không
hề có hiệu quả cách âm kia.

Đêm khuya tĩnh lặng, ngay cả tiếng thở dài của An Nặc
Hàn cô cũng nghe thấy rõ ràng.

“Anh Tiểu An? Anh không vui sao?” Cô nằm
trên giường, khép hờ đôi mắt, khẽ hỏi.

“Không có gì!”

Giọng nói của anh hơi gượng gạo, tâm sự ngổn ngang.

“Có phải anh cho rằng em rất phiền hà không?”

“Không phải!”

Không phải là tốt rồi, cô lật mình, dự định đi ngủ.

Đến cô sắp đi vào giấc ngủ, nửa mơ nửa tỉnh, anh bỗng
nhiên hỏi cô. “Mạt Mạt, nếu có một ngày anh không thể chăm sóc em nữa, em
có thể tự chăm sóc mình cho tốt được không?”

“…” Cô không biết nên trả lời thế nào,
cuộc sống không có anh ư, cô không có cách nào tưởng tượng ra được.

“Em là một đứa bé ngoan, chỉ là anh chiều em thái
quá đến nỗi trở nên bướng bỉnh, việc này không có lợi với em.”

Giọng điệu của anh khiến cô cảm thấy hơi luống cuống.
“Về sau nhất định em sẽ nghe lời anh, không bướng bỉnh nữa.”

“Nghe lời anh nào, học cách kiên cường, độc lập.
Cố gắng đừng ỷ lại anh trong tất cả mọi chuyện.”

“Dạ.”

Mạt Mạt mơ hồ thấy có một loại linh cảm rất xấu. Sau
đó mấy ngày, khi cô thấy tài liệu về đại học Cambridge trên bàn học của anh, cô
mới hiểu ra — anh phải đi!

Cô khóc lóc chạy về nhà, chỉ có có mẹ cô ngồi đấy đàn
dương cầm. “Mẹ, anh Tiểu An phải đi rồi!”

“Mẹ biết.” Khúc nhạc “Hóa điệp” bi
thương dịu ngọt vẫn đang còn tiếp tục.

“Mạt Mạt, tình cảm không thể miễng cưỡng. Nếu
thật lòng thích một người thì hãy để người ấy đi làm những chuyện người ấy muốn
làm, để người ấy đi yêu những người mà người ấy muốn yêu… Thật lòng thích một
người chính là học được cách trở nên kiên cường vì người ấy, đừng để người ta
lo lắng, đừng để người ta bận lòng…”

“Mẹ…”

“Sáu năm trước, Tiểu An vì con mà từ bỏ cơ hội đi
học tại Cambridge, hai năm trước, Tiểu An vì con mà từ bỏ người con gái cậu ấy
yêu thương nhất. Nó đã làm quá nhiều vì con rồi, con không thể từ bỏ một lần vì
nó sao?”

Cô cắn chặt răng, lau khô hai hàng nước mắt. Cô nắm
chặt lấy tay vịn cầu thang, khó khăn đi từng bước từng bước lên tầng.

Mỗi một bước đi, cô đều nhớ tới rất nhiều thứ đã qua.
Cô vẫn còn nhớ cái lúc cô khóc nức nở năn nỉ An Nặc Hàn đừng đi học tại Anh,
nhớ vẻ mặt của anh mang chút khó xử. Cô vẫn còn nhớ cái ngày anh mất đi Vi, nhớ
nụ cười cay đắng của anh.

Cô thật sự rất bướng bỉnh, rất ích kỉ rồi.

Một mặt đòi hỏi anh làm những chuyện anh không muốn
làm, lại còn cho rằng sự chiều chuộng của anh là lẽ đương nhiên.

Lần này…

Mạt Mạt không hề giữ An Nặc Hàn lại, thậm chí cả một
lời tạm biệt cô cũng không hề nói với anh.

Bởi vì trong khoảng thời gian nửa tháng từ lúc cô thấy
tập tài liệu kia cho đến lúc anh chuẩn bị xong hành lý để rời khỏi Australia,
cô không hề nói chuyện với anh.


An Nặc Hàn nói với cô rất nhiều lần: “Xin
lỗi!”

Cô giả vờ chăm chú làm bài tập

Anh mua cho cô rất nhiều bánh kem chocolate dỗ cô vui,
cô ăn sạch thế nhưng một nụ cười cũng không cho anh thấy.

Không phải cô không muốn, mà do cô không cười nổi, cố
gắng thế nào cũng không cười nổi!

Ngày anh đi, Mạt Mạt nấp ở phía sau cửa kiểm tra an
ninh, nhìn anh qua tấm kính thủy tinh trong suốt.

Cô thấy anh cứ luôn ngó nhìn xung quanh, lo lắng xem
đồng hồ. Ngay cả khi anh đã vào cửa khởi hành, anh vẫn quay đầu nhìn về phía
thang máy…

Cô thấy được sự bất chấp, sự chờ đợi trong đôi mắt ấy.

Cô biết, anh đang đợi cô.

Anh nhất định rất muốn nghe cô nói một câu: “Anh
Tiểu An, hẹn gặp lại!”

Thế nhưng cô không dám bước chân ra ngoài, sợ rằng
mình vừa ra sẽ bám lấy ống tay áo của anh không chịu buông tay, sợ rằng mình
vừa mở miệng sẽ khóc lóc xin anh đừng đi.

Cả người anh đã khuất dáng, cô lao ra khóc, ngồi trước
cửa khởi hành, ôm mặt nức nở nghẹn ngào không ra tiếng.

Hàn Trạc Thần đỡ cô dậy, yêu thương vỗ vỗ lưng cô:
“Đừng khóc nữa, không mất đi thì làm sao biết được quý trọng…”

Cô đương nhiên biết cái gì là quý giá nhất, thế nhưng
từ trước đến giờ anh không hề biết!

Mạt Mạt không nghĩ đến, ngay tại giờ phút này, An Nặc
Hàn rốt cuộc cũng đã nhìn thấy cô, mỉm cười đi lên cửa khởi hành.

Rốt cuộc cũng có thể nhìn thấy cô một chút xíu thế
thôi, anh đã rất thỏa mãn rồi!


Ngoại truyện Anthony

Dẫu sao cũng ở bên nhau sớm chiều hơn chục năm, nào có
ai dễ dàng chia ly?

Mạt Mạt có thói quen ở bên người An Nặc Hàn hàng ngày,
anh cũng có thói quen cô bé thường thường quấn lấy anh.

Trái lại nếu như không có sự quấy nhiễu của cô bé,
cuộc sống của anh tồn tại một loại lo âu, đi tới đâu cũng không ngừng nhớ mong
thấp thỏm. Thế nhưng anh nhất định phải làm như vậy, anh có sự bất đắc dĩ của
anh.

Vào lúc Mạt Mạt mừng rỡ như điên chạy vào trong phòng
An Nặc Hàn, dự định sẽ ở bên anh cả đời không tách rời, Hàn Trạc Thần gọi An
Nặc Hàn đi vào văn phòng của ông, giao cho anh một tập tài liệu.

“Chú đã giúp cháu liên hệ với giáo sư của trường
đại học Cambridge rồi, cháu có thể đăng kí lớp học trước, học kỳ sau tham gia
kỳ thi đầu vào, đây là những tài liệu cần thiết.”

“Chú Thần, cháu không hiểu rõ ý chú cho
lắm.”

“Cháu chắc chắn hiểu được ý của chú.”

Đương nhiên là anh hiểu, việc này rất rõ ràng là để
anh rời khỏi Australia, rời khỏi Mạt Mạt. Còn về mục đích, anh quan sát kĩ vẻ
mặt không mang chút tình cảm nào của Hàn Trạc Thần, hơi có phần đoán không ra.

“Có phải Mạt Mạt lại vừa làm chú tức giận không?”
Anh bỗng nhiên nhớ tới chuyện Mạt Mạt chuyển tới ở tại phòng anh, cực kỳ áy náy
nói với ông: “Xin lỗi, chú Thần, là cháu làm hư Mạt Mạt, hôm nay cháu trở
về sẽ bảo cô bé trở lại nhà.”

Hàn Trạc Thần lắc đầu, đẩy chiếc ghế về phía sau, đứng
dậy đi về phía người An Nặc Hàn, hai tay đặt lên vai anh. “Chú không có ý
này! Chú chỉ có một người con gái là Mạt Mạt. Chỉ cần nó vui vẻ, vì nó chú làm
bất cứ cái gì cũng không đáng kể… Tiểu An, Mạt Mạt từ nhỏ tới lớn dựa dẫm vào
cháu nhất, coi cháu như toàn bộ cuộc sống của nó. Nếu như nói chú không hy vọng
cháu lấy nó, không hy vọng cháu một lòng một dạ chờ đợi nó, đó là giả.”

“Cháu hiểu! Thế nhưng…” Anh chẳng hề yêu cô bé.

Hàn Trạc Thần không đợi anh giải thích hết câu, tiếp
tục nói: “”Thế nhưng chú biết rõ sự chênh lệch tuổi tác giữa cháu và
Mạt Mạt quá lớn, muốn cháu chăm sóc nó giống chăm sóc một đứa em gái nhỏ cả một
đời, thế không công bằng với cháu!”

“Cháu…” Nghe được một câu nói thấm thía
như thế, An Nặc Hàn lại không biết đáp lại thế nào.

“Chú cũng là một người đàn ông, chú hiểu một
người đàn ông cần nhất là cái gì— một người phụ nữ đáng giá để cháu thật lòng
yêu, cũng có thể thật sự hiểu rõ về cháu…”

“Cháu và Tiêu Vi đã kết thúc rồi.”

“Chú biết. Chú và bố cháu đã thương lượng với nhau
rồi, chúng ta hy vọng cháu đi Anh làm được những chuyện cháu muốn làm, đừng vì
Mạt Mạt mà bỏ lỡ duyên phân của cháu.”

An nặc Hàn chần chừ một lát, thoáng suy nghĩ thêm, lại
hỏi; “Vậy Mạt Mạt thì sao? Khi cháu rời đi, cô bé nhất định sẽ không có
cách nào chấp nhận được.”

“Mạt Mạt đã mười ba tuổi rồi, chung quy là do nó
sống dưới sứ bảo vệ của cháu, nó không có khả năng trưởng thành được. Nếu như
cháu rời khỏi nó, nó mới có thể độc lập, mới có thể hòa nhập với nhiều người
khác. Đợi đến khi Mạt Mạt gặp được người đàn ông nó thật tình yêu mến, lúc đó
cháu hãy trở về, chú sẽ giao công ty này lại cho cháu.”

“Cháu không muốn, tài sản của chú nên dành lại
cho Mạt Mạt.”

Hàn Trạc Thần mỉm cười, giọng điệu còn thân thiết hơn
sơ với bố của anh: “Cho Mạt Mạt, khác nào là cho người khác! Trừ cháu ra
chú không tin tưởng người nào hết, công ty giao lại cho cháu, chú mới có thể
thấy yên lòng.”

An Nặc Hàn bỗng nhiên cảm thấy một loại xúc động thật
sâu trong cổ họng, khiến cậu ứ nghẹn không nói nên lời.

“Tiểu An, cháu không cần phải áy náy, Mạt Mạt
chắc chắn sẽ có thể gặp được một người đàn ông thật tình yêu nó.”

An Nặc Hàn cầm lấy tập tài liệu trên bàn, tập tài liệu
ít ỏi trong tay anh bỗng trở nên nặng trĩu, bởi vì trong đó chứa đựng rất rất
nhiều sự giải thích, tin tưởng, và tôn trọng.

“Chú Thần.” Anh quyết tâm nói: “Nếu Mạt
Mạt tới tuổi mười tám vẫn chưa gặp được người đàn ông mà cô bé yêu, cháu sẽ lấy

cô ấy… Cháu nhất định sẽ không để chú thất vọng!”

“Đừng nên miễn cưỡng quá.”

“Không miễn cưỡng gì hết, cháu sẽ chờ cô bé lớn
lên.” An Nặc Hàn rời khỏi văn phòng, khép cửa lại.

Hàn Trạc Thần với lấy chiếc điện thoại, cười nhạt nói:
“Ôi chà! Sao Tiểu An lại được di truyền cái tính cách tồi tệ này của cậu
hả, ăn mềm không ăn cứng.”

“Nếu không thì đâu phải là con em chứ! Nó đồng ý
chưa?”

“Rồi, làm việc nghĩa thì không chùn bước!”

***

Đã ba ngày rồi Mạt Mạt không hề nới với anh một câu
nào, sự cự tuyệt im lặng lần này so với sự năn nỉ thê lương trước đây càng
khiến người ta cảm thấy khổ sở hơn.

Dòng sông Yala vẫn đang lặng lẽ chảy, lá cây bạch quả
cứ lặng lẽ rơi đầy trên mặt đất, An Nặc Hàn giẫm lên bề mặt đầy lá đi lên sườn
núi.

Đã nhiều năm rồi không tới đây, gốc cây bạch quả cổ
kính này lại càng đâm nhiều cành, lá tốt tươi, vỏ cây lại càng pha tạp nhiều
màu sắc.

Anh ngồi dựa vào thân cây, lơ đãng nhìn xuống con
đường nhỏ ngoằn nghèo trên sườn núi.

Lần đầu tiên tới nơi này đã cách đây bảy tám năm rồi.

Năm ấy, An Nặc Hàn vô tình thấy được chữ viết của An
Dĩ Phong trên hợp đồng của “Thiên đường và Địa ngục”, anh kinh ngạc
đến ngây ngốc cả người. Chữ viết của bố anh đâu giống như vậy.

Chữ viết của ông đãng lẽ phải nên ngay ngắn nắn nót,
mặt dù có chút cứng, nhưng cũng không từng nét bút đều mạnh mẽ cứng cáp, từng
chữ xuyên thấu mặt giấy như thế này.

Về đến nhà, anh mở ra những bức thư được cất kỹ từ rất
lâu, đọc từng bức thư, đọc từng câu chữ lại một lần nữa, anh đã hiểu…

Trước khi anh ra đời, An Dĩ Phong đã từ bỏ mẹ con anh.
Thời gian ông ấy ôm lấy những người phụ nữ khác phong lưu sung sướng, đừng nói
đến việc có hỏi thăm anh một lần, e rằng cả việc anh tồn tại ông ấy cũng không
biết. Nếu không thì lần đầu tiên họ nói chuyện với nhau tại quán cafe, ánh mắt
của An Dĩ Phong cũng không bình tĩnh như thế.

Chuyện này thật sự làm anh oán trách, nổi giận, nhưng
sự thất vọng còn nhiều hơn nữa. Nhất là khi anh nghĩ đến mẹ của mình đã vì một
người đàn ông như vậy mà kìm nén nước mắt viết từng bức thư, anh rất muốn cầm
những bức thư anh đã giấu kín nhiều năm đi tới trước mặt An Dĩ Phong, ném vào
mặt ông ấy và nói cho ông biết: “Tôi không có người bố như ông!”

Anh cầm những bức thư ra khỏi phòng, vừa đến bên cầu
thang tầng hai liền đứng lại. An Dĩ Phong đang ngủ trên sofa, Tư Đồ Thuần nhẹ
nhàng đắp lên trên người ông một tấm chăn mỏng, trên khuôn mặt ẩn chứa một loại
tình cảm dịu dàng vô tận.

“Tiểu Thuần…” An Dĩ Phong giật mình tỉnh
lại từ trong mơ, đột nhiên ngồi dậy, trên vầng trán rịn mồ hôi lạnh. “Tiểu
Thuần!”

“Em ở đây.”

An Dĩ Phong lấy cả hai bàn tay ôm lấy khuôn mặt bà,
chăm chú nhìn bà thật kỹ, tiếp đó điên cuồng hôn bà như phong ba bão táp, lên
gương mặt, lên đôi môi.

Bà không hề chống cự lại, để An Dĩ Phong tùy ý hôn cho
đủ, đến lúc ấy bà mới nhẹ nhàng đẩy ông ra, giúp An Dĩ Phong lau đi mồ hôi lạnh
trên trán. “Anh không sao chứ?”

An Dĩ Phong mơ hồ nói: “Anh lại mơ thấy thấy cả
mọi thứ đều chỉ là giấc mơ, tỉnh lại từ trong giấc mơ, anh vẫn là một tên
tội phạm, em vẫn là một cảnh sát, em nói với anh rằng: chúng ta không phải là
người trong cùng một thế giới…”

“Không phải thế. Chúng ta đang ở cùng nhau rồi,
chúng ta còn có cả Tiểu An.” Tư Đồ Thuần mềm mỏng ai ủi ông.

Ông vội vàng nắm lấy tay bà. “Tiểu Thuần, em sẽ
rời khỏi anh phải không?”

“Tất nhiên là sẽ không, Anh đừng có nghĩ ngợi
lung tung nữa.” Bà mỉm cười vỗ lên vai ông nói: “Em đi lấy thuốc cho
anh uống, uống xong sẽ tốt hơn.”

“Anh không có bị bệnh, anh không uống
thuốc.”

“Em biết anh không có bệnh, thuốc này chỉ để anh
giải tỏa những áp lực tâm lý thôi.”

“Bác sĩ nói còn có một cách khác để giải tỏa áp
lực tâm lý….”

Ông nghiêng người, đặt bà dưới thân, bàn tay hướng về
cổ áo âu phục của bà.

“Không được,… Tiểu An vẫn còn ở trong
phòng.” Tư Đồ Thuần xấu hổ đẩy tay An Dĩ Phong ra.

Ông lại nói gì đó bên tai bà, bà gật đầu cười rất vui
vẻ, rất thỏa mãn …

An Nặc Hàn xoay người về phòng, lại cất những bức thư
đấy về vị trí ban đầu. Bởi vì cậu đã hiểu rõ, đằng sau sự lừa dối này, là chứa
đựng một loại yêu không nói thành lời

Về sau An Nặc Hàn có hỏi An Dĩ Phong: “Bố có yêu
mẹ sao?”

“Yêu!”

“Vậy vì sao bố lại phải rời xa mẹ, để mẹ đợi
nhiều năm như vậy?”

An Dĩ Phong nở nụ cười, nụ cười mang chút đắng cay:
“Bố không rời khỏi mẹ thì có thể làm gì bây giờ? Tiểu An, con có biết
không, mỗi lần bố bị đuổi giết, bố đều cảm thấy may mắn… vì mẹ con không ở
bên người.”

Là thứ tình yêu như thế nào mới có thể khiến cho phụ
nữ cam tâm chờ đợi, đàn ông âm thầm ẩn nhẫn.

Cho dù là tình yêu trong lòng có bị thối rữa, đau đớn
đến từng dây thần kinh, cũng chẳng muốn buông tay…

Anh thật sự rất ngạc nhiên, yêu một người, suy cho
cùng là cảm giác như nào?

***

Không nhớ nổi thời gian đã qua bao lâu, sắc trời đã
dần tối.

Trên con đường nhỏ ngoằn nghèo xuất hiện một bóng
người.

Hơn mười năm trôi qua không hề thay đổi An Dĩ Phong
một chút nào, dù là khí phách hay dáng người, cũng bởi đó là thứ đã khắc sâu
vào trong xương máu. Chẳng qua áo khoác màu ghi tối làm cho người ta cảm thấy
ông không còn nhiều sự tùy tiện như trước đây.

An Dĩ Phong ngồi xuống bên người anh, hỏi: “Tâm
tình không tốt hả? Không phải con vẫn luôn muốn đi Anh sao, con nên vui mừng
mới đúng.”

Cái gì gọi là biết rõ rồi mà vẫn còn cố hỏi? Chính là
cái này.

An Nặc Hàn hít một hơi thật sâu. “Con không yên
tâm về Mạt Mạt, con sợ rằng cô bé sẽ không tiếp nhận được chuyện này.”

“Yên tâm đi.” An Dĩ Phong vỗ lấy vai anh,
giọng nói và vẻ mặt tựa như là đang an ủi anh, thế nhưng lời ông nói ra suýt
làm anh hộc máu: “Ngay cả việc con cùng cô gái khác yêu đương vụng trộm
nó cũng tiếp nhận được, còn có cái gì không thể tiếp nhận được nữa chứ?”

“Con…” Khi đối mặt với sự mỉa mai như thế
này, An Nặc Hàn cũng chỉ có thể âm thầm nghiến răng: “Bố, bố vốn không
hiểu Mạt Mạt, cô bé không quan tâm con lên giường với bao nhiêu cô gái, cô bé
chỉ để ý chuyện con có thể ở bên cạnh cô ấy hay không thôi.”


“Làm thế nào con biết được nó không quan
tâm?”

An Nặc Hàn thật sự không biết giải thích như thế nào.

Hơn mười năm bên nhau, anh chứng kiến Mạt Mạt trưởng
thành, suy nghĩ của Mạt Mạt anh quá rõ ràng. Cô bé muốn gả cho anh, không phải
là vì yêu, mà cô bé sợ sau này khi lớn lên không gả đi được, quơ bừa một đứa
con trai để phòng ngừa bất cứ tình huống nào.

Anh cũng không hề để tâm, cũng sẵn lòng chờ cô bé đến
lúc cô 18 tuổi, vì anh tin tưởng rằng khi Mạt Mạt trưởng thành đương nhiên sẽ
hiểu được cái gì mang tên tình yêu, cái gì mang tên tình thân.

Đến thời điểm đó, người “anh trai” này có
thể coi như hoàn thành công việc rồi rút lui, giao cô bé cho một người đàn ông
thật sự yêu thương cô.

Tuy nhiên, tình thế hiện hay ngày càng thoát khỏi phạm
vi kiểm soát của anh.

An Dĩ Phong nhìn lại hàng lông mày đang xoắn lại của
cậu con trai mình, không hề tiếp tục ép buộc anh: “Tiểu An, nếu như con
thật sự không muốn lấy Mạt Mạt thì thôi đi! Sau khi con đi Anh, cũng đừng tiếp
tục liên lạc với nó…

Anh sửng sốt ngẩng đầu lên. “Vì sao?”

“Mạt Mạt cần có thời gian để từ từ quên con
đi.”

“Con không làm được.” An Nặc Hàn cự quyệt
thẳng thừng. Anh không cho rằng Mạt Mạt sẽ quên mất anh, càng không thể cho
phép Mạt Mạt quên mất anh.

“Không làm được thì phải lấy nó! Sau đó đối xử
với nó một lòng một dạ!”

“…” Chuyện này anh cũng không làm được.

“Con không muốn lấy cô bé, không ai lấy dao ép
con hết, thế nhưng con nhất định phải tập cho cô bé thói quen không có con
trong cuộc sống. Con không thể vừa cho cô bé hy vọng, lại vừa không muốn
nó.”

Anh rất muốn nói: Muốn cô bé? Bố nói dễ thật đấy,
bố muốn một cái cho con xem đi!

Đó là Mạt Mạt, là đứa em gái trưởng thành từng ngày
trong lòng anh.

Tình cảm của họ được tích lũy trong mười ba năm ròng,
anh thương cô, yêu cô, sẵn lòng làm bất cứ chuyện gì vì cô, chỉ riêng một
chuyện…

Với anh mà nói, thật quá khó khăn!

“Bố, con không phải là không nghĩ đến muốn cô bé,
mà là không thể muốn. Con chứng kiến Mạt Mạt trưởng thành từ tấm bé, con coi cô
bé như em gái ruột. Bố bảo con là sao có thể cùng cô bé…” An Nặc Hàn vò
mái tóc ngắn, không có cách nào mở miệng.

Muốn cô bé? Ôm một đứa bé nhỏ ngây thơ lên giường, lột
bỏ quần áo của cô, tách hai chân cô ra…

Anh và cầm thú có gì khác nhau không?

“Cuối cùng là con muốn thế nào?” An Dĩ Phong
nổi giận ít chút.

Anh muốn làm anh trai của cô bé, cả đời chiều chuộng
cô, giúp đỡ cô, chứng kiến cô yêu đương, cô lập gia đình, cả đời vô ưu vô lo mà
sống.

Yêu cầu này, quá đáng sao?

Không đợi anh nói ra, An Dĩ Phong đã phán một quyết
định cuối cùng, thái độ lại còn cực kì kiên quyết: “Trước khi tốt nghiệp
không được quay về Australia, cũng không được gọi điện cho Mạt Mạt, cho đến khi
Mạt Mạt quên con không còn một mảnh.”

Anh vừa định bắt bẻ lại, An Dĩ Phong đã bổ sung thêm
một câu: “Thêm nữa, Mạt Mạt nói cô bé không muốn nhìn thấy con, không muốn
nghe thấy giọng nói của con, còn đừng có đụng chạm đến cô bé nữa.”

“Cô bé thật sự nói như vậy sao? “

“Đúng.”

***

Cho đến tận lúc anh rời khỏi Australia, Mạt Mạt vẫn
chưa nói chuyện lại với anh, cũng không tiễn anh ra sân bay.

Anh quay đầu nhìn lại một lần cuối, anh không biết Mạt
Mạt đến lúc nào mới có thể hiểu rõ được — tất cả những việc mà mọi người làm
đơn giản chỉ là hy vọng cô bé lớn thật mau!

Những ngày đầu tiên tại Anh, An Nặc Hàn thường xuyên
lấy di động ra ngắm tấm ảnh của Mạt Mạt trên màn hình, một lần rồi lại một lần,
càng nhìn lại càng thấy khó chịu, cuối cùng anh đành phải xóa đi.

Ngày thứ ba, bên tai anh luôn luôn nghe thấy giọng nói
của Mạt Mạt, gọi anh khắp nơi: “Anh Tiểu An.”

Anh bắt đầu lo lắng cô ăn bậy cái gì đó, lo lắng cô
vấp ngã trên cầu thang, lại càng lo lắng cô sẽ nhớ anh…

Ngày thứ bảy, anh trông thấy một con mèo Garfield
trong một cái tủ kính trên đường, sự vui mừng đã lâu không thấy dâng lên trong
lòng, anh mua ngay một con đặt tại đầu giường trong phòng ngủ.

Ban đêm, anh ôm mèo Garfield, mất ngủ!

Về đêm khi mất ngủ, anh nằm nhớ đến quá khứ của chính
bản thân mình, không ngờ lại phát hiện ra rằng toàn bộ ký ức vụn vặt đều xuất
hiện khuôn mặt tươi cười hồn nhiên của Mạt Mạt.

Trong lúc vô ý, có một loại cảm tình không tài nào nói
rõ được nhồi nhét vào trong ngực anh, không giống như tình thân, không giống
như tình yêu, lại càng không phải là tình bạn, dường như đó là một loại cảm
tình vượt qua hẳn những giới hạn đó.

Xa nhau đã 15 ngày, Mạt Mạt vẫn không hề gọi điện cho
anh.

Trong cuộc điện thoại vượt biển, An Dĩ Phong vô tình
nhắc tới chuyện Mạt Mạt bị bệnh, hơi nữa đã bị bệnh ba ngày.

“Vì sao không nói cho con biết?” Giọng nói
của anh chấn động đến nỗi thủy tinh rung động.

Tiếng trả lời trong đầu dây bên kia vẫn nhẹ nhàng như
mây như gió: “Con không cần phải lo lắng cho con bé. Bác sĩ nói rằng nó
không sao cả, bị viêm phổi mà thôi. Nằm việc điều trị tầm mười ngày nửa tháng
là sẽ khỏe thôi.”

“Viêm phổi?” Mà thôi?

“Con yên tâm đi, sau khi con đi, Mạt Mạt cực kỳ
hiểu chuyện, kiên cường! Cô bé bị bệnh cũng không nói cho ai hết, mỗi ngày đều
thức dậy đúng giờ đi đến trường học, nếu không phải do cô bé ngất xỉu trên lớp,
bọn bố cũng không biết nó đang bị ốm.” An Dĩ Phong lại còn đặc biệt nói
cho anh biết: “Con đừng có mà gọi điện cho Mạt Mạt, đây là thời điểm con
bé yếu ớt nhất, rất cần sự an ủi… Con muốn nó hiểu thì cho dù xảy ra bất cứ
chuyện gì, con đều không thể quan tâm con bé thêm lần nữa.”

Tưởng tượng đến cảnh đêm khuya, Mạt Mạt co người trong
chăn ho khù khụ, lén lút khóc…

Ngón tay An Nặc Hàn bấu lấy chiếc điện thoại càng lúc
càng chặt, chiếc điện thoại trong tay anh phát ra những âm thanh tựa như vỡ
vụn, rất nhỏ.

“Tiểu An, lúc này không phải là lúc con có thể
mềm lòng. Con phải thật quyết tâm, Mạt Mạt mới có thể…”

“Bố đừng nói nữa, con biết mình phải làm thế
nào!”

An Nặc Hàn chưa lúc nào kính trọng bố mình như lúc
này. Anh biết rằng tất cả mọi thứ đều là cạm bẫy, vậy mà vẫn khiến anh cam tâm
tình nguyện nhảy vào.

Dập điện thoại, An Nặc Hàn quay số di động của Mạt Mạt
bằng tốc độ nhanh nhất.

Khi anh nghe thấy giọng nói khàn khàn của Mạt Mạt, anh
thật sự rất muốn ôm cô bé vào trong ngực, vỗ về an ủi cô, nói với cô bé rằng:
“Dù là bệnh tật hay tai nạn, kể cả tử vong, cái gì cũng không thể làm họ
rời xa nhau….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.