Đọc truyện Chờ Em Lớn Nhé Được Không – Chương 7
Ra khỏ khu nhà nhỏ, An Nặc Hàn đi thẳng tuột về phía
trước, bước chân của anh rất nhanh, đi băng băng qua con đường nhỏ, xuyên thẳng
qua biển người trong hội trường, lướt qua một cây cầu nhỏ.
Mạt Mạt cứ bám sát theo anh, đi đễn nỗi không thở được
nữa, dù chạy chậm nhưng vẫn cố gắng theo kịp bước chân anh.
Khi đi qua sân tập, cô thấy cái người tên là Jack kia.
Anh ta đang ngồi cùng với bạn bè ở sân đá bóng, một bên vừa hút thuốc, một bên
vừa nói cười, tiếng cười hết sức khoa trương. An Nặc Hàn đột nhiên dừng chân,
anh nắm chặt hai nắm tay nhìn thẳng vào Jack đang ngồi trong sân bóng, rồi anh
buông tay ra, tiếp tục đi về phía trước.
Có ai ngờ rằng lúc anh mới đi được vài bước, Jack cũng
nhìn thấy anh, khinh bỉ, bĩu môi, quay mặt đi nói vài câu với đám bạn của anh
ta, đám người đó bắt đầu huýt sáo một cách châm biếm.
Tiếng huýt kiểu này thật sự giẫm đạp lên tôn nghiêm
của người khác một cách không thương tiếc, đã xát muối vào vết thương lòng của
An Nặc Hàn.
Đây là lần thứ hai An Nặc Hàn dừng bước, anh cởi đồng
phục quấn lên trên cánh tay. “Mạt Mạt, em quay người đi, không nên
nhìn.”
“Anh Tiểu An?” Cô đuổi theo, nắm lấy tay
anh. “Anh đừng qua đấy làm gì, bọn chúng có nhiều người lắm, ngộ nhỡ đánh
anh thì làm sao bây giờ?”
Anh không trả lời cô, rút tay ra, một mình đi tới sân
tập.
Những người đó thấy anh đi qua, tất cả đều đứng dậy,
trong đó có hai người rất hùng hùng hổ hổ nghênh chiến, vài người khác thì mang
bộ dáng như đi xem kịch vui, đứng một bên chờ đợi.
Mạt Mạt sợ hãi, tim đập loạn nhịp, vội vàng lấy di
động ra, cô phải bấm bàn phím tận hai lần mới quay đúng số. Không đợi người ở
đầu dây bên kia lên tiếng, cô đã kêu to: “Chú An? Chú An?”
Giọng nói trong điện toại cũng giật mình hoảng sợ như
giọng của cô: “Mạt Mạt? Xảy ra chuyện gì?”
“Chú mau đến đây đi, anh Tiểu An muốn đánh nhau
với người khác, bọn họ nhiều người lắm?”
“Bao nhiêu người? Là ai? Có súng không? Cháu đang
ở đâu?”
“Các câu hỏi liên tiếp được đặt ra khiến đầu óc
của Mạt Mạt hơi choáng váng, cô khó khăn đả thông mạch suy nghĩ của mình:
“Có khoảng bảy, tám người; hình như là học sinh, không có súng, chúng cháu
đang ở trường của anh ấy…”
Giọng nói của An Dĩ Phong lập tức trở lại bình
thường, hòa hoãn hơn. “Thế à. Sao lại đánh nhau?”
“Là vì…” Mạt Mạt nuốt xuống lời nói đã đến
đầu môi, nói rất kiên quyết: “Cháu không biết ạ.”
“Vậy cháu nói với Tiểu An hộ chú, ra tay nhẹ
thôi, đừng có gây chết người, đánh cho tàn phế là được rồi!”
“Hả? Nhưng mà…”
Từ phía sân tập truyền đến một tiếng kêu thảm thiết,
Mạt Mạt vội vàng ngẩng đầu lên nhìn, một nam sinh ngã lăn trên bãi cát, hai tay
đau đớn ôm lấy phần dưới…
Tên nam sinh đứng trước mặt An Nặc Hàn hơi lơ mơ một
chút, thấy An Nặc Hàn đấm một quyền về phía anh ta, anh ta giơ tay lên đỡ.
“Aaa!” Một tiếng hét đau đớn nữa lại vang
lên, nam sinh kia ôm lấy cánh tay của mình lùi về sau hai bước, đau đến nỗi mồ
hôi lạnh chảy ròng ròng.
Tiếp theo, một tên nam sinh khác xông lên, An Nặc Hàn
vừa mới nhấc chân lên, tên đấy đã theo bản năng ôm lấy phần dưới của mình bỏ
chạy!
“Đây chuyện riêng của tao và Jack, không liên
quan đến bọn mày, không muốn bị tàn phế thì tránh xa ra một chút đi.” An
Nặc Hàn trầm giọng nói.
Nghe xong mấy lời này, đám người kia đều lùi về phía
sau, không ai dám tiến lên một bước.
“Mạt Mạt, cháu không sao chứ?” An Dĩ Phong
kêu tên cô từ trong điện thoại.
Cô nuốt từng ngụm nước miếng. “Không… sao
ạ.”
“Cháu đừng nhìn nữa, những cảnh này không thích
hợp cho cháu xem đâu.”
Những cảnh này thật sự không thích hợp để cô xem, hình
ảnh người anh Tiểu An dịu dàng trong trí nhớ của cô đã hoàn toàn bị phá hủy,
trở thành một người đàn ông tàn nhẫn hung ác tựa như một con dã thú, ánh mắt
giận dữ của an giống như có thể xé rách con mồi trước mắt bất cứ lúc nào…
Cô sợ hãi dựa lên hàng rào, hoảng hồn mở to hai mắt.
“Đừng đánh, đừng đánh nữa!” Jack không ngừng
van nài, cầu xin, mũi và miệng anh ta đều phun ra máu, dính đầy trên chiếc áo
sơ mi trắng của An Nặc Hàn.
“Cậu tha cho tôi đi… Khụ, khụ, tôi không dám
nữa, tôi xin thề từ sau tôi sẽ không…” Jack bị An Nặc Hàn đánh tới quỳ
trên mặt đất, anh ta luôn miệng cầu xin tha thứ, chẳng còn chút tôn nghiêm, An
Nặc Hàn không hề lưu tình, phẫn nộ đấm vào người anh ta một quyền.
Ngay lúc đấy, Vi đuổi đến vừa vặn thấy cảnh này, cô ấy
sợ đến nỗi vẻ mặt tái hẳn đi, loạng choạng chạy tới ôm lấy cánh tay An Nặc Hàn:
“An, đừng đánh nữa, anh sẽ đánh chết anh ấy mất thôi.”
An Nặc Hàn dừng lại cánh tay đang muốn vung lên lần
nữa, liếc nhìn cô ấy, cười gằn: “Không nỡ hả?”
“Anh đừng đánh, từ sau em không bao giờ gặp anh
ấy nữa, em thật sự không gặp anh ấy nữa…”
Anh rút tay về, từ từ gỡ chiếc áo quấn trên tay, vất
xuống đất. Anh mới đi được hai bước đã quay lại.
Jack sợ đến mức liên tục bò về phía sau.
An Nặc Hàn liếc nhìn anh ta một cách khinh thường, cúi
người xuống tìm ví viền trong chiếc áo khoác đồng phục, lấy ra một chiếc thẻ
ngân hàng, quăng cho anh ta.
“Trong chiếc thẻ này có 100 vạn, 50 vạn là tôi
bồi thường anh tiền thuốc, 50 vạn khác là tiền lì xì tôi tặng anh! Khi nào hai
người cử hành hôn lễ, đừng quên gửi thiệp mời cho tôi đấy!”
Sau đấy, An Nặc Hàn vắt chiếc áo đồng phục trên vai,
ngạo nghễ rời khỏi sân tập.
“An? An!” Dù cho ở sau anh, Vi gọi thế nào
đi chăng nữa, anh cũng không hề quay đầu lại thêm lần nào.
Có ai ngờ rằng, một đoạn tình yêu thề non hẹn biển lại
đặt dấu chấm hết như thế này đây.
“Sao rồi? Đánh xong chưa?” Trong điện thoại,
An Dĩ Phong lại lên tiếng hỏi.
“Đánh xong rồi.” Mạt Mạt vội giữ lấy trái
tim đang đập gấp gáp, nói: “Rất cool ạ!”
“Đánh xong rồi thì về nhà ăn cơm đi.”
“Dạ!”
…
An Nặc Hàn rời khỏi sân tập, tiếp tục đi về phía
trước, Mạt Mạt sau khi cúp điện thoại cũng tiếp tục chạy lon ton phía sau anh.
Chân của cô bị chầy do đôi giày mới mua cọ xát, đau
nhói từng cơn, khi đi trên mặt đất đầy đá sở, cô đau đến nỗi chẳng dám dừng
chân.
Cô cắn môi trông ngóng hình bóng An Nặc Hàn nơi xa ấy,
thầm thở dài, đứng yên một chỗ.
Cô không muốn đuổi theo nữa, anh có tự do của anh, có
chí hướng của anh, cô chạy theo thế nào cũng chỉ phí công mà thôi.
Thế nhưng cô vừa mới đứng lại có một lúc, An Nặc Hàn
cũng dừng lại, quay người nhìn cô, nét mặt như đang chờ đợi của anh làm cô phấn
khởi đến nỗi đã quên mất rằng chân đang đau, cô chạy thật nhanh tới, bám lấy
tay anh…
Vào một ngày nhiều năm sau đó, cô mới hiểu được rằng,
tình yêu của cô đối với An Nặc Hàn cũng giống như đi qua đoạn đường này.
Rất nhiều lần, cô bị đau đớn dặn vật tưởng phải từ bỏ
thôi, nhưng đúng lúc cô hết hy vọng thì anh lại quay người, đợi cô đến, anh đợi
làm cô quên đi đớn đau, khiên trì đi tiếp đoạn đường ấy…
Thế nhưng, suy cho cùng con đường nào cũng có điểm
dừng, còn tình cảm thì sao? Lúc nào mới là điểm dừng hạnh phúc của cô và anh.
—
An Nặc Hàn không đưa cô về nhà mà đi tới nơi anh tập
quyền ngày thường.
Cả một buổi chiều, anh chẳng hề mệt mỏi, đánh liên tục
vào bao cát, túi cát bất lực tung mình trong không trung, cô đứng dưới đài quan
sát anh.
Anh Tiểu An trong trí nhớ của cô bất thình lình biến
thành một người đàn ông chân chính, một người đàn ông vừa xa lạ, lại vừa có sức
cuốn hút. Hình dáng kiên định lạnh lùng, đôi mắt giận dữ thâm hiểm, lại thêm số
tiền anh có cùng nắm đấm vô cùng mạnh mẽ….
Đánh tới khi mệt rồi, An Nặc Hàn nằm dài trên mặt đất,
thở gấp gáp, dồn dập, mồ hôi không ngừng chảy xuống dọc theo khuôn mặt.
Mạt Mạt vội vàng lấy chiếc khăn vắt trên dây đài, bò
lên trên, ngồi bên người anh, giúp anh lau đi mồ hôi trên mặt và trên người,
anh nhắm mắt lại, để kệ cho khăn mặt trong tay cô lang thang trên khắp người
anh.
Đến lúc lau đến lồng ngực của anh, anh bắt lấy cánh
tay nhỏ bé của cô đặt lên bờ ngực phập phồng bất định. Làn da anh rất co dãn,
trơn trượt, sờ đến thật sự rất dễ chịu.
“Anh Tiểu An, yêu một người là cảm giác như thế
nào?” Cô hỏi.
“Là cảm giác tim đập dồn dập.” Anh vẫn nhắm mắt lại như trước. “Khi trông thấy
cô ấy, tim bỗng nhiên đập dồn đến mức cảm thấy ngực đau đơn.”
Cô dùng bàn tay còn lại lặng lẽ chạm tới ngực mình,
đập có nhanh hay không thì cô không biết, chỉ biết rằng có hơi đau.
“Mạt Mạt, em cho rằng anh không cười người khác
vì muốn kế thừa tài sản của chú Thần sao?”
“Dĩ nhiên là không phải rồi. Anh không đành lòng
làm tổn thương em, không muốn bố em thất vọng.”
Anh mở mắt nhìn cô, ánh mắt anh nhìn không thấy đáy,
thật mông lung. “Lần đầu tiên anh nhìn thấy em, đôi mắt em cong cong nhìn
anh cười, rất đáng yêu. Bố anh nói: sau này lấy về nhà làm vợ đi, cô
bé chắc chắn xinh đẹp giống như cô Thiên Thiên.
Anh chẳng hề do dự nói: “Được! Năm ấy anh mười tuổi, cùng tuổi với em bây
giờ.”
Cô lẳng lặng ngồi nghe anh nói tiếp.
“Em vẫn còn nhỏ, đợi đến một ngày em gặp được một
người đàn ông khiến em rung động, em sẽ hiểu yêu và thích hoàn toàn khác nhau,
lời trẻ con nói không thể coi là thật!”
“Em không phải là trẻ con, em thật sự muốn gả cho
anh!” Cô nói với anh một cách kiên quyết.
Anh nở nụ cười, chạm nhẹ vào khuôn mặt cô, anh nói:
“Đợi đến lúc em 18 tuổi, nếu như em vẫn nói với anh những lời giống như
vậy, anh sẽ lấy em!”
“Anh không được thất hứa!”
“Quyết không nuốt lời!”
Từ đáy lòng cô tự nói với bản thân: bảy năm, sau bảy
năm mình nhất định sẽ nói với anh câu giống hệt như thế.
…
Nghỉ ngơi được một lát, An Nặc Hàn đi tắm, thay quần
áo, sau khi ra khỏi trung tâm thể hình, anh đã trở lại tâm trạng rất tốt.
“Hôm nay chẳng muốn về nhà, em muốn đi chỗ nào
chơi không? Anh đưa em đi.” Anh nói.
“Heaven & Hell!” Thiên đường và địa
ngục, vừa nghe cái tên đã thấy đây là một nơi rất được. Cô đã muốn đi từ lâu
nhưng vẫn chưa tìm được dịp nào.
“H&H? Em có biết đấy là nơi nào không?”
“Đương nhiên em biết!”
Có người nói: Đó là trung tâm giải trí lớn nhất
Australia, là một nơi có thể làm cho người ta vui sướng — dù là đàn ông hay
phụ nữ.
Có người nói: Cái gọi là giải trí đó đơn giản chỉ là
ăn uống, chơi gái, đánh cược, thế nhưng những thứ dung tục như thế ở nơi này
lại trở nên tao nhã, có sự mê hoặc chết người.
Cũng có người nói: Ông chủ chỗ đó là một người Hoa rất
có thế lực, ông ta không chỉ là quan hệ mật thiết với xã hội đen Australia mà
còn có quan hệ không ít với thống đốc, thế nên đó là nơi rất an toàn, còn an
toàn hơn so với nhà mình…
Nói tóm lại, tin đồn và sắc thái thần bí đã hấp dẫn
cô.
“Những nơi kiểu này không thích hợp với em.”
Anh từ chối thẳng cánh.
“Tháng trước em bảo bố em đưa em đi, bố nói em đi
tìm anh!” Cô lắc lắc cánh tay anh, nài nỉ nói: “Anh dẫn em đi xem đi,
bố em chưa từng nói là không được đi.”
An Nặc Hàn bày ra vẻ mặt chẳng có biện pháp bắt chẹt
cô, ngoặt tay lái, đi theo một hướng khác.