Chờ Em Lớn Nhé Được Không

Chương 27


Đọc truyện Chờ Em Lớn Nhé Được Không – Chương 27

Trong chiếc gương đối diện phản chiếu hình ảnh đẹp
tuyệt vời, hai cơ thể một mạnh mẽ một yếu đuối quấn lấy nhau, càng vùng vẫy,
càng quấn chặt lấy.

Dần dần, Mạt Mạt không chống lại được sức lực của anh,
cũng không còn sức để phản kháng. Cô cứng người dựa vào tường, để tùy lưỡi anh
tìm kiếm đuổi bắt trong miệng cô, nếm vị đắng chát cùng mật ngọt trong khoang
miệng…

Tay anh siết chặt lấy eo cô, di động, cơ thể ma sát cơ
thể, sóng tình dập dờn từng trận từng trận…

Hôn rồi rồi lại hôn, môi lưỡi dây dưa đơn thuần đã
không thỏa mãn được khát vọng tội nghiệt của anh. Tay anh phủ lên nơi mềm mại
của cô, vuốt ve màu hồng phấn mẫn cảm.

Lần đầu tiên bị đàn ông tiếp xúc, đặc biệt khi nghĩ
đến chủ nhân đôi tay kia là người cô thích kề cận không rời từ bé An Nặc hàn,
một trận tê dại truyền tới bụng dưới, dấy lên ngọn lửa.

Mạt Mạt nỗ lực mở to mắt nhìn người đàn ông trước mặt,
cô rất muốn dùng ánh mắt mơ hồ nhìn rõ anh xa lạ như vậy, để xác định anh thật
có phải là “anh Tiểu An” cô đã thầm mến từ bé không.

Ai dè, càng nhìn càng phát hiện ra anh hôm nay hoàn
toàn khác biệt với thường ngày, trong men say, con mắt anh khép hờ, trong con
ngươi ánh lên ngọn lửa, nước da trần dưới ánh đèn tản ra sức quyến rũ của đàn
ông.

Cơ thể anh cao gầy, đương cong trên người cương nghị,
tựa như tích lũy sức lực vô hạn… Còn có lồng ngực anh, rộng rãi bằng phẳng
như vậy, hai điểm đỏ thẫm trước ngực lại vô cùng hấp dẫn…

Cô quên phản kháng, An Nặc Hàn lại càng trắng trợn
hơn, anh buông tha cho môi của cô, dọc theo cổ hôn xuống, đầu lưỡi trằn trọc
trên làn da cô.

Thế giới như quay tròn, Mạt Mạt dường như trông thấy
trên màn trời màu đen nở rộ một vùng hoa bỉ ngạn màu đỏ rực, ngôi sao ánh vàng
rơi xuống biển khơi rộng lớn, sóng biển vàng rực cả mảng trà mi

* Hoa trà mi

https://tieuphongca.wordpress.com/2012/03/31/hoadomi/

“Ừm…” Mạt Mạt không nhịn được duỗi thẳng
người, sự sảng khoái vô hạn khiến cô khó mà đưa tay khước từ.
“Đừng…”

An Nặc Hàn bắt được tay cô, cố định chúng sau lưng cô.
Sau đó dùng tay kia lưu luyến vuốn ve cơ thể còn chưa hoàn toàn trưởng thành.
Đồng thời bờ môi anh còn chuyển qua sau tai cô, khẽ khàng ngậm lấy vành tai cô…


Cơ thể như nụ hoa chờ ngày nở của Mạt Mạt căn bản
không thể chịu được loại khiêu khích này. Toàn bộ tri giác cùng sự sung sướng
của cô đều bị anh nắm trong tay, cánh tay cô đặt lên cổ anh, từ phản kháng biến
thành nghênh hợp…

“Anh Tiểu An…” Dưới sự khiêu khích thật
thành thạo của An Nặc Hàn, cô dần dần cảm thấy cơ thể không không chế được, cảm
giác khoan khoái mãnh liệt khiến cô trống rỗng một cách kỳ lạ, toàn thân đều có
một loại mong muốn có cái gì lấp đầy kỳ vọng vì cô.

An Nặc Hàn gắt gao đặt cô lên vách tường, môi lưỡi
thăm dò vô tận trên cơ thể cô, cuối cùng ngầm lấy nụ hoa đang gắng gượng của
cô.

“Ư… Đừng…”

Mạt Mạt ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời đêm đen như mực
ngoài phòng tắm.

Gặm cắn mút liên tiếp rơi xuống cơ thể của cô, cả
người đắm chìm, đã định trước sẽ thế nào cũng đắm chìm cùng với tâm hồn.

Nghe thấy anh hô hấp gấp gáp, tiếng ngâm hưng phấn từ
trong miệng bật ra, Mạt Mạt hoàn toàn mê loạn.

Thế giới đều đang đảo điên, không phân biệt là đêm hay
ngày, cũng không kể là đêm hay là ngày…

Người đang ở gần trong gang tấc, ánh mắt anh say đến
nỗi không còn có tiêu cự, xa xôi đến nỗi không có có cách nào chạm vào được.

Nhưng cô không quan tâm, có thể được anh ôm lấy, cho
dù chỉ là là một đêm yêu mê loạn, đủ rồi!

Hô hấp của anh càng ngày càng hỗn loạn, bờ ngực phập
phồng kịch liệt, trong quần càng đầy càng chật…

Cuối cùng, An Nặc Hàn cũng không kiềm chế nổi nữa, lấy
tay nâng một chân cô lên, nhẹ nhàng dùng sức, chân của cô liên bị giơ cao lên,
dán tại vách tường.

Lúc này, vùng đất bí ẩn nhất của thiếu nữ phơi bày
trước mắt anh… Vùng đất u mật kia khiến tất cả suy nghĩ kiềm chế tứ chi của
anh đều chị cắt đứt, toàn bộ lý trí sụp đổ.

Anh tìm kiếm tới cửa hầm nhỏ hẹp kia.

Mềm mại một cách kỳ diệu.

“Đừng…” Mạt Mạt khẽ rên rỉ, cơ thể dưới sự

đụng chạm của đầu ngón tay anh mà run rẩy.

Dịch thể ấm nóng ẩm ướt rơi vào đầu ngón tay anh…

“Ừm… Đừng! Không…” Cô kêu gọi, trong lời
từ chối mê muội tràn đầy khát vọng và mong đợi, muốn anh nhanh lấp đầy sự trống
rỗng của cô.

An Nặc Hàn cũng không thể chờ đợi thêm được nữa, buông
chân cô ra, nhanh chóng cởi thắt lưng.

Trong nháy mắt mất đi lực chống đỡ của anh, cả người
Mạt Mạt mềm nhũn, suýt nữa ngã xuống, vội vàng đưa tay chống vào vách tường.

Tay vừa vặn chạm tới van vòi sen, một luồng nước chảy
vọt xuống, dập tắt dục vọng sôi sục.

An Nặc Hàn cứng đờ đứng dưới làn nước lạnh, màu đỏ
thẫm trong đôi mắt dần dần nhạt đi, lý trí bị dục hỏa chôn vùi cuối cùng cũng
trở về bộ não anh. Anh đang làm cái gì, muốn chiếm đoạt một cô gái non dại mười
sáu tuổi, mà cô gái kia chính là Mạt Mạt được anh bao bọc lớn lên trong lòng
bàn tay anh, suýt nữa đã gây nên bi kịch không cách nào nghịch chuyển được.

May là Mạt Mạt kịp thời dùng nước lạnh giội tỉnh anh,
bằng không anh cả đời đều không thể tha thứ cho chính mình.

Anh lắc lắc đầu, hai tay lau đi nước lạnh trên mặt,
khàn giọng nói: “Cám ơn!”

Mạt Mạt hiểu rằng anh đã tỉnh táo lại rồi, lúc không
nên say thì say, lúc không nên tỉnh thì vì cái gì lại phải tỉnh.

Cô khoanh hai tay xấu hổ xoay người, tắt vòi nước.

“Xin lỗi.” Anh cúi người nhặt chiếc áo ấm
ướt trên mặt đất lên, mặc vào người. “Xin lỗi! Anh uống say!”

Mạt Mạt gượng gạo cười, sau lại nói không ra cái gì.
“Không sao. Em sẽ không để bụng đâu.”

Anh rời khỏi phòng của cô.

Để lại Mạt Mạt một mình đứng trong phòng tắm, gượng
cười.

Không có người phụ nữ nào sẽ không để bụng chuyện đàn
ông tại thời điểm mấu chốt thế này bày ra biểu tình áy náy “suýt nữa đã
làm một việc cực kỳ sai” mà rời khỏi.


Đặc biệt là người đàn ông đấy là người cô mong chờ đã
lâu, thầm mến đã lâu!

Cô nhắm mắt lại tựa trên vách tường lạnh như băng, vô
thức nhớ tới quá trình vừa mới phát sinh, nụ hôn của anh, vòng ôm của anh, lại
làm cô mất hồn như thế…

Thế nên cô từ trước đến nay không nghĩ tới sẽ muốn bất
kì sự ôm ấp và đụng chạm của người đàn ông nào. Đã không còn An Nặc Hàn, cô cảm
thấy bản thân giống như một bông hoa tươi đã bị đốt cháy rễ, không thể hút nước
làm dinh dưỡng, chỉ có thể cô đơn mà nhìn cánh hoa từ từ héo rũ.

Nhưng cô tình nguyện héo rũ như vậy cũng không muốn tình
yêu của Tiêu Thành tới tưới mát!

Đến tột cùng cô có bao nhiêu yêu, mặc cho An Nặc Hàn
phung phí như vậy, vẫn còn bất tận đến thế…

***

Cả một đêm, gian phòng của An Nặc Hàn rất yêu tĩnh,
ngoại trừ tiếng hít thở trầm ổn không hề có động tĩnh gì khác.

Sáng sớm hôm sau, Mạt Mạt nghe thấy phòng bên có tiếng
động, rời giường ngồi trước gương, dùng phấn sáng che đi vành mắt đen, thay một
bộ váy màu hồng nhạt đi xuống tầng.

An Nặc Hàn đã ngồi trên sofa đọc báo, sắc mặt có chút
nhợt nhạt, Mạt Mạt kéo mấy lọn tóc bên sườn mặt, che khuất sắc ửng hồng trong
đôi mắt, ngồi xuống bên cạnh anh,

An Nặc Hàn chỉ liếc khuôn mặt cô một cái, cúi đầu lật báo
rất nhanh.

Trong không gian chỉ còn tại tiếc lật báo sột xoạt.

Mạt Mạt đang xấu hổ đễn nỗi không biết làm thế nào cho
phải, tờ báo được đưa tới trước mặt cô, cô vừa nhận lấy vừa nhìn, trang âm
nhạc.

Một luồng tình cảm ấm áp chảy qua đáy lòng.

“Cám ơn!” Cô chăm chú nhìn không chuyển mắt
vào tờ báo trong tay, ngón tay vân vê góc báo, vân vê đến lúc ăn sáng, một chữ
cũng không chui vào đầu.

Bữa sáng cùng nhau, vô cùng yên lặng.

Cô và An Nặc Hàn tập trung cúi đầu ăn gì đó, An Dĩ
Phong và Tư Đồ Thần đối diện dường như có chút đăm chiêu mà nhìn bọn họ ăn.

Bữa sáng vừa mới ăn không được bao lâu, di động An Nặc
Hàn đặt trên bàn vang lên, cô trong lúc vô tình liếc mắt một cái, trên mặt mình
nhấp nháy ba chữ: Tô Thâm Nhã.

An Nặc Hàn lập thức tiếp điện thoại, đứng dậy đi ra
ngoài, vừa đi vừa nói chuyện:


“Ừ, là anh… Tìm anh có việc gì?”

“…”

“Anh đang ở Australia.”

“…”

“Gấp thế à?”

“…”

Mạt Mạt bưng cốc sữa trên bàn uống một hớp lớn, đầu
lưỡi bị bỏng rát.

Gọi điện thoại thật lâu mới xong, khi An Nặc Hàn quay
trở lại, Mạt Mạt đang hít thở mãnh liệt, để bầu không khí giảm bớt cảm giác đau
đớn nơi đầu lưỡi.

Không đợi An Nặc Hàn ngồi xuống, An Dĩ Phong không hề
e dè mà hỏi dồn. “Là ai gọi đến?”

“Đồng nghiệp công ty.” An Nặc Hàn mặt không
hề thay đổi đáp: “Có một hạng mục xảy ra chút vấn đề, quản lý bảo con trả
phép quay về.”

“Lúc nào thì đi?”

An Nặc Hàn nhìn đồng hồ đeo tay. “Con đi thu dọng
đồ đạc một chút, hẳn là vấn kịp máy bay lúc mười hai giờ.”

“Gấp như thế à?”

“Vâng, hạng mục này rất quan trọng đối với
con.”

Mạt Mạt nghe vậy, mệt mỏi buông chiếc bánh ngọt đang
ăn dở trong tay xuống.

Một cuộc điện thoại có thể khiến anh quay lại Anh ngay
lập tức, có thể thấy cô gái kia đối với anh còn hơn tất cả.

“Trên đường đi cẩn thận một chút.” Cô dùng
giọng điệu không được tự nhiên nói.

“Em không đi ra sân bay tiễn anh à?”

Cô còn không vĩ đại đến mức tự mình đựa người đàn ông
mình giao cả trái tim vào trong vòng ôm ấp của cô gái khác. Thế nên cô giả bộ
nhìn đồng hồ đeo tay, nghiêm túc hiếm thấy trả lời anh. “Em còn có việc,
em muốn giúp Thành cùng đi làm trị liệu vật lý.”

An Nặc không nói gì khác, bàn tay khoác lên vai cô vỗ
nhè nhẹ hai cái, vội vàng lên tầng thụ dọn đồ đạc.

Mạt Mạt không biết An Nặc Hàn muốn biểu đạt ý gì.

Cô mới mười sáu tuổi, không thể tiếp tục mặc kệ ngồi
nhìn bản thân mình khô héo trong một đoạn chờ đợi không có kết quả.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.