Cho Em Hạnh Phúc

Chương 9: Uống nước nhớ nguồn. Ăn qủa nhớ kẻ trồng cây


Đọc truyện Cho Em Hạnh Phúc – Chương 9: Uống nước nhớ nguồn. Ăn qủa nhớ kẻ trồng cây

Chập 1:

Trong căn phòng màu trắng nhỏ, người con gái vẫn đang cuộn người trong chăn, mặc cho ánh nắng đang chen nhau qua khe cửa đang nhảy múa khắp căn phòng để đón chào ban mai.

Take me to your heart.

Take me to your soul.

Give me your hand before Im old.

Show me what…

Ưm… cô gái nhỏ đang dần dần cử động cánh tay mần mò tìm chiếc điện đang reo in oải.

– alô “giọng còn ngáy ngủ”.

– Cậu biết mấy giờ chưa mà còn ngủ, dậy đi.

– Thế cậu có biết hôm nay là chủ nhật không hả… là chủ nhật đó… “Lyly gân giọng chiến đấu cho quyền lợi của mình”.

– Không biết, gần 8 giờ rồi… mình cho cậu 10 phút chuẩn bị cùng mình đến quán Emmy ăn điểm tâm uống cafe rõ chưa.


– Thanh Trúc… tút… tút…

Người uể oải, nhưng Lyly cũng bò dậy làm vscn thay quần áo, chải lại mái tóc rồi cầm túi bước ra khỏi phòng đi đến đầu hẻm đợi Thanh Trúc.

Quán Emmy, nơi quen thuộc của hai cô vì không khí ở đây thoáng, lịch sự; phục vụ đầy đủ đồ uống và điểm tâm, có cả bánh ngọt nên rãnh là hai cô lại đến đây thư giãn.

– Lyly, hôm nay không phải đi học cũng chẳng phải đi làm… cậu có dự định làm gì không?

– Chẳng phải đang ở với cậu sao, còn hỏi.

– À, một lát mình đi cùng Duy Minh về thăm ba mẹ anh ấy… hay cậu lấy xe mình đi đâu đó hóng gió đi.

– Ở nhà ngủ, đối với mình là tốt nhất.

Rồi chợt thấy nụ cười vào trong ánh mắt,

Và rực sáng trong tim niềm tin ước mơ.

Mặc quần áo thật đẹp nào…

– alô…

– Thanh Trúc! chị Vỹ My nè, hôm nay nghỉ em có làm gì không?

– Dạ, em đang uống cafe với Lyly ạ.

– Hai em đang ở đâu, cho chị tham gia với.

– Chị… thật ra…

– Nếu không tiện để lần sau cũng được… “Vỹ My hơi thất vọng”.

– Dạ… hai em đang ở quán Emmy, chị đến đi, em đợi.

– Ừ, đợi chị.

Tắt điện thoại Thanh Trúc nhìn sang Lyly có vẻ cầu cứu.


– Lyly… cậu còn nhớ chị Vỹ My lần trước gặp ở chỗ tụi mình làm không?

– Có phải chị xinh đẹp học cùng trường với chúng ta không?

– ừm, chị ấy đang đến đây.

– Có sao đâu, cậu cứ thoải mái nói chuyện với chị ấy, cứ kệ mình… khoan đã không phải cậu chuẩn bị đi với Duy Minh rồi sao “Lyly nghi hoặc”

– Cho nên… mình muốn nhờ cậu…

– Cậu… mình không muốn.

– Mình cũng đâu muốn, tại thấy chị ấy… mà chẳng phải cậu nói chị ấy xinh đẹp dễ thương sao? Chị ấy cũng rất tốt nha… xem như cậu giúp mình đi mà…

– Cậu thật là… thôi được, nhưng mình nói trước có vấn đề gì là cậu phải chịu trách nhiệm đấy.

– Cậu đồng ý là được rồi, còn lại mình chịu tất hihi…

Ở phía sau bàn Lyly và Thanh Trúc dịch qua dãy thứ ba, có năm người đàn ông, nhìn về tướng mạo lẫn cách ăn mặc đều không giấu được vẻ lịch lãm, sang trọng.

Họ chỉ mặc những bộ quần áo thường ngày đã đẹp đến vậy, không biết khi khoác lên người bộ vest công sở sẽ còn đẹp đến thế nào đây.

Những chàng trai trong quán nhìn họ với ánh mắt ganh tỵ còn những cô gái lâu lâu lại liếc trộm họ đầy suy mê.

Năm người đàn ông đó chính là Anh Khoa, Tinh Quân, Quang Thắng, Thành Lâm và Quốc Đạt.


Họ quen nhau khi còn là học sinh phổ thông, sau khi tốt nghiệp mỗi người đi một con đường riêng nhưng bây giờ tất cả họ đều là những người đàn ông thành đạt và tình bạn của họ luôn vững chắc theo thời gian.

– Tinh Quân tao thấy công ty mày đăng tin: cuộc thi tìm người thiết kế tài năng trên báo, không phải nhàm chán lắm sao “Thành Lâm châm chọc”.

– Ừ, tao cũng thấy, công ty mày đang có kế hoạch mới à “Quốc Đạt cũng hứng thú”.

– Nói thật ra là tao đang tìm những mẫu thiết kế mới lạ, mày biết đấy xu hướng ngày một phát triển, nhu cầu ăn mặc ở con người cũng thêm phong phú nên tao nghĩ ý tưởng trong xã hội là sát thực nhất.

– Mày nói cũng đúng, người tài trong xã hội này chưa được khai thác còn nhiều lắm “Quốc Đạt có vẻ tiếc nuối”.

– Cũng đúng… chứ không phải là đúng, nếu như mày tìm được những mẫu thiết kế vừa ý đi nhưng người thiết kế yêu cầu công ty mày phải nhận và đào tạo họ trong khi tác phẩm đó chỉ là trong nhất thời họ tạo ra chứ không có tài năng gì hết thì sao? “Thành Lâm có vẻ am hiểu”.

– Mày nghĩ công ty tao đứng vững mấy chục năm, dễ dàng gục ngã như vậy sao, đơn nhiên phải có yêu cầu và thoả thuận giữa hai bên rồi.

– Này… “Quang Thắng khiều khiều tay Thành Lâm”.

– Gì thế…

– Đấy không phải cô gái lần trước làm mày bẻ mặc sao? ” Quang Thắng chỉ tay về phía Lyly”.

Mọi người đều nhìn theo hướng tay Quang Thắng, Tinh Quân chợt nhận ra “đó không phải là cô gái mình đã gặp ở nhà hàng Phương Đông và cũng tại nhà trọ Anh Thư sao… thật trùng hợp”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.