Đọc truyện Chỗ Dựa – Chương 21
Edit: Tròn
Một tuần sau, Nghiêm Noãn thấy một bài viết ở diễn đàn, tiêu đề là: Mọi người đã làm chuyện gì vì người mình yêu?
Cô không kiềm chế được niềm oán hận đang rục rịch trong trái tim nhỏ bé.Vì vậy, cô âm thầm đi đăng ký một tài khoản trên trang đó rồi bình luận.
Noãn bảo bảo: Vì muốn được bạn trai ôm hôn rồi bế lên cao, mỗi sáng tôi phải dạy lúc bảy giờ, chạy bộ 3 kilomet. Tôi đã chạy được một tuần
Rất nhanh đã có người trả lời bình luận của cô.
Người qua đường 1: Chủ tầng trên hãy nói về câu chuyện của bạn đi!
Người qua đường 2: Noãn bảo bảo lợi hại! Dùng hết sức lực tôi cũng chỉ chạy được 800m, muốn tàn phế.
Người qua đường 3: Phải chạy bộ mới được ôm lên cao rồi hôn, vậy thì bạn trai có duy trì qua tiết Thanh Minh(1) không? Haha.
(1)Tiết Thanh Minh được nghỉ rất ít, ý của câu là người bạn trai này có yêu được lâu dài không hay chỉ ngắn như ngày nghỉ tiết Thanh Minh.
Người qua đường 4: Đây cũng là một phần của vấn đề.
Có lầu ba, lầu bốn gợi mở, những người phía dưới đều nói người bạn trai ấy không tốt. Chiều hướng sự việc cũng xoay theo chiều kỳ lạ, bắt đầu khuyên chia tay là tình huống gì?
Nghiêm Noãn phồng má, hơi tức giận. Cô không chia tay với Trình Sóc Xuyên đâu, các cô không biết sự thật nên đố kị! Là đố kị!
Vì vậy cô trả lời lại.
Noãn bảo bảo: Nhưng bạn trai tôi lớn lên đẹp lại còn có thể nấu ăn, chỉ số IQ cao nữa! Không chia tay!
Người qua đường 1: À, là đầu bếp thông minh.
Người qua đường 2: Biết bạn trai bạn đẹp trai rồi, tiếp theo.
Người qua đường 3: Gu bạn gái là gì? Dù sao cũng không có chứng cứ.
Người qua đường 4: Có phải chủ tầng ảo tưởng bạn trai mình là Irie Naoki(2) không? Đây là bệnh, phải trị.
(2) Là một nhân vật hư cấu trong truyện tranh Nhật Bản với tên truyện là “Itazura Na Kiss” (Nụ hôn tinh nghịch). Hình tượng của một anh chàng này là một người toàn năng, cái gì cũng giỏi. Nếu các bạn muốn thêm chi tiết về truyện này thì có thể đọc truyện tranh, xem anime hoặc xem phim chuyển thể. Phim chuyển thể của Nhật có tựa là “Nụ hôn tinh nghịch”, còn phim cũng được Thái mua bản quyền và chuyển thể với tựa là “Kiss me”.
…..
Hôm nay tán gẫu không nổi nữa, Nghiêm Noãn giơ cờ trắng đầu hàng, chọn đăng xuất tài khoản, đi tắm. Núi băng nhỏ nhà cô tốt thì một mình cô biết là được rồi, haizz.
Dòng nước ấm áp bao trùm toàn bộ bồn tắm. Nhỏ vài giọt tinh dầu quả quýt vào, cô thả người nằm xuống, cảm giác hòa mình vào dòng nước ấm này làm cô không muốn cử động.
Trong đầu đang nghĩ tới đủ thứ chuyện ngổn ngang. Ngày mai phải ký hợp đồng với “Chân nhân thanh tú”, không bao lâu sau sẽ đi ghi hình cho chương trình. Tiếp theo là làm một đoạn video tuyên truyền có một không hai, một loạt quảng cáo được nhận…
Nghĩ đến cô thấy hơi đau đầu. Khoảnh khắc ấy, cô không nhớ nỗi mấy năm nay mình đã đối diện với nó như thế nào. Nhưng mới chỉ có một khoảng thời gian rảnh rỗi, tư tưởng của cô bắt đầu lệch lạc, chỉ muốn an phận làm một con mèo tàn phế.
Ngâm nước hơn hai mươi phút, Nghiêm Noãn đấu tranh ngồi dậy, lau khô mình. Điện thoại di động không có thông báo mới, cô đang chuẩn bị gọi điện cho Trình Sóc Xuyên thì anh gửi tin nhắn trên wechat.
Núi băng nhỏ: Nửa tiếng sau, ăn.
Đọc tin nhắn của Trình Sóc Xuyên, sương mù trước mặt như được gạt đi khiến tâm tình cô trở nên vui vẻ hơn trong nháy mắt. Cô cầm điện thoại nhảy tung tăng đi mở của, vừa vặn thấy Trình Sóc Xuyên đi từ thang máy ra, trên tay vẫn còn xách túi mua đồ.
“Anh Xuyên à!”
“…”
Nghiêm Noãn chắp tay sau mông nhảy đến trước mặt anh: “Tối hôm nay chúng ta ăn gì?”
“Canh gà, cá chiên, khoai tây, rau muống.” Trình Sóc Xuyên vươn tay, giúp Nghiêm Noãn vén tóc còn nhỏ giọt ra sau ót, “Trở lại thay quần áo, sấy khô tóc.”
Nghiêm Noãn “Ừ” một tiếng, “Em làm ngay đây, anh hôn em một cái đi. Hôm nay chúng ta chưa hôn nhẹ.”
Trình Sóc Xuyên nhìn cô. Vẻ mặt từ không biểu cảm sang hơi bất đắc dĩ. Anh cúi người hôn lên môi cô, đúng lúc định tách ra thì Nghiêm Noãn chủ động nhón chân lên kéo dài nụ hôn.
Cô thực hiện được ý đồ, trong lòng vui vẻ, mắt cũng sáng lấp lánh.
Trình Sóc Xuyên giục lần nữa, “Nhanh đi sấy khô tóc.”
***
30 phút sau, đồ ăn đã ở trên bàn, Nghiêm Noãn sửa soạn xong, quen cửa quen nẻo đến nhà Trình Sóc Xuyên.
Cô và Trình Sóc Xuyên đã trao đổi chìa khóa, cũng đã ghi dấu vân tay vào hệ thống nhà của đối phương, chỉ là mỗi lần vào cửa đều là Nghiêm Noãn, Trình Sóc Xuyên chưa từng chủ động qua nhà cô.
Nghiêm Noãn thay áo màu hồng khói ngắn tay, ở dưới mặc quần ngắn màu trắng. Mặc bộ đồ này vào càng khiến da thịt cô thêm trắng noãn, tản ra sức sống của thiếu nữ.
Trình Sóc Xuyên gắp cho cô một miếng cá, nói với giọng điệu bình thản, “Ngày mai anh phải đi công tác, nửa tháng sau trở về.”
Nghe tin này, cô không kịp nuốt cá, nó cứ nghẹn lại ở cổ họng. Cô nhìn chằm chằm Trình Sóc Xuyên một lát, không mở miệng.
Trình Sóc Xuyên giải thích: “Sau khi trở về, anh chuyển đến công ty giải trí Khải Trình.”
Lúc này cô mới hoàn hồn, “À….Như vậy…” Cô không làm chủ được cái miệng nhỏ, nhớ tới một chuyện, “Vậy anh đi đâu? Tại sao phải đi lâu như vậy?”
“Nước Mỹ, hội nghị giao lưu.”
Nghe không hiểu. Nghiêm Noãn một tay cầm đũa khẩy cơm, tay còn lại chống má, im lặng nghĩ thầm: Anh không nói đây là hội nghị giao lưu gì.
Tuy anh nói khi trở về sẽ chuyển tới giải trí Khải Trình nhưng họ mới xác định quan hệ được một tuần. Cả tuần này bọn họ chạy bộ hàng ngày, mỗi người một việc, ăn… ngay cả hôn cũng có quy định.
Tình cảm còn chưa nóng lên anh lại đi công tác, hơn nữa còn đi nửa tháng, lâu như vậy. Thật là phiền. Không vui.
Cô không che giấu vẻ không vui của mình, trực tiếp viết ở trên mặt.
Im lặng ăn xong bữa cơm, không đợi Trình Sóc Xuyên tiến một bước an ủi, Nghiêm Noãn phồng má kéo tay áo anh, “Anh không thấy em không vui sao?”
Trình Sóc Xuyên: “….Thấy.”
“Anh thấy được sao không dỗ em?” Nghiêm Noãn mếu máo, càng không vui hơn.
“….”
“Lịch đi công tác đã định rồi, không thể thay đổi.”
Không phải không cho anh đi công tác! Dỗ và không cho đi có liên quan gì QAQ
Thấy Nghiêm Noãn như sắp khóc, nét mặt Trình Sóc Xuyên cuối cùng cũng thả lỏng. Anh chậm rãi cuốn tay áo lên, sau đó dùng một tay luồn qua nách Nghiêm Noãn, cúi người xuống, tay kia nâng chân cô, ôm kiểu công chúa mà không hề báo rước.
Ôm từ phòng ăn đến sô pha phòng khách mới buông cô ra.
Nghiêm Noãn cảm giác mình được chữa khỏi ngay lập tức! Ôm kiểu công chúa trong truyền thuyết! Cô vùi đầu vào cổ Trình Sóc Xuyện cọ cọ, thật vui vẻ! Mùi vị muối biển dễ ngửi quá!
Lúc buông ra, Nghiêm Noãn vẫn còn ôm cổ anh không chịu buông tay. Trình Sóc Xuyên nhìn cô một lúc lâu, cô mới không tình nguyện buông ra. Sau khi đặt cô xuống, Trình Sóc Xuyên cũng không đi dọn bàn ăn, ngồi ở bên cạnh cô, gọt táo cho cô, “Anh không ở đây, không được gọi đồ ăn bên ngoài, ăn nhiều hoa qua, bảy giờ chạy bộ.”
Còn phải chạy bộ hả?
Ngoài mặt cô ngoan ngoãn gật đầu, trong bụng thì thầm tính toán. Trời cao bạn trai thì ở xa, anh đâu biết được mình có chạy bộ hay không.
“Chạy xong gửi bản đồ đường đi cho anh, sau đó là video.”
Thừa cơ để A Tinh chạy thay cũng không được, thật là tàn nhẫn.
Thật ra, suốt một tuần chạy, cô phát hiện ra mình không phải là không đủ sức. Tuy rằng ngày đầu tiên chạy một nghìn mét, còn hai nghìn mét còn lại là đi bộ, nhưng tới sáng sớm hôm nay, cô đã có thể chạy hết ba nghìn mét, hơn nữa lúc chạy xong còn hưởng thụ cảm giác được núi băng nhỏ cõng.
Nhưng mà Nghiêm Noãn không quên tranh thủ phúc lợi đâu, “Hôn một cái đi. Anh trả trước hay để khi về bổ sung gấp đôi?”
Trình Sóc Xuyên gọt vỏ xong, đưa quả táo cho cô, “Em là con gái, sao suốt ngày nói mấy từ này thế?”
Nghiêm Noãn mở to mắt nhìn anh, chờ anh trả lời.
Trình Sóc Xuyên chịu thua, “Trở về bổ sung.”
Đạt được hứa hẹn, Nghiêm Noãn mới tha cho anh. Sau khi ăn xong cô ở nhà Trình Sóc Xuyên đánh vài trận game, Trình Sóc Xuyên ngồi ở một bên thỉnh thoảng chỉ điểm, nhưng không tự mình ra trận.
Nghiêm Noãn thuận miệng hỏi: “Em nhớ lần trước anh chơi game rất lợi hại, sao anh không chơi nữa? Không phải con trai rất thích chơi game sao?”
Nói xong cô quay đầu lại, hết sức chuyên chú giết yêu quái, không chú ý tới Trình Sóc Xuyên mím môi, đôi mắt dần ảm đạm.
Anh vô ý thức giật giật tay trái, không nhìn Nghiêm Noãn chơi game nữa, đứng dậy đi vào phòng bếp.
***
Trình Sóc Xuyên đi công tác theo kế hoạch. Ngày thứ hai kể từ khi anh đi công tác, sau nửa tháng mặt trời chiếu chói chang ở Đế Đô nghênh đón trận mưa đầu. Nghiêm Noãn rời giường nhìn màn mưa nhưng ý thức chưa hoàn toàn tỉnh táo. Chờ cô thay quần áo xong mới nghĩ đến, trời ơi, ông trời thấy cô quá đẹp nên cũng muốn giúp cô, trời mưa nên không cần chạy bộ nữa.
Cô vội vã chụp một tấm trời mưa gửi cho Trình Sóc Xuyên.
Tiểu Noãn Noãn: Báo cáo anh Xuyên, ngày hôm nay Đế Đô mưa, không thể chạy bộ.
Ở bên anh là buổi tối, nhưng mà còn sớm, cho nên cũng có thể trả lời lại được.
Núi băng nhỏ: Nhà anh có máy chạy bộ.
….Trời xanh không tha cho ai. Cô thở dài, vẫn là cam chịu số phận đi.
Trời mưa, mặc dù không cần ra ngoài chạy bộ nhưng cũng phải ra ngoài ký hợp đồng. Chạy đến tám giờ, Nghiêm Noãn đi tắm, thay quần áo. Thượng Dương và A Tinh tới đón cô đúng giờ.
Cô ngồi ở ghế sau xe, A Tinh ngồi ở ghế phụ phía trước đưa cho cô sữa tươi và sandwich vừa mới làm xong, vẫn còn nóng.
Đúng là thần giao cách cảm.
Cô nhận lấy, “Được đấy Tiểu Tinh Tinh, vừa rồi chị còn định lát mua bánh mì ăn cơ.”
A Tinh nói mà mặt không đổi sắc: “Là Tiểu Trình tổng gọi điện đến phòng làm việc, dặn dò em mỗi ngày mang bữa sáng cho chị.”
Động tác ăn sandwich của Nghiêm Noãn khựng lại, “Trình Sóc Xuyên?’
A Tinh không kềm chế được nữa, bát quái, “Chị, chị thành thật khai báo đi. Có phải chị có gì đó với Tiểu Trình tổng không?”
Thượng Dương lái xe cũng cười, “Tiểu Noãn à, chị luôn không can thiệp vào sinh hoạt cá nhân của nghệ sĩ nhưng có nếu đang yêu đương thì nên nói với chị một tiếng. Nếu không khi tham gia chương trình, có nam khách mời tìm chúng ta muốn hợp tác, chị quyết định sẽ không tốt.”
A Tinh ồn ào, “Đúng vậy đúng vậy. Chị, chị mau nói đi.”
Nghiêm Noãn nheo mắt nhìn cô, “A Tinh, gần đây lá gan của em to ra nhiều phết nhỉ. Dám để chị Thượng Dương lái xe à?”
Thượng Dương vội vàng nói: “Cái này không thể trách A Tinh, chị chưa bao giờ đi xe do người khác lái, toàn thích tự mình lái.”
A Tinh vô tội gật đầu, vẫn nhìn chăm chú Nghiêm Noãn, “Chị, chị đừng nói sang chuyện khác.”
Nghiêm Noãn thản nhiên cắn sandwich, “Chị đâu có nói sang chuyện khác, bọn chị ở bên nhau đấy.”
Lợi hại quá chị của em! A Tinh hoàn toàn không thể tưởng tượng được người không cho người khác mặt mũi, mặt mày lạnh tanh, không nói câu nào thì thôi nhưng nói một câu là làm người khác oán hậu như Tiểu Trình tổng đã bị Nghiêm Noãn thu phục. Cô còn tưởng Tiểu Trình tổng như núi băng, không có hứng thú với phụ nữ chứ. Tiểu tiên nữ đánh trận này này nhanh quá đi, loáng cái đã đánh bại.
Vì vậy, dọc theo đường đi đến chỗ ký hợp đồng, Nghiêm Noãn bị quấn quýt hỏi liên tục. May mà chỗ cần tới không xa, rất nhanh sẽ đến.
Lần này, chương trình muốn mời năm người làm thành viên cố định. Sau đó chương trình lại căn cứ theo yêu cầu mời các khách mời khác tham gia ghi hình. Nghiêm Noãn là người cuối cùng được chọn làm thành viên cố định.
Nghe Thượng Dương nói, giải trí Khải Trình thay đổi tài nguyên, công ty ra sức giành một số người về. Vì vậy, đầu tiên bọn họ nhắm vào để cho Dương An An tham gia, ngoài ra còn có một nữ diễn viên nữa là Trương Kỳ Thụy.
Hay đấy, không phải oan gia không gặp gặp(3). Nghiêm Noãn cảm thấy, quá trình ghi hình cho chương trình sẽ không được vui vẻ.
(3)Ý nói là kẻ thù của nhau thì không tránh khỏi gặp mặt.
Chẳng qua là khi cô nghe được tên của hai nam khách mời, không khống chế được mà thay đổi sắc mặt.
Tề Tử Khâm.