Đọc truyện Chờ Đợi Em – Chương 8: Nguy hiểm tìm đến cửa
Hạ Như Song sau khi gọi điện cho Ám Dạ Thần xong,vội về nhà nấu cháo cho Ngô Trác Thăng.
Nấu cháo xong, Ám Dạ Thần cũng vừa gửi tài liệu đến. Cô định đem đến cho Ngô Trác Thăng,nhưng nghĩ lại,nên bảo quản gia Kí đem đến bệnh viện.
Một mình giải quyết mớ tài liệu kia,bây giờ giải quyết,làm được gì thì làm hết đã. Nhanh chóng,lại càng ít dần tốt hơn cho Ngô Trác Thăng và Hạ Như Song cô.
***
Sáng hôm sau.
Đấu khẩu cả buổi sáng với Ngô Trác Thăng,cuối cùng người thắng lại là Ngô Trác Thăng. Do Ngô Trác Thăng muốn về nhà để làm việc,nhưng lại để Ám Dạ Thần biết và ngăn cản.
Và thế là hai ông cãi cả buổi sáng,náo loạn nguyên cái bệnh viện. Cãi mãi không thắng, Ám Dạ Thần xin hàng,và Ngô Trác Thăng xuất viện.
Nhưng Ám Dạ Thần có điều kiện:
“Nếu cậu bị sốt lại hay gì tớ sẽ bắt trói cậu đem đến bệnh viện“.
“Biết rồi, biết rồi khổ quá “- Hazz sao anh có anh bạn lo xa thế không biết?
Thể trạng anh rất tốt,thêm nữa là người hay tập thể dục,nên khi bệnh hay gì uống thuốc,ngủ một đêm sẽ khỏe. Đâu phải dạng chân yếu tay mềm nằm liệt giường mấy ngày đâu.
Ám Dạ Thần chỉ biết lo lắng,tiểu tử ngốc. Tớ lo cho cái dạ dày và bệnh tình cậu kìa. Cậu lại xem tớ là ông già lãi nhãi.
Hừ! Cậu coi chừng đó.
~Hôm qua~
Phòng làm việc của bác sĩ.
“Bác sĩ,lúc nãy bác sĩ khám cho Ngô Trác Thăng,về phần dạ dày của cậu ta thế nào?”- Ám Dạ Thần hỏi.
“Theo tình hình,nếu anh ta có thể ăn uống đầy đủ đúng giờ và không bỏ bữa,không nên uống rượu hay cafe nhiều thì dạ dày anh ta sẽ tốt hơn”- Bác sĩ nói.
Nghe bác sĩ nói xong, Ám Dạ Thần thở nhẹ ra. Sợ Ngô Trác Thăng sốt xuất huyết bao tử.
Ôi chao đến khi đến thì Ám Dạ Thần anh thật sự không nghĩ đến,nên hỏi cho chắc.
Cảm ơn bác sĩ xong,Ám Dạ Thần ra về. Ahiuhiu,may quá không sao. Tưởng tiểu tử ngốc đó bị gì nặng về dạ dày chứ!
~Hiện tại~
Ám Dạ Thần lái xe đưa Ngô Trác Thăng về biệt thự. Cảm ơn Ám Dạ Thần xong anh xoay người vào nhà. Về nhà sớm là do anh lo lắng cho cô,cô hôm qua rất lạ.
Anh sợ cô làm gì ở nhà nên mới về sớm. Vả lại ở bệnh viện anh chẳng thích tí nào. Mùi thuốc sát trùng làm khó chịu.
Vào nhà, Ngô Trác Thăng đã vội hỏi cô đâu. Dù cô lạnh nhạt thế nào,nhưng cô là người anh muốn nhìn thấy,muốn gặp nhất.
Dù cô lạnh nhạt,xem anh là Hạ Quân Nguyệt thì anh cũng mặc kệ.
Giúp việc nói cô ở thư phòng,cả tối hôm qua cô chỉ ở bên trong ôm đống tài liệu kia. Cơm nước cũng không ăn.
Nghe vậy Ngô Trác Thăng vội chạy vào phòng,anh đã sốt rồi cô còn muốn sốt sao?
Mở cửa phòng ra, Ngô Trác Thăng thấy cô đã ngủ gật trên bàn làm việc, xung quanh là các tài liệu.
Lắc đầu,thở dài đi đến lay nhẹ cô.
“ Song Nhi “- Ngô Trác Thăng lay nhẹ cô.
Hạ Như Song như nghe không thấy,vẫn ngủ gật trên bàn. Ngô Trác Thăng bó tay,bế nhẹ cô lên. Thua thật luôn,hôm qua cô thức khuya đến vậy sao?
Về phòng,đặt cô lên giường,anh kéo chăn lên,đắp ngay ngắn cho cô. Có lẽ cô cảm thấy mình có lỗi,vì không đi làm nên mới làm anh bị sốt do quá sức.
Cô thật ngốc! Anh muốn cô thoải mái,vì anh biết rõ cô không muốn đi làm. Do ông nội hai bên ép nên cô mới đi,giờ hai ông đã du lịch cùng nhau rồi. Cô có thể thoái mái rồi.
Định xoay người về thư phòng lấy tài liệu,nhưng cánh tay lại bị Hạ Như Song nắm lại.
“Sao anh không ở bệnh viện?”- Hạ Như Song.
Gương mặt có chút mệt mỏi,cả đêm hôm qua cô chưa ăn gì. Lại uống cafe và thức đến sáng,nên giờ làm cô mệt rã rời.
Xoay người lại,thấy cô đã dậy. Có lẽ do anh bế cô lên nên cô thức giấc đây mà.
“Anh khỏe rồi,không sao đâu. Em ngủ đi,nghe giúp việc nói đêm qua em thức tới sáng mà”- Ngô Trác Thăng nhẹ giọng nói,gỡ nhẹ tay cô ra bỏ vào mền.
“Anh…hôm nay đừng đi làm,được không?”- Ngô Trác Thăng biết rõ anh về là vì công việc,nhìn anh cũng có chút sắc. Nhưng nên nghỉ ngơi tốt hơn.
Thấy cô quan tâm, Ngô Trác Thăng mỉm cười đồng ý. Cô đã qua tâm anh,vậy anh sẽ làm theo ý cô. Thật hiếm khi cô quan tâm anh mà,có lẽ là lo cho anh,sợ anh mới xuất viện lại làm việc có thể nhập viện nữa đây mà.
Thấy Ngô Trác Thăng đã chấp thuận, Hạ Như Song mệt mỏi ngủ thiếp đi. Cả đêm vì mớ tài liệu kia cô mệt lắm rồi. Cũng may cả đêm cô cũng giải quyết được một nữa rồi.
Phần còn lại cô định cùng Ngô Trác Thăng làm. Nhưng chắc anh sẽ làm trong hôm nay tại nhà cho xem,nhưng giờ cô mệt quá. Thật sự không nhấc đầu lên nỗi rồi.
Nhìn Hạ Như Song đã ngủ,lúc ngủ nhìn cô thật đẹp,thật ấm áp. Cô bé này,lúc nào mới bỏ lớp lạnh lùng của mình ra,ấm áp với anh đây?
Ai cô cũng ấm áp dịu dàng,còn anh lạnh ngắt. Huhu,làm anh ghen tị nha!
(@Song: Bớt đi thím, thím như con nít ấy)
Đứng dậy,anh ra ngoài. Nghe lời cô,hôm nay anh không đi làm vậy. Ở nhà cũng được,anh cũng gọi cho Ám Dạ Thần rồi,nếu có gì rắc rối hãy gọi cho anh. Hôm nay anh ở nhà cùng cô vậy.
Hạ Như Song do mệt đã ngủ đến trưa,khi ngủ dậy đã có thức ăn trưa sẵn. Và dĩ nhiên là Ngô Trác Thăng nói. Nhìn bữa cơm,cô vô cùng ngạc nhiên.
Anh nấu ăn sao?
Ăn được không đây?
Thôi,liều vậy.
Cầm đũa lên,cô gắp đại một món nào đó. Là món sủi cảo cay ngọt,oa! Ngon nha,không ngờ anh nấu ăn ngon vậy nha. Khác xa hoàn toàn tài nấu ăn của cô luôn,hừ! Ghanh tị nha,anh học ở đâu vậy chèn?
“Sao vậy? Không hợp khẩu vị em sao?” – Ngô Trác Thăng hỏi,thấy cô đang suy tư khi ăn xong miếng sường,mặn quá sao?
Hay cay quá? Hay ngọt quá?
Không nha! Lúc nấu anh đã nếm thử rồi,còn bảo giúp việc nếm thử cho anh nữa kìa.
“Không,ngon lắm”- Hạ Như Song ngẩn đầu nhìn Ngô Trác Thăng cười.
Thấy nụ cười,anh thật sự mê người,lần đầu. Cô cười với anh,đây là lần đầu tiên.
“Ăn xong,cùng tôi đi dạo phố được không?”- Hạ Như Song bỗng lên tiếng hỏi,hôm nay cô muốn gạt hết tất cả công việc sang một bên. Muốn đi đâu đó cho khuây khỏa thôi.
Còn anh? Anh có đồng ý không nhỉ? Xem như hôm nay là ngày nghỉ của cả hai đi.
“Được”- Ngô Trác Thăng trả lời. Bất kể cô nói gì anh đều đồng ý cả. Chỉ cần cô ấm áp,dịu dàng như bao người khác là được.
***
Ăn trưa xong,cô về phòng thay đồ. Trước khi thay,cô mang qua phòng anh một chiếc áo sơ mi,đó là chiếc áo cô mua ngày hôm trước. Do anh bị sốt nên cô chưa tặng được.
Nhận lấy chiếc áo,anh không khỏi vui vẻ,đây là cô mua cho anh sao? Nhất định hôm nay anh sẽ mặc nó,cùng cô ra ngoài.
***
Hạ Như Song cùng Ngô Trác Thăng ra ngoài. Cả hai bước vào trung tâm mua sắm,ai nấy đều nhìn cô.
Hạ Như Song mặc chiếc váy màu tím nhạt, cổ chữ V,tóc được xõa hai bên,gương mặt trang điểm nhẹ.
Ngô Trác Thăng mặc áo sơ mi của cô,quần âu,tóc được vuốt ngược ra sau.
Thật đẹp trai nha!
Nhìn cả hai như trai tài gái sắc,cả hai đều xứng đôi.
Đi lanh quanh cái trung tâm một giờ,cúi cùng cô mệt rã rời đòi đi dạo phố cho khỏe.
Dười phố,cô cùng Ngô Trác Thăng nắm tay. Do cô chủ động nha, Ngô Trác Thăng anh vô tội nha.
Nhưng,hôm nay cô sao vậy?
Luôn quan tâm anh làm anh thấy lạ.
Cô rốt cuộc sao vậy nhỉ?
Điện thoại bỗng đổ chuông,cô bỏ tay Ngô Trác Thăng ra,nhìn anh mỉm cười ý nói nghe điện thoại đi. Ngô Trác Thăng gật đầu,đi chỗ khác nghe điện thoại.
Hạ Như Song đứng đó đợi Ngô Trác Thăng,lại thấy bên đường có cậu bé đang chạy ra đường. Cô vội vàng cấp tốc chạy đến,ôm cậu bé vào lòng.
Rồi,quay sang,thấy một chiếc xe đang phóng tới cô với tốc độ nhanh. Cô như chôn chân tại chỗ. Ôm chặt cậu bé trong lòng,như đến khi chiếc xe lao tới cô lấy thân mình che cho cậu bé vậy.
Đến khi,một thân hình rắn chắc,đầy an toàn ôm cô và cậu bé lăn vài vòng ra khỏi chiếc xe.
Chiếc xe kia như không muốn đạp phanh dừng lại,vẫn đạp chân ga phóng đi.
Mơ hồ ngồi dậy,cậu bé đã ra khỏi vòng tay cô,chạy òa khóc đến bên mẹ đang lo lắng. Cô vui vẻ mỉm cười,không sao rồi.
Lúc này mới nhận ra,lúc nãy… Ngô Trác Thăng ôm cô phải không?
Quay đầu sang,thấy Ngô Trác Thăng đang đen mặt nhìn mình. Trên trán đã bị thương,nhưng có vẻ anh không cảm thấy đau.
Giúp cô đứng dậy,chưa đợi cô mở lại anh đã lên tiếng:
“ Hạ Như Song,em muốn chết sao? Sao lại ngu ngốc chạy ra đường như vậy? Biết như vậy nguy hiểm lắm không? Làm ơn,biết anh lo lắm không? Biết anh sợ mất em,sợ em bị gì lắm không? Đừng làm điều dại dột nữa được không?” – Xong,anh ôm chặt cô vào lòng.
Lúc nãy anh vừa quay lại,thấy cô đang ôm cậu bé đứng giữa đường,anh vội chạy như điên tới ôm cả hai lăn ra khỏi tầm ngắm của chiếc xe. Cô không biết cái khoảng khắc đó làm anh như chết lặng,sợ cô xảy ra chuyện gì.
Bị anh mắng,nhưng cô cảm thấy không giận. Nước mắt lại thay nha rơi xuống,cô cũng không hiể sao mình lại khóc. Cô sợ,lúc nãy rất sợ.
Rất sợ…
Ôm chặt cô hơn, Ngô Trác Thăng không ngừng vỗ về trấn an.
Mọi người đi đường thấy,đầy ngưỡng mộ,có một ít ghen tị. Nhưng trong lúc này họ cảm thấy cả hai rất hạnh phúc.
Anh lúc này mới cảm thấy có gì sai,chiếc xe lúc nãy. Lúc nãy,chiếc xe đó thấy cô không hề giảm tốc độ mà còn tăng tốc hơn,như muốn đâm cô vậy.
Còn nữa,lúc anh cứu cô không hề có ai trong xe xuống,đi thẳng một mạch.
Đây là có âm mưu?
Hay là gì?