Chớ Cười Ta Hồ Vi

Chương:Quyển 1 -


Đọc truyện Chớ Cười Ta Hồ Vi – Chương 8Quyển 1 –

Tô Tô nguyên chỉ là vui đùa thêm cảnh cáo, ý vị hài hước hơi sâu một chút.

Không ngờ Mị Hỉ lại tức giận, mắng nàng, “Ngươi chớ có nói bậy!” Tô Tô cười mỉm, sau đó không nói gì nữa.

Cơn giận của Mị Hỉ vẫn còn âm ỉ, phất tay nói, “Tối nay ngươi đã ba lần
không tuân theo quỵ định, bữa tối ba ngày liền miễn, nếu còn tái phạm,
ta liền miễn luôn cơm trưa cùa ngươi.”

Tô Tô đành phải giơ tay đầu hànd, tiếp tục dùng Thương ngữ nói, “Được rồi, hiện tại ngươi mạnh, nghe ngươi.”

Mị Hỉ nghe vậy quay đầu lại liếc Tô Tô một cái, “Còn nữa, nếu ngươi lại hồ ngôn loạn ngữ…”

Tô Tô kéo quai hàm, u buồn bổ sung, “Vậy cứ phạt ta, không cho ta ăn cơm.”

Mị Hỉ thấy bộ dạng nhận lỗi hiền lành của nàng, nhíu mày nói, “Ngươi biết thì tốt!”

Nói xong, giây lát rời di…

«Làm sao trở thành sử thượng tối hoàn mỹ hồ ly tinh» thế tiến công thứ ba: kiều, hờn.

Ngươi có thể hờn dỗi, nhưng nghiêm khắc mà nói, kiều cùng hờn là hai loại không giống nhau.

“Kiều”, chẳng hề chỉ bản thân, mà là chỉ hành động, tức “nuông chiều”,
mà nuông chiều đối tượng, nhưng lại khiến đối phương cam tâm làm thần
núp dưới váy ngươi.

Đầu tiên, bất luận già hay trẻ, bất luận năng lực mạnh như thế nào, bất
luận ngày thường hắn có bao nhiêu bá đạo, cũng có một lúc cảm thấy mỏi
mệt.

Giờ phút này, cho dù ngươi có thiên kiều bá mị, cũng sẽ không bằng một
hồng nhan tri kỷ thân thiết có thể an ủi khiến hắn ấm lòng. Biết rõ hắn
cần cái gì, biết rõ nên làm sao để “nuông chiều” một người nam nhân mà
không để lại dấu vết.


Ngươi “Kiều” hắn, hắn tự nhiên cũng sẽ “Kiều” lại ngươi.

Chú ý: Nhớ đừng dùng “Kiều” quá độ, nam nhân là một sinh vật rất dễ lên
mặt, “Kiều” chỉ có thể như một món vũ khí cuối cùng, tới đường cùng mới
xài tới. Nếu tần suất dùng quá nhiều, hiệu quả sẽ phản tác dụng, càng
đừng trách đối phương lòng tham không đáy.

“Hờn”, chẳng hề nói muốn ngươi hóa thân thành đàn bà chanh chua, ngươi
hãy khôn khéo sử dụng thế mạnh của nữ tử để chiếm lợi trong khi thương
thảo cùng đối phương.

Hai giới tính hoàn toàn bất đồng cùng nhau sinh hoạt, sau một thời gian, cũng có lúc ý kiến không thuận nhau.

Nếu ngươi cứ cao thượng cắn răng chịu đựng, đối phương tự nhiên cũng
không rõ đã giẫm phải địa lôi của ngươi, lại càng không có ý hối cải,
năm rộng tháng dài, không phải ngươi trước bị chết ngạt, chính là bởi vì ngươi rốt cục chịu không được phát tiết ra, chiến tranh bùng nổ.

Lúc này, cũng chính là thời khắc “Hờn” phát huy tác dụng.

Dù sao, cứ “Kiều” hiền thục an ủi mãi dần dần sẽ làm ngươi cảm thấy
chán, lâu lâu “Hờn” một chút cũng sẽ không ảnh hưởng thế cục, phải có
chút kỳ quặc để làm cho đối phương minh bạch sai lầm của mình, về sau sẽ tận lực tránh dẫm đau chân ngươi, đồng thời cũng câu lên tính chinh
phục và cảm giác thành tựu sau khi đối phương quy thuận của bọn họ.

Cũng đừng sử dụng “Hờn” quá độ, thỉnh thoảng chỉ cần quấy gợn sóng, trêu chọc một chút, mới có thể bảo trì linh động, trường thịnh không suy.

Chú ý: Quá trình dùng “Hờn”, phải cầm giữ cho đúng mực, quá nhẹ – này
chỉ gọi là bực tức; quá nặng – này gọi là cay nghiệt. Mục tiêu của ngươi là nhượng hắn trở thành thần núp dưới váy ngươi, mà không phải đẩy hắn
hướng về các hồng nhan tri kỷ khác a.

“Tô Tô, ngữ khí uyển chuyển thêm một chút.” Ngọc tỳ bà bảo.

Tô Tô nhắm mắt lại một chút, sau đó mở mắt ra nói, “Đã chuẩn bị tốt, ngươi hỏi.”


Cặp mắt Ngọc tỳ bà đảo quanh người Mị Hỉ một cái, quạt lông che nửa mặt
chỉ lộ ra đôi mắt đẹp nháy mắt mấy cái với Tô Tô, “Ngươi dùng ba từ đơn
giản, hình dung ta và Mị Hỉ.”

Tô Tô chân thành nhìn về phía Ngọc tỳ bà,”Ngọc tỳ bà ngươi là nữ vương,
bát quái, soi mói, Cường thế, khéo léo, rất có nguyên tắc.”

Đuôi mắt từ tốn quét đến trên người Mị Hỉ, “Mị Hỉ ngươi là tự luyến, soi xét, cá tính ngây thơ, Tự trọng, theo đuổi hoàn mỹ, tính tình thuần
trĩ.”

Ngọc tỳ bà nói, “Xem tới nhập môn Hờn, Tô Tô ngươi thích ứng hết sức mau.”

Tô Tó lé con mắt, ngày ngày sinh tồn bị các ngươi áp bách, thế nào có khả năng không mau = =!

Bề ngoài của “Hờn” cũng có thể gọi là công kích, chẳng qua là châm chích người mình yêu, công kích để kích thích cảm tình. Bởi vậy, nên biết
uyển chuyển ra sao để đem lời nói của đối phương biểu đạt thành lời công kích, đây cũng là cái chính của “Hờn”.

Nếu tài nghệ “Hờn” cao cường, thậm chí có thể một bên sai khiến đối
phương vì chính mình làm mọi chuyện lớn bé, dồn hết sức vì nụ cười của
nàng đồng thời trong lòng hắn còn cảm thấy thật hổ thẹn, thổn thức đã
bạc đãi nàng.

Ngọc tỳ bà và Mị Hỉ giờ phút này chính là người mẫu tốt nhất cho Tô Tô
tu luyện, nhượng nàng dùng mọi phương diện công kích bọn họ, luyện tập
cho tròn trịa kỹ xảo “Hờn”.

Mà “Kiều” và “Hờn” phải song song tiến hành tu nghiệp.

Buổi sáng là “Kiều”, buổi chiều là “Hờn”.

Này đây, buổi sáng nếu như Mị Hỉ và Ngọc tỳ bà dễ chịu cho nàng đè đầu

cưỡi cổ trong khi tu luyện “Kiều”, buổi chiêu khi tu luvện “Hờn”, Tô Tô
sẽ phải vắt hết óc nghĩ nên như thế nào uyển chuyển để hả giận đồng thời công kích trở về.

Ngọc tỳ bà cũng rất dễ chịu, đáng tiếc bị Mị Hỉ mang thù nhiều, Tô Tô
tại “Hờn” trong khi tu luyện công kích hắn vài phần, buổi sáng hôm sau
trong khi tu luyện “Kiều”, hắn sẽ càng thêm hà khắc…

“Oan oan tương báo khi nào mới dứt.” Ngọc tỳ bà lắc đầu cảm thán, bất
quá kỹ xảo “Hờn” của Tô Tô tiến bộ rất nhanh, không thể không nói, sự
tình liên quan tới lợi ích của chính mình, tiềm lực tổng là vô cùng tận.

Có một điêm nhất định phải thừa nhận, so sánh cùng tu nghiệp “Hờn”, tu nghiệp “Kiều” thực phải…

Tô Tô trên trán phủ đầy hắc tuyến, “Được rồi, ta sẽ nỗ lực an ủi hắn.”

Trong một phần mộ tối tăm xa hoa , Mị Hỉ vểnh chân nửa nằm nửa ngồi trên một cái giường nệm màu đỏ sậm, vẻ mặt “Đại gia ta đang chờ vật hi sinh
tới nạp mạng”.

Ngọc tỳ bà lặng im giơ ngón cái cổ vũ Tô Tô, cố đứng vững a, Tô Tô.

Tô Tô ôn nhu chậm chạp đi đến bên cạnh Mị Hỉ, nội dung “Kiều” và “Hờn”
hoàn toàn tương phản, yêu cầu nàng nhất định bất cứ dưới tình huống nào
cũng phải nhất định mà bình tĩnh đương thánh mẫu an ủi tâm trạng yếu ớt
mỏi mệt của đối phương.

Chính là Tô Tô nhìn trái nhìn phải Mị Hỉ, không cách nào tưởng tượng hắn là một hài tử đáng thương đã bị khi dễ khinh khi.

“Người tới làm cái gì?” Vừa tới đã bị Mị Hỉ dùng thái độ vô lễ, thô lỗ quát.

Ta chỉ là không yên tâm…” Tô Tô nhu tình tựa thủy ngồi xuống bên cạnh
hắn, “Ngươi có chuyện gì phiền lòng, hãy nói với ta, tuy rằng không chắc ta có đủ tài cán giúp ngươi giải quyết, nhưng ít nhiều gì, ta vẫn là hy vọng có thể cùng ngươi chia sẻ…”

Mị Hỉ buồn bực gạt tay nàng ra, “Nữ nhân gia thì biết cái gì? Chuyện của nam nhân, nữ nhân đừng

Mời Bạn Đọc Tiếp Tại Trang : Chớ Cười Ta Hồ Vi Trang 11 – Tiểu Thuyết Ngôn Tình | Đọc Truyện | Kênh Truyện http://m.khutaigame.com/doc-truyen/940-cho-cuoi-ta-ho-vi-page-11.html#ixzz2YbuW0xsO

quản.”

Ngươi chỉ là một tiểu hài lông còn mọc chưa đủ tự xưng cái gì nam nhân a. = =~


Tô Tô hai mắt ứa lệ điềm đạm đáng yêu ngưỡng vọng hắn, bày ra đầy đủ
biểu tình kiên trinh “Ngươi là thiên cùa ta, địa của ta, thần của ta”,
không bỏ cuộc một lần nữa xáp tới bên cạnh hắn lay lay, ái tình tha
thiết chân thành nói, “Ta biết…tâm ngươi đau, sợ ngươi một mình chống
đỡ, khó chịu… vừa nghĩ tới ngươi như vậy, ta…. ta chỉ hận chính mình thân là nữ nhi không thể vì ngươi gánh vác một phần…”

Trình độ cực kỳ buồn nôn, Ngọc tỳ bà cũng nhẫn không được đã run một cái.

Đứng mũi chịu sào Mị Hỉ yên lặng quay mặt đi, không tiếp tục nhìn nữa…

Bỗng dưng, đang hoàn toàn yên tĩnh, đột nhiên phía trên lăng mộ truyền
tới một trận vó ngựa nườm nượp, rầm rộ, làm dạ minh châu cũng mơ hồ chớp lên…

“Nguy rồi! Trụ vương thế nhưng đã phát động chiến tranh!” Ngọc tỳ bà nháy mắt sắc mặt ủ dột.

Tô Tô không hiểu cho nên quay đầu nhìn Ngọc tỳ bà, “Vậy kế hoạch của chúng ta có ảnh hưởng gì không?”

Mị Hỉ nói, “Nguyên kế hoạch là khi Đế Tân thảo phạt Tô thị, chúng ta
nhượng ngươi lẫn vào Tô thị, sau khi chiến bại Tô thị sẽ hiến ngươi cho
Trụ vương, nhưng lần này Đỗ Tân phát động chiến tranh quá sớm, trong khi tu nghiệp của ngươi vẫn chưa kết thúc.”

“Đế Tân?” Ấn tượng của Tô Tô đối Trụ vương Đát Kỷ là khi còn nhỏ có xem
qua bộ phim «Phong Thần bảng», trong trí nhớ trừ bỏ chuyện Trụ vương là
một cái đại thúc thô tục, những cái khác đều đã quên bảy tám phần.

“Đế Tân là danh tự của hắn, hay là ngươi cho rằng hắn tên Trụ Vương?” Mị Hỉ nói.

Tô Tô vì vô tri của chính mình xấu hổ vài giây, nhưng sau đó lập tức liền bị Ngọc tỳ bà làm cho hồn vía lên mây—

Ngọc tỳ bà sung mãn quyết đoán hai tay nắm chặt vai nàng, “Tô Tô, trong
vòng hai tháng này, ngươi nhất định phải học lưu loát Thương ngữ cho ta , còn tu nghiệp của ngươi, ta sẽ trích ra những thứ trọng điểm khắc
nghiệt huấn luyện ngươi! Về những nội dung khác trong phần tu nghiệp,
chờ ngươi vào hoàng cung, ta và Mị Hỉ nhất định lựa thời cơ hướng dẫn!”

Tô Tô:”…”

Bộ mặt đang bị nứt nẻ…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.