Đọc truyện Chớ Cười Ta Hồ Vi – Chương 11Quyển 2 –
Đế Tân ngồi trên lưng ngựa nhìn xuống đám người Ký châu chạy tán loạn phía dưới, phía sau hắn chính là kỵ mã Võ Thành Vương Hoàng Phi Hổ.
Hoàng Phi Hổ đội phi phượng khôi, cầm theo kim thương, một đường cẩn trọng đề phòng.
Tuy rằng bệ hạ ánh mắt tự nhiên, nhưng trong lòng hắn minh bạch, bệ hạ cực hạn… sợ.
Hắn liếc mắt mang theo thương hại cúi đầu nhìn quét qua bầy binh dân
thần sắc kinh hoàng sợ hãi, từ sau khi sự kiện kia phát sinh, tuy rằng
bệ hạ thân thể cấp tốc suy nhược, nhưng là không chấp nhận được người Tô Hộ khởi binh phản Thương, lần này không đến hai tháng đã công phá được
nội thành Ký châu, các ngươi muốn oán cũng chỉ có thể oán Tô Hộ khơi mào chiến tranh này, làm hại các ngươi phải chịu tai bay vạ gió.
Quân đội qua cửa thành, trực tiếp tiến vào nội thành. Nội thành chủ yếu
là những hộ quý tộc quyền quý ở, binh dân chủ yếu trụ bên ngoài thành,
thứ nhân trụ ngoại ô mà các nô lệ còn lại là bị tập trung trong hầm
ngầm.
Nội thành thế gia nữ thân quyến trước đó đã biết Thương quân đánh vào
nội thành, Tô Hộ chiến bại, sớm đã mặc vào hoa phục cẩm y chuẩn bị kỹ
càng, chỉ đợi người thắng đến chọn lựa chiến lợi phẩm là bọn họ… Ai
biết, đoạt được nội thành, Thương quân vẫn như cũ bước chân còn đằng
đằng sát khí tiếp tục bảo trì đội trận hành quân, đã không ngừng quân
chinh phạt, lại không bốn phía đoạt lấy.
Hay là lân này Thương quân nghĩ đại khai sát giới, chuẩn bị tàn sát hàng loạt dân trong thành?
Tình huống này cũng không phải chưa từng phát sinh, tiền triều Hạ vương
mỗi khi công chiếm một chỗ, thường không tiếp thụ bất kỳ bày tỏ thuần
phục nào của đối phương, trực tiếp tàn sát hàng loạt dân trong thành,
lần này Thương quân… Thoáng chốc đám người chìm ngập trong sự khủng
hoảng, trước gót sắt của Thương quân, các thiếu nữ và các quý tộc được
thị nhân dìu dắt, thất kinh chạy trốn tán loạn trước đại quân. Đế Tân
lại cũng không có chút ý định dừng bước, như cũ phóng ngựa trên đường,
chỉ hơi nghiêng đầu, nói với Hoàng Phi Hổ, “Khanh xem cho kỹ, có nhìn
trúng nữ tử nào, trẫm liền đem nàng ban cho khanh.”
“Bệ hạ, trăm triệu lần không thể!” Hoàng Phi Hổ vẻ mặt đau khổ vội vàng ngăn cản, “Đừng để thần gặp họa sát thân.”
Những vị tướng lãnh ở đây đều biết hắn e ngại thê như
Mời Bạn Đọc Tiếp Tại Trang : Chớ Cười Ta Hồ Vi Trang 14 – Tiểu Thuyết Ngôn Tình | Đọc Truyện | Kênh Truyện http://m.khutaigame.com/doc-truyen/940-cho-cuoi-ta-ho-vi-page-14.html#ixzz2Ybv7HjIB
hổ, trong lòng buồn cười trao đổi cho nhau một chút tầm mắt, bọn họ cũng
chưa từng dám hài hước trêu chọc hắn như bệ hạ, chỉ xa xa hướng hắn nháy mắt ra dấu, đổi được một cái cười khổ của hắn.
Đế Tân gặp hắn vô tình, cũng không miễn cưỡng, rong ruổi bên trong, bỗng nghe thấy một tiếng kêu sợ hãi yếu ớt—
Tô Tô lẫn trong đám người kinh hoàng rốt cục nhìn thấy Đế Tân, cặp mắt
nàng đảo xung quanh một vòng trên người hắn và đám tướng sĩ, liền nhìn
thấy một ánh mắt kiên nghị của vị đại tướng theo sau đuôi ngựa Đế Tân.
Tô Tô nhanh chóng phán đoán tình thế, nếu nàng trực tiếp chạy về phía
Trụ vương chính là chán sống, liền quanh co một hồi để tiếp cận vị trí
cách tướng soái không xa, ngắm trúng một cái binh lính xui xẻo, liền lùi lại mấy bước, kêu một tiếng yếu ớt kinh sợ, tư thái nhu nhược ngã nhào
trên đất.
Trước đó đuôi mắt nàng đã nhanh chóng đảo qua, mông lặng lẽ nhẹ nhàng
hoà hoãn xung đột một chút ngồi xuống trên cỏ, ống tay áo phất một cái
triển khai tư thái duyên dáng …
Hồ ly tinh, chính là ngã sấp xuống cũng rất tuyệt đẹp!
“Tiểu thư!” Hóa thân thành thị nữ Ngọc tỳ bà và Mị Hỉ lập tức kinh hô một tiếng, chạy lên trước đem Tô Tô bảo hộ ở sau người.
Gã binh lính xui xẻo kia không hiểu ất giáp gì, hắn vừa rồi có đụng vào
vị tiểu thư này sao? Chỉ thấy vị tiểu thư yêu kiều nũng nịu nhìn hắn
liếc mắt một cải, ánh mắt kia tựa hờn phi hờn, tựa oán phi oán, hắn bất
giác xương cốt nhũn một nửa, câu khiển trách cũng đọng lại ở bờ môi…
Tô Tô hôm nay như vậy dốc lòng phục trang, đẹp thì có đẹp, nhưng hành
động lại cực kỳ không tiện vốn nàng còn nghĩ sau khi ngã nháy mắt một
cái ra hiệu, đáng tiếc… Nàng căn bản bị bó như chả giò, muốn quay
người lại cũng là một vấn đề, chỉ phải u oán liếc mắt một cái nhìn gã
binh lính kia, cũng không quản hắn có thể tiếp thu đến hay không.
Tuy rằng so sánh với thiên độc yêu quái mà nói, dung mạo Tô Tô chẳng hề
tính kinh diễm, nhưng trải qua liên tiếp tu luyện và nhờ Ngọc tỳ bà
lượng thân tạo ra lúc sau, thả tại nhân gian, cũng là có thể nói là ngạo lăng hoa thơm cỏ lạ.
Thương quân đang tiến lên rốt cục dừng bước, một tiếng vó ngựa không nhanh không chậm từ trong đội ngũ dạo đến trước mặt nàng—
Tim đập đột nhiên tăng tốc, Tô Tô tự nhiên biết rõ, có thể tại lúc này
ruổi ngựa tới gần nàng chính là ai, nàng cố tình vờ hoảng loạn cầm chặt
lấy tay Mị Hỉ, nói, “Tiểu Hỉ, ta sợ lắm, ngươi mau dẫn ta ly khai nơi
này…”
Hoàng Phi Hổ trông thấy một thiếu nữ xa lạ sợ hãi lôi kéo tay thị nữ nỗ
lực nghĩ ly khai, phu nhân hắn bản thân cũng là một mỹ nhân nổi danh,
mới vừa rồi hắn lơ đãng thoáng nhìn nàng, cũng đã giật mình, nghĩ không
đến Ký châu này cũng cất giấu một mỹ nhân hiếm thấy.
Tiếng vó ngựa dừng trước mặt nàng, thiếu nữ co rúm lại một chút lập tức
đáng thương trốn tránh phía sau thị nữ, chỉ lộ ra một đôi mắt to giống
như một tiểu động vật rơi vào cạm bẫy cảnh giác nhìn bọn họ, khiến nhân
không tùy tâm sinh vài phần ý nghĩ thương xót.
“Lui ra.” Một thanh âm mang theo bệnh khí, lại tràn ngập lực áp bách khó mà chống lại.
Thị nữ không tự giác thối lui thân thể, lộ ra thiếu nữ phía sau.
Một thanh băng lãnh cự kích trên cao nhìn xuống nâng cằm thiếu nữ lên, dưới áp lực nàng chậm rãi ngẩng đầu…
Xung quanh bọn lính dồn dập hít vào khẩu khí. Nàng mây đen điệp tóc mai, nhạt nhẽo xuân sơn, mềm mại mảnh mai, giờ phút này rươm rướm nước mắt
nhìn đế vương, Thật là động nhân cực kỳ.
Đế Tân thần sắc không biến, chỉ nghiêng nghiêng trường kích, thanh đao
phong sắc bén tức khắc cắt qua cái cổ hết sức nhỏ của nàng, chảy ra một
sợi tơ máu đỏ tươi.
Thiếu nữ mở to mắt, trong mắt lệ doanh doanh hoa lạc.
Đế vương không nói mắt chăm chú nhìn nàng khoảng khắc, sau đó nâng tay thu kích. “Nói cho ta, ngươi tên là gì?”
“Ta, ta…” Thiếu nữ cắn môi, do dự không nguyện ý mở miệng.
“Bệ hạ, Văn thái sư đã tới trước điện…” Hoàng Phi Hổ gián ngôn. Văn
Trọng luôn luôn thiếu kiên nhẫn, năng lực hắn cường đại, đối Thương lại
trung thành và tận tâm, tất nhiên là bệ hạ rất kính trọng hắn.
Đế Tân quay đầu ngựa lại, không chút lưu luyến đem thiếu nữ ném ở sau người, “Lời nói của khanh thật là….”
Đoàn người nhìn rầm rộ, không đến khoảng khắc như gió thu đảo qua, trơn
bóng trượt đi, lưu lại Tô Tô tại chỗ oán hận tốn hơi thừa lời!
Là ai nói Trụ vương háo sắc! Là ai nói Trụ vương đối với Đát Kỷ nhất kiến chung tình!
Tô Tô buôn bực hộc máu, nhìn về phía xa xa lưng ảnh của Đế Tân trở thành chân trời mây bay…
“Hừ,” Ngọc tỳ bà xoa xoa cằm. “Mị lực Tô Tô ngươi vẫn là không đủ a.”
Tô Tô rưng rưng gật đầu.
“Thực bẽ mặt.” Mị Hỉ liếc nàng một cái, “Làm phiền ngươi về sau đừng có nói ngươi là đệ tử của bọn ta.”
Tô Tô ám ám phun lệ, nghĩ đưa tay xoa xoa vòng eo này giờ chịu đủ chà
đạp lại phát hiện tay nàng vẫn bị Mị Hỉ nắm, kéo không trở về.
“Mị Hỉ, buông tay.”
Mị Hỉ tự nhiên “Ờ” một tiếng, cúi đầu nhìn nàng, tóc trên trán chảy
xuống, che khuất nhãn tình của hắn, chậm rãi buông tay nàng ra.
Tô Tô xoa xoa cổ tay, “Lần này thất bại, vậy chúng ta…”
Ngọc tỳ bà nói, “Đêm mai Đế Tân sẽ tới phủ đệ Tô Hộ định ra khế ước,
ngày mai ngươi thử một lần nữa, lần này nhất định phải thành công.”
Tô Tô ai oán nói, “Ngày mai?” Mau như vậy? Tốt xấu gì cũng phải tái cấp nàng một ít thời gian xây dựng tâm lý một chút chớ.
Ngọc tỳ bá trừng mắt. “Ngươi còn nghĩ muốn kéo dài tới khi nào? Tối nay
ngươi trở về Tô phủ hảo hảo tìm cách cho hành động ngày mai đi.”
Tô Tô cà lăm. “Nếu ta hồi Tô phủ, còn các ngươi…”
“Chúng ta đương nhiên là cùng ngươi tiến Tô phủ.” Ngọc tỳ bà bình thản
nói, theo sau quạt lông che miệng, “Chẳng lẽ ngươi cho rằng đêm nay
chúng ta chưa được toại nguyện, sẽ làm cho ngươi thừa cơ nhàn hạ nghỉ
ngơi sao.”
Tô Tô cười gượng, “A, ta làm sao có ý nghĩ đó.”
“Không phải là tốt. Ta nói cho ngươi biết, sau màn nháp vừa rồi, ta phát hiện ngươi còn có rất nhiều chỗ không đủ, tối nay ngươi phải bù lại…
Hờ hờ hờ.”
Mị Hỉ ngẩng đầu lên, đạm đạm hít thở, dưới ánh trăng xem không rõ biểu tình của hắn.