Bạn đang đọc Chỗ Chúng Tôi Đây Cấm Độc Thân – Chương 2
Nhân viên công tác nhìn ra được, người trẻ tuổi trước mắt này là lần đầu tiên kết hôn, cho nên kiên trì mười phần: “Mời ngài ngồi.”
Trước ô cửa cố vấn có hai chỗ ngồi.
Văn Thu Tỉnh còn đắm chìm trong thứ ma chú khủng bố một tuần hai lần không thể thoát ra được.
“Thế nào?” Phong Đình theo sau đi vào, hiển nhiên hắn biết lí do Văn Thu Tỉnh vào đây.
“Không được tốt lắm.” Văn Thu Tỉnh lúc này mới hoàn hồn, đặt mông ngồi xuống.
Đối với điều này Phong Đình bình tĩnh cực kỳ, chỉ thấy hắn chẳng thèm quan tâm mà ngồi xuống bên người Văn Thu Tỉnh.
Không hổ là dân địa phương sinh ra và lớn lên ở đế quốc, tựa hồ không có ý kiến gì với đối tượng được phân phối.
Nhưng mà bình tĩnh quá mức rồi đó, người ngoài hành tinh Văn Thu Tỉnh không khỏi liếc nhìn, không nhịn được suy đoán, đối phương đến tột cùng có phải thẳng nam không?
Này mà còn nhịn được à?
Lát sau bọn họ liền nghe thấy nhân viên công tác nói: “Thủ tục kết hôn đã làm xong, hai vị có thể kiểm tra tài liệu cá nhân của mình trên thiết bị đầu cuối, bao gồm mã số giấy hôn thú, các phúc lợi tương quan với hôn nhân, các loại thủ tục đều cần dùng đến mã số này; bên cạnh đó, hòm thư của hai vị có sổ tay tân hôn cục dân chính gửi tặng, trong đó có một điều vô cùng quan trọng…”
Nhân viên công tác nhìn hai người bọn họ: “Yêu cầu của nước ta đối với bạn đời được ghép đôi, điều thứ bảy: giữa vợ chồng nhất định phải thực hiện nghĩa vụ vợ chồng có hiệu quả, một tuần hai lần, đến tận khi có một bên thụ thai mới thôi. Còn hiệu quả như thế nào? Cụ thể mời xem sổ tay tân hôn.”
Còn có một điều được nhắc nhở chính là: “Dựa theo quy định nước ta, ngoài nghĩa vụ, mỗi một lần sinh hoạt vợ chồng, đế quốc sẽ thưởng điểm tín dụng tương ứng.”
Văn Thu Tỉnh:…
Tài lực của quốc gia mấy người thực sự là mạnh mẽ đến mức ăn no căng bụng ngay cả người ta một tuần làm tình bao nhiêu lần đều phải quản hả hả hả?
“Nếu như không làm được, sẽ thế nào?” Người hỏi vấn đề này là Phong Đình.
“Ngài là nói không thực hiện nghĩa vụ vợ chồng à?” Nhân viên công tác đơn giản thô bạo trả lời: “Trừ phi có chướng ngại về mặt ấy, hoặc là giấy chứng minh bệnh tật, bằng không sẽ ấn trái pháp luật mà xử lý, nhẹ thì kéo vào danh sách tín dụng đen, nặng thì lưu vong đến tinh cầu phụ thuộc, gia nhập đại quân khai hoang, đền đáp đế quốc.”
Văn Thu Tỉnh chậc lưỡi, hai cách xử phạt làm gì có phân chia nặng nhẹ, rõ ràng đều rất nghiêm trọng có được không!
Phải biết, kéo vào danh sách tín dụng đen chẳng khác nào bị toàn bộ cửa hàng đế quốc kéo đen.
Sống như vậy còn ý nghĩa gì?
Về phần lưu vong đến tinh cầu phụ thuộc khai hoang, vậy thì càng vô nghĩa.
Đối mặt với hai cái uy hiếp, đại bộ phận người sẽ ngoan ngoãn lựa chọn mỗi tuần khà khà hai lần nhỉ?
Tuy rằng đã sớm vô lực phùn tào đối với nền văn minh của đất nước này, thế nhưng khi thực sự trở thành người trong cuộc đầy đau “bi”, Văn Thu Tỉnh vẫn rất khó vượt qua, khuôn mặt nhăn nhăn nhó nhó.
Trái lại người đàn ông ngồi bên cạnh cậu lại mặt không cảm xúc, phản ứng bình thường.
A, cũng phải, dù sao người nằm dưới cũng không phải cậu, Văn Thu Tỉnh buồn bực nghĩ.
Cái gì gọi là nghĩa vụ vợ chồng có hiệu quả, có vẻ cậu đoán được chút chút rồi.
Dẫn đến tâm tình càng kém hơn.
Phong Đình lễ phép gạt đầu với phía nhân viên công tác: “Tôi biết rồi, cảm ơn.”
“Rồi, mời hai vị ra về, chúc hai người hạnh phúc.” Văn Thu Tỉnh còn ngồi trên ghế tiêu hóa tin tức như sét đánh giữa trời quang nọ, nhân viên đã làm một tư thế mời, ý bảo bọn họ đi nhanh lên.
Vậy là xong rồi á?
Văn Thu Tỉnh nằm nhoài trước ô cửa nói: “Kết hôn có phúc lợi thực chất nào không? Ví dụ như giới thiệu việc làm gì gì đó?”
Nhân viên lắc đầu: “Không có.”
Người nọ nhìn Văn Thu Tỉnh: “Có điều, nếu ngài mau chóng mang thai, sẽ có tiền trợ cấp mang thai.”
Văn Thu Tỉnh: Phắc diu…
Tạm biệt!
Thanh niên xanh mặt đùng đùng ra khỏi văn phòng, sau đó mới nhớ ra bạn đời quốc gia phân phối cho cậu còn ở bên trong, liền dừng lại bước chân bất mãn.
Tuy rằng bất mãn chuyện hôn nhân này lắm luôn, sao có thể thoả mãn được chứ!
Thế nhưng làm người phải hiểu đạo lý, nên chịu trách nhiệm cho tâm tình, cậu là cái kẻ ngu ngốc đưa ra quyết sách, mà không phải là người đồng thời bị hại với cậu.
“Cái gì kia, anh tên gì?” Văn Thu Tỉnh đi đến trước mặt Phong Đình.
“Tôi tên Will.” Phong Đình nói ra tên của thân phận giả.
“Tây ghê.” Văn Thu Tỉnh giả cười tán dương.
“Cậu thì sao?” Phong Đình hỏi.
“Văn Thu Tỉnh.” Văn Thu Tỉnh nói: “Anh quá bắt mắt, chúng ta ra ngoài nói chuyện.”
Cậu quay người đi đầu, cả người tràn đầy tinh thần.
Phong Đình lại một lần nữa vì sự hoạt bát và hoà đồng khác với tất cả mọi người mà sững sờ.
Thanh niên này, khác với những người mà hắn từng gặp.
Nếu không phải đối phương nghèo đến mức thuế độc thân cũng không đóng nổi, hắn có lý do hoài nghi, người nọ là dân di cư đến từ những tinh cầu khác.
Có khả năng nhất chính là chủ tinh thứ hai nổi tiếng tự do.
Thế nhưng có thể ư?
Xưa nay chỉ nghe nói công dân của chủ tinh thứ nhất nhập cư vào chủ tinh thứ hai, rất hiếm khi có người ở chủ tinh khác lựa chọn nhập cư vào chủ tinh thứ nhất chế độ nghiêm ngặt.
Điều này liên quan đến chính sách tàn bạo của người đang nắm quyền, Phong Đình hiểu rõ điểm này hơn ai hết.
Nhất thời sơ ý, hắn lại lâm vào vòng xoáy suy tư rồi.
Phong Đình thu lại tâm tư, đôi chân dài khiến người hâm mộ đuổi kịp đối tượng kết hôn đầu tiên của mình.
Văn Thu Tỉnh quay người hỏi hắn: “Nhà anh ở gần đây à?”
“Không, tạm thời tôi vẫn không có chỗ ở.” Đón nhận ánh mắt ngờ vực của Văn Thu Tỉnh, Phong Đình giải thích với giọng điệu bình thản: “Tôi chỉ là vừa hay đi đến khu vực này.”
Lại không nói hắn đến từ đâu.
“Vậy anh có tiền không?” Văn Thu Tỉnh đánh giá hắn từ trên xuống dưới, mím môi, sửa lại câu hỏi: “Tôi nói là điểm tín dụng.”
“Có.” Phong Đình nói.
“Vậy thì tốt.” Ít nhất không cần cậu tiếp tế: “Đi thôi.” Văn Thu Tỉnh nắm tóc, không có nửa phần ngượng ngùng: “Tôi mượn trước mấy điểm tín dụng, cắt cái tóc.”
Cái kiểu tóc này cậu đã chịu đủ lắm rồi.
Phong Đình nhíu mày, không nói gì.
Trong mắt Văn Thu Tỉnh, hắn quả thực thành thật trung hậu ngoài ý muốn, giống như phàn lớn công dân trên tinh cầu này, có một loại quy củ mắt trần cũng thấy được.
Nói khó nghe chút, chính là cứng nhắc.
Tuy rằng tố chất người dân như vậy rât tốt cho trật tự xã hội, cơ mà luôn cảm thấy quá ngột ngạt, không có tí sức sống nào.
Văn Thu Tỉnh đẩy cửa đi vào một salon tóc thời thượng thoạt nhìn không tệ lắm, bỏ ra một tiếng cắt được kiểu tóc hài lòng.
Trong lúc này, người bạn đời mới ra lò, yên lặng ngồi trên ghế sa lông chờ đợi.
Nhìn từ trong gương, đối phương không hề có một chút gọi là thiếu kiên nhẫn.
Chỉ có thể nói, người tinh cầu này thực sự là bị nước ấm nấu ếch quá lâu, chẳng có cá tính với ý nghĩ riêng gì cả.
Như vậy thì dù nắm giữ vẻ ngoài đẹp đẽ mà không có một linh hồn thú vị, có đẹp nữa cũng chỉ thường thôi.
Văn Thu Tỉnh nhìn mái đầu phong cách mình vừa cắt, không khỏi cảm thấy tràn đầy tự tin.
Nghiền ép gì chứ, đừng có đùa.
“Bây giờ chúng ta đi đâu?” Ra khỏi cửa hiệu cắt tóc, lần này Phong Đình đi sát Văn Thu Tỉnh hơn chút, hai người chỉ cách nhau một cánh tay.
“Tôi muốn đi ăn cơm trưa.” Nhưng vẫn phải mượn điểm tín dụng của đối phương, Văn Thu Tỉnh không có tiền.
“Vậy thì đi vào ăn đi.” Phong Đình nhìn thấu quẫn bách của cậu, đứng trước một nhà hàng nói.
“…” Cậu chàng thanh niên đói bụng, bĩu môi đi vào.
“Tôi sẽ trả lại điểm tín dụng cho anh.” Văn Thu Tỉnh ngồi trước bàn ăn cam kết.
Phong Đình không tỏ ý kiến, chỉ nhấp một hớp nước lọc nhân viên phục vụ đưa lên.
“…” Lòng tự trọng của Văn Thu Tỉnh không mạnh đến vậy, cũng cúi đầu nghiêm túc xem thực đơn.
Cậu không biết, Phong Đình tỏ vẻ cực kỳ hứng thú đối với việc cậu chỉ cắt tóc mà như thay đổi cả khuôn mặt.
Bằng độ nhạy cảm và kinh nghiệm từng trải của Phong Đình, không khó đoán được dụng ý vì sao trước đây Văn Thu Tỉnh cố dùng tóc tai che khuất mặt mũi.
Giới tính thứ ba trẻ trung sống tại khu bình dân, quả thật có độ nguy hiểm nhất định.
Phong Đình nghĩ thầm, sau khi kết hôn đối phương lập tức dỡ bỏ ngụy trang, đơn giản là cho rằng có bạn đời để dựa vào, không cần sợ sự dòm ngó của ngoại giới nữa.
Nghĩ như vậy cũng không sai.
Nếu như Phong Đình là một người bình thường, hắn nghĩ, hắn sẽ gánh vác trách nhiệm bản thân phải chịu.
Thế nhưng rất đáng tiếc, hiện tại đừng nói bảo vệ đối phương, hắn vốn đã tự thân khó bảo toàn.
“…” Điều này khiến cho khí tức trên thân Phong Đình trở nên nặng nề.
Ngay cả Văn Thu Tỉnh thần kinh thô cũng nhận ra được Phong Đình không đúng: “Làm sao vậy? Có vấn đề gì à?”
Phong Đình ngước mắt: “Không, không có vấn đề gì.”
Thế nhưng Văn Thu Tỉnh cảm thấy giữa bọn họ có vấn đề cực lớn: “Liên quan đến nghĩa vụ vợ chồng, anh thấy thế nào?”
“Ý của cậu là để tôi quyết định?” Phong Đình hỏi ngược lại.
Nếu như phải, hắn đương nhiên lựa chọn thực hiện.
“…” Văn Thu Tỉnh bị nghẹn không nhẹ, nhưng khó mà trả lời một câu không.
Phong Đình tự nhiên nhận ra cậu không muốn, liền dùng giọng điệu khuyên bảo, hơi chần chờ mà nói: “Cậu còn trẻ, không cần thiết bởi vậy mà vi phạm pháp quy.”
Văn Thu Tỉnh tuy rằng rất khó chịu, nhưng cậu nghĩ cũng phải, chờ một năm sau cậu có tiền, cuộc sống sẽ đặc sắc hơn nhiều.
Vì vậy liền im lặng không nói gì nữa
Sau khi ăn xong, bất đắc dĩ mở miệng: “Vậy anh có muốn đến nhà tôi ở không? Coi như bù lại điểm tín dụng anh mời tôi ăn cơm.”
Dù sao cậu cũng không biết, lúc nào mình mới có thể kiếm được tiền.
Ăn cơm là chuyện lửa xém lông mày, nếu ngay cả cơm cũng ăn không đủ no, lấy gì đi kiếm tiền.
Phong Đình xuất hiện vẻ do dự trong giây lát, không phải hắn không tin tưởng Văn Thu Tỉnh, ngược lại, hắn suy nghĩ cho sự an toàn của người nọ.
“Không muốn ở? Vậy thì dẹp đi.” Văn Thu Tỉnh không ép buộc, cậu còn không muốn ở chung mỗi ngày với cái tên đè cậu đây.
“Tôi đưa cậu về nhà.” Phong Đình không trực tiếp trả lời, thế nhưng ý từ chối rất rõ ràng.
“Vậy tuỳ anh.” Văn Thu Tỉnh rất thẳng thắn, coi như dẫn hắn đến cho biết nhà, dù sao cái tên này mỗi tuần sau đó đều phải đến ít nhất hai lần.
Vì thế cậu liền thối mặt dẫn Phong Đình về nhà mình, trong một ngõ hẻm rất hẻo lánh.
Thế nhưng có không ít người ở, muôn hình muôn vẻ, ánh mắt nhìn bọn họ, hoặc hiếu kỳ, hoặc tham lam, Phong Đình thấy rõ rõ ràng ràng, không khỏi nhíu chặt lông mày: “Tôi cho rằng cậu ở đây không an toàn.”
Văn Thu Tỉnh trợn mắt: Còn cần anh nói chắc?
Nếu không phải vậy, nguyên chủ cần gì che giấu khuôn mặt mình.
Thế nhưng cậu có thể làm gì, người không có đồng nào, có chỗ ở đã tốt lắm rồi.
Phắc, nói tới chỗ ở, tiền thuê nhà tháng này còn chưa nộp.
Văn Thu Tỉnh đang đê ma ma trong lòng thì thấy một người thân thể mập mạp vẻ mặt dữ tợn đứng trước cửa nhà cậu, chính là nữ chủ trọ.
“…”
Trải qua một hồi mất mặt và cãi cọ, Văn Thu Tỉnh đứng phía trước Phong Đình ngước mặt lên trời ủ rũ mà mở cửa, mời người đi vào.
Phong Đình nhìn thấy, là một căn phòng vô cùng nhỏ, diện tích chung so với buồng tắm trong tẩm điện của hắn còn nhỏ hơn, thế nhưng ngũ tạng đầy đủ, dọn dẹp coi như sạch sẽ.
“Đây chính là nhà tôi.” Văn Thu Tỉnh đứng giữa phòng, nhún nhún vai nói: “Sau này mỗi tuần anh đến đây hai lần…”
Đang lúng túng lại nhìn thấy… người đàn ông cậu mang về, đang kiểm tra cửa sổ, và hoàn cảnh ngoài cửa sổ nhà cậu.
“Cậu ở nơi này rất không an toàn.” Phong Đình nói: “Tôi nghĩ tôi cần phải ở lại.”
“…” Văn Thu Tỉnh lần thứ hai nhún vai: “Tuỳ anh.”
Vị đại ca này, mới vừa thay cậu nộp một tháng tiền nhà.
“Có chuyện, tôi nhất định phải nói cho cậu biết.” Phong Đình ngồi trên cái giường – thứ thoạt nhìn rắn chắc duy nhất trong phòng: “Nửa tháng sau, tôi sẽ rời khỏi đây.”
Văn Thu Tỉnh đang muốn nói tuỳ anh, lại đột nhiên hiểu, ý của đối phương không phải là rời khỏi nhà cậu, vì vậy hơi nhướng mày, khoanh tay nhìn Phong Đình: “Có ý gì? Đi xa nhà?”
“Đúng, nếu không có gì ngoài ý muốn trong mười tháng sẽ không ở bên cạnh cậu, thậm chí có thể lâu hơn.” Phong Đình giương đôi mắt xanh thẳm: “Tôi rất xin lỗi.”
“Anh đùa gì thế?” Văn Thu Tỉnh nhất thời tức điên, quát: “Đó là chuyện của anh, nhưng anh không thể hại tôi bị lưu vong!”
Phong Đình nói: “Rất xin lỗi.”
Trừ câu này, hắn không biết nói gì hơn.
“Xin lỗi có tác dụng chó gì?” Văn Thu Tỉnh nhìn hắn chòng chọc: “Anh nói rõ cho tôi, tại sao không thể gặp tôi? Anh muốn đi đâu?”
Tuy rằng thật sự rất khó chịu, nhưng để không bị lưu vong, Văn Thu Tỉnh cảm thấy mình đi cùng anh ta cũng không phải không được.
“Xin lỗi, thứ cho tôi không thể nói.” Phong Đình áy náy nhìn cậu: “Xin hãy tin tưởng tôi, tôi không có ác ý với cậu.”
Văn Thu Tỉnh tức giận không thôi: “Mẹ!” Đều sắp hại cậu bị lưu đày còn không có ác ý, vậy cái gì mới gọi là ác ý?
“Tôi không quan tâm!” Cậu thở phì phò: “Đó là chuyện của anh, anh không thể hại tôi bị lưu vong!”
Một năm có mười tháng không thấy mặt nhau, này rõ ràng chính là điều kiện để lưu đày đi khai hoang mà.
Thân thể Văn Thu Tỉnh này mới 21 tuổi, cậu chưa được hưởng thụ nhân sinh tốt đẹp, sao có thể không tức giận.
“Will!” Cậu gọi cái tên Phong Đình giả danh: “Anh nói một tiếng coi!”
“Ừm.” Phong Đình rũ mắt: “Cậu mang thai là có thể giải quyết vấn đề.”
Hơn nữa là nhất lao vĩnh dật.
Thế nhưng, lựa chọn này chẳng tốt hơn bị lưu đày khai hoang bao nhiêu.
Hậu quả khi bị phát hiện, không ai gánh vác được.
Phong Đình nhìn về phía thanh niên trợn mắt ngoác mồm: “Có lẽ cậu đến tinh cầu phụ thuộc nhẫn nại một năm, một năm sau tôi sẽ nghĩ biện pháp cứu cậu.”
Hắn thật lòng đưa ra kiến nghị.
“Cái rắm ấy!” Văn Thu Tỉnh gầm lên: “Anh cho tôi là người ngu chắc, đó là nơi muốn tới thì tới muốn đi thì đi à?”
Cậu từng tìm hiểu rồi, người bị lưu vong đều sẽ trở thành thực dân địa phương, sau đó chỉ có thể sống trên tinh cầu phụ thuộc đầy hoang vu.
Tuy rằng không đến nỗi quá khổ, nhưng có ai không hi vọng được sống ở nơi phồn hoa?
Đây chính là sự khác biệt giữa thành thị cấp một và cấp năm mươi tám có được không?
“Cậu suy tính một chút đi.” Thái độ Phong Đình trước sau như một.
Là kiểu người khó chơi Văn Thu Tỉnh cực kỳ chán ghét, không chút nhân khí, so với cảm giác giao lưu với người Trái Đát bọn cậu, quả thực kém xa xa xa!
“Đệt!” Văn Thu Tỉnh đá ghế tựa bên người, khoanh tay đi tới trong góc, cụng trán lên tường, tâm tình rối như tơ vò mà tự hỏi.
Ước chừng qua năm phút đồng hồ, cậu một lần nữa đi tới trước mặt Phong Đình: “Anh xác định có thể mò tôi từ tinh cầu phụ thuộc về?”
Phong Đình lắc đầu: “Chỉ có 50% khả năng.” E rằng năm tiếp theo, hắn sẽ không có thêm cơ hội tỉnh lại nữa.
“Tôi phắc, vậy anh nói cái rắm ấy!” Văn Thu Tỉnh hận không thể đạp vào tim vị lão huynh này hai cái, đạp chết!
“Cậu phải biết, bất kể là lựa chọn nào, cũng không thể thành công trăm phần trăm.” Phong Đình có lòng tốt nhắc nhở, nhưng dưới cơn mưa dao mắt mạnh mẽ, lựa chọn im lặng.
Văn Thu Tỉnh thu hồi ánh mắt như đuốc, lên mạng điều tra thông tin liên quan đến lưu vong khai hoang.
Tìm được chữ mấu chốt, lại nhìn thấy mà giật mình.
Bệnh tật, gian khổ, xâm hại vân vân.
“…” Văn Thu Tỉnh đóng trang web lại, ngồi trên ghế hờn dỗi.
Phong Đình không quấy rầy đối phương, cũng không chuẩn bị đưa ra bất kỳ kiến nghị nào.
Đứng ở lập trường bây giờ, hắn là người không có tư cách bắt đối phương lựa chọn nhất.
Dù Văn Thu Tỉnh chọn cách nào, điều Phong Đình có thể làm chỉ là phối hợp.
Mà ý nguyện của bản thân hắn, vốn chỉ là một phần tư tưởng bị nhân cách chính bỏ qua, không nên tồn tại thôi.
Quân vương bạo ngược chán ghét sự thiện lương, chính nghĩa, thương hại, còn có các loại tình cảm, tất cả những thứ có thể chi phối tâm tình tồn tại trên người hắn.
Rất nhiều năm trước, quân vương đã cố gắng chia cắt bộ phận này ra, khoá sâu trong lòng.
Nhưng mà mấy năm gần đây, mỗi khi thân thể quân vương suy yếu hoặc là tâm tình không ổn định, nhân cách bị giam cầm sẽ giãy dụa tỉnh lại.
Mà mùa thu hàng năm, chính là mùa mà ý thức của quân vương yếu kém nhất, Phong Đình miễn cưỡng có thể thức tỉnh hơn hai tháng.
Trong thời gian này hắn làm gì? Đi đâu? Vị quân vương kia không tài nào biết được.
Đương nhiên, là vua của đế quốc, đối phương cũng không dám để người khác biết được nhược điểm của mình.
Đây chính là nguyên nhân Phong Đình có thể tự do rời khỏi vương thành.
Chỉ là Phong Đình biết, đối phương sẽ không khoan dung cho hắn quá lâu.
Vị bạo quân bỏ qua tất cả tình cảm mềm mại không chịu được bất cứ chuyện gì thoát khỏi khống chế của hắn.
Bao gồm chính bản thân hắn.
Văn Thu Tỉnh nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không muốn bị lưu đày đi chịu khổ.
Ở nơi trật tự không ổn định đó, nguy hiểm không thể khống chế nhiều lắm.
Là một người lớn lên trong xã hội văn minh, nội thành của chủ tinh thứ nhất cũng mới miễn cưỡng phù hợp yêu cầu của cậu đối với hoàn cảnh sống.
“Được.” Văn Thu Tỉnh đứng lên, cởi T-shirt: “Mang thai đi mang thai đi, sau đó anh muốn làm gì thì làm.”
Phong Đình ngẩng đầu, nhìn thấy một thân thể trắng nõn cân xứng tươi trẻ, hiện ra trước mắt.