Bạn đang đọc Chờ Ánh Sao Rơi FULL – Chương 33
Tạ Á phê bình Chu Nguyên vài câu, cùng Tào Thư Tuấn ôm bài thi trở về văn phòng.
Chúc Tinh Dao cùng Lê Tây Tây trốn sau tường đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, ba người Lục Tễ đi tới trước mặt bọn họ, Giang Đồ lãnh đạm liếc mắt nhìn Lục Tễ một cái, cúi đầu nói với Chúc Tinh Dao: “Tớ đi trước.”
Cậu xoay người đi về phía bên kia, ngay cả bóng lưng cũng hiện ra vài phần lạnh lùng.
Cổ tay Chúc Tinh Dao vừa rồi bị cậu nắm chặt hơi đau một chút, theo bản năng quay đầu nhìn bóng lưng cậu.
Lục Tễ không chút biến sắc cản trở tầm mắt của cô, thấp giọng hỏi: “Vừa rồi thầy cô nói gì à? Tại sao các cậu sợ đến mức không dám ra gặp bọn họ?”
Lê Tây Tây nhanh chóng nói: “Vừa rồi lão Tào hẹn cô Tạ, liên tiếp hai lần đều bị từ chối, cậu nói xem chuyện mất mặt như thế nếu bị học sinh nhìn thấy sẽ mất thể diện lắm, bọn tớ nhất định phải trốn đi rồi, huống hồ…”
Chúc Tinh Dao vội vàng kéo cô một cái, ngăn cản cô nói tiếp.
Lê Tây Tây hả một tiếng, vội vàng chuyển đề tài: “Dù sao nếu bị bọn họ biết bọn tớ nghe lén được, nhất định sẽ bị mắng.”
Vừa mới cõng theo nỗi oan lại còn bị mắng một trận – Khóe miệng Chu Nguyên giật giật.
Lục Tễ cúi đầu nhìn Chúc Tinh Dao: “Lát nữa cùng nhau đi ăn nhé?”
Hứa Hướng Dương lúc này rất thức thời, cậu nhìn về phía Lê Tây Tây: “Vừa rồi suýt chút nữa hại cậu bị giáo viên bắt, hôm nay tớ mời được không?”
Lê Tây Tây nhìn về phía Chúc Tinh Dao: “Đi không?”
Hôm nay kiểm tra, tan học sớm hơn bình thường, Chúc Tinh Dao nhìn thời gian, ngẩng đầu hỏi: “Ăn ở cổng trường được chứ? Ăn xong thì vừa lúc tớ đến lớp học tiếng Đức.”
Lục Tễ hỏi: “Cậu muốn ăn gì?”
Chúc Tinh Dao suy nghĩ một chút rồi nói: “Ăn lẩu được không?”
Năm người ăn ở một nhà hàng lẩu tại cổng trường, Hứa Hướng Dương cho một bát óc heo vào nồi nước nóng hổi, Lê Tây Tây chọc cơm nói: “Không nghĩ tới cậu lại thích ăn thứ này.”
Một lát sau.
Hứa Hướng Dương bỏ óc heo vào trong bát, mỉm cười nói: “Cho cậu ăn, bổ não, phấn đấu cho lần sau đừng gian lận nữa.”
Lê Tây Tây dứt khoát ở dưới ghế đạp cậu ta, tức giận nói: “Cút!”
Bàn ghế rắc rắc, mặt bàn đang lắc lư, Chu Nguyên quay đầu mắng một câu: “Mẹ kiếp! Hứa Hướng Dương, cậu mau dỗ bà cô này đi!”
Lục Tễ cười đè góc bàn đang lắc lư, ngẩng đầu nhìn Chúc Tinh Dao, “Kỳ nghỉ đông cậu có đi đâu chơi không?”
Chúc Tinh Dao nhịn cười, nghiêng đầu nhìn cậu: “Đi Bắc Kinh ở vài ngày, có tiết học với thầy Trần Lam.”
Lục Tễ suy nghĩ một chút, hỏi: “Cậu đón Tết Nguyên Đán ở Giang Thành không?”
“Tết Nguyên Đán hàng năm tớ đều đến thăm ông bà nội.” Chúc Tinh Dao lại bổ sung một câu, “Bọn họ ở thành phố bên cạnh.”
Ăn lẩu xong cũng mới sáu giờ, xe của lão Lưu đã chờ ở ngoài cửa, Chúc Tinh Dao đứng lên đeo cặp sách, Lục Tễ đưa khăn quàng cổ cho cô, cô ngẩng đầu cười với cậu: “Cám ơn cậu.”
Lê Tây Tây bị Hứa Hướng Dương kéo đi, cùng Chu Nguyên đi ở phía sau.
Lục Tễ đưa Chúc Tinh Dao đến bên cạnh xe, cúi đầu nhìn cô: “Kỳ nghỉ đông tớ có thể gọi điện thoại cho cậu được không?”
Chúc Tinh Dao cảm thấy có chút kỳ quái, vì sao phải hỏi cô có thể không? Điện thoại không phải là muốn gọi là gọi sao? Hơn nữa lúc trước cậu cũng đã nhắn cho cô không ít tin rồi.
Cô gật đầu: “Có thể.”
Lục Tễ chính là cố ý hỏi, cậu cảm thấy cô gật đầu đồng ý có ý nghĩa khác nhau so với cậu chủ động nhắn tin, cậu đút tay vào túi quần, cười hất cằm: “Cậu mau lên xe đi, nếu không sẽ muộn mất đấy.”
Chúc Tinh Dao lên xe, Lê Tây Tây và đám người Hứa Hướng Dương cũng đi tới trước xe, vẫy vẫy tay với bọn họ.
Hai ngày sau, chính thức bước vào kỳ nghỉ đông.
Chúc Tinh Dao hôm đó liền đi Bắc Kinh, mãi cho đến sáng ngày giao thừa mới bay về Giang Thành, buổi tối sau khi ăn cơm tất niên, cả nhà vây quanh TV xem Xuân Vãn, điện thoại của Chúc Tinh Dao rung không ngừng, tất cả đều là tin nhắn chúc mừng của các bạn cùng lớp, Đinh Du chọc chọc Chúc Vân Bình, ánh mắt nhìn thoáng qua con gái: “Anh nhìn con gái anh đi, điện thoại vang lên còn nhiều hơn của em…”
Chúc Vân Bình nở nụ cười, “Hết cách rồi, ai bảo khuê nữ nhà ta xinh đẹp khiến người ta yêu mến, nam sinh theo đuổi rất nhiều chứ sao.”
Chúc Tinh Dao quay đầu, nũng nịu gọi: “Bố!”
Đinh Du xoa xoa đầu cô: “Đừng yêu sớm là được, sắp phải ra nước ngoài rồi, bây giờ con yêu sớm chính là tai họa cho con trai nhà người ta đó biết không?”
Lúc này, điện thoại đột nhiên đổ chuông.
Lục Tễ gọi đến.
Chúc Vân Bình đưa mắt nhìn lướt qua, Chúc Tinh Dao nhớ tới những lời đồn đại kia, trong lòng bỗng nhiên hoảng hốt, rất nhanh bình tĩnh đứng lên: “Con còn lâu mới như vậy…” Điện thoại trong tay còn đang vang lên, cô vội vàng nói, “Con đi nghe điện thoại đây.”
Cô chạy đến ban công, một giây trước khi điện thoại tắt, ấn nghe máy.
“Tớ còn tưởng cậu không nghe máy đó chứ.” Lục Tễ bên kia rất yên tĩnh, dường như thở phào nhẹ nhõm, lại thấp giọng cười, “Chúc mừng năm mới, Chúc Tinh Dao.”
“Vừa nãy ở phòng khách.” Chúc Tinh Dao giải thích một câu, lại nói: “Chúc mừng năm mới.”
“Đang xem chương trình Xuân Vãn sao?”
“Ừm.”
Điện thoại chỉ gọi vài phút, Chúc Tinh Dao sợ Chúc Vân Bình và Đinh Du suy nghĩ nhiều, cúp điện thoại liền chạy về.
Thành phố nhỏ không quá hạn chế bắn pháo hoa, sau khi chương trình Xuân Vãn kết thúc, Chúc Tinh Dao đi theo mấy người anh em họ lên mái nhà bắn pháo hoa, khi pháo hoa nở rộ đầy trời, điện thoại trong túi lại rung một lần nữa.
Cô lấy điện thoại ra xem.
Giang Đồ: “Chúc mừng năm mới.”
Lúc trước cô đã gửi lời chúc mừng theo nhóm, bốn chữ đơn giản này của Giang Đồ, vừa nhìn liền biết không gởi trong nhóm, cô cúi đầu đánh từng chữ một rồi gửi lại cho Giang Đồ: “Đồ ca, chúc mừng năm mới.”
…
Ngõ Hà Tây, 00:08 sáng.
Giang Đồ duỗi chân tựa vào bên giường, cúi đầu nhìn điện thoại, TV trong phòng khách đã sửa xong, hiếm khi thấy được Giang Cẩm Huy và Thư Nhàn cùng nhau xem Xuân Vãn suốt cả buổi tối.
Không biết vì nguyên nhân gì, càng không biết người nào hỏi thăm tin tức, nói là văn kiện phá dỡ cuối năm nay nhất định có thể được ban xuống, nhưng vẫn có người không tin: “Mọi năm đều nói năm nay nhất định có thể đưa xuống, đã chờ biết bao nhiêu năm rồi!”
Người kia nói: “Lần này nhất định là thật! Nếu không đúng thì tôi đưa cậu một ngàn tệ!”
Đêm giao thừa, Trần Nghị còn dẫn theo đám người tới một chuyến, đem trong nhà quấy loạn một trận, Thư Nhàn lúc này vẫn còn có thể bình tĩnh nói: “Năm nay ông tuyệt đối đừng gây rắc rối cho tôi nữa, nếu ông lại còn làm ra chuyện gì nữa, tôi…”
Giang Cẩm Huy không kiên nhẫn nói: “Bà đã nói mười mấy lần rồi, bà đừng nói nữa được không hả? Chỉ là đánh cược nhỏ thì mới vui vẻ có hiểu không?”
Thư Nhàn cười lạnh: “Đó là cách nói của người có tiền, ông một thân nợ nần chồng chất còn đi vay nặng lãi mà còn nói đánh cược thì tâm tình mới vui vẻ cái gì?”
Giang Cẩm Huy mắng: “Bà nói xong chưa, chẳng phải bà cảm thấy tiền phá dỡ đưa xuống, một nửa phải trả nợ cho tôi, trong lòng không tình nguyện có phải không? Tôi nói cho bà biết, không cam lòng cũng không có cách nào đâu!”
Quả nhiên, cuộc nói chuyện của hai người đến cuối cùng chung quy vẫn không tránh khỏi trở thành một trận cãi vã.
Giang Đồ mặt không thay đổi đốt một điếu thuốc, mở MP3 đeo tai nghe vào, nghe ghi âm tiếng Đức.
Tết Nguyên Đán trôi qua gian nan, học kỳ mới của lớp 11 đã bắt đầu.
Vào Tháng 3, Nhất Trung Giang Thành công bố kết quả cuộc thi mùa đông Olympic Vật lý toàn quốc, Lục Tễ và Hứa Hướng Dương đoạt huy chương vàng toàn quốc, được cử đi học Thanh Hoa Bắc Đại.
Toàn trường đã có hai học sinh được cử đi học Thanh Bắc, được dán lên bảng tuyên dương cùng với các học sinh khác giành huy chương bạc, mỗi người đều được dán một tấm ảnh.
Trong ảnh, Lục Tễ mặc đồng phục tập huấn, mặt mày sáng sủa, nụ cười ấm áp, thu hút một đám nữ sinh đứng trước bảng tuyên dương bàn luận: “Lục Tễ đẹp trai quá, còn được tuyển thằng vào Thanh Hoa, lợi hại quá đi…”
“Vậy lớp 12 của cậu ấy chẳng phải là rất thoải mái sao, chỉ chơi thôi cũng qua được rồi?”
“Cũng không nhất định nhé, cậu ấy còn có thể yêu đương nữa nha! Không phải nói cậu ấy đang theo đuổi Chúc Tinh Dao sao? Đại học cũng đậu rồi, thời gian còn lại có thể chuyên tâm theo đuổi nữ thần.”
“Có thể Chúc Tinh Dao sẽ ra nước ngoài đó.”
“Một người xuất ngoại, một người được cử đi học, không phải là thích hợp sao? Kiểu nam thần nữ thần như này nếu không yêu sớm một lần, sau này trưởng thành nhất định sẽ hối hận!”
……
Ngày hôm sau, vào sáng thứ sáu, có thêm một bức ảnh trên bảng tuyên dương.
Không biết là ai dán ảnh Chúc Tinh Dao bên cạnh ảnh của Lục Tễ, Giang Đồ mặt không cảm xúc đứng trước bảng tuyên dương, giơ tay gỡ tấm ảnh Chúc Tinh Dao xuống, cậu đến lớp rất sớm, còn nửa tiếng mới tới tiết tự đọc buổi sáng, toàn bộ phòng học trống không, chỉ có một mình cậu.
Cậu cầm bức ảnh vào trong tay của mình, thiếu nữ trong bức ảnh mặc đồng phục học sinh ngồi ở trước bàn, nghiêng đầu không biết nhìn đi đâu, mắt to tròn sáng ngời, vừa thấy tấm ảnh đã biết ngay là chụp lén, gương mặt có chút bối rối, nhưng vẫn xinh đẹp.
Cô chụp thế nào cũng đẹp.
Giang Đồ nhét ảnh vào sách, bỏ quyển sách vào cặp.
Trước tiết tự đọc mười phút, phòng học mới bắt đầu náo nhiệt hẳn lên, sắc mặt Hạ Cẩn không được tốt lắm, tối qua cô lén lút dán ảnh nhưng không biết ai đã gỡ xuống, vốn tưởng rằng buổi sáng tới là có thể nhìn thấy cảnh mọi người vây kín trước bảng tuyên dương.
Không nghĩ ra được, cái gì cũng không có!
Chu Tiểu Vũ không biết cô tức giận cái gì, dè dặt hỏi: “Hạ Cẩn, cậu tức giận cái gì vậy?”
Hạ Cẩn bực mình nói: “Không có gì.”
Ba ngày tiếp theo, Giang Đồ đều đến trường sớm hơn nửa tiếng, mỗi ngày đều gỡ xuống một tấm ảnh Chúc Tinh Dao bị dán trên bảng tuyên dương.
Chạng vạng ngày thứ tư, sắc trời đã tối, trường học chỉ có lớp 12 đang còn tự học.
Bên cạnh tòa nhà giảng dạy lớp 12 là tòa nhà thí nghiệm, bên cạnh có một cổng vòm, Giang Đồ dựa vào thân cây bên cạnh cổng vòm, miệng ngậm điếu thuốc rồi châm lửa, cứ như vậy mà hút thuốc, ánh mắt lạnh nhạt nhìn về phía bóng người chậm rãi tới gần bảng tuyên dương.
Thời điểm bóng dáng kia nhìn xung quanh, cậu ấn điếu thuốc, ném vào thùng rác bên cạnh, sải bước đi qua.
Hạ Cẩn vừa định dán ảnh lên bảng tuyên dương, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân, nhanh chóng giấu tay ra sau lưng.
Giây tiếp theo, người kia đến gần.
Cô thậm chí cũng chưa thấy rõ mặt của người đó, chỉ ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người, tay đã bị người giữ lại, tấm ảnh đó cũng bị người đó rút đi.
Trong lòng hoảng hốt, ngẩng đầu, đối mặt với đôi mắt lạnh như băng của Giang Đồ, trái tim đột nhiên đập thình thịch nhảy dựng lên.
Giang Đồ lấy được bức ảnh, hất tay cô ra, khiến cho Hạ Cẩn lui về phía sau hai bước.
Trên mặt cậu không có cảm xúc gì, ánh mắt rất lạnh: “Lần sau đừng làm chuyện này nữa.”
Ném lại câu nói này, cậu xoay người rời đi.
“Đợi một lát.”
Hạ Cẩn phục hồi tinh thần chạy về phía trước hai bước gọi cậu.
Bước chân của Giang Đồ không dừng lại.
Hạ Cẩn cắn môi, trừng mắt nhìn bóng lưng cậu, mắt thấy cậu sắp đi xa, rốt cục nhịn không được la lên: “Cậu thích Chúc Tinh Dao có phải không? Nếu không tại sao cậu lại quan tâm đến chuyện này?”
Bước chân của Giang Đồ ngừng lại, cậu quay đầu lại nhìn cô, sắc trời đã tối sầm, chỉ có ánh sáng của đèn đường chiếu vào, gương mặt của cậu che dấu dưới ánh sáng lờ mờ, giọng nói so với vừa rồi còn lạnh hơn: “Tôi muốn làm cái gì đều không liên quan đến việc của cậu.”
Cậu quay đầu lại, tiếp tục đi về phía trước.
Hạ Cẩn cứng đờ tại chỗ, không biết tại sao đột nhiên nhớ tới thời điểm vừa nãy cậu tới gần, tóc cậu dường như lướt qua mặt cô, trái tim đập thình thịch, nhưng cậu toàn tâm toàn ý chỉ vì Chúc Tinh Dao! Hạ Cẩn bỗng nhiên không cam lòng, dồn sức chạy tới, chắn trước mặt cậu.
Giang Đồ híp mắt, Hạ Cẩn ngẩng đầu nhìn cậu, vội vàng nói: “Giang Đồ, tớ biết nhà cậu nợ rất nhiều tiền, cậu… ở bên cạnh tớ đi, tớ có thể trả tiền cho cậu, tớ có rất nhiều tiền tiêu vặt, hoàn toàn có thể giúp cậu, không đủ tớ có thể xin cha và anh trai tớ nữa.”
Cô vừa nói xong, bỗng nhiên có chút kích động, đúng vậy! Nhà Giang Đồ thiếu tiền! Nhà cô có tiền! Vừa nghĩ như vậy, cô đột nhiên tự tin gấp mười lần, tràn đầy mong chờ nhìn Giang Đồ, cảm thấy cậu nhất định sẽ đồng ý.
Giang Đồ rũ mắt xuống nhìn cô, bỗng nhiên nở nụ cười, ánh mắt càng lạnh lẽo hơn so với lúc trước: “Bộ dạng của tôi giống như kẻ ăn mày lắm sao?”
Gương mặt cậu không thay đổi lướt qua cô, sải bước đi.
Hạ Cẩn sững sờ tại chỗ, hơn nửa ngày mới phản ứng lại, cô bị Giang Đồ cự tuyệt.
Lần đầu tiên cô theo đuổi kết giao với một nam sinh, thế mà lại bị từ chối.
…
Đối với chuyện này, Chúc Tinh Dao hoàn toàn không biết, cô không có gì để làm thì học tiếng Đức, chuẩn bị cho kỳ thi TestDaF cấp 4 vào tháng 11, ngày này qua ngày khác, đến đầu tháng 4, buổi chiều thứ sáu trước khi tiết sinh hoạt học, Tào Minh chạy vào lớp học, vô cùng thần bí nói: “Các cậu có biết gì chưa? Vừa rồi tớ đụng phải lão Tào hẹn cô Tạ đi ăn cơm, bị từ chối đó!”
Tào Thư Tuấn đang theo đuổi Tạ Á đã biến thành nửa công khai nửa bí mật, đặc biệt là học sinh ở lớp 1 và 2, tất cả mọi người đều biết hết rồi.
Nghe Tào Minh nói, có nam sinh cười điên cuồng: “Hôm nay lão Tào đã theo đuổi được cô Tạ chưa?”
Tất cả mọi người dành trả lời: “Chưa!”
Đáp lại là một trận cười vang.
Hứa Hướng Dương nói: “Hô to như vậy, cẩn thận lão Tào tước các cậu.”
Trên thực tế, Tào Thư Tuấn đi đến đầu cầu thang đã nghe được, khóe miệng anh giật giật, ôm giáo án bước vào lớp học.
Mọi người lập tức im lặng.
Tào Thư Tuấn đứng trên bục giảng, nhìn lướt qua học sinh, thoải mái nói: “Quả thật vẫn chưa theo đuổi được cô Tạ của các em, có điều, cô Tạ các em nói rồi, nếu điểm trung bình thi giữa kỳ của lớp chúng ta vượt qua lớp 2 thì sẽ đồng ý đi ăn với thầy.”
Phía dưới, một nhóm học sinh phấn khích “Wow” một tiếng.
Có người hỏi: “Thật sao ạ?”
Còn có người nói: “Thầy chủ nhiệm, đây không phải là chính sách vòng vèo của thầy để cho chúng em học tập chăm chỉ hơn sao?”
Tào Thư Tuấn khoanh hai tay đứng trên bục giảng, cười nói: “Đương nhiên là thật, cho nên thầy có thể hẹn được cô Tạ hay không đều dựa vào các em rồi.
Còn nữa, học tập chăm chỉ không phải là vì thầy, mà vì bản thân các em.”
Cho dù là chính sách quanh co, nhưng cũng cổ vũ mọi người hăng hái học tập.
Giờ giải lao, Chúc Tinh Dao ôm đề thi xoay người đặt trên bàn Giang Đồ, nhỏ giọng nói: “Đồ ca, cậu cùng tớ giải đề này được không, tớ làm đến bước này nhưng vẫn chưa ra kết quả nữa.”
Giang Đồ ngẩng đầu nhìn cô: “Được.”
Lê Tây Tây sáp lại gần nghe Giang Đồ giảng đề, còn ồn ào một câu: “Tớ cũng phải học tập chăm chỉ, nếu lão Tào không theo đuổi được cô Tạ, tớ cảm thấy do tớ kéo chân sau…”
Hứa Hướng Dương quay đầu, bộ dạng lười biếng gọi: “Lê Tây Tây, cậu chuyển đến ngồi cùng bàn với tớ đi, tớ giúp cậu học bổ túc, tớ có nhiều thời gian.” Cậu đã xác định được cử đi học, bài tập về nhà thực sự thoải mái hơn nhiều, rất nhiều bạn học tìm cậu giảng bài.
Lê Tây Tây hơi ngạc nhiên, đỏ mặt, lập tức nói: “Không cần, tớ đi rồi thì Tinh Tinh ngồi cùng bàn với ai hả?”
Tay Giang Đồ đang vẽ đường phụ đột nhiên hơi dùng sức, ngòi bút chì bị gãy mất.
HẾT CHƯƠNG 31..