Chờ Ánh Sao Rơi

Chương 18


Bạn đang đọc Chờ Ánh Sao Rơi FULL – Chương 18


Câu chuyện cười đó dần bị lãng quên cho đến kỳ thi cuối kỳ và kỳ nghỉ hè, trong kỳ nghỉ hè Chúc Tinh Dao đi đến Bắc Kinh, Chúc Vân Bình đã tạo cho cô một niềm vui bất ngờ, Trần Lam trở thành giáo viên của cô, cô vô cùng phấn khích.
Ngoại trừ luyện đàn cô, còn đăng ký thêm một lớp học tiếng Đức, Chúc Tinh Dao bận rộn trong suốt kỳ nghỉ hè.

Cuối tháng Tám, cô đón sinh nhật 16 tuổi, chính thức bước vào 17 tuổi.
Nghiêm túc ngẫm lại, thực ra trưởng thành rất nhanh.
Trước khi khai giảng một ngày, Giang Đồ về đến nhà nhìn thấy Trần Nghị hai chân bắt chéo ngồi trên sofa ở nhà cậu, Thư Nhàn vẫn chưa tan làm, Giang Cẩm Huy cũng không có ở nhà, chỉ có mỗi bạn học Giang Lộ ngồi trên chiếc ghế nhỏ đối diện hắn ta, cùng một đám lưu manh mắt to trừng mắt nhỏ.
Dáng vẻ kia, giống như bị bắt cóc, nếu như cậu trở về chậm một chút nữa, con tin Giang Tiểu Lộ sẽ bị gi3t ch3t, tiểu quỷ vừa nhìn thấy cậu lập tức chạy tới, nhỏ giọng nói: “Anh.”
Sắc mặt Giang Đồ trong nháy mắt lạnh đi mấy phần, Trần Nghị cà lơ phất phơ cười nói: “Trở về rồi à, mấy tháng nay không thấy.”
Mấy tháng nay không biết Trần Nghị đã đi đâu, ba ngàn tệ coi như vẫn còn hữu dụng, đổi lấy nửa năm nghỉ ngơi ngắn ngủi, Giang Đồ vỗ vỗ trên đầu Giang Lộ, lấy từ trong túi ra một xấp tiền đặt lên trên bàn.
Lâm Giai Ngữ vừa mới chạy vào, liền thấy được cảnh này.

Trần Nghị lấy tiền về, liếc mắt nhìn Lâm Giai Ngữ, cười lưu manh: “Đây là cô dâu nhỏ của mày à?”
“Giữ cái miệng sạch sẽ một chút.” Giang Đồ cau mày: “Đã đưa tiền cho mày, mày có thể đi được rồi đấy.”
“Xem ra mày khá là để ý Chúc Tinh Dao nhỉ, lần trước có nói một câu thôi mà mày lập tức hắt rượu vào đũng qu4n của tao.”
Giang Đồ lạnh lùng nhìn hắn, Trần Nghị không nhận được câu trả lời, có chút nhàm chán liền đứng lên, một tay vẫy chào: “Đi thôi.”
Sau khi bọn chúng rời đi, Lâm Giai Ngữ mới thở phào nhẹ nhõm, cô nghi hoặc nhìn về phía Giang Đồ: “Tại sao vừa nãy Trần Nghị lại nói đến Chúc Tinh Dao vậy?”
Vẻ mặt Giang Đồ không kiên nhẫn: “Không có gì.”
Cậu quay người lại đi về phía căn phòng.
Tuy rằng căn nhà này cũ nát, nhưng diện tích cũng không tệ, xấp xỉ 90 mét vuông, ngăn cách ba gian phòng nhỏ, phòng có hơi nhỏ, nhưng mà ít nhất mỗi người ở một phòng.

Cậu đóng cửa lại, từ trong ngăn kéo lấy ra bật lửa cùng hộp thuốc lá.
Cậu dựa vào ghế hút nửa điếu, giơ tay dập tắt, đi ra khỏi phòng.
Bảng phân chia lớp học có lẽ đã dán lên rồi.
Lúc này trời gần tối, Giang Đồ đạp xe chạy nhanh đến trường học, bảng phân chia lớp 11 được dán trên bảng thông báo của khu tòa nhà dạy học số 2.


Cậu nhìn thấy Lục Tễ cùng Chu Nguyên đang đứng ở đó, Lục Tễ để tay trong túi quần, cau mày nhìn chằm chằm bảng phân lớp.
Chu Nguyên gãi đầu một cái: “Chuyện này……Cậu và nữ thần thật sự không có duyên phận mà, Hứa Hướng Dương so với cậu còn may mắn hơn.”
Lục Tễ buồn bực xoay người, liếc mắt nhìn thấy Giang Đồ đặt chân chống xe đạp, cậu ta sửng sốt một chút, có hơi ngạc nhiên: “Cậu cũng tới đây xem bảng phân lớp?”
“Ừm.” Giang Đồ liếc mắt nhìn cậu ta, vẫn ngồi yên trên xe đạp, ngẩng đầu nhìn bảng phân lớp.
Lục Tễ: “Không nghĩ tới cậu cũng sẽ quan tâm được phân đến lớp nào?”
Lớp 11 chia ban Khoa học Tự nhiên, Khoa học Xã hội thành 13 lớp, 5 lớp trọng điểm, dựa theo điểm số xếp hạng, Giang Đồ bắt đầu xem từ lớp Một, cái tên xếp thứ nhất chính là cậu, sau đó là Hứa Hướng Dương, tiếp theo là Chúc Tinh Dao.
Tay Giang Đồ đang nắm chặt tay cầm xe đạp được thả lỏng, trái tim lơ lửng hạ xuống, cậu cảm thấy mình có chút may mắn.
Chí ít, may mắn hơn so với Lục Tễ.
Cậu nhìn về phía Lục Tễ, âm thanh nhạt nhẽo: “Sáng mai nơi này có lẽ sẽ rất đông người, nên đến nhìn trước để đỡ phiền phức.”
Nói xong, cậu giẫm lên bàn đạp, nhanh chóng rời đi.

Ngày khai giảng chính thức vào lớp 11, Giang Đồ mới biết Lê Tây Tây cùng Đinh Hạng cũng được chia vào lớp Một, cũng có vài người lúc đầu học ở lớp Bảy, bao gồm cả Trương Thịnh và Tào Minh.
Chúc Tinh Dao và Lê Tây Tây đến muộn, nên ngồi ở tổ ba bàn thứ hai từ dưới lên, Giang Đồ với Đinh Hạng vẫn ngồi cùng bàn ở tổ bốn bàn cuối cùng, Đinh Hạng phấn khích như uống thuốc k1ch thích: “Con mẹ nó, vận may của tớ vô cùng tốt, không nói đến điểm số xếp thứ nhất từ dưới lên cũng tiến được vào lớp trọng điểm thì thôi, vậy mà còn có thể học chung lớp với cậu và nữ thần nữa.”
Ánh mắt Giang Đồ nhìn về phía Chúc Tinh Dao, không có nói gì mà chỉ cười cười.
Có điều, lần này chia lớp có chút vi diệu, hoa khôi Hạ Cẩn của lớp Mười lăm cũng được chia vào lớp Một, đến chỗ này, cô ấy không còn là một hoa khôi nữa, sắc mặt dường như rất khó coi.
Lê Tây Tây thở dài: “Một núi không thể có hai hổ nha.”
Chúc Tinh Dao nhìn thoáng qua cô: “Cậu nói nhỏ giọng một chút, còn nữa, sử dụng phép ẩn dụ có thể nghiêm túc để ý được không?”
Lê Tây Tây cười mỉm ôm lấy cô: “Ôi chao, đối với tớ không thành vấn đề, người uất ức cũng không phải cậu mà.”
Chủ nhiệm lớp 11(1) là Tào Thư Tuấn, lớp (2) chủ nhiệm là Tạ Á.
Tạ Á có chút không rõ, tính cách Tào Thư Tuấn phóng khoáng thoải mái như này tại sao nhà trường lại sắp xếp cho anh làm giáo viên chủ nhiệm? Đi cửa sau ư? Hai người đụng phải nhau ở hành lang, Tào Thư Tuấn cười cười: “Cô Tạ Á, cô sắp xếp chỗ ngồi như thế nào?”
Tạ Á liếc mắt nhìn anh: “Dù sao cũng không phải là tự lựa chọn chỗ ngồi, cho rút thăm hoặc tôi quyết định.”
Tào Thư Tuấn cảm thấy cô đang chế giễu anh, có điều cũng không để ý, cười nói: “Ban nãy mở cuộc họp, trưởng ban bảo tôi về sau phải học tập cô Tạ một chút, sau này chỉ giáo nhiều hơn nhé.”
Tạ Á ngoài cười nhưng trong lòng không cười: “Có thể.”
Hai người từng người đi vào lớp mới, Tào Thư Tuấn đứng trên bục giảng, nhìn thấy không ít gương mặt quen thuộc, anh liền gọi vài nam sinh đi lấy sách, sau đó phát sách giáo khoa mới xuống, anh vô cùng dân chủ nói: “Các em muốn sắp xếp chỗ ngồi như thế nào? Quy tắc cũ hay là rút thăm đây?”
Đinh Hạng nhấc tay: “Quy tắc cũ ạ!”

“Quy tắc cũ là cái gì thế?” Có người không hiểu.
Tào Thư Tuấn cười: “Quy tắc cũ chính là dựa theo thành tích học tập.”
Các bạn nam bị điểm thấp phản đối: “Em không muốn! Như vậy không phải là bắt nạt kẻ yếu sao?”
“Đúng vậy, khích lệ tất cả mọi người trở nên mạnh mẽ hơn.” Tào Thư Tuấn lập tức gõ thước: “Cứ quyết định như vậy nhé, bắt đầu từ người đứng hạng nhất.”
Đinh Hạng lập tức nhìn về phía Giang Đồ, chân chó nói: “Đồ ca…”
Giang Đồ đưa tay đẩy kính mắt lên, ngẩng đầu nói: “Em với Đinh Hạng ngồi ở đây ạ, không đổi nữa.”
Hứa Hướng Dương ngồi bàn cuối cùng ở tổ ba, cậu ta cũng không đổi chỗ, Tào Thư Tuấn nhìn sang, cười nói: “Hứa Hướng Dương, thầy có xem qua trong lớp em đã từng làm lớp trưởng, bây giờ trực tiếp chọn em làm lớp trưởng, không có vấn đề gì chứ?”
Hứa Hướng Dương nhìn mọi người, cười nói: “Từ tiểu học em đã bắt đầu làm lớp trưởng, muốn hỏi một chút là có bạn học khác muốn tranh cử không.”
Lê Tây Tây nhanh chóng giơ tay.
Hứa Hướng Dương: “….”
Tào Thư Tuấn hỏi: “Lê Tây Tây, em có ý kiến gì?”
Lê Tây Tây nhìn sang, cả lớp chỉ có mỗi một mình cô giơ tay, liền yếu ớt thu tay về: “….Dạ không có.”
Ngay sau đó, lớp trưởng chính là Hứa Hướng Dương.
Chúc Tinh Dao còn chưa kịp chọn, Đinh Hạng ở ngay phía sau goi: “Nữ thần, hai cậu, ngồi phía trước bọn tớ đi, giống như học kì trước ấy.”
Chúc Tinh Dao quay đầu, đúng lúc Giang Đồ ngước mắt lên, bốn mắt nhìn nhau, trong một giây nào đó, cô cảm thấy đáy mắt Giang Đồ có chút chờ mong, cô sửng sốt một chút, lại cảm thấy mình nhìn nhầm rồi.
Lê Tây Tây nói: “Chúng ta vẫn như cũ đi, tớ không muốn ngồi chỗ này.”
Hai người lại ngồi bàn trước mặt Giang Đồ, Giang Đồ cùng Đinh Hạng giúp hai cô chuyển bàn, khi Chúc TInh Dao và Giang Đồ sượt qua nhau, cô ngửi được từ trên người cậu một mùi hương vừa quen thuộc vừa xa lạ, cô có hơi sửng sốt.
Giang Đồ đã quay người lại, cúi đầu nhìn cô: “Làm sao vậy?”
Mùa đông năm ngoái, Chúc Tinh Dao mặc áo khoác của cậu, chiếc áo khoác màu đen đó chỉ có mùi xà phòng sạch sẽ, mang theo một chút mát lạnh, rất dễ chịu.
Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, vừa nãy hình như ngửi thấy thoang thoảng mùi thuốc lá.
Cô ngẩng đầu cười: “Không có chuyện gì, chỉ là chúng ta lại học cùng lớp rồi.”
Giang Đồ cúi đầu nhìn cô, nở nụ cười: “Ừ.”
Nghỉ giờ giải lao, Lê Tây Tây đeo tai nghe hát ngâm nga.


Cô hát chính là ca khúc mới ||Bí mật không thể nói|| của Châu Kiệt Luân, bộ phim vừa được công chiếu trong kỳ nghỉ hè, rất nhiều người biết đến, mấy nữ sinh còn tụ tập một chỗ để bàn luận, nói: “Bộ phim ngược chết tớ mất, lừa thật nhiều nước mắt của tớ.”
“Đúng vậy, tớ khóc gần chết.”
Đinh Hạng phá đám nói: “Nước mắt nữ sinh các cậu thật dễ lừa gạt mà.”
Lê Tây Tây lườm một cái: “Đinh Hương Hoa, cậu ngậm miệng.”
Đinh Hạng: “…”
Cậu ta quay đầu nhìn Giang Đồ: “Đồ ca, cậu nói có phải không? Ở độ tuổi chúng ta, cũng không phải là giết người phóng hỏa thì có bí mật gì không thể nói.”
Chúc Tinh Dao quay đầu đã nhìn thấy Giang Đồ tháo kính mắt xuống, cô nhìn thấy trong mắt cậu mệt mỏi và tơ máu, cho rằng Đinh Hạng hỏi sai người rồi, Giang Đồ đúng là một người khó nắm bắt như vậy, cô cảm thấy cả người cậu đều là bí mật.
Tối hôm qua Giang Đồ đi làm thay ca ở nhà hàng thịt nướng của anh Lương, gần như một đêm không ngủ, cậu vừa muốn nằm xuống ngủ một giấc, vừa ngẩng đầu lên, đã đối diện ánh mắt tràn đầy sự tò mò của Chúc Tinh Dao.
Cậu nhìn cô, nhanh chóng rời đi, lạnh nhạt nói: “Mỗi người đều có bí mật.”
Cậu chính là bí mật lớn nhất của tôi.
—-
Vừa mới khai giảng, cuộc thi Vật Lý toàn quốc lại bắt đầu đăng ký, Giang Đồ khi học lớp Mười bởi vì trong nhà có chuyện nên không tham gia được, lần này Tào Thư Tuấn gọi cậu đến văn phòng nói chuyện một hồi, Giang Đồ hơi trầm mặc, nói: “Xin lỗi thầy, em không tham gia được.”
Thời gian cuộc thi Vật lý quá dài, có đôi khi vừa đi chính là một tháng, cậu không yên lòng về Thư Nhàn và Giang Lộ, cũng không đồng ý cuộc đời của chính mình nằm trên sự khuôn khổ thi đua để được cử đi thi, cho dù không được cử đi học, cậu tin tưởng bản thân mình cũng có thể thi rất tốt.
Tào Thư Tuấn thuyết phục vô dụng, chỉ có thể tiếc nuối: “Em và Chúc Tinh Dao cũng không tham gia, lớp chũng ta chỉ có Hứa Hướng Dương tham gia.”
Giang Đồ từ văn phòng trở lại lớp học, Chúc Tinh Dao liền quay đầu hỏi cậu: “Thầy chủ nhiệm nói với cậu về việc tham gia cuộc thi có phải không?”
“Ừm, tớ đã từ chối.”
Chúc Tinh Dao kinh ngạc: “Hả? Tại sao thế, môn Vật lý cậu giỏi như vậy, không đi thật là đáng tiếc.”
Sau đó Lê Tây Tây và Đinh Hạng đều nhìn cậu, đồng thời hỏi: “Đúng vậy, tại sao?”
Đinh Hạng tiếc nuối: “Nếu cậu đi nói không chừng có thể được cử đi học đấy.”
Giang Đồ nhìn bọn họ một chút, ánh mắt dừng lại trên người Chúc Tinh Dao.
Cô gái mặc đồng phục học sinh mùa hè, áo sơ mi trắng cổ xanh, đường nét trên cổ mềm mại xinh đẹp, mỗi khi cô quay đầu lại, nốt ruồi nhỏ đặc biệt trên cánh mũi hướng về phía cậu, Giang Đồ nhìn nốt ruồi nhỏ: “Suất cử đi học đối với tớ mà nói không quan trọng lắm.”
Chúc Tinh Dao suy nghĩ một chút, cong mày lên: “Cũng đúng, sau khi phân ban cậu trực tiếp đứng thứ nhất, kết quả học tập rất lợi hại, cho dù không được cử đi học cậu cũng nhất định có thể thi đậu vào Thanh Hoa Bắc Đại(*).”
Giang Đồ nhìn hàng mi dài dày cong cong của cô, khóe miệng khẽ cong: “Chỉ hi vọng như vậy.”
(*) Thanh Hoa Bắc Đại: Đại học Thanh Hoa, Đại học Bắc Kinh.

Được ví như Harvard và MIT của Trung Quốc, hai cái tên Thanh Hoa và Bắc Đại, như một lẽ tự nhiên, chỉ cần nhắc đến tên là đã đủ làm người khác ngưỡng mộ và kính nhường nhiều phần.
~~~~
Buổi trưa, Hứa Hướng Dương cùng Chu Nguyên và Lục Tễ ăn cơm ở căn tin, nói đến chuyện này, Lục Tễ có chút bất ngờ: “Thật à? Tớ tưởng năm nay cậu ta nhất định sẽ tham gia đấy, Vật lý giỏi như vậy, không đi thật đáng tiếc.”

Hứa Hướng Dương cũng nói: “Thật là đáng tiếc, bất quá cậu ta nói cũng có đạo lý, thi vào đại học không phải là cách duy nhất để cạnh tranh”.
Lục Tễ không tỏ ý kiến: ”Ừm.”
Cậu ta ban đầu cũng không muốn tham gia, nhưng cũng không thể lay chuyển được thầy cô giáo, coi như vì nhà trường giành lấy vẻ vang.
Ánh mắt vài người tìm kiếm các bàn ăn trống ở căng tin, Lục Tễ vừa nhấc mắt đã nhìn thấy Chúc Tinh Dao cùng Lê Tây Tây bê khay cơm đi về phía trước, ngồi trước mặt bạn cùng bàn mới của cậu ta.
Chu Nguyên lập tức đầy bả vai cậu ta: “Này, Chúc Tinh Dao với bạn cùng bàn mới của cậu quen nhau sao?”
Bạn ngồi cùng bàn mới của Lục Tễ vừa mới được phân đến lớp số Hai chính là Lâm Giai Ngữ, Tạ Á quyết định chỗ ngồi, cô gái kia ngay ban đầu rất câu nệ, không nói với cậu mấy câu, không nghĩ tới cô ấy còn quen biết Chúc Tinh Dao.
Xung quang trường học có rất nhiều cửa hàng, hơn nữa căn tin cũng chia ra căn tin lớn căn tin nhỏ, Chúc Tinh Dao và Lê Tây Tây ngày thường số lần tới căn tin lớn không nhiều lắm, đây vẫn là lần đầu tiên ở chỗ này tình cờ gặp được Lâm Giai Ngữ.
Lâm Giai Ngữ một mình chiếm một cái bàn, cô kéo Lê Tây Tây đi qua đó ngồi.
Chúc Tinh Dao giới thiệu cho các cô ấy một chút, Lê Tây Tây “A” một tiếng: “Cậu chính là thanh mai trúc mã kia của Đồ ca à.”
“Chỉ là từ thời còn nhỏ lớn lên cùng nhau mà thôi.” Lâm Giai Ngữ có hơi ngượng ngùng mà cười cười, tò mò hỏi: “Cậu ấy làm sao mà trở thành Đồ ca thế?”
Chúc Tinh Dao cắm ống hút uống một ngụm sữa đậu: “Bạn cùng bàn của cậu ấy gọi đầu tiên.”
Lâm Giai Ngữ cười: “Cậu cũng gọi à?”
“Thỉnh thoảng…” Chúc Tinh Dao nhả ống hút ra, suy nghĩ một chút nói: “Chẳng qua có đôi lúc cậu ấy sẽ cấm mình gọi như vậy.”
Lâm Giai Ngữ chớp chớp mắt: “Tại sao?”
Lê Tây Tây cắn một miếng đùi gà, vui sướng hài lòng nói: “Khả năng là do hưởng thụ không nổi chăng, dù sao không phải ai Tinh Tinh cũng đều gọi là anh, có một lần bị ủy viên ban Thể Dục lớp chúng mình là Trương Thịnh nghe thấy, về sau cậu sẽ biết, người kia nghe thấy Tinh Tinh gọi Đồ ca, mắt trợn đến con ngươi muốn rớt ra ngoài, ghen ghét đến đòi mạng.”
Chúc Tinh Dao: “Cậu nói quá khoa trương rồi đó.”
“Không khoa trương đâu! Tớ cảm thấy Trương Thịnh tẩu hỏa nhập ma với cậu.” Lê Tây Tây nhìn Lâm Giai Ngữ, bỗng nhiên phản ứng lại cậu nói vừa nãy của mình không được hay cho lắm, thanh mai trúc mã…Nói tới có hơi ám muội, nhỡ đâu cậu ấy thích Giang Đồ thì sao? Cô gấp rút xoay chuyển: “Không có gì đâu, tớ chỉ nói hươu nói vượn thôi, lúc Tinh Tinh đùa giỡn thì mới gọi một tiếng Đồ ca.”
Lâm Giai Ngữ có chút nhịn cười không được.
Chúc Tinh Dao đang muốn nói chuyện, chỗ trống đối diện bỗng nhiên bị người ta chiếm mất.
Lục Tễ ngồi đối diện cô, cười nhìn cô: “Chúng mình ngồi ở đây, có được không?”
Đây là lần đầu tiên từ sau khi khai giảng, Chúc Tinh Dao và Lục Tễ đối mặt với nhau ở khoảng cách gần như vậy, cô nhớ tới những phong thư tình tích lũy vào mỗi thứ sáu hàng tuần gần hai học kỳ trước, bất kể là phong thư hay thiệp chúc mừng, bên trên đều vẽ thiếu nữ đàn cello, cô nhìn thấy Lục Tễ, phát hiện Lục Tễ còn đang nhìn cô, vội vàng nói: “Tùy ý nhé, chỗ này không có người ngồi.”
Mấy người Lục Tễ đồng loạt ngồi xuống bên cạnh họ, Lê Tây Tây bởi vì sự việc kia ở trên hành lang, vẻ mặt đối với Hứa Hướng Dương không hề dễ chịu, cô lườm cậu ta một cái.
Hứa Hướng Dương: “…”
Lục Tễ nhìn Lâm Giai Ngữ, lại nhìn về phía Chúc Tinh Dao: “Không nghĩ tới các cậu quen nhau.”
Chúc Tinh Dao nhìn Lâm Giai Ngữ.
Lâm Giai Ngữ giải thích: “Cô chủ nhiệm lớp xếp chỗ ngồi, tớ ngồi cùng bàn với cậu ta.”
“Lúc trước không phải cậu học lớp Mười lăm sao?” Chu Nguyên tò mò hỏi một câu, nhìn về phía Chúc Tinh Dao và Lê Tây Tây: “Làm sao cậu quen biết được với hai cậu ấy ở lớp Bảy vậy?”
HẾT CHƯƠNG 18.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.