Đọc truyện Cho Anh Làm Lại Em Nhé!! – Chương 17
Những ngày có thể vui cười, ôm ấp cô trong lòng giờ đã trôi đi xa mãi. Hình bóng mảnh mai đó đang đi xa, không thể giữ lại, cũng không thể tìm về. Anh ấn tay vào chỗ dạ dày vì cơn đau bất ngờ, cúi đầu xuống, lặng lẽ uống trà.
Ngày hôm đó, cùng nhau xem một bộ phim đã cũ, kể về một cô gái nhỏ và tên sát thủ. Cô nằm trên ngực anh, lặp lại những lời thoại của cô gái trong phim. Tần Thiển.
Em nghĩ em đã yêu anh mất rồi, bởi vì trong dạ dày em ấm nóng, không còn lạnh giá. Tần Thiển. Anh nói xem, rốt cuộc thì Lyon yêu hay không yêu cô ấy.
Có rất nhiều chuyện nếu như không nói ra thì tốt hơn cho tất cả mọi người. Gánh nặng quá nhiều, bước đi sẽ không thể được nhẹ nhàng. Bên trong nhà hát Wyndham’s ở khu Tây London đang trình diễn vở Hamlet nên không còn một chỗ trống nào.
Trung bình mỗi ngày một show, song không mặc cổ trang mà chỉ dựa vào các cử chỉ của chân tay, ánh mắt nhìn, sự trơn tru của lời nói, thể loại khảo nghiệm này đúng là tài năng thực sự. Diễn viên ở Anh coi việc diễn kịch Shakespeare như một sự theo đuổi, bọn họ muốn được gọi là diễn viên hơn là minh tinh, chả trách có người nói các diễn viên xuất sắc nhất ở Hollywood đều là người Anh. Dù trong vai hoàng tử muộn phiền, đứng dưới bầu trời tuyết rơi lả tả, vẻ đẹp trai quyến rũ của Jude Law[6] vẫn khiến cho người ta không thở nổi, đó là một vẻ lạnh lùng và tao nhã cổ điển, còn nụ cười đầy kìm nén nhưng khinh miệt ở khóe miệng anh ta khiến cho Thiên Chân hơi ngơ ngẩn. [6] Nam diễn viên, nhà sản xuất và đạo diễn người Anh, được coi là người đàn ông quyến rũ nhất hành tinh.
Nụ cười đó sao mà quen thân đến vậy, khiến cô không thể nào không nghĩ đến một người khác. Tồn tại hay hủy diệt, đấy là một câu hỏi chắc chắn phải trả lời: Liệu lặng lẽ chấp nhận sự đả kích vô tình của số phận trớ trêu, hay là coi những sự khổ đau sâu hút như đại dương và rộng lớn tựa chân trời là kẻ địch, để rồi chiến thắng nó. Những lời thoại khó hiểu vang lên mạnh mẽ bên tai khiến cô có cảm giác hơi khó thở.
Hình như Trần Úc có ghé vào tai cô nói nhỏ một câu gì đó, nhưng cô hoàn toàn không nghe ra anh nói điều gì. Dù là tình yêu rất mực dịu dàng cũng không thể nào cứu vớt được Hamlet đã bị giày vò trong thù hận và đau khổ. Có nhiều khi tình yêu nhợt nhạt đến vậy, chỉ là một vật hy sinh mà thôi.
Trong bóng tối, nước mắt cô trào ra ướt đầm. Lấy cớ đi vào toa-lét, cô ra khỏi nhà hát. Ánh đèn đường rực rỡ chiếu rõ khuôn mặt nhạt nhòa nước trông thảm hại của cô. Đi men theo đường Charing Cross, không biết đã đến ngã tư tự lúc nào, cô nhìn lên chữ Tottenham Court trên biển chỉ đường, mới nhận ra quán mỳ quen thuộc đã ở ngay trước mắt.
Nào, chúc tôi sinh nhật vui vẻ đi. Cô giơ ly rượu về phía anh. Được, chúc cô sinh nhật vui vẻ.
Anh chạm ly với cô, giọng điệu thản nhiên, vẻ mặt dịu dàng. Rõ ràng những chuyện đó như vẫn mới nguyên trong bộ nhớ. Cô thật là đáng thất vọng, đã thê thảm tới mức này rồi mà vẫn còn nhớ đến giọng nói, nụ cười của anh.
Ngày hôm đó anh nói, không trải qua mùa đông lạnh giá thì không thể biết tới mùa xuân ấm áp, dù là một tình yêu thất bại thì cũng nên vui vẻ, vì ít nhất ta cũng đã từng hạnh phúc. Hạnh phúc ư? Có, trong những niềm hạnh phúc và ấm êm mà hễ nghĩ tới lại khiến cô đau lòng ấy, có lẽ đau khổ cũng nhiều, thế nên mới khiến chúng càng trở nên sâu sắc.
Nở một nụ cười cay đắng, cô quay người đi, bỗng dưng lại vô tình đi tới đây trong cơn mê mải, nếu không quay lại chắc Trần Úc sẽ lo lắng lắm. Khi đi tới chỗ đèn đường hơi tối, đột nhiên một bàn tay từ phía bên cạnh thò ra, bịt chặt lấy miệng Thiên Chân rồi lôi cô vào trong góc tường. Thiên Chân kinh hoàng vùng vẫy, song dù thế nào cũng không chống lại được sức mạnh của đối phương. Khóe mắt còn hở ra giúp cô nhìn thấy một chiếc xe đang mở sẵn cửa dừng bên trong ngõ nhỏ. Sự hoảng sợ trong lòng Thiên Chân lên đến cực điểm, cô liền há miệng cắn vào lòng bàn tay kẻ lạ mặt. Tên đó bị đau, bèn bạt tai Thiên Chân một cái không thương tiếc. Đầu cô oang lên một tiếng, trước mắt đen ngòm. Khi đó đột nhiên có một sức mạnh khác kéo cô sang một phía, bên tai vang lên tiếng kêu đau đớn, gọng kìm vốn đang kẹp chặt cô hoàn toàn thả lỏng, cô mềm nhũn sụp xuống đất, há miệng thở dốc.
Trong mũi cô vẫn còn lưu lại mùi hương quen thuộc mới rồi mình ngửi thấy, mùi nước hoa Cologne 4711… Cô bất ngờ mở to mắt, nhìn bóng người đang vật lộn trong bóng tối – là Tần Thiển. Có lẽ bên trong xe vừa nãy còn một người nữa ngồi chờ, còn lúc này Tần Thiển đang phải đối mặt với hai gã người Anh cao to lực lưỡng, đã bắt đầu cảm thấy khó khăn. Tuy nhiên đối phương có vẻ như không còn quan tâm tới việc đánh đấm sau khi Tần Thiển đến, nhanh chóng chui tọt vào trong xe, chỉ tới khi phóng vụt qua người bọn họ, mới trợn mắt lên nhìn Thiên Chân một cách giận dữ, vứt toẹt lại một câu: “Tránh xa Vincent ra một chút.”
Ánh mắt của Tần Thiển phút chốc trở nên khắc nghiệt. Thiên Chân vẫn ngồi trên mặt đất, muốn chống tay đứng dậy song hai tay dường như không còn một chút sức lực nào. Một đôi tay ấm áp ôm lấy hai cánh tay cô, đỡ cô đứng dậy.
“Không sao rồi”, anh nhìn cô, giọng nói khàn tới mức không ra làm sao cả. Chỉ có mình anh biết rằng trái tim bên trong lồng ngực mình vẫn còn đang đập một cách gấp gáp, thậm chí vừa rồi nó còn như muốn bung cả ra ngoài. Anh cứ tưởng rằng đó là “hắn”, nhưng may mà không phải.
Thiên Chân cắn chặt môi tới mức trắng nhợt ra, đôi cánh tay buông thõng bên mình vẫn đang run lên, nhưng cô cố gắng chịu đựng, ép buộc mình một cách không thương tiếc để không nhào vào vòng tay ấm áp của anh. Dù rằng cô rất muốn, muốn vô cùng, vô cùng. Tiếng chuông điện thoại di động bất chợt vang lên, song vang lên từ dưới đất, có lẽ đã rơi ra trong lúc cô giằng co ban nãy.
Tần Thiển đi tới nhặt chiếc điện thoại lên, liếc nhìn cái tên nhấp nháy trên màn hình rồi đưa cho cô. Vừa nhận cuộc gọi, giọng lo lắng của Trần Úc đã vang lên ở máy bên kia. “Em vừa gặp Mi Lan, dì ấy có chuyện không vui nên đã đi ăn đêm cùng dì ấy rồi”, cô cố gắng để không khóc, nói dối, “Ừm, em sẽ về sớm, tạm biệt.”
Hai người đó muốn cô tránh xa Vincent, tức là tránh xa Trần Úc. Cô không biết họ là ai, cũng không hiểu tại vì sao. Từ chỗ hoảng sợ đến chấn động, cô gần như đã tiêu tốn hết tất cả năng lượng của mình. “Để anh đưa em về nhà”, Tần Thiển lên tiếng, cởi áo khoác ngoài của mình rồi khoác lên vai cô. Khi từ trong nhà hát đi ra, cô chỉ mặc mỗi một chiếc váy sát nách. Khi luồng hơi ấm áp và quen thuộc bao trùm lấy toàn cơ thể, trong lòng cô chua xót tới mức muốn rơi nước mắt.
“Sao anh lại ở đây?”, cô hỏi nhưng vẫn không ngẩng đầu nhìn anh. “Qua đường thôi”, anh trả lời đơn giản, vẫy một chiếc taxi. Làm sao có thể nói được cho cô biết rằng anh đã nhìn thấy cô trong nhà hát, sau đó đi theo cô ra đây như bị đánh bùa mê.
Cảnh tượng cô đứng dưới ánh đèn đường nhìn đăm đắm vào quán mỳ đó khiến cho ngực anh như bị đâm một nhát dao không thương tiếc, đau thấu tâm can. “Em có quen hai người đó không?”, khi đã ngồi trong xe, anh hỏi. “Không quen”, cô lắc đầu, vẻ mặt đột nhiên trở nên lạnh giá, “Không cần anh phải bận tâm.”
Tần Thiển cắn chặt môi, nhìn khuôn mặt xoay nghiêng bướng bỉnh của cô, muốn nói gì đó song lại thôi không nói nữa. Để mọi chuyện trở thành như thế này, đều là do một tay anh tạo ra. Lý trí khiến cho chúng ta trở nên hèn nhát, còn sự lo lắng có thể làm cho ý chí vốn rực rỡ của chúng ta trở nên lu mờ, giống như một người lắm bệnh.
Anh nhớ lại lời thoại trong vở kịch vừa rồi, một nụ cười cay đắng hiện lên trên khóe miệng. Đến bản thân mình anh còn không cứu nổi, thế nhưng, cô lại khiến cho anh không thể yên tâm một chút nào. Đã không muốn gặp cô, nhưng dường như ông Trời cố tình bỡn cợt, khiến anh luôn phải thấy cô.
London lớn thế này, xoay xoay chuyển chuyển, xoay chuyển thế nào cũng không tránh được nụ cười của cô. Máy nghe nhạc bên trong taxi đang mở bài “Making love out nothing at all”, lời ca dường như hợp với tình cảnh của họ tới mức buồn cười. Anh biết khi nào cần ôm em thật chặt,
Và anh biết khi nào thì cần buông lỏng vòng tay. Anh biết đến khi nào thì bóng tối tàn phai, Và anh biết thời gian chẳng khi nào ngừng lại.
Nhưng anh sẽ không bao giờ kể với em về tất cả mọi điều nên nói với em. Anh biết tất cả những luật lệ của trò chơi, Và anh cũng biết cách để phá bỏ tất cả chúng đi,
Nhưng anh không biết làm sao để xa em. Anh sẽ chẳng bao giờ khiến em phải đau khổ, Và anh chẳng biết vì sao em làm được điều đó,
Khi em làm cho tình yêu vượt lên trên tất cả. Bên ngoài cửa sổ vẫn là những phong cảnh cũ, con đường chiếc xe đi qua họ đã từng đi không biết bao nhiêu lần, nhưng những chuyện quá khứ như cơn gió vù vù bay lướt qua bên cạnh hai người. “Ngủ ngon nhé. Em nghỉ đi”, khi đến bên dưới khu chung cư, anh nhìn cô khẽ nói.
“Chờ chút”, Thiên Chân gọi anh lại, “Áo khoác của anh.” Cởi bỏ lớp áo ấm áp đang bao bọc lấy mình, cô bất giác run rẩy song vẫn bướng bỉnh đưa tay lên. Tần Thiển không nói gì, cầm lấy chiếc áo. Đúng vào khoảnh khắc ấy, những ngón tay họ chạm vào nhau, khiến cho toàn thân chấn động.
Thiên Chân giật mình ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy đôi mắt đen sẫm của anh và cả một chút máu rịn ra nơi khóe miệng. Nước trào lên vành mắt, cô phải nắm chặt tay lại mới có thể chịu đựng được nỗi đau đột nhiên xuyên qua ngực. Một giây sau đó, Thiên Chân lao thẳng vào nhà không hề quay đầu lại.
Tần Thiển vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhìn bóng cô dần đi khuất, ánh mắt dần dần trở nên ảm đạm. Cầm điện thoại lên, anh bấm số. Khi máy thông, anh nói lạnh lùng: “Giúp tôi điều tra về Lyla Novacek.” “Mời vào”, sau tiếng gõ cửa, một giọng nam thấp trầm nghe rất hay vang lên ở bên trong.
“Nghe nói anh tìm tôi, giám đốc Tần”, Lyla bước vào phòng, nhìn người đàn ông thanh lịch ngồi phía sau bàn làm việc. Mới sáng sớm hôm nay nhận được thông báo đến gặp nhà thiết kế này, dù không biết nguyên nhân mà anh gọi tới là gì, nhưng Lyla vẫn thấy một chút hân hoan trong lòng, dù những lần gặp gỡ riêng tư rất ít, song cô vẫn luôn ngưỡng mộ anh. “Phải, mời ngồi”, Tần Thiển ngẩng đầu lên nhìn Lyla, cười bình thản. “Từ sau khi cô làm người đại diện phụ cho thương hiệu Kevin Chun, những sự phản hồi đều rất tốt, về việc này tôi phải cảm ơn cô.”
“Giám đốc Tần khách sáo rồi, việc này cả hai cùng có lợi, tôi cũng phải cảm ơn sự đánh giá cao của anh”, được khen ngợi, Lyla không thể giấu nổi nụ cười. “Chỉ có điều không biết hôm nay anh gọi tôi tới là có việc gì.” “Không có gì, chỉ là nói chuyện một chút thôi”, Tần Thiển thấp giọng cười, “Tăng sự hiểu biết lẫn nhau.” Lyla ngẩn người, chỉ cảm thấy trong đôi mắt đen sẫm nhìn cô ta thoáng vụt qua một tia sắc lẹm, khiến cho không khí đột nhiên đầy cảm giác bức bách.
“Hai mươi hai tuổi, cô còn trẻ như vậy, tiền đồ đầy hứa hẹn”, Tần Thiển lật giở tờ lý lịch để trên bàn, “Cô cảm thấy đối với bản thân mình thì tình yêu hay sự nghiệp quan trọng hơn?” Lyla nhìn anh với vẻ hơi khó hiểu: “Tôi chưa hiểu rõ ý anh là gì” “Thực ra cô đã lựa chọn rồi, tuy nhiên cách yêu lại khiến cho người ta không thể đồng tình”, Tần Thiển đứng lên, đặt một tấm ảnh lên bàn trà phía trước mặt Lyla, “Cô có quen hai người này không?”
Ánh mắt của Lyla lướt qua tấm ảnh, toàn thân đột nhiên đông cứng lại, ngồi nhấp nhổm trên ghế nhìn Tần Thiển bồn chồn. “Cô nên cảm ơn bọn họ đã rộng lòng nương tay, nếu không thì hôm nay tôi chắc chắn không thể ngồi đây nói chuyện một cách nhẹ nhàng với cô như vậy được”, giọng nói của Tần Thiển vẫn bình tĩnh và lịch thiệp. “Người hôm qua cứu cô ta là anh ư?”, Lyla giật mình hỏi lại.
Hai người đó chỉ nói với cô ta rằng người con gái ấy đã được cứu, nhưng cô ta không thể tưởng tượng được việc người ra tay cứu giúp Jean lại là người đàn ông đang ngồi trước mặt mình đây. “Xin lỗi vì đã phá hỏng kế hoạch dằn mặt tình địch của cô. Nói cho tôi biết xem, cô vốn định làm gì? Tôi rất hứng thú được nghe xem thử”, đôi mắt đằng sau cặp kính dần dần trở nên lạnh lẽo. “Tôi chỉ muốn dọa cho cô ấy sợ thôi”, Lyla chột dạ trả lời, gần như không dám nhìn vào Tần Thiển.
“Thật không?”, Tần Thiển cười nhạt, “Khi mà nhờ hai kẻ lưu manh đầy tiền án đó hả?” “Tôi cho cô hai sự lựa chọn”, anh chậm rãi nói. “Về việc công, hợp đồng của chúng ta chấm dứt, khoản tiền phạt vi phạm hợp đồng đó tôi chẳng buồn để ý, nhưng việc đột nhiên bị hủy bỏ tư cách đại diện đối với một người mẫu có nghĩa là gì thì có lẽ cô cũng biết rồi. Về việc tư, cô có thể đến phố người Tàu hỏi xem, người nước nào không sợ chết nhất, cô có thể trả bao nhiêu tiền, thì tôi cũng có thể trả gấp vài lần như thế, cô có thể ra tay độc ác thế nào, thì tôi còn có thể làm những việc tuyệt tình hơn nhiều.” “Anh không thể…”, Lyla đột nhiên trừng mắt nhìn anh, không che giấu nổi nỗi sợ hãi trong lòng.
“Cô biết rõ là tôi có thể”, Tần Thiển nhìn lại Lyla. “Tôi chỉ ăn miếng trả miếng, bất kể chuyện gì mà không phải trả giá, có đúng không?” “Cô ta có bị làm sao đâu”, Lyla hoảng loạn bác bỏ. “Cô cho rằng nếu như cô ấy có xảy ra chuyện gì thì giờ đây tôi vẫn còn ngồi đây thương lượng được với cô hay sao?”, Tần Thiển cười mỉa mai.
“Tôi quả thực rất yêu Vincent”, rốt cuộc thì vẫn còn trẻ dại, nên mấy câu của Tần Thiển đã làm cho Lyla sợ chết khiếp, nước mắt bắt đầu trào ra, “Thế nhưng cô gái đó vừa xuất hiện thì trái tim anh ấy đã không còn dành cho tôi nữa, anh ấy có thể nói với tôi rằng anh ấy không thể để tôi bị lỡ làng, bởi bao nhiêu năm qua anh ấy vẫn chỉ yêu có mình cô ta… Tôi đã phải nhẫn nhịn suốt một năm, không thể nào chịu nổi cảnh anh ấy ở bên cô ta như vậy.” “Lyla”, Tần Thiển khẽ cười. “Yêu không có nghĩa là phải chiếm hữu cho bản thân mình.” Lyla ngẩng đầu lên, nhìn thấy một vẻ mất mát vụt lướt qua khuôn mặt nghiêm khắc đó.
“Nhưng mà tôi rất đau khổ”, cô ta ấp úng nói. “Tôi chỉ muốn thành thực với bản thân mình một chút thôi.” “Sự thành thực đó có khiến cô hạnh phúc không?”, giọng nói bình thản lại vang lên, xuyên thẳng vào ngực Lyla, “Hay là nó lại còn khiến cho người khác bị tổn thương?” Lyla sững người, mãi sau mới nở một nụ cười cay đắng.
“Giám đốc Tần, vì một người con gái đang ở trong tay một người khác mà làm nhiều việc như vậy, anh cảm thấy có đáng không?” Tần Thiển nhìn cô ta, ánh mắt xa xăm. “Vậy thì cô cảm thấy mình có đáng thế không?”, anh hỏi lại.
Cầm cốc cà phê và chiếc bánh sandwich đi ra khỏi cửa hàng Costa, Thiên Chân gắn tai nghe lên. Giọng hát hơi khàn đầy gợi cảm của Trần Đại Tấn[7] vang lên, cô hơi thất thần. [7] Ca sỹ, diễn viên nổi tiếng người Hồng Kông.
Em không phải ly trà của anh để có thể uống hết lòng, đừng quên có người mất giọng vì em. Cô ấy là ly trà của ai? Ai là ly trà của cô? Còn ai vì ai mà mất giọng? Thở dài một tiếng, cô đi về phía tòa nhà văn phòng, không hiểu mình đã phát bệnh thần kinh gì rồi mà cứ nghĩ ngợi lung tung thế? Công việc thì bận tối mắt.
Gần đây phải làm một chuyên đề điện ảnh, tập trung vào tổng kết mối quan hệ giữa điện ảnh với thời trang. Đây không phải là một chủ đề mới, lại giống một bản tin chuyện phiếm dài kỳ hơn, chỉ bởi vì đang phối hợp với một hoạt động của một công ty điện ảnh, mà công ty này đầu tư cho quảng cáo rất mạnh tay, thế nên cái việc làm vô bổ với cấu trúc phức tạp này được ném thẳng lên đầu cô. Từ bộ quần bò áo sơ-mi Giorgio Armani của Uma Thurman[8] trong phim Pulp Fiction, trang phục tiên phong và kỳ cục của Jean Paul Gaultier trong phim The Fifth Element[9], đến những bộ phục trang từng đi qua thảm đỏ Oscar… cô đều rất quen thuộc, song vẫn thấy hoa mày chóng mặt, mệt không chịu nổi. [8] Diễn viên đóng vai nữ phụ trong phim Pulp Fiction (Tiểu thuyết lá cải).
[9] Nguyên tố thứ năm. Anna, người phụ nữ nổi danh nhờ sự nghiêm túc tới khắc nghiệt, hiện là cấp trên của Thiên Chân đi lướt qua cô khi đó đang ngồi làm việc, dừng lại mấy giây, sau đó hỏi, cô học điện ảnh à? Giọng nói của chị ta nghe không rõ là có ý tốt, hay ý xấu.
Cô trả lời, vâng. Sau đó cô nhìn thấy một vẻ ngạc nhiên lóe lên trên khuôn mặt Anna. Học điện ảnh thật à? Chị ta cười mỉa mai, sau đó vứt toẹt một câu: Việc Kevin để cho cô tồn tại được ở công ty của anh ấy lâu như vậy đúng là một kỳ tích.
Thiên Chân không biết nói gì. Thực ra Tần Thiển cũng từng trêu đùa chuyện cô không hề có một chút trình độ chuyên môn nào. Nghệ thuật có những điểm tương đồng mà, khi đó cô đã mặt dày trả lời như vậy.
Anh thực sự thích những người không biết xấu hổ như em, nghe nói những người không biết xấu hổ thường có sức quyến rũ đặc biệt. Anh đã rên lên như vậy. Cảm ơn, anh là người có sức hấp dẫn nhất em từng gặp, cô cố sống cố chết phản kích rồi cười và ngã nhào vào lòng anh, để rồi nhận được một nụ hôn mãnh liệt. Vì sao lại nhớ đến anh kia chứ?
Cô hít sâu một hơi, muốn dừng những suy nghĩ lan man không ngớt đó lại, nhưng sự việc đêm qua lại hiện lên trong đầu. Muốn cô tránh xa Trần Úc một chút, rõ ràng đã có người phật lòng vì chuyện cô ở bên cạnh anh quá gần. Từ hồi trung học người đàn ông đó đã cực kỳ đào hoa, nếu có người nào đó thực sự thích anh ta mà làm như vậy cũng không có gì kỳ lạ, liệu có phải là Lyla không? Cô thấy trong lòng đầy hoài nghi, nhưng lại không muốn nói ra với Trần Úc. Cái bóng che khuất trước mặt khiến cô dừng bước lại. Ngẩng đầu nhìn, cô phát hiện ra hai người đàn ông đứng chắn ngang đường mình trông có vẻ hơi quen, tim đột nhiên đập nhanh hơn. Đúng lúc đang hoảng sợ định kêu cứu, thì một trong hai người đó đã lên tiếng trước: “Miss, xin lỗi cô.”
Cái gì kia? Cô chớp chớp mắt, hoàn toàn không hiểu được tình huống đó là gì. “Tối hôm qua chúng tôi đã nhận nhầm người”, thái độ của bọn họ lại cực kỳ tôn trọng. Thiên Chân giữ chặt lấy phần ngực vẫn đang đập thình thịch của mình, há miệng tròn mắt nhìn hai người đó đi xa dần.
Nhận nhầm người ư? Sao cô lại có thể gặp những chuyện quái dị thế này nhỉ? Tuy nhiên chí ít thì cô thực sự sẽ không cần nói gì với Trần Úc nữa.
Chiếc xe Land Rover màu đen nhấp nháy đèn, đứng bên đường, Thiên Chân nhìn thấy Tiểu Trịnh thò đầu ra ngoài cửa sổ xe. Trên khuôn mặt đẹp trai nho nhã còn đeo một cặp kính đen gọng bạc, khiến vẻ phong tình không sao nói hết. Tính từ chợt hiện lên trong đầu đó khiến cho Thiên Chân bật cười ngất. “Tôi đang nói cô cười ngốc nghếch cái gì thế hả?”, Tiểu Trịnh nhìn Thiên Chân khi đó đã ngồi vào trong xe, nhướng mày lên hỏi. “Sắc đẹp ở ngay trước mặt, tôi thấy trái tim mình xao động”, Thiên Chân cười. “Khi đi cùng anh tôi luôn thấy áp lực.”
“Thôi đi, tôi không phải lần nào cũng làm bóng đèn điện của cô và Trần Úc đâu, đã bao giờ cô nhìn tôi một cách đúng đắn chưa?”, Tiểu Trịnh thở dài. “Sống trên đời hai mươi mấy năm rồi, ngoài mẹ tôi ra, cuối cùng cũng có người phụ nữ khác không coi tôi ra gì, quả thực tôi không sao quen được.” “Ha, thiên hạ muôn người, anh còn trách là không đủ hay sao?” “Có câu nói thế này, dù là có bao nhiêu mỹ nữ xung quanh, vẫn chỉ thương nhớ đến một người”, Tiểu Trịnh đáp lại bằng những lời lẽ đanh thép.
“Anh không đối xử thực lòng với người ta, hôm nay ôm người này, ngày mai ấp người kia, nếu có thể tu thành chính quả mới là lạ.” “Thực lòng, sao tôi lại không từng thực lòng cơ chứ”, Tiểu Trịnh cười nhạt, vẻ nhạo báng thoáng hiện lên trên khuôn mặt đẹp đẽ. “Lần đầu tiên thực lòng, chỉ mới được mấy câu đã khiến cho đối phương sợ chạy mất, sau đó thì trốn tôi như trốn quỷ. Lần thứ hai chân thành, cô gái này thì thông minh hơn cô trước, mua được nhà cho bố mẹ mình, còn bản thân thì kiếm được công việc ổn định, nghe nói đều là do mẹ tôi cho cả.” Thiên Chân nghe chuyện cảm thấy hơi buồn bã trong lòng, song không biết phải nói gì.
“Mẹ kiếp, đúng là nực cười, người con gái mà tôi thích thì lại chỉ để ý đến tài sản của nhà tôi”, anh khinh miệt. “Thôi được rồi Trịnh thiếu gia, anh còn có nền tảng gia đình, tôi thì chỉ có mỗi thân mình thôi”, Thiên Chân thở dài. “Cô còn cô đơn ấy hả”, Tiểu Trịnh bị cô chọc cười, “Cô cũng được mát mẻ dưới gốc đại thụ suốt một năm trời rồi còn gì”
Huống hồ cái cây đại thụ đó cành lá sum suê, sâu rễ bền gốc, chỉ có điều người con gái nào đó đã đến muộn mà thôi. “Chạm vào vết thương của người khác không phải là hành vi của quân tử đâu”, Thiên Chân biết Tiểu Trịnh đang nói đến ai, đáp lại một cách không khách sáo. “Trong lòng có thì là có, không có thì là không có”, Tiểu Trịnh liếc nhìn Thiên Chân, “Thứ có thể nuôi dưỡng được là tình cảm chứ không phải tình yêu, cũng chỉ có Trần Úc mới cam tâm tình nguyện làm thằng ngốc như vậy.”
“Những kẻ ngốc trên đời này vốn rất nhiều mà”, Thiên Chân thấp giọng nói, trong ngực hơi chua xót. Bên cạnh bỗng nhiên lặng thinh, Thiên Chân nghi hoặc quay đầu sang, thấy Tiểu Trịnh nhìn thẳng về phía trước, trông vẻ mặt hơi buồn bã. “Vậy không có ai thực sự thích anh hay sao?”, cô hỏi bằng giọng bình tĩnh, không bộc lộ cảm xúc gì.
“Ừm, cũng có một người”, Tiểu Trịnh cười, giọng nói dần dần trầm xuống. “Chỉ có điều, tôi không thích.” Anh ra nước ngoài là để trốn tránh em, sợ bố mẹ bắt chúng mình đính hôn đúng không? Em đánh giá mình quá cao rồi đấy.
Ánh nắng chớm hạ đã bắt đầu chói mắt, Tiểu Trịnh nhìn về con đường phía trước, đột nhiên thấy trong lòng hỗn loạn. “Trước khi tìm được chỗ ở mới, cô ở tạm đây đi”, Tiểu Trịnh mở cánh cửa rồi dẫn Thiên Chân vào bên trong. “Tôi mới chuyển văn phòng, thế nên muốn chuyển hẳn sang bên đó ở, bởi vậy nơi này đang để trống.” Thiên Chân nhìn một lượt căn hộ duplex[10], bất giác thở dài một tiếng: “Trịnh thiếu gia quả nhiên có phong cách của quý tộc hoàng gia.”
[10] Căn hộ chung cư sang trọng. “Chế nhạo tôi ít thôi, những thứ này đều là do tự tay tôi kiếm được cả”, Tiểu Trịnh đón lấy chiếc áo khoác trong tay Thiên Chân rồi treo lên, “Hơn nữa, chỗ Trần Úc nhà cô ở cũng không kém cạnh tôi đâu.” “Tôi tắm một cái đã, buổi chiều đánh golf mồ hôi ra ướt hết cả người. Trong tủ lạnh có đủ loại đồ uống đấy, cô cứ tự nhiên”, Tiểu Trịnh đi vào nhà tắm, song vẫn nói tướng lên, “Tiện tay rót cho tôi một cốc nước chanh.”
“Vâng, thưa thiếu gia”, Thiên Chân gật đầu, “Nô tì sẽ làm ngay.” “Ngoan, lát nữa thiếu gia sẽ thưởng hậu cho cô”, Tiểu Trịnh thò người ra vỗ vỗ lên đầu Thiên Chân. “Biến cái đầu anh đi”, Thiên Chân trừng mắt lên nhìn Tiểu Trịnh rồi cười và đi xuống bếp ở tầng dưới.
Ngồi trên ghế salon ở phòng khách uống nước trái cây, thoải mái và yên tĩnh, ánh mặt trời hoàng hôn lọt qua rèm cửa xếp lớp chiếu vào hơi nhuộm vàng gian phòng. Thiên Chân ngồi lặng lẽ lật giở từng trang tạp chí, chợt nghe tiếng chuông cửa vang lên. Cô đứng dậy đi ra cửa, nhìn qua mắt thần thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo. Hình như Tiểu Trịnh vẫn chưa tắm xong, Thiên Chân hơi ngập ngừng một lát rồi vẫn mở cửa ra. “Chào cô”, Thiên Chân mỉm cười nhìn cô gái đang xách hành lý trên tay. Cô gái đó buộc tóc đuôi ngựa trông nhanh nhẹn, song không được coi là xinh xắn lắm, chỉ thanh tú và sạch sẽ, đôi mắt ướt tinh nhanh, mang lại cảm giác dễ chịu cho người đối diện.
“Chào chị…”, cô gái đó rõ ràng tỏ ra kinh ngạc, ngập ngừng nói, “Xin hỏi, Trịnh Nhạn Nam sống ở đây có phải không?” “Trịnh Nhạn Nam?”, Thiên Chân cười, “Cô tìm Tiểu Trịnh à? Đúng rồi, đây là nhà anh ấy….” “Thiên Chân, ai vậy?”, giọng nói của Tiểu Trịnh vang lên. Thiên Chân quay lại, anh ta mặc áo choàng tắm, ngực vẫn để lộ, đầu tóc vẫn còn đang ướt… Bước chân Tiểu Trịnh sững lại ở cầu thang.
“Cố Phi Vân?”, anh ta kinh ngạc lên tiếng, “Sao em lại ở đây?” Rõ ràng là nhìn thấy ma. Thiên Chân ngạc nhiên tròn mắt nhìn khuôn mặt trắng nhợt ra của cô gái đó. Cô ấy xách vali quay người đi như chạy, còn Tiểu Trịnh lao ra cửa, song đột nhiên dừng bước lại, đứng nguyên tại chỗ, sắc mặt trông khó coi vô cùng.
“Từ PEK đến LHR, đi từ sân bay Bắc Kinh đến, bay đường dài quốc tế”, Thiên Chân nhớ lại ký hiệu dán trên hành lý của cô gái, ngước mắt nhìn người đàn ông đang trong tâm trạng u ám, “Anh định mặc áo choàng tắm đứng đây bao lâu nữa? Không thay quần áo mà đuổi theo đi?” “Không cần”, Tiểu Trịnh quay ngược vào nhà, đã lấy lại vẻ mặt bình thản như lúc trước, “Cô yên tâm, cô ấy lên taxi, nói một tiếng là được rồi.” “Nói câu gì?”, Thiên Chân nhướng mày, đóng cửa lại rồi cùng Tiểu Trịnh đi vào phòng khách.
“Bác tài, cho tôi đến khách sạn tốt nhất ở đây”, Tiểu Trịnh ngồi xuống ghế salon châm một điếu thuốc, cười mỉa mai. “Ừm, là cô gái thích anh mà anh không thích đó hả?”, Thiên Chân cười đầy ngụ ý. “Là người thích tôi”, Tiểu Trịnh đáp.
“Nhưng anh không thích cô ấy?” “Cô không thấy phiền à?”, Tiểu Trịnh ngẩng đầu lên gõ một phát vào trán Thiên Chân, “Trần Úc không ở đây nên không ai giúp cô đâu.” “Anh ấy đi miền nam giải quyết một vụ án, hình như khá khó khăn, phải ở lại đó mấy ngày nên không thể tham gia party sinh nhật của anh rồi. Tuy nhiên quà tặng thì tôi đã chuẩn bị thay”, Thiên Chân cười vỗ vỗ vào vai Tiểu Trịnh.
“Tôi biết rồi, vụ án đó có liên quan đến một người bạn thời đại học của chúng tôi, rất rắc rối đấy”, Tiểu Trịnh cầm cốc nước lên. “Có thể bảo vệ được cậu ta hay không cũng rất khó nói.” “Thiếu gia đói rồi, muốn ăn cơm, đầy tớ gái xem làm thế nào đây”, Tiểu Trịnh nhìn Thiên Chân nở nụ cười khuynh đảo. “Cho anh chết đói đi cũng được”, Thiên Chân vồ lấy cái gối tựa ném về phía Tiểu Trịnh, sau đó hài lòng đứng lên đi vào nhà bếp.
Mặt trời lặn. Sắc chiều tà ùa vào xâm chiếm căn phòng, người đàn ông ngồi trên ghế salon uể oải tựa lưng vào ánh sáng đang dần mờ tối, trên khuôn mặt đẹp đẽ và tao nhã đó có một vẻ gì âm u khó đoán..