Cho Ai Sánh Cùng Trời Đất

Chương 4: Hãy cho thời gian thêm chút thời gian (4)


Đọc truyện Cho Ai Sánh Cùng Trời Đất – Chương 4: Hãy cho thời gian thêm chút thời gian (4)

Vào lúc Đừng Nghị Phàm đến, Si Nhan và Quý Nhã Ngưng vừa khéo đi ra từ vườn trường.

Mgười đàn ông mặc bộ đồ thoải mái màu nhạt, khuôn mặt anh tuấn mang theo nụ cười nho nhã, bước lên trước ôm lấy Quý Nhã Ngưng, “Em đói chưa? Chúng ta đi ăn nhé?”.

Si Nhan mỉn cười cảm thấy vui mừng vì niềm hạnh phúc của Quý Nhã Ngưng.

Thế nhưng, thế giới rộng lớn lắm, thành phố nhỏ bé lắm, càng là người muốn tránh né thì càng dễ dàng gặp nhau. Si Nhan và Quý Nhã Ngưng mới gọi món, Đường Nghị Phàm đã nhìn thấy Hàn Nặc và Tạ Viễn Đằng trước mặt.

Ai nói cuộc sống không phải là bộ phim điện ảnh? Sự tình cờ không hẹn mà gặp có rất nhiều giữa đời thực.

Biết rõ quan hệ giữa Si Nhan và Hàn Nặc, song Đường Nghị Phàm không thể không chào hỏi một cách điềm nhiên như không có chuyện gì, “Có lòng theo tới đây giúp tôi thanh toán sao? Tổng Giám đóc Đường tôi đây vẫn có thể mời nổi một bữa ăn”.

Hàn Nặc ở bên ngoài đã nhìn thấy xe của Đường Nghị Phàm, cho nên không cảm thấy kinh ngạc, “Vợ chưa cưới của cậu có mặt ở đây, sự ân cần này tôi không bày tỏ nữa”. Ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt Si Nhan, anh hỏi thẳng, “Lần này trở về, em còn đi nữa không?”

Tạ Viễn Đằng đứng bên cạnh Hàn Nặc nghe thấy thế sắc mặt bỗng cứng đờ, hiển nhiên không hề hay biết họ đã gặp nhau ngày hôm qua.

Quý Nhã Ngưng xong lên gây khó dễ, “Có liên quan gì đến anh sao, Luật sư Hàn…”.

Si Nhan nắm lấy tay Quý Nhã Ngưng, ý tứ ngăn cản rõ rệt, “Đương nhiên, bên đó còn có công việc”, sau đó nhìn về phía Tạ Viễn Đằng, “Nhiệm vụ mà Tổng công ty giao cho lớn như thế, muốn lười cũng không được, phải vậy không Giám đốc Tạ?”.

Tạ Viễn Đằng vội cân bằng lại cảm xúc, nở nụ cười hoàn toàn kín kẽ, “Cậu đâu giống người ăn bơ làm biếng”.

Si Nhan cũng cười, “Tôi sẽ coi đây là lời khen!”.

“Vốn dĩ là vậy.”

“Cảm ơn.”

Quý Nhã Ngưng không thể trơ mắt đứng nhìn, hoàn toàn không đếm xỉa sự gì đến phép lịch sự, tức giận nói với  Đường Nghị Phàm, “Anh giục đồ ăn nhanh đi, chậm quá đi mất”.

Hàn Nặc đương nhiên hiểu Quý Nhã Ngưng đang hạ lệnh tiễn khách, “Tôi đã dặt chỗ ở tầng trên, chúng tôi lên đó trước đây”, lời là nói với Đường Nghị Phàm, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Si Nhan.

Si Nhan chỉ mỉn cười với Tạ Viễn Đằng, “Tạm biệt”.

Hàn Nặc nhìn cô một cái, quay người cùng với Tạ Viễn Đằng sóng vai rời đi.

Si Nhan không còn lòng dạ ăn uống, song không muốn vì vậy mà khiến Đường Nghị Phàm và Quý Nhã Ngưng mất vui, gắng gượng tiếp tục bữa tối này.


Đường Nghị Phàm vừa quan tâm đến Si Nhan vừa chu đáo gắp thức ăn cho Quý Nhã Ngưng, nhưng Nhã Ngưng không phải bướng bỉnh gạt đũa anh ra thì là không khách sao giấu đĩa đi. Sự đáp trả này khiến Đường Nghị Phàm lúng túng.

Si han không nhịn nổi, cướp lấy đĩa của Quý Nhã Ngưng đẩy đến bên tay của Đường Nghị Phàm, “Đừng gây chuyện nữa, người ta đáng bị cậu bắt nạt sao?”.

Cơn tức giận trong người Quý Nhã Nguyên vẫn chưa thuyên giảm, “Thành thật? Anh ấy mà thành thật thì không phải là Đường Nghị Phàm rồi!”

Đương Nghị Phàm bất mãn, ” Em nói gì vậy? Như thể anh là cáo già vậy!”

“Không khác biệt gì cho lắm!”

“Chưa từng thấy cậu nói không biết lý lẽ như vậy, giận người ta cái gì chứ hả?”, Si Nhan nhanh chóng ổn định lại cảm xúc, cô không muốn cảm giác mất mát của mình sẽ ảnh hưởng đến bầu không khí, khẽ cất giọng trách cứ.

Quý Nhã Ngưng chưa nguôi giận, “Tớ không kìm nén được!”.

“Vậy thì chúng ta đừng kìm nén nữa, nào bà xã, có chuyện gì không vui cứ quẳng hết cho anh đây”, Đường Nghị Phạm đùa giỡn đúng lúc, vừa nói vừa vỗ ngực một cách cường điệu, “Ông xã em khoẻ lắm, không cần phải đắn đo lo ngại gì hết!”.

Quý Nhã Ngưng đỏ mặt, hơi sẳng giọng, “Ai là bã xã của anh, ít phong tupwsc vị cho mình thôi!”.

Đương nhiên là em. Giấy chứng nhận kết hôn đã nhận cả rồi, anh chính là ông xã của em, có danh có phận được pháp luật thừa nhận hẳn hoi. Dám nói chú rể ngày kia không phải là anh đi, xem anh xử lý em thế nào!”.

Si Nhan phá cười, “Em thâkt muốn xem Tổng Giám đố Đường sẽ xử lý thế nào”.

Đường Nghị Phàm day day lông mày, “Em vợ, không sợ xảy ra chuyện lớn phải không?”.

Nét mặt giả vờ tức giận của Đường Nghị Phàm khiến Si Nhan bỗng dưng nhớ đến Ôn Hành Viễn một cách khó hiểu, cô cười nói, “Cô em vợ này của anh nhiều tật xấu lắm, luôn chê bai chuyện quá nhỏ nhặt là một trong số đó. Vả lại dù sao đi nữa thì đều là lấy lòng bảo bối nhà anh, làm lớn chuyện thì mới có thể bày tỏ được thành ý của anh chứ!”

Đường Nghị Phàm giỏi nhất là hạ mình, nghe vậy bèn ôm lấy vai Quý Nhã Ngưng, “Để làm vui lòng bảo bối nhà anh, cho dù bắt anh phải quỳ trước đám đông cũng không thành vấn đề!”.

Quý Nhã Ngưng đưa tay đẩy anh ra, ” Không biết xấu hổ!”

Những chuyêjn không vui do Hàn Nặc gây nên cứ như vậy mà qua đi, ba người cuối cùng cũng có thể cùng nhau ăn một bữa cơm. Dưới sự dẫn dắt của Đường Nghị Phàm, bầu không khí trở nên dễ chịu. Sau bữa ăn, Đường Nghị Phàm lái xe đưa Si Nhan về nhà, lúc xuống xe, vừa khéo, Ôn Hành Viễn gọi điện đến.

Si Nhan vừa đẩy cửa xe vừa nghe điện thoại, “Ôn Hành Viễn”, giọng điệu nhẹ nhàng, gần như đã quên buổi sáng vừa mới cãi nhau với người đó.

“À… em ăn tối chưa?”, cảm nhận được tâm trạng vui vẻ của cô một cách rõ ràng, Ôn Hành Viễn có hơi lắp bắp, vốn dĩ là lo lắng buổi sáng nhất thời kích động chọc giận đại tiểu thư nên đã chuẩn bị một tràng câu chữ, anh thu lại toàn bộ, suýt chút nữa là nội thương.


Si Nhan thẳng thắn, “Em là người có thể để bản thân bị đói bụng sao? Đồ ăn quê nhà vẫn là ngon nhất, em no căng đến độ không đi nổi nữa rồi!”.

Sự hấp dẫn của mỹ thực luôn luôn lớn hơn sự hấp dẫn của mỹ nam, Ôn Hành Viễn bất đắc dĩ chấp nhận sự thật này.

“Anh đợi một chút”, Si Nhan thấy Quý Nhã Ngưng cũng theo xuống xe, vội quay người nói, “Có muốn lên nhà ngồi chút không ?”.

“Thôi không lên đâu, không về mẹ tớ lại gọi điện giục”, Quý Nhã Ngưng vẫy tay với cô, “Cậu lên nhà đi, đợi cậu vào nhà bật đèn thì bọn tớ đi”.

“Được rồi, ngày mai tớ đến thăm dì”, Si Nhan nhìn về phía Đường Nghị Phàm,”Vất vả cho anh rồi, chú rể tiên sinh, tạm biệt”.

Đường Nghị Phàm nở nụ cười nho nhã.

Si Nhan bước vào khu chung cư, vừa lên tầng vừa nói chuyện với Ôn Hành Viễn,”Anh không nhìn thấy đâu, ông xã của Nhã Ngưng không phải là kiểu đẹp trai bình thường, còn rất hài hước nữa, quả thực là đạt điểm tuyệt đối!”.

Sao Ôn Hành Viễn có thể không nghe ra Si Nhan đang cố ý chọc tức mình? Anh giả vờ phi, giọng điệu có phần tự giễu, “Vậy sao? Thật không ngờ thời buổi này vẫn còn có người có thể ganh đua cao thấp với anh”.

“Anh có thể khiêm tốn một chút không vậy?”.

“Anh đã rất khiêm tối rồi”, thấy cô “hừ” một tiếng, Ôn Hành Viễn đổi chủ đề, “Em đã gọi cho Si Hạ chưa?”.

“Em chưa, đợi xong lễ cưới của Nhã Ngưng em sẽ đến thẳng cỗ anh ấy. Dù sao thì mấy ngày này anh ấy cũng không có nhà, đến thành phố G họp rồi.” Vừa đi vừa nói chuyện, Si Nhan đã đến trước cửa nhà, cô cầm chìa khoá mở cửa, bật đèn trước, sau đó đến cạnh sổ vẫy tay với Quý Nhã Ngưng ở dưới nhà.

Đường Nghị Phàm ở dưới khởi động xe rời đi.

Si Nhan nửa nằm trên sô pha, nghe Ôn Hành Viễn khẽ thở dài trách cứ, “Em đã quay về ròo, còn không thông báo cho cậu ta yên tâm đi? Gọi một cuộc điện thoại lại khiến em mệt nhọc vậy, có cần anh gọi giúp không?”, trong lời nói có ẩn chứa sự cưng chiều không muốn người ta biết.

Si Nhan lại chê anh nhiều chuyện, “Anh ấy không biết em quay về, tưởng em đang ở thành cổ, có gì mà không an tâm chứ? Gọi sớm gọi muộn như nhau cả thôi!”.

Ôn Hành Viễn đả kích cô, “Em có gọi hay không cũng thế, cậu ta đã quen với sự vô tâm của em rồi”.

Si Nhan “hứ” một tiếng, “Anh có ý gì vậy hả, không mắng em thì lòng không yên hay sao? Có phải là lại không uống thuốc rồi không? Em nói cho anh biết, phải kiên trì điều trị đấy nhé!”.

Ôn Hành Viễn bị chọc tức đến bật cười, “Vậy thì em đừng vứt bỏ anh”.

Si Nhan cười mắng, “Thần kinh!”.


Rõ ràng là bị quở trách mà lòng Ôn Hành Viễn lại ấm áp, gương mặt đong đầy ý cười, đưa mắt nhìn quanh căn phòng không có cô, anh trầm giọng hỏi, “Sau khi dự lễ cưới của Quý Nhã Ngưng xong, em có muốn ở nhà một thời gian không?”

“Có một tháng tiêu xài hoang phí mà, anh và anh trai em khỏi phải nói em không về nhà”, Si Nhan không hề hay biết anh đang ở thành cổ, lại hỏi, “Anh đang ở trong nước hả? Nếu có thời gian, em đến thành phố G gây thêm chút rắc rối cho anh”.

Chẳng mấy khi cô chủ động nhắc đến chuyện gặp mặt, Ôn Hành Viễn, người đáng lẽ ra đang nên ở trụ sở chính của Ôn Thị trong thành phố G bỗng thụ sủng nhược kinh (3), “Vậy thì anh phải bado trước với quầy lễ tân, để tránh nhìn thấy em quá dũng mãnh không cho vào, em lại đến trách anh”. Rồi sợ cô tuỳ hứng nói, anh lại đề nghị, “Mùa này đúng dẹp hoa cải đang độ nở đẹp, đến lúc đó anh sẽ đưa em đi xem”.

Tưởng tượng ra một biển hoa cải mênh mông rực sắc, Si Nhan vui vẻ đồng ý, “Được đấy ạ”.

Ý cười đong đầy nơi khoé mắt, Ôn Hành Viễn ân cần nhắc nhở, “Làm phù dâu không thể tránh khỏi chuyện uống rượu, nhưng không được phép ra vẻ, uống tượng trưng một chút là đủ rồi, để phù rể gánh cho. Ôi, hay là anh hy sinh đi làm phù rể cho rồi!”.

(3) Được sủng ái mà lo sợ

Còn hy sinh? Si Nhan bĩu môi, “Đừng mà, đường đường là Tổng Giám đốc Ôn, không cần hy sinh vì những chuyện không cần thiết như thế. Chuỵên nhỏ nhặt này túm bừa lấy một người đàn ông cũng được rồi, không phiền ngài phải đại giá đâu ạ”. Lờ mờ nghe thấy giọng ca quen thuộc ở đầu dây bên kia, cô cười hề hề trêu đùa, “Anh đang làm gì vậy, không phải là đang vụng trộm đấy chứ, có phải là em đang làm lỡ dở chuyện tốt của Tổng Giám đốc Ôn không?”

Nghe cô cố ý nhấn mạnh âm cuối, Ôn Hành Viễn giận đùng đùng, “Vụng trộm với em!”.

“Vậy những tiểu thư khuê các trong thành phố G lại chẳng vung dao về phía em ấy chứ, còn đáng sợ hơn là đánh em một trượng đấy!”

Giọng điệu của Ôn Hành Viễn bỗng trở nên nghiêm túc, anh như đang giải thích lại như vô ý nói, “Nói hươu nói vượn gì đó hả, không có chuyện đó đâu!”

“Anh đừng khiêm tốn nữa, Tổng Giám đốc Ôn của chúng ta có thể nói là tài màoj song toàn, ai dám nói những tiểu thư khuê các kia không âm thầm ngưỡng mộ, em sẽ đánh người đó!”

Bảo Ôn Hành Viễn tài mạo song toàn cũng chẳng phải nói quá, cho dù Ôn Thị không phải do một tay anh sáng lập, nhưng từ khi vào tay anh, nó đã trở nên hưng thịnh. Chỉ trong vài năm ngắn ngủi, Ôn Hành Viễn đã dựa vào tài năng trời cho của mình đưa công ty bất động sản phát triển thành tập đoàn, không chỉ thâm nhập vào nhiều nghề, mà công ty con đã phát triển ra nước ngoài. Chỉ dựa vào doanh số hành chục tỷ của Bất động sản Hoa Đô thuộc tập đoàn Ô Thị thôi, tài sản của anh không phải alf thứ mà người ngoài có thể ước tính.

Biết kiếm tiền là bản lĩnh, tướng mạo lẫn đức hạnh không có gì để bắt bẻ càng là nguồn vốn, người ưu thế nổi trội như anh chưa từng có bất kỳ tai tiếng nào, bất luận là tham dự sự kiện gì, bạn đồng hành trước giờ của anh luôn là trợ lý. Trợ lý có phải sẽ là Ôn phu nhân tương lai hay không, đương nhiên truyền thôngđã từng nghi ngờ, nhưng không có bấy kỳ bằng chứng xác thực nào cả, vẻn vẹn chỉ là sự phỏng đoán nhất thời.

Cho nên Ôn Hành Viễn được xếp vào bảng mười người đàn ông chưa lập gia đình cấp kim cương của thành phố G là điều đương nhiên.

Dù vậy, vẫn không thể nào có được trái tim em. Ôn Hành Viễn không trả lời mà hỏi lại, “Vậy em thì sao?”.

“Em?”, Si Nhan bị hỏi có phần sửng sốt.

“Em có ý kiến gì không?”. Không dám ước mơ xa vời, cho dù chỉ có chút thiện cảm thôi cũng không uổng công anh đã khổ sở chờ đợi nhiều năm. Tiếc là câu nói cảm khái phía sau, Ôn Hành Viễn chỉ có thể âm thầm cất giấu trong tim, không cho ai hay.

“Em đâu phải là tiểu thư nhà quyền quý, cần ý kiến nhiều làm gì?”, Si Nhan có vẻ không hiểu ý ẩn dụ trong lời nói của anh.

“Ha ha…” , Ôn Hành Viễn cười khẽ một tiếng ý tứ sâu xa, không hỏi gì thêm.

Cuộc trò chuyện cứ như vậy kết thúc, Ôn Hành Viễn nhìn đồng hồ, quyết định đến quán bar.

Hai tay thọc vào túi quần, anh thả bước vững vàng trên con ngõ thành cổ, bóng hình cao lớn phảng phất cô đơn đổ trên nền gạch, hệt như khi anh quyết điknh rời khỏi thành cổ vào hai năm trước. Hồi ức xưa cũ hiện ra, cũng bởi vậy mà mang theo vài phần thương cảm.


[i]”Thứ đã đã đạt được, nên trân trọng. Thứ không thể có được, nên lãng quên. Đạo lý ấy em hiểu, chỉ là em cần thời gian. Em không phủ nhận em đến đây là có ý muốntrốn chạy, thế nhưng, em khôngtìm được cách nào khác tốt hơn cả. Thế nên, Ôn Hành Viễn à, cảm ơn anh đã ở bên em lâu như vậy.”[/i]

Cô chẳng quanh co lòng lòng, nói như vậy, tức là đuổi anh đi một ách thẳng thừng.

Đuổi anh? Từ lúc nào Ôn Hành Viễn anh lại sụt giá đến mức này?

Khoảnh khắc ấy, Ôn Hành Viễn thấy lòng mình chổng chơ, thậm chí có phần hận cô đã phụ tâm ý của mình.

[i]”Anh đã giúp đỡ em quá nhiều rồi, quả thực là đủ rồi. Dù sao thì em cũng phải học cách tự đối diện. Không có ai có thể đi cùng em đến cuối con đường.”

[/i]

Ôn Hành Viễn có phần kích động, anh muốn nói với cô ràng mình đã đợi cô bao nhiêu năm, kiên trì bao nhiêu năm, nhưng quãng thời gian đó không chống lại được khát khao muốn ở bên cô cả một đời. “Từ bỏ”, vĩnh viễn không phải là chyện anh làm với cô.

Thế nhưng anh bíết trong lòng Si Nhan sợ hãi bao nhiêu, chính là cô yêu người kia bấy nhiêu. Ý thức được điều này khiến Ôn Hành Viễn cuối cùng cũng đã lựa chọn sự bình tĩnh gần như lạnh lùng đáp lại, “Anh cũng cảm thấy đủ rồi. Dù sao thì không phải ai có nghĩa vụ phải giúp đỡ ai, hoặc đối xử tốt với ai cả. Muốn sông cuộc sống như thế nào, muốn đi con đường ra sao, đều là chuyện của bản thân mình. Si Nhan, sự chăm sóc của anh dành cho em với tư cách là bạn của Si Hạ, cũng phải đến lúc kết thúc rồi”.

Trong một khoảnh khắc, quả thực anh đã có ý định “chấm dứt ở đây”, hoặc ít hoặc nhiều có chút giận dỗi. Thế nhưng, không phải tất cả tgảy hy sinh đều có thể dừng lại đúng lúc. Khi đối mặt với người chấp niệm quá khứ, tạm thời rời bỏ chẳng qua là lấy lùi làm tiến.

Ôn Hành Viễn cam tâm chấp nhận quay trở về làm bạn của Si Hạ, bởi không muốn tạo áp lực cho Si Nhan. Cô cần thời gian, anh sẽ cho cô. Chỉ cần cô có thể buông bỏ quá khứ, chờ đợi bao lâu anh cũng sẳn lòng, thậm chí không yêu cầu cô quên đi người kia. Chỉ là Si Nhan không hề biết, kết cục mà Ôn Hành Viễn sợ nhất là đợi đến cùng, lựa chọn của cô vẫn là Hàn Nặc.

Nếu như, Ôn Hành Viễn đặt giả thiết, nếu như sau cùng của sau cùng, cô vẫn được Hàn Nặc nắm tay, anh sẽ… chúc phúc.

Chỉ cần em cảm thấy hạnh phúc, anh có thế nào , đều không sao cả. Ôm trong mình chấp niệm như thế, Ôn Hành Viễn rời khỏi thành cổ.

Ngày anh đi, Si Nhan đến tiển, cô nói, “Lên đường bình an” và “Cảm ơn”.

Ngay đến câu “Hẹn gặp lại” cũng không có.

Sân bay tấp nập, Ôn Hành Viễn nở nụ cười, nỗi chua xót đắng chát đang dấy lên trong lòng ngực gần như đều được anh che đậy. Thế nhưng , cuối cùng anh vẫn kìm lòng không đặng, tiến lên phía trước ôm lấy cô, dịu dàng dặn dò cô, “Phải sống cho tốt đấy nhé!”.

Si Nhan không cự tuyệt, cũng không ôm lại, chỉ nói, “Anh cũngthế nhé!”.

Cái tốt của em, nếu như là vì anh, vậy thì anh sẽ cũng thế.

Cái tốt của em, nếu như không liên quan đến anh, vậy thì sao cũng thế được?

Si Nhan, anh hy vọng biết bao nhiêu rằng giấc mộng của anh không vụ vỡ nơi em.

Nụ hôn được kìm nén đậu trên mái tóc cô, khẽ đến độ Si Nhan không cảm nhận được. Ôn Hành Viễn ôm chặt lấy cô, sau đó đầu không ngoảnh lại đi về phía cửa kiểm tra an ninh. Đợi khi bóng hình anh bước ra khỏi tầm mắt. Si Nhan lặng lẽ quay người. 

Một thành phố, hai người, ba năm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.