Đọc truyện Cho Ai Sánh Cùng Trời Đất – Chương 17: Quyết định quan trọng nhất (3)
Đường Nghị Phàm nhìn Quý Nhã Ngưng rồi mới chuyển sang Tạ Viễn Đằng, “Đến đưa bản phương án à? Trương Nghiên dẫn giám đốc Tạ đến văn phòng của Hành Viễn đi”.
Ánh mắt Trương Nghiên dừng lại trên văn kiện mà Quý Nhã Ngưng ôm trong lòng một giây, “Giám đốc Tạ, mời theo tôi”.
Trải qua gần mười lần sữa chữa, phương án quảng cáo của Cửu Duy cuối cùng đã khiến Ôn Hành Viễn hài lòng. Anh ký tên lên bản phương án, nói, “Vất vả cho cô rồi, giám đốc Tạ”.
Tạ Viễn Đằng cười đúng mực, “Tổng Giám đốc Ôn khách sáo rồi, làm khách hàng hài lòng là tôn chỉ của chúng tôi“.
Trước câu chào hỏi quá mức rập khuôn, Ôn Hành Viễn khẽ gõ ngón trỏ của bàn tay trái xuống bàn, trầm mặc.
Trước mặt người ngoài, anh trước nay không phải là người ôn hòa.
Ta Viễn Đằng đoán không thấu ý nghĩ thực sự của anh, chỉ hứa hẹn về công việc, “Vậy thì chúng tôi sẽ bắt đầu chuấn bị dựa theo phưong án này, dốc hết sức lực nâng cao hiệu quả của lần quảng bá”, rồi đứng dậy chuẩn bị rời khỏi.
Ôn Hành Viễn không tỏ thái độ gì với lời hứa của Tạ Viễn Đằng, chỉ đổi đề tài câu chuyện, “Nghe nói Hàn Nặc quay về Thiên Dụ rồi?”
Đây là người thứ hai trong ngày nhắc đến Hàn Nặc với cô. Tạ Viễn Đằng đắn đo một hồi, đưa ra câu trả lời lấp lửng, “Có lẽ vậy”.
Ôn Hành Viễn ngước mắt nhìn cô, nói trúng tim đen, “Cô không biết? Lạ đấy nhỉ”.
Tạ Viễn Đằng cảm nhận được hàm ý mỉa mai trong lời nói của anh, đáp trả, “Giao tình giữa anh ấy và tôi, kém xa so với Si Nhan”.
Điều bất ngờ là, Ôn Hành Viễn không hề tức giận, anh cúi đầu cười, ý tứ khó thấu mà đáp lại hai chữ. “Đúng vậy”.
Buổi tối, Đường Nghị Phàm thuyết phục Ôn Hành Viễn, dẫn theo Quý Nhã Ngưng đến quán bar bạn bè mới khai trương để ủng hộ, cùng đi còn có cô gái Ôn Hành Viễn mang theo, Lý Hiểu Quân.
Sau khi Si Hạ đến, nhìn vị khách họ Lý thì sắc mặt không được tốt lắm. Anh ngồi đối diện với Ôn Hành Viễn, hút hết điếu này đến điếu khác. Khói thuốc tà là che phủ, khiến người ta không nhìn ra biểu cảm trên gương mặt anh.
Ôn Hành Viễn uống chén này nối tiếp chén khác, tựa hồ muốn chếnh choáng men say giải ngàn đời sầu bi, song càng uống càng tỉnh.
Bầu không khí có phần căng thẳng, mãi đến khi đám người Thạch Lỗi, Cao Các lần lượt đến, mới lắng dịu hơn.
Quý Nhã Ngưng vài lần muốn đứng dậy ngồi bên Ôn Hanh Viễn, đều bị Đường Nghị Phàm kéo trở về, cô tức giận.
“Cho dù bị Nhan Nhan từ chối, thì anh có cần phải từ bỏ hạnh phúc cả đời của bản thân như vậy sao? Lẽ nào là vì muốn Nhan Nhan áy náy?”.
Đường Nghị Phàm nghiêng đầu nhìn Ôn Hành Viễn – người không nói một tiếng, tay khẽ dùng lực, ấn Quý Nhã Ngưng ngồi xuống bên cạnh, “Em nói ít vài câu đi. Sợ cậu ấy kìm nén quá phát bệnh, khó khăn lắm mới kéo được người ra ngoài, đừng mang thêm phiền phức cho cậu ấy nữa!”.
Quý Nhã Ngưng “hừ” một tiếng, Không sợ kìm nén quá rồi bị nội thương à?”.
“Đều bị thương đến phát điên rồi, còn muốn thế nào nữa? Dù sao thì tốt hay xấu, lần này đều phải có kết quả.”
“Chỉ sợ kết quả là có người thực sự đính hôn, có người lại ở xa nghìn dặm suy sụp tinh thần, khiến cho nhất phách lưỡng tán(*)”.
(*). Thành ngữ mới, dùng để chỉ hai bên cắt đứt quan hệ một cách dứt khoát.
“Cạch” một tiếng, Ôn Hành Viễn nặng nề đặt ly rượu trong tay xuống bàn, mọi người đưa mắt nhìn theo, anh đứng dậy bỏ đi.
Năm phút sau, dưới ánh đền tụ quang, chính giữa sân khấu, người đàn ông mang nét mặt cô đơn song vẫn phóng khoáng như thường ngồi trước đàn piano. Ngón tay thon dài tao nhã nhấc lên, hạ xuống, phím đàn nhảy múa, diễn tấu khúc “Cao chạy xa bay” ưu thương, triền miên.
“Có thể bảo trời đất này đừng ầm ĩ thêm nữa hay không, trong lòng tôi tĩnh lặng đến lạ thường, thật giả trong câu chuyện không có dư thừa sức lực để phân biệt, chẳng qua là muốn nghiêm túc yêu một lần thôi… “
Trạng thái tự đàn tự hát hoàn toàn quên mình kia, khiến cả người Ôn Hành Viễn toát lên vẻ sầu muộn, thâm tình. Khúc ca kết thúc, tiếng vỗ tay vang mãi, anh hoàn toàn không để tâm, không nhìn bất cứ ai, chậm bước rời khỏi.
Quý Nhã Ngưng không thể dằn cơn giận thêm nữa, đuổi theo ra ngoài, chặn Ôn Hành Viễn ở bãi đỗ xe, “Mang theo vị hôn thê đến dây tụ họp, Ôn Hành Viễn, anh muốn chứng minh điều gì vậy?”.
Đối diện với câu chất vấn của cô, nét mặt Ôn Hành Viễn lạnh lùng, “Tôi không hiểu ý của cô, cũng không có nghĩa vụ phải giải thích với cô”.
“Anh có thể không hiểu, cũng không cần phải giải thích với tôi, chỉ cần đừng dùng cách thức dung tục này đè ép Nhan Nhan là được”, thấy Ôn Hành Viễn thoáng chốc giận đến xanh xám mặt mày, Quý Nhã Ngưng như bắn pháo liên hồi nói, “Anh có biết, từng người các anh nếu không phải là khuyên cô ấy thì là trách móc cô ấy, đến anh trai Si Nhan cũng đứng về phía anh, như thể nếu cô ấy không theo anh thì cô ấy là kẻ ngốc nhất, đần độn nhất trên đời này vậy. Anh đối tốt với cô ấy, anh yêu cô ấy, cô ấy nhất định phải lấy anh sao? Có phải là chỉ cần cô ấy từ chối tình cám của anh là có tội không?”.
Nét mặt Ôn Hành Viễn không một gợn sóng, đáy mắt lại cuộn trào mãnh liệt, “Cô ấy nói với cô như vậy sao?”.
“Cô ấy là kẻ ngốc, trước giờ không biết cãi lại một câu cho bản thân mình. Cô ấy chẳng qua là không muốn vì một chút nhớ nhung đối với quá khứ còn rơi rớt lại trong lòng mà làm tổn thương đến anh, sợ phụ tấm chân tình của anh. Lẽ nào như vậy cũng sai hay sao? Mười năm, khoảng thời gian mười năm ấy đã khiến cô ấy không nói nên lời. Cô ấy không cần các anh, một người dứt bỏ sự nghiệp cực kỳ hưng thịnh quay trở về Thiên Dụ, một người không quan tâm hạnh phúc cả đời mình mà đi đính hôn với người mình không yêu. Ôn Hành Viễn, mọi người đều đã là người trưởng thành cả rồi, có thể đừng như vậy không? Đổi cách thức khác đi có được không hả? Anh có biết là, từ lúc biết anh sẽ đính hôn, cô ấy đã sống những ngày tháng thế nào không? Tại sao cứ phải ép cô ấy như thế? Đợi cô ấy gọi điện cho anh xin lỗi sao? Vậy tôi nói cho anh biết, với tính cách của Nhan Nhan, đừng nói đính hôn, cho dù anh lấy vợ, cô ấy cũng sẽ không đến cướp hôn đâu. Đến lúc nhận được phong bì cô ấy mang đến, anh quả thực sẽ không có đường lùi đâu!”
Nói đến đây, sắc mặt của Ôn Hành Viễn đã rất khó coi, song Quý Nhã Ngưng không có ý dừng lại, đối diện với Si Hạ vừa theo ra, cô nói, “Anh trai, anh đừng trách em nói những lời khó nghe như vậy, anh cho rằng bạn của anh có thể mang lại hạnh phúc cho Nhan Nhan, đương nhiên, em cũng cảm thấy anh ấy là sự lựa chọn tốt nhất. Thế nhưng, lúc anh gọi điện thoại chất vấn Nhan Nhan, anh có từng nghĩ rằng, anh giúp Ôn Hành Viễn như vậy, vô hình chung đã tạo cho Nhan Nhan áp lực lớn nhường nào. Đừng nói cô ấy hiểu sự hy sinh của Hành Viễn dành cho mình, cho dù cô ấy không mảy may động lòng, cô ấy cũng không có lỗi. Trên đời này, tình yêu từ trước đến nay đều không phải là anh yêu tôi, thì tôi nhất định phải yêu anh”.
Vào giờ tan tầm, xe của Trương Tử Lương dừng dưới lầu công ty, Si Nhan thoáng do dự, song cô vẫn đi qua đó, ngồi bên ghế phụ. Đến quán bar, hai người ngồi bên cửa sổ, TrươngTử Lương mới nói, “Tối mai lễ đính hôn được người ta quan tâm nhất của thành phố G, Ôn Hành Viễn của em sẽ trở thành vị hôn phu của Lý Hiểu Quân, anh muốn phỏng vấn đương sự một chút, em có cảm tưởng gì? Cứ dự định nín nhịn thế này sao.”
Ôn Hành Viễn của cô? Có lẽ trong mắt người ngoài, Ôn Hành Viễn là người thuộc về riêng cô, cho dù không có nhãn hiệu, nhưng vẫn rõ rành rành là thế. Nhưng sau buổi tối ngày mai, anh đã là người có vị hôn thê, như Si Hạ nói “Người ngoài nhìn vào, họ rất xứng đôi”.
Cái tên “Lý Hiểu Quân”, Si Nhan đã từng nghe Si Ha nhắc đến. Mấy ngày cô trầm lặng khác thường sau khi xuất viện, Si Hạ đều vờ như lơ đẵng nhắc đến Ôn Hành Viễn. Anh từng nói, “Lý gia có trợ lực rất lớn đối với sự phát triển của Ôn Thị, Lý Hiểu Quân là người phụ nữ rất táo bạo, thấy Hành Viễn không chủ động, thường đến công ty tìm cậu ta. Còn bác Ôn cũng rất vừa ý cô con gái của Lý gia”.
Lúc bấy giờ, Si Nhan không nói gì. Còn Si Hạ lại dung túng cho tính bướng bỉnh của cô.
Mãi đến ngày cô rời khỏi thành phố A, Si Hạ cuối cùng đã trực tiếp nhắc đến Ôn Hành Viễn, “Hành Viễn ở trên thương trường bày mưu lập kế, gặp qua vô số người, người không hiểu nói cậu ấy mưu mô thâm hiểm, nhưng em nên hiểu rằng, tâm tư của Hành Viễn cực kỳ đơn giản. Tất cả chì vì cậu ấy yêu em mà thôi”.
Đó là lần đầu tiên Si Hạ nói giúp Ôn Hành Viễn, cũng là lần đầu tiên anh can thiệp vào chuyện riêng của Si Nhan. Hôm nay, sau ba tháng, khoảng cách vài nghìn dặm, Si Hạ nói qua điện thoại, “Tuần trước Hàn Nặc đến Cục lấy tài liệu, bọn anh có gặp nhau. Tiểu Nhan, Hàn Nặc không còn là Hàn Nặc của ba năm về trước nữa, cậu ta ngày càng có năng lực gánh vác rồi, đừng nghĩ rằng cậu ta yếu đuối như vậy, anh tin là cậu ta thật tâm hy vọng em hạnh phúc. Hàn Nặc biết, đó là thứ cậu ta không thể mang đến cho em. Về phần ai có thể khiến em hạnh phúc, em có cảm giác, đúng vậy không? Đồng ý với anh trai, dũng cảm lên nhé!”.
Dũng cám, nói thì dễ, làm rất khó. Thế nhưng, trên đời này chung quy có một người, có thể mang đến cho bạn lòng dũng cảm, khiến bạn dũng cảm.
Sau khi suy ngẫm. Si Nhan trả lời Trương Tử Lương thế này, “Em không quan tâm buổi đính hôn có bao nhiêu con mắt ngóng trông, em chỉ quan tâm anh ấy có hạnh phúc hay không”.
“Lẽ nào em không biết, hạnh phúc của cậu ấy chính là ở bên em. Không lựa chọn, là em. Có lựa chọn, là em. Lựa chọn rồi, chính là một đời.”
Si Nhan lặng thinh, sau đó cô từ từ cong khóe môi, khẽ mỉm cười, “Nếu đã là một đời, sao anh ấy lại đính hôn với người khác?”.
Lời nói ra, như ý cười trên khuôn mặt, tự tin rạng rỡ khiến người ta muốn tẩn cho cô một trận.
Trương Tử Lương không nhịn được mà văng câu chửi tục, “Đáng ra không nên nhọc lòng vì các người. Hai kẻ điên.”
Trên đường Si Nhan trở về khu chung cư, Quý Nhã Ngưng gọi điện thoại đến.
Si Nhan nhìn đồng hồ, nhận máy, “Muộn thế này rồi sao cậu còn chưa ngủ?”.
“Nếu như tớ còn có thể ngủ được, thì tớ vô tâm đến nhường nào hả?”
“Sao thế, Đường Nghị Phàm ức hiếp cậu à?”
“Không phải là anh ấy”, Quý Nhã Ngưng ở đầu dây bên kia bỗng im bặt, mắt lén lút liếc về cửa văn phòng của Ôn Hành Viễn, đè thấp giọng nói, “Tớ chọc giận Ôn Hành Viễn rồi!”.
“Anh ấy?”, Si Nhan không hiểu, “Xảy ra chuyện gì vậy?”.
Quý Nhã Ngưng thuật lại một lượt chuyện nổi cơn tam bành với Ôn Hành Viễn ngày hôm qua, “Hôm nay ở công ty tớ chào anh ấy, anh ấy không thèm ngước mắt lên. Tớ đến văn phòng tìm anh ấy ký giấy tờ, anh ấy không nói lời nào ký một lèo, ngay cả một cái liếc mắt cũng không thèm. Cậu nói xem, không phải là Ôn Hành Viễn bị tớ chọc tức thành ra ngốc nghếch rồi đấy chứ? Nếu như vậy thật, có phải chúng ta có lý do không cần anh ấy nữa rồi hay không?”, nghĩ đến dáng vẻ xụ mặt của Ôn Hành Viễn, Quý Nhã Ngưng lại không nhịn được cười, “Cậu không biết đâu, dáng vẻ anh ấy không nói chuyện tức cười lắm!”.
Si Nhan giấu tiếng thở dài, “Quý Nhã Ngưng, mặc dù công ty là của ông xã cậu, nhưng dù gì Ôn Hành Viễn cũng là sếp lớn, cậu nói xấu sau lưng anh ấy như vậy sao?”.
Quý Nhã Ngưng phản bác, “Tớ không thèm nói xấu anh ấy, tớ bình luận rất khách quan”, không đợi Si Nhan bắt bẻ, Quý Nhã Ngưng nói tiếp, “Mặc dù lời tớ mắng đúng lý hợp tình, nhưng bình tâm nghĩ lại, Ôn Hành Viễn cũng không dễ dàng gì. Cậu không biết phải không, hôm cậu rời đi, anh ấy đã đến sân bay đấy. Tớ đoán, cậu và Hàn Nặc nhất định đã làm ra chuyện gì quá giới hạn, kích thích anh ấy, nếu không thì anh ấy sẽ không có ý định đính hôn đâu”.
“Anh ấy đã đến sân bay?”
Đúng thế, tối qua Nghị Phàm nói cho tớ biết. Chắc là anh Si Hạ nói cho Ôn Hành Viễn thời gian cậu đi. Thực ra, cậu không nên giấu anh ấy. Cho dù Hàn Nặc muốn tiễn cậu, cậu cũng có thể nói cho rõ ràng.”
“Tớ không muốn không từ mà biệt. Chỉ là, tớ không biết phải đối diện với anh ấy thế nào, mới tránh né ở riêng cùng anh ấy.”
“Cái gì gọi là không biết phải đối diện với anh ấy thế nào? Mới trải qua một Hàn Nặc, đến yêu đương cậu cũng không thể rồi sao? Nhìn Lý Hiểu Quân đi, người ngoài hành tinh cũng có thể nhìn ra được là Ôn Hành Viễn không có ý với cô ta, nhưng người ta chẳng phải vẫn dính lấy đấy à. Chính là bởi vì định lực(*) của Ôn Hành Viễn tốt, đổi lại là người đàn ông khác, đã bị thu phục từ sớm rồi.”
(*). Sức mạnh do Thiền định mang lại nhằm loại bỏ mọi tham ái.
“Cậu nói hươu nói vượn gì đấy hả? Tớ phát hiện thấy sau khi làm vợ người ta, cậu đã trở nên lắm chuyện rồi. Sao, có người dính lấy Đường Nghị Phàm nhà cậu rồi à?”
“Tớ chỉ nói lời thật lòng thôi”, Quý Nhã Ngưng dừng một giây, “Có lẽ là tớ nhạy cảm, cứ cảm thấy ánh mắt Trương Nghiên nhìn Nghị Phàm là lạ thế nào ấy”.
“Ai? Trưong Nghiên? Trợ lý của Ôn Hành Viễn?”
“Chính là cô ta”, Quý Nhã Ngưng thu lại sắc mặt, “Tớ không chỉ một lần nhìn thấy họ ra vào cùng nhau, có điều mỗi lần gặp mình, Trương Nghiên có vẻ rất không vui. Cậu hiểu cái không vui này là gì không, chính là kiểu biến đổi một giây trước còn cười, giây sau mặt đã lạnh tanh ấy”.
Ấn tượng của Si Nhan về Trương Nghiên chỉ dừng lại ở những cuộc điện thoại. Trong thời gian Ôn Hành Viễn ở thành cổ, mọi chuyện của công ty đều là Trương Nghiên thông qua điện thoại hoặc thư điện tử báo cáo với Ôn Hành Viễn. Về năng lực và khả năng làm việc của cô ta, Ôn Hãnh Viễn rất hài lòng. Còn Trương Nghiên là người phụ nữ như thế nào, Si Nhan quả thực không hay biết.
“Chắc cậu suy nghĩ nhiều rồi? Hoa Thành và Hoa Đô hiện giờ là quan hệ hợp tác, Trương Nghiên đại diện cho Bất động sản Hoa Đô, cũng chính là dại diện cho Ôn Hành Viễn của Ôn Thị. Với vai trò là người phụ trách của Hoa Thành, Đường Nghị Phàm và cô ta có tiếp xúc riêng là chuyện rất bình thường.”
“Chỉ hy vọng là như vậy”, Quý Nhã Ngưng bĩu môi, “Chúng ta lạc đề rồi, chủ đề chính rõ ràng là Ôn Hành Viễn mà. Nói thật cho cậu biết nhé, tớ đã cho anh ấy biết địa chỉ weibo(*) của cậu, đoán chừng là anh ấy đã đọc rồi. Về phần phản ứng ra sao, với chỉ số thông minh của tớ, tạm thời chưa thấu”.
(*). Là một trang mạng xã hội của Trung Ọuốc, tượng tự như Facebook.
Cô căn phải như vậy không? Quyền lựa chọn nằm trong tay cô sao? Si Nhan không khỏi nhớ lại tin nhắn nhận đưọc lúc mở máy buổi sáng. Tròn ba tháng không liên lạc, trước ngày được gọi là ngày đính hôn, Ôn Hành Viễn gửi tin nhắn cho cô, “Anh vẫn luôn ở đây”.
Thì ra anh đã đọc weibo của cô, hiểu được sự đắn đo và tâm ý của cô.
“Mấy tháng nay Ôn Hành Viễn đều sống ở căn hộ đối diện với Hoa Thành, ngoại trừ quay về thay đồ ra, cơ bản đều ở văn phòng, anh ẩy bất thường như vậy, người khác có thể không hiểu vì sao, nhưng cậu thì không được như vậy”, Quý Nhã Ngưng như thở dài nói, “Tớ không khuyên bảo cậu nhiều, là vì không muốn tạo áp lực cho cậu. Nhưng mà, hiện giờ người ta đã gây ra động tĩnh lớn như thế, chính là muốn đợi một câu nói của cậu, cậu nên tỏ thái độ đi. Chuyện đính hôn này không to tát lắm, nhưng nếu khiến ai nấy đều biết cả thì không hay. Tớ chỉ hỏi cậu một câu thôi, có cần người ta nữa hay không?”.
Nói đến đây, Quý Nhã Ngưng bỗng nhiên nghẹn họng, bởi trong lúc lơ đãng quay đầu, phát hiện ra nam chính trong chuyện này không biết từ lúc nào đã đứng phía sau cô. Giờ phút này, người đó đang dùng ánh mắt “Câu này cô hỏi hay lắm” để nhìn cô. Sau đó, vào lúc cô không biết phải làm thế nào, Ôn Hành Viễn đưa tay lên, nhận lấy diện thoại, dáng vẻ vô cùng tao nhã.
“Anh ấy tốt như vậy, ai không cần chứ? Chỉ la, khi ở bệnh viện bị đánh thức, nghe thấy anh ấy nói, đã yêu tớ mười năm, tớ…” Si Nhan không nói tiếp được nữa, cô không phát hiện ra sự bất thường ở đầu dây bên kia, thinh lặng một lúc, ổn định cảm xúc mới tiếp tục, “Tớ bất ngờ khi anh ấy thích tớ, kinh hãi khi anh ấy đã thích tớ mười năm. Anh trai tớ từng nói: Trên đời này vẫn có người yêu tớ không toan tính. Lúc bấy giờ tớ tưởng là lời an ủi. Mãi đến hôm đó tớ mới ý thức được rằng, bản thân quả thực quá may mắn, mặc dù thứ mất đi không thể tìm lại được nữa, vẫn có anh ấy ở bên. Có được thứ quý báu như anh ấy là may mắn của tớ. Thế nhưng, trong thế giới tình cảm, anh ấy như một trang giấy trắng, tớ lại là điểm đen mà ai ai liếc qua cũng thấy ngay trên trang giấy trắng ấy. Mười năm hy sinh, mười năm thật lòng, tớ lấy gì ra để cân bằng? Anh ấy không so đo, nhưng tớ lại không thể yên lòng”.
Quý Nhã Ngưng không nghe thấy Si Nhan nói gì, chỉ nhìn chầm chặp vào khuôn mặt Ôn Hành Viễn, sợ sẽ bỏ lỡ một cái biến đối sắc mặt rất nhỏ của anh.
Trong sự trầm lặng của Si Nhan, trong cái nhìn chăm chú của Quý Nhã Ngưng, Ôn Hành Viễn cuối cùng đã mở lời, giọng nói trầm thấp trở nên vô cùng rõ nét trong không gian yên tĩnh, “Xin lỗi, trước giờ anh không nghĩ bản thân lại tạo cho em áp lực lớn đến vậy”.
Si Nhan bỗng chốc hóa đá, Quý Nhã Ngưng cũng im lặng không nói được lời nào.
“Cái này gọi là, người không biết không có tội. Tiểu Nhan, chúng ta không nói về mười năm đã qua kia nữa. Từ giây phút này trở đi, em có thể dũng cảm một lần vì anh không?”
Giây phút này, Si Nhan không nhìn thấy đôi mắt của người đàn ông sáng rỡ như muôn vì sao lấp lánh treo trên bầu trời đêm. nhưng lại có thể nghe thấy giọng nói trầm thấp như muốn bóp vụn trái tim của ai đó, cùng với tiếng thở nhẹ mà đều từ loa điện thoại truyền tới. Sự ấm nóng đủ để trái tim con người ta sục sôi dường như đang phá ra.
Đưa mắt nhìn ra bân ngoài cửa sổ, trong dòng người vội vã, Si Nhan nghe thấy có giọng nói kiên định trả lời, “Em nghĩ là, em có thể”.
Em gặp được anh, không phải trong độ tuổi đẹp nhất, nhưng vì anh, một lần nữa có lòng tin vào tình yêu, chờ mong những ngày tháng sau này. Em sẽ không hoài niệm về quá khứ thêm nữa, bởi vì hiểu rằng anh đã vì em mà giữ gìn trái tim chân thành nhất. Em tình nguyện dũng cảm vì anh. Em bằng lòng ở bên anh, hoàn thành quyết định quan trọng nhất của tình yêu.
Sáng sớm tinh mơ, Si Nhan vừa mò điện thoai đã có tin nhắn đến.
Người ở xa nghìn dặm nói với cô, “Hưng phấn quá, cả đêm không ngủ được”.
Chỉ mấy chữ đơn giản, song bao hàm quá nhiều tình cảm. Si Nhan nhìn đi nhìn lại, khóe môi mỉm cười mà bản thân không hay biết.
Đang phải họp thì điện thoại rung, vẫn là người kia, lần này người kia nói: “Anh đã đến sân bay rồi. Không ngờ vẫn còn hai tiếng đồng hồ nữa mới cất cánh, anh nóng lòng quá”.
Trong hai tiếng đồng hồ chờ đợi máy bay cất cánh, người kia đâu chỉ một lần tự vấn tự đáp. “Có đến đón anh không? Sẽ đến phải không?”.
Cứ như một đứa trẻ con.
Cuối cùng, sau hai giờ đồng hồ dài đằng đẳng, anh nói, “Đợi anh”.
Si Nhan nhìn đồng hồ, tra thời gian hạ cánh của chuyến hay anh ngồi, tiếp tục công việc.
Song cô phát hiện ra rằng, quá khó để tập trung tinh thần. Chờ đợi thật gian nan nhường nào, một buổi chiều dài đằng đẳng như không có bờ bến, đặc biệt là khi người kia tắt máy, không thể nhắn tin, thời gian chừng như ngừng lại.
Quả nhiên là như Ôn Hành Viễn nói: Nóng lòng quá.
Khó khăn lắm mới chờ được đến lúc tan tầm, đồng nghiệp cùng văn phòng lúc sắp rời đi bỗng cất lời trêu chọc, “Ngày hôm nay, không đếm được là cậu đã xem đồng hồ bao nhiêu lần rồi nữa, có phải là bạn trai đến thành cổ thăm nom không hả? Mau đi hẹn hò đi.”
Giờ Si Nhan mới ý thức được, cả buổi chiều, tần suất bản thân nhìn đồng hồ nhiều đến mức nào.
Si Nhan không nhịn nổi mà bật cười.
Căn chuẩn thời gian, cô mượn xe của Trương Tử Lương đi đón anh, lúc đến sân bay vừa khéo loa phát thanh thông báo, “Chuyến bay 3696 bay từ thành phố A đã hạ cánh…”.
Si Nhan kiễng chân nhìn về phía dòng người, lòng bắt đầu căng thẳng lạ lùng. Thậm chí nhiều năm về sau, cô vẫn nhớ như in tâm trạng lo lắng và hoảng hốt của mình lúc ấy.
Mà sự ngọt ngào màu nhiệm khi gặp nhau cũng là điều cô chưa từng trải qua, cũng ngượng ngùng và chờ mong như lần dầu nếm hương vị tình yêu.
Cô còn nghĩ: Lần này gặp nhau, không giống như trước kia nữa rồi, thì một bóng hình ngọc thụ lâm phong đã đập vào tầm mắt.
Si Nhan thở sâu hai lần, chậm rãi và kiên định bước về phía người kia.
Vào khoảnh khắc nhìn thấy cô, trong lòng Ôn Hành Viễn thoáng chốc dậy lên niềm cảm động khó hiểu. Mười năm rồi, gặp nhau – xa cách không ngừng, cuối cùng cô đã tình nguyện bước đến gần anh. Họ, cuối cùng đã có một khởi đầu như anh chờ đợi. Nam chính dần cong khóe miệng, nhanh bước nghênh đón.
Cảm nhận đưọc sự gấp gáp của anh, khuôn mặt Si Nhan không kìm nén được mà nóng bừng. Đối phương nhanh mắt phát hiện thấy sự căng thăng của cô, sải chân bước đến. Khoảng cách được rút ngắn, tim đập rộn ràng, tình yêu cứ vậy mà lớn lên.
Hai người mặt đối mặt, thấy cô khẽ cúi đầu chà xát tay, Ôn Hành Viễn rất muốn cười. Nụ cười này, đương nhiên không phải là tự giễu, mà là vui mừng. Vui mừng vì cô gái mà anh yêu nhiều năm cuối cùng đã có thể lấy thân phận là người yêu để đối diện với anh.
Trong lòng Ôn Hành Viễn sóng lớn cuồn cuộn ngất trời, song không để lộ ra ngoài, đưa tay lên sờ trán Si Nhan, anh hỏi, “Sốt rồi à?”.
“Hả?”, Si Nhan sửng sốt, hiển nhiên không thể tiêu hóa được cuộc trùng phùng theo cách của Ôn Hành Viễn.
Dáng vé ngô nghê của cô khiến người ta muốn bắt nạt, Ôn Hành Viên đã làm như vậy thật, ngón tay thon dài nhéo mặt cô, anh nói, “Không sốt thì sao mặt lại đỏ thế này, hử?”
Si Nhan giờ mới hiểu ý trêu chọc của anh, “Không sốt, nhưng mà có lẽ là uống nhầm thuốc rồi”, vừa nói vừa muốn đập vào tay anh. Lại bị anh trở tay nắm lấy.
Si Nhan không chống cự lại sự thân mật này, để mặc Ôn Hành Viễn nắm tay, cảm nhận nhiệt độ ấm nóng của cơ thể anh, cố ý xụ mặt nói, “Quả thực là lâu quá, hại em đợi cả một ngày”.
Giọng điệu làm nũng khiến Ôn Hành Viễn càng buồn cười, vươn tay ra kéo Si Nhan vào lòng, ôm thật chặt, hơi thỏở nóng bỏng của anh phả bên tai cô, “Anh nhớ em”.
Thuận thế áp mặt vào lồng ngực anh, Si Nhan đưa tay ôm lấy vòng eo săn chắc của anh, thấp giọng đáp, “Ừm, em biết”.
“Có phải là nên cân nhắc đổi câu thoại hay không?”, ôm chặt lấy cô, anh thấp giọng nói, “Nói em cũng thế đi. Hoặc là em nhớ anh hơn”.
Si Nhan khẽ cười, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ vào ngực anh. “Em sẽ không nói nhớ nhung với người bất cứ lúc nào cũng có thể trở thành vị hôn phu của người khác!”.
Ôn Hành Viễn phá lên cười, nới lỏng vòng tay, anh khẽ hôn lên má Si Nhan, “Gì cơ, bất cứ lúc nào cũng có thể trở thành vị hôn phu của người khác á? Anh có thể lý giải thành em đang ghen không? Được rồi, được rồi, anh chủ động nhận lỗi, và tiến hành tự phê bình sâu sắc nữa, chuyện cũ bỏ qua nhé? Hơn nữa vì em, anh đã bỏ trốn rồi, em phải chịu trách nhiệm với anh!”.
Si Nhan không mắc lừa trò này của anh, “Chịu trách nhiệm gì cơ? Rõ ràng là anh tự nguyện mà, đừng ỷ lại rằng em sẽ chạy theo anh!”.
Ôn Hành Viễn nhướng một bên mày rậm, đôi mắt sáng rỡ khác lạ trong veo mà dịu dàng, vừa ôm cô đi ra ngoài vừa giảng giải với cô, “Lần này lớn chuyện rồi, chúng ta phải nói chuyện nghiêm túc, con người anh đây trước giờ cứ ở gần là
ỷ lại”.
Si Nhan bị anh chọc cười, “Nếu để nhân viên Ôn Thị nhìn thấy đại Boss của họ tính tình thế này, sẽ có phản ứng gì nhỉ?”.
“Bọn họ không có cơ hội nhìn thấy đâu.”
“May là bọn họ không có cơ hội nhìn thấy anh cướp điện thoại của người ta, nếu không quả thực là mất hết uy tín rồi.”
Biết cô đang canh cánh trong lòng chuyện này, Ôn Hành Viễn vội vàng giải thích, “Ai bảo em không trả lời. Anh lại không dám liều lĩnh gọi điện, sợ mạo phạm người đẹp, đành phải thám thính tâm ý của em từ chỗ Quý Nhã Ngưng thôi”.
“Vậy anh thám thính được tâm ý gì rồi?”
“Em không biết sao? Vậy em đến đón anh làm gì?”
“Em nói đến đón anh sao? Này, anh là ai, sao lại kéo em hả, em còn phải đi đón người nữa cơ…”
“Đón ai hả, anh có thể làm thay em.”
Giống như hai đứa trẻ tinh nghịch, ồn ào đến tận bãi đỗ xe. Si Nhan biết rõ những cực nhọc khi phải ngồi máy bay đường dài, không muốn để anh lái xe, nhưng Ôn Hành Viễn lại ấn cô ngồi vào ghế phụ, chạy thẳng đến núi phía nam.
Si Nhan không hỏi anh muốn đi đâu, làm gì, cô chỉ hạ cửa xe xuống, để mặc ngọn gió cuối thu thổi bay những sợi tỏc dài, chốc chốc lại lặng lẽ nhìn anh đang chăm chú lái xe, cả người sảng khoái, lòng đầy ắp ngọt ngào.
Lên đến núi, Ôn Hành Viễn cởi áo khoác ngoài của mình ra khoác lên người Si Nhan, xắn tay áo sơ mi lên, lấy lều vải trên xe ra bắt đầu dựng. Si Nhan muốn giúp, anh lại không cho, “Em ngồi một bên nghỉ ngơi đi”.
Si Nhan ngồi trên thảm cỏ, lẳng lặng nhìn anh bận rộn, theo đó là sự ấm áp nhóm lên trong lòng, nụ cười mỉm hiện lên bên khóe miệng, “Sao trên xe lại có lều vải thế?”, thấy Ôn Hành Viễn nhướng mày, có bỗng nhiên hiểu ra, “Anh bảo Tử Lương chuấn bị?”.
Ôn Hành Viễn chỉ cười mà không nói, chẳng mấy chốc đã hoàn thành công việc. Buộc chặt xong sợi dây ở bốn góc lều vải, anh đến bên bờ sông rửa tay, rồi ngồi xuống bên cạnh Si Nhan.
Ánh chiều tà rọi xuống khuôn mặt anh, khiến khuôn mặt nhìn nghiêng mê người của người đàn ông này càng tăng thêm vẻ cương nghị. Ôn Hành Viễn ôm lấy cô, hỏi, “Sao không hỏi anh rốt cuộc là muốn làm gì?”
Si Nhan thả lòng người tựa vào lòng anh, nghiêng đầu nhìn vào mắt anh, “Nếu không phải là bị em chọc tức đến hồ đồ, thì đường đường Tổng Giám đốc Ôn đâu thể làm chuyện mất khí chất như thế. Suy cho cùng, là vấn đề của em”.
Tay của Ôn Hành Viễn ôm lấy cô càng chặt, nghiêng người tựa vào cô, cánh môi ấm nóng khẽ chạm vào bên má non mịn của cô, giọng nói trầm thấp dịu dàng, “Những phóng viên kia chẳng qua vì một câu mập mờ giữa cha anh và Lý gia, đã truyền ra ngoài tin tức đính hôn, còn Hành Dao lại cố ý nói dối Tử Lương, mục đích chính là muốn xem phản ứng của em thế nào, ban đầu anh không hề hay biết, sau đó…”, dừng một lát, thấy cô không có bất kỳ phản ứng gì, anh căng thẳng hỏi, “Đọc weibo của em anh mới biết, em sống không tốt chút nào. Khó chịu nhiều ngày như vậy, em có trách anh không?”.
Si Nhan lắc đầu, đưa tay ra vuốt ve gương mặt của anh, “Là em hèn nhát, trách anh gì chứ?”.
Ôn Hành Viễn nghe ra hàm ý tự trách trong lời nói của cô, nhìn cô bằng ánh mắt thương yêu, từ từ hôn xuống đôi môi cô.
Si Nhan thuận theo anh, nhắm mắt lại, cảm giác thấy môi của anh khẽ phủ xuống, từ đụng chạm dịu dàng ban đầu dần chuyển thành nụ hôn sâu mãnh liệt, mang theo hơi thở nam tính của riêng anh, như dời núi lấp biến cuốn sạch tất thảy. Si Nhan chỉ cảm thấy một luồng điện đánh thẳng vào cánh cửa phòng thủ của trái tim, cơ thể không kìm nổi khẽ run lên, trong mê loạn đã bất giác ôm lấy cổ anh.
Ôn Hành Viễn thỏa mãn thở dài. Tinh tế vẽ phác đường môi cô, quyến luyến và ngây ngất với vị ngọt ngào nơi miệng cô, anh gần như không khống chế nổi mình.
Chỉ là một nụ hôn mà thôi. Ôn Hành Viễn phải cố gắng kiềm chế, ép buộc bản thân rời khỏi, khẽ điều hòa hơi thở.
Mãi đến khi hai người bình tâm lại, Si Nhan mới hỏi, “Chúng ta như thế này, coi như yêu đương rồi sao?”.
Ôn Hành Viễn dùng áo khoác ngoài bao bọc lấy cô, giọng nói khàn khàn mê người, “Đương nhiên. Hiện giờ chúng ta là quan hệ yêu đương một trăm phần trăm, anh cầm chắc thân phận bạn trai của em rồi, em đừng có chối cãi!”.
Khẩu khí bá đạo khiến Si Nhan ném cho anh ánh mắt oán trách, sau đó, lòng bàn tay cô khẽ lật, đan vào bàn tay anh, mười ngón siết chặt.
Bốn bề trở nên yên tĩnh, chỉ có âm thanh của cơn gió thu thổi lá cây bay xào xạc.
Khoảnh khác ấm áp hiếm có.
Cuối cùng thì Si Nhan đã trở nên dũng cảm. Khi nhìn rõ sự xa cách giữa mình và Hàn Nặc, khi ý thức được Ôn Hành Viễn có lẽ là hơi ấm cuối cùng trong cuộc đời này, cô đã không nỡ để anh đi. Chân tình khó tìm, lương nhân(*) khó cầu, để có được cô, anh cam tâm tình nguyện vứt bỏ xuân sắc nhân gian, cô có lý do gì để hèn nhát, trốn chạy?
(*). Để chỉ lang quân.
Khi anh hỏi cô có thể vì anh mà dũng cảm một lần hay không, giọng nói trầm thấp tựa như xuyên qua khoảng cách nghìn dặm, dội thẳng vào lòng cô. Thế giới u ám bỗng chốc trở nên tươi sáng, mắt Si Nhan bất giác đã ướt nhòe.
“Em nghĩ, em có thể!”
Đây là câu trả lời của cô, cũng là lời hứa của cô.
Khoảnh khắc ấy, niềm hạnh phúc lan tỏa đến từng ngóc ngách trong cơ thể, thậm chí là thế giới bỗng nhiên trở nên yên bình.
“Anh tưởng rằng cả đời này sẽ không có cơ hội nhận được câu trả lời này.”
Xót xa đến mức khiến người ta đau lòng.
Cảm xúc xốn xang, trái tim của Si Nhan hồi lâu không thể ổn định. Một lúc sau, cô mới khàn giọng : “Xin lỗi, khiến anh phải đợi lâu rồi.”
Bất luận là quá trình chờ đợi có khó khăn đến dường nào, chỉ cần kết cục như anh mong mỏi, anh đều cam tâm tình nguyện.
“Ngày mai sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, anh đảm bảo”, giọng nói trầm thấp rõ nét, kiên định, tựa hồ như tích tụ những si mê và cố chấp trong mười năm chờ đợi, không cho phép Si Nhan không tin.
Si Nhan cong môi vẽ lên một nụ cười, má lúm đồng tiền thoáng hiện, “Em muốn gặp anh”.
Ý tương tư nồng đượm, cỏ dại mọc lan tràn.
Giây phút này, anh đã chờ đợi quá lâu.
Ôn Hành Viễn dịu dàng thấp giọng, “Ngoan nào, ngày mai anh đến”.
Giọng nói của anh rất khẽ, chỉ như tiếng thì thầm bên tai, cô thấp giọng “ừm” một tiếng, con tim bất chợt cảm thấy yên bình.
Ngày hôm nay, sau mười năm, Ôn Hành Viễn cuối cùng đã bước được vào trái tim Si Nhan.
Quả thực là, giống như kinh qua trăm sông nghìn núi.