Đọc truyện Cho Ai Sánh Cùng Trời Đất – Chương 10: Khúc nhạc tàn, người chia xa (2)
Vụ kiện hôm nay liên quan đến công ty Chính Đại, một trong những công ty con của Ôn Thị. Với tư cách là luật sư bên nguyên, Hàn Nặc không hề bât ngờ với kết quả phán quyết “thua kiện”. Quét tâm mắt về phía Ôn Hành Viễn đang ngồi ở hàng ghế cuối cùng, Hàn Nặc nhếch môi cười. Lúc ra khỏi tòa án, Ôn Hành Viễn mang nét mặt thản nhiên tứa vào trước xe, rõ ràng là đang đợi Hàn Nặc.
Hai người đàn ông cứ đứng đối diện nhau như thế trước quảng trường bên ngoài tòa án, nhìn nhau bằng ánh mắt ẩn chứa ý tứ sâu xa, trao đổi tâm tình mà chỉ hai người mới hiểu. Trong khoảng lặng dài, không ai lên tiếng, chỉ có ánh mắt là ngày một nặng nề.
Cuối cùng, Hàn Nặc đã phá vỡ sự trầm lặng, “Tôi tin là việc hôm nay không có ảnh hưởng gì đến kế họach dự thầu của tập đoàn Ôn Thị”.
“Chỉ dựa vào vụ kiện nhỏ như thế này mà muốn đánh đổ Hoa Đô, thì giờ tôi không còn đứng ở đây, Ôn Hành Viễn khẽ cười, “Biết rõ chắc chắn thất bại mà cậu vẫn nhận vụ này. Hay là muốn phá vỡ tình thế?”.
Hàn Nặc nghe vậy cũng cười, “tôi đâu dám chứ, tình hình hiện giờ của tôi đã đủ phức tạp rồi, biết rõ thua còn nhận, không phải là chuốc thêm rắc rối cho mình sao?”. Anh vừa nói vừa vờ như thở dài, “Với tư vấn là cố vấn pháp luật của Hoa Thành, hại Nghị pHàm suýt chút nữa không có được giấy phép, nếu lúc này lại tạo cho mình vết nhơ, văn phòng của tôi chắc phải đóng của cho êm chuyện mất, anh cho rằng tôi không tôn trọng nghề nghiệp của mình như vậy sao?”.
Ôn Hành Viễn nhìn Hàn Nặc bằng ánh mắt đầy ẩn ý, “Ban đầu quả thực tôi không hiểu, chuyện mười phần chắc chín rồi tại sao không qua, không ngờ vấn đề lại từ cậu mà ra”.
Phớt lờ ý tứ mỉa mai trong lời nói của Ôn Hành Viễn, Hàn Nặc xác nhận, “Trước đó anh không biết sao?”.
“Nguồn đầu tư trị giá vài tỷ, cậu cho rằng tôi đang đùa sao?”, Ôn Hành Viễn rõ ràng đang cười, nhưng nụ cười kia, bất kể nhìn thế nào cũng đều lộ ra vẻ sắc lạnh, “Nếu như không phải chuyện xin giấy phép vô cùng cấp bách, thì tôi cũng không dùng đến quan hệ với Si Hạ. Hàn Nặc, sĩ diện của cậu lớn thật đấy”. Ôn Hành Viễn lấy thuốc ra, ngẫm nghĩ thế nào lại không châm, “So với sự thẳng thắn của cậu, Hàn Thiên Dụ, chú hai của cậu thật không quang minh chính đại. Muốn mượn vụ kiện Chính Đại để ngăn cản tôi, ông ta đánh giá quá thấp Ôn Thị rồi đấy. Hãy chuyển lời đến ông ta, lần này vẫn chưa thấm vào đâu, lần sao đổi chiêu thức nào cao minh hơn một chút ấy!”.
Ôn Hành Viễn nói dứt lời bèn bước lên xe, sau đó hạ cửa kính xuống, “Ông ta nên cảm ơn cậu vì đã chịu nhận vụ này, thà phải đập bảng hiệu cũng bất chấp khó khăn nghênh đón. Thế nhưng, tôi khuyên cậu đừng dùng chiêu thức này nữa, quá tam ba bận”.
Khi chiếc xe Bentley màu đen lao vụt đi, khóe môi Hàn Nặc nhấc lên một nụ cười khổ.
Trên đời này, ngoài Ôn Hành Viễn ra, ai còn có thể ba năm như một ngày, duy trì được khí phách “chỉ điểm giang sơn”?
Hàn Nặc không quên, ba năm trước, sau khi vụ kiện của hai nhà Si, Hàn được tuyên án, Ôn Hành Viễn cũng đứng ở vị trí này đợi anh.
“Giám đốc Hàn hát bài gì vậy, vì đại nghĩa diệt thân?”, ánh mắt Ôn Hành Viễn thâm trầm sắc bén, trong giọng nói có ẩn chứa tức giận rõ rệt, “Hàn Nặc, cậu hãy nhớ cho rõ, món nợ mà ông ta thiếu không phải thứ mà cậu có thể trả, tốt nhất là cậu đừng có nhúng tay vào nữa!”.
So với Ôn Hành Viễn – người đã tiếp nhận toàn bộ Ôn Thị, trở thành Tổng Giám đốc, Hàn nặc lúc bấy giờ có phần thế cô sức yếu, “Ông ta đã nhận được sự trừng phạt thích đáng rồi, anh còn muốn thế nào nữa?”.
“Tôi muốn thế nào?”, Ôn Hành Viễn dụi tắt điếu thuốc trên tay, “Hàn gia đẩy Si gia vào bước đường cùng, tôi đẩy Hàn gia các người vào chỗ chết. Đáp án này cậu đã hài lòng chưa?”. Trong khi nói, sắc mặt của Ôn Hành Viễn đã trở nên lạnh lùng, như tảng băng nghìn năm có thể đóng băng một người tới chết chỉ trong thoáng chốc, “Công trình mà bác Si xây dựng tại sao lại xảy ra sự cố, vụ tai nạn của bác gái có phải sự cố ngoài ý muốn hay không? Người thân của người gặp nạn luôn muốn đòi lại công lý, là ai giật dây? Trong lòng cậu và tôi đều hiểu rõ. Hiện giờ cậu nói với tôi cái gọi là sự trừng phạt thích đáng. Hàn Nặc, dựa vào câu nói này của cậu, cậu hãy nhớ cho rõ đây, Ôn Hành Viễn tôi còn ở trong giới bất động sản một ngày, thì sẽ không có ngày cho tập đoàn Thiên Khải của cậu ngóc đầu lên”.
Lúc bấy giờ, Hàn Nặc thấy Ôn Hành Viễn quá mức kiêu ngạo, ức hiếp người quá đáng, cho nên anh nói, “Đừng quá tự tin như thế!”.
“Tự tin?”, Ôn Hành Viễn cười, gần như là gằn từng chữ, “Người ta nói, tự tin ít thì có thể, nhiều lại thành họa. Để tôi thử xem sao!”.
Hàn Nặc nhìn chằm chặm vào mắt Ôn Hành Viễn, ngực phập phòng mãnh liệt.
“Cái gọi là vì đại nghĩa diệt thân của cậu, đối với Si Nhan, chính là vứt bỏ. Tôi không trách cứ cậu lựa chọn người nhà, nhưng Hadn Nặc, đừng mơ ước chuyện vẹn cả đôi đường. Khi câu đứng ở chỗ cao nhìn Tiểu Nhan bị dồn vào đường cùng bí lối, cậu đã đánh mất tư cách yêu cô ấy. Về phần những việc làm của cha cậu, cậu dám vỗ ngực nói với tôi, ngồi tù năm năm là có thể xong chuyện sao?”.
Ôn Hành Viễn sầm mặt, anh ngước mắt lên, ngay cả khí chất cũng toát lên áp lực, “còn cả chú hai cậu nữa, ông đưa cả Si gia vào chỗ chết như thế nào, tôi nhất định phải bắt ông ta trả lại gấp bội. Nhớ nhắc ông ta rằng, hãy đề phong tôi, đừng có để một ngày nào đó bị vu tội lại không biết nên tìm ai”.
Ngày hôm ấy không phải là lần đầu tiên Hàn Nặc gặp Ôn Hành Viễn. Khi gia đình Si Nhan vừa xảy ra chuyện, lúc Hàn Nặc đưa Si Nhan về nhà, đã thấy Ôn Hành Viễn và Si Hạ đứng dưới nhà nói chuyện. Lúc sắp rời đi, Ôn Hành Viễn vỗ vai Si Hạ, Si Hạ thoạt tiên chau mày, sau đó nở nụ cười uể oải, đấm một cái lên vai phải của Ôn Hành Viễn. Sau đó, Hàn Nặc nhìn thấy họ bắt tay nhau.
Đó là sự khích lệ và ăn ý của cánh đàn ông.
Hàn Nặc hiểu ra ngay tức thì, giao tình giữa Ôn Hành Viễn và Si hạ không phải trong một sớm một chiều.
Trong tang lễ của mẹ Si Nhan, Hàn Nặc và Ôn Hành Viễn gặp nhau lần thứ hai. Ngày hôm ấy, Ôn Hành Viễn mặc bộ âu phục màu sẫm, hai tay đút quần, ánh mắt nán lại hồi lâu trên bóng lưng Si Nhan. Khi Si Nhan khóc đến rã rời, là Ôn Hành Viễn đã sải bước lớn về phía trước đỡ lấy cơ thể đang trượt xuống của cô, ôm cô vào lòng.
Ánh mắt Hàn Nặc hiểu rõ, là biểu cảm khi người đàn ông nhìn người phụ nữ mà anh ta yêu sâu sắc.
Về sau Hàn nặc không gặp lại Ôn Hành Viễn nữa, cho đến ngày hôm ấy…
Hàn Nặc đứng trước giường bệnh của mẹ, nghe giọng nói quen thuộc từ trong điện thoại truyền đến, “Chuyến bay lúc ba rưỡi”.
Tiếng lo phát thanh truyền qua điện thoại, Hàn Nặc biết đó là cơ hội cuối của anh và Si Nhan, cũng là hành động quân tử cuối cùng của Ôn Hành Viễn – người được coi là tình địch của Hàn Nặc. Thế nhưng Hàn nặc lựa chọn ngắt máy, dùng sự im lặng để kết thúc tình yêu bốn năm giữa anh và Si Nhan.
Lúc Hàn Nặc trở về khu chung cư, đã là đêm khuya. Anh nằm trên giường, cứ thế ngủ mà không thay quần áo. Lúc tỉnh lại, bên ngoài vẫn tối đen. Anh không bật, đèn, cứ mở mắt như thế, mãi đến khi đường chân trời hửng sáng , mới đứng dậy vào nhà tắm.
Bây giờ, Hàn nặc đứng trước cửa sổ, một lần nữa lẩm bẩm số điện thoại đã thuộc lòng.
Tiếng nhắc nhở vang lên: Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được. Anh như không để tâm, bấm hết lần này đến lần khác, vừa kiên nhẫn vừa bất đắc dĩ, mãi đến khi chuông cửa vang lên.
Hàn Nặc mở cửa, thấy Tạ Viễn Đằng đứng bên ngoài, mặt đỏ bừng, chóp mũi túa mồ hôi, anh theo bản năng chau mày, hỏi cô làm sao. Tạ Viễn Đằng thở hổn hển, bắt lấy cánh tay anh , kéo anh xuống tầng, song bị Hàn Nặc kéo trở lại “Viễn Đằng”, hiển nhiên là anh cần một lời giải thích hợp lý mới chịu phối hợp.
Tạ Viễn Đằng không buông tay, “Nhà giam gọi điện đến, bệnh tim của chú Hàn tái phát…”
Cô còn chưa dứt lời, Hàn Nặc đã buông tay cô ra, xông vào thang máy.
Hàn Nặc đã quên anh đã lái xe như thế nào để đến bệnh viện, chỉ khi anh đứng ngoài phòng bệnh, cách tấm cửa kính nhìn người cha toàn thân cắm dây nhợ , tựa hồ nghe thấy tiếng tim đập yếu ớt trong máy theo dõi nhịp tim, toàn thân anh như bị trút hết sức lực.
Phòng bệnh trắng xám đầy máy móc, và đầy cảm giác băng lạnh.
Anh đờ đẫn đứng đó hồi lâu, mới có dũng khí đẩy cửa vào.
Hàn Thiên Khải nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch. Trên người ông là thiết bị duy trì hơi thơ cuối cùng, khóe miềng lờ mờ có vết máu chảy ra.
Vành mắt cay xè, hàn nặc suýt chút nữa chảy nước mắt. Bác sĩ nhìn thấy anh, lắc đầu thở dài, “cha cậu cứ đợi cậu mãi, tôi lo ông ấy không chống cự được đến khi cậu tới, may mà…”, sau đó vỗ lên vai anh, “Từ biệt ông ấy đi”.
Bên ngoài cửa sổ, mây đen dày đặc, sấm rền vang, mưa như trút nước, tự như để ăn khớp với câu “từ biệt” lạ lẫm và tàn khốc kia. Hàn Nặc bước từng bước đến trước giường bệnh, chậm chạp đến khốn khổ.
Hàn Thiên Khải già hơn trong tưởng tượng của Hàn Nặc, tóc bạc, nếp nhăn hằn sâu, viền mắt trĩu xuống. Thấy người cha sinh thành ra mình, nuôi mình không lớn thành ra như vậy trái tim anh như bị ngàn mũi kim đâm.
Ba năm trước, khi Hàn Thiên Khải vào tù, ông đã bị bệnh. Hàn Nặc tuy có gọi điện đến bệnh viện hỏi về bệnh tình của ông, nhưng trước giờ chưa từng đến thăm ông, chỉ có Tạ Viễn Đằng thường xuyên đến, sau đó vờ như lơ đãng nói cho anh biết tình hình của cha anh. Anh biết bệnh tình của cha ngày một nặng, anh biết cha luôn muốn gặp anh, song khó mở miệng nói ra.
Hàn Nặc hận Hàn Thiên Khải. Hận ông có vợ có con nhưng không biết trân trọng, lại quyến luyến mãi mối tình đầu không có kết quả, cuối cùng phạm phải sai lầm không thể cứu vãn, khiến mẹ của Si Nhan chết oan, khiến mẹ anh bệnh tidnh thêm trầm trọng không thể chữa được mà qua đời.
Hạnh phúc của hai gia đình đã bị phá hủy trong chốc lát bởi cách suy nghĩ sai lầm của ông. Thế nhưng, họ là cha con huyết mạch nối liền, Hàn Nặc tuy trong lòng hận ông, nhưng lại không nhẫn tâm mặc kệ.
Giờ phút này, đối mặt với sinh tử, Hàn nặc ngay đến hận cũng không nỡ, anh ngồi tước giường bệnh, đặt tay lên bàn tay Hàn Thiên Khải. “Cha”, giọng anh run rẩy.
Hàn Thiên Khải lặng lẽ nằm đó, không còn chút sức sống.
“Cha, con là Hàn Nặc đây”, khẽ nắm lấy bàn tay vô lực khô gầy kia, Hàn Nặc nghẹn ngào, “Mẹ không trách cha, mẹ nói, mẹ tin rằng tình cảm vợ chồng hơn hai mươi năm không phải giả, chỉ cần cha bằng lòng, mẹ muốn chôn cùng với cha”.
Hàn Thiên Khải vẫn bất động, nhưng khóe mắt đã ươn ướt nước.
Hàn Nặc phát hiện ra chi tiết này, biết ông nghe thấy, mới tiếp tục, “Mẹ đi không phải chịu quá nhiều khổ sở, điều mẹ tiếc nuối nhất là không thể nhìn thấy cha lần cuối, cho nên, đợi khi cha nhìn thấy mẹ, nhớ xin lỗi mẹ”.
Nói tới đây, Hàn Nặc không nói thêm gì nữa.
Mọi người đều nghĩ rằng anh hận ông nên mới không muốn đến thăm ông, mà không biết rằng anh sợ phải bước chân đến bệnh viện đến thế nào. Ba năm trước, ngày Si Nhan bỏ đi, anh đã tiễn đưa mẹ anh. Mảng ký ức lạnh lẽo, u ám trong bệnh viện kia quá ư đậm sâu, hệt như ánh sáng nhàn nhạt của ngọn đèn yếu ớt cuối hành lang, khiến anh cảm thấy ớn lạnh.
Có người từng nói, bệnh viện là “cửa sinh, ngục tử”, một sinh mệnh giáng xuống đây, cũng từ đây mà ra đi. Đối với Hàn Nặc mà nói, cánh cửa tử ngục kia đã mở ra lần thứ ba với anh. Đầu tiên là mẹ của Si Nhan, sau đó là mẹ anh, hiện giờ là cha anh.
Lần đầu tiên trong đời Hàn Nặc cảm thấy không thể chịu đựng nổi sự thật rằng bản thân sắp sửa chỉ còn lại một mình.
Nhưng anh lại không thể níu giữ ai.
Dường như cảm nhận được nổi đau của anh, bàn tay khô gầy khẽ động đạy, sau đó như một kỳ tích nắm lấy bàn tay anh.
Hàn Nặc bỗng ngẩng đầu lên, cất tiếng gọi khàn khàn, “Cha”.
Nghe tiếng gọi chan chứa tình cảm này, Hàn Thiên Khải từ từ mở mắt, dùng ánh maqst vởn đục mà đượm đầy áy náy nhìn người con trai đã ba năm không gặp trước mặt, cố sức nắm lấy thật chặt.
Khóe mắt Hàn Nặc đã đẫm nước, “Con đến muộn rồi, xin lỗi cha”. Anh nắm chặt bàn tay cha, như muốn níu kéo cha đừng đi.
Không biết vì câu xin lỗi này, hay bởi cái nắm tay thật chặt của Hàn Nặc, ánh mắt của Hàn Thiên Khải dường như có phần sáng lên, ông nói bằng hơi thở mong manh, “Cha có một thỉnh cầu…”.
“Cha nói đi ạ”.
“Để cha gặp Si Nhan.”
Hàn Nặc có một giây chần chừ, cuối cùng vẫn cất giọng khó khăn, “Vâng”.
Thế nhưng, điện thoại của Si Nhan vẫn đang nhắc nhở: Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạ được.
Hàn Nặc cảm thấy ngực mình như bị ai đánh trúng. Bí bách. Đau đớn. Anh dựa vào kí ức, bấm một số điện thoại khac. Điện thoại đổ ba hồi chuông thì có người bắt máy, trong ống nghe truyền đến một giọng nói xa lạ, “Xin chào, xin hỏi là ai vậy ạ?”.
Hàn Nặc không trả lời mà hỏi lại, “Nhan Nhan có ở đó không ạ?”.
“Cô si đã đưa ông nhà ra ngoài rồi, buổi tối mới về, nếu anh có việc gấp, xin để lại… “
Buổi tối? Không thể đợi được nữa rồi, Hàn Nặc nói câu “Cảm ơn” rồi ngắt điện thoại.
Lúc này, giọng nói của Tạ Viến Đằng từ cuối hành lang truyền đến, “Xin chào, xin hỏi phó Cục trưởng Si có đó không? Đang họp ạ? Được tôi sẽ gọi lại sau”.
Cuộc gọi kết thúc cô đi đến trước mặt Hàn Nặc, “Si Hạ nhất định có cách liên lạc với cô ấy, giờ em đến cục tìm anh ấy”, song lúc quay người, cô lại bị Hàn Nặc ngăn cản, anh nói, “Không cần đâu, đừng làm bất cứ chuyện gì cho anh nữa”.
Nhưng Tạ Viễn Đằng lại có sự kiên định của mình, cho nên một giờ đồng hồ sau, khi Si Hạ ra khỏi phòng họp, đã nhìn thấy cô.
Cô đứng trong hành lang, tóc trên trán ướt sượt.
Si hạ mặt không đổi sắc, bước đến, tiếng bước chân vang trong hành lang yên tĩnh, trầm ổn và rõ nét, “Tìm tôi?”.
Câu hỏi nhẹ nhàng, nhẹ đến độ khiến người ta không nghe ra cảm xúc ẩn chứa trong đó, như muốn khiến Tạ Viễn Đằng biết khó mà lùi, nhưng cô vẫn nổ lực ép nước mắt trở về, “Có thể phiền anh giúp tôi một chuyện được không?”.
“Phó Cục trưởng Si, Cục trưởng Trương muốn anh đến văn phòng ông ta”, thư ký Tiểu Lý từ trên tầng đi xuống, thấy Si Hạ và cô gái kia đứng đối mặt, nói vắn tắt chỉ thị của Cục trưởng đại nhân.
Si Hạ không ngoảnh đầu lại nói, “Tôi biết rồi. Năm phút nữa tôi qua”.
Ý là cho cô năm phút.
Tạ Viễn Đằng không có nhiều thời gian để lãng phí, tỉnh lược lời chào hỏi vòng vo, nói thẳng mục đích đến, “Chú Hàn sáp gắng gượng không nổi nữa rồi, chú ấy muốn gặp Si Nhan nhưng Hàn nặc lại không gọi được cho cô ấy, anh có thể…”.
Cô còn chưa dứt lời đã bị cắt ngang, Si Hạn nhìn vào mắt cô, giọng nói lạnh lùng tới cực điểm, “Không thể”.
Về phần tại sao không thể, Si Hạ chẳng buốn tốn nhiều thời gian giải thích.
Tạ Viễn Đằng đương nhiên không chịu dễ dàng bỏ cuộc như vậy, “Đây là ước nguyện cuối cùng của chú ấy, Si Hạ, xin anh hãy giúp đỡ”.
“Giúp đỡ?”, sắc mặt Si Hạ bỗng nhiên trầm xuống, gằn từng chữ, “Tôi sự vào cái gì để giúp đỡ người đã hại chết mẹ tôi?”.
Lời lẽ sắc bén đến độ khiến người ta không thể nào đáp trả.
Ngoài trời vẫn đang mưa, nước mưa rơi xuống tạt vào cửa kính, phát ra tiếng kêu khẽ, lách tác, lách tách…
Tạ Viễn Đằng cảm thấy trái tim mình cũng theo đó mà ướt sũng, bởi vì hờ hững của Si Hạ trong lúc này, cho dù cô quá rõ ràng sự hờ hững này là nên có, song vẫn không thể kìm nén được nổi lòng mà thấy buồn cho Hàn Nặc, cô nói bằng giọng nhúng nhường, “Xin anh giúp đỡ cho tấm lòng của một người làm con trai”.
“Hờ”, tiếng cười khe khẽ, song ý tứ mỉa mai trong đó đã quá rõ ràng.
Tạ Viễn Đằng đợi lơi tiếp theo của Si Hạ, kết quả là sau tiếng “hờ”, anh không nói thêm gì, chỉ im lặng, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Từ góc độ cô nhìn ra, khuôn mặt nghiêng của Si Hạ có đường nét rắn rỏi, mặt mày sáng sửa rõ ràng. Nếu như không phải đôi mắt đen láy viết đầy sự lạnh lùng và cự tuyệt, nếu khí chất không tàn nhẫn đến bức người thế kia, có thể nói là hoàn mỹ.
Tạ Viễn Đằng tranh thủ thử, “Đây là tâm nguyện cuối cùng của ông ấy, anh không thể quyết định thay Si Nhan”.
“Vậy còn cô có quyền gì mà quyết định thay Hàn Nặc? Có thể cậu ta không thật lòng mong muốn Si Nhan đối diện với cha mình”, lời chất vấn của Si Hạ quá sắc bén, khiến cho người trước giờ có khả năng ăn nói như Tạ Viễn Đằng phải sững người.
Cô không lên tiếng, Si hạ cũng không nhiều lời, anh bước đi lướt qua ngời cô. Vào lúc Tạ Viễn Đằng tưởng rằng anh đã đi khỏi, giọng nói trầm thấp từ phía sau vang lên, “Đây không phải là sự giúp dỡ đơn thuần, tôi không thể giúp. Những thứ có thể làm cô đã làm rồi, quay về đi”.
Chuyện có liên quan đến Hàn Nặc, đối với Si Hạ mà nói đều không phải là sự giúp đỡ đơn thuần nữa. Gặp cô, chỉ vì tâm ý của cô mà thôi. Tạ Viễn Đằng tự cho rằng hiểu được tâm ý của anh, bất chấp đây la nơi công sở, quay người trầm giọng hét lên với anh, “Hàn Thiên Khải có lỗi, nếu như không phải chú ấy sắp đặt hết tất cả , dì Hạ sẽ không chết oan. Nhưng tại sao anh không thể nghĩ cho Hàn Nặc, anh ấy có lỗi gì, anh ấy dựa vào đâu mà phải gánh vác việc sai trái do cha mình gây ra, lẽ nào bởi vì anh ấy là con trai của Hàn Thiên Khải?”.
Si Hạ dừng bước, sự nhẫn nhịn chất trong đáy mắt đã tới cực hạn.
Tạ Viễn Đằng bất chấp , giọng điệu sắc bén không kiềm chế được trào ra, “Anh ấy không có quyền lựa chọn cha mẹ cho mình. Khi anh ấy có thể lựa chọn, cái anh ấy chọn là nhà họ Si các anh. Bát luạn là khi nào, ở đâu, trong lòng anh ấy đều đông đầy hình ảnh của Si Nhan. Đó la lỗi do cha anh ấy phạm phải, có liên quan gì đến anh ấy? Anh không thể giơ cao đánh khẽ bỏ qua cho anh ấy hay sao?”
Đôi con ngươi đen sáng rỡ lạnh lùng, Si Hạ dằn cơn giận xuống, quay người, khuôn mặt nhìn nghiêng lạnh lùng, rắn roti, “Họ là cha con, có những thứ vốn dĩ không thể phân tách. Không ai bắt cậu ta gánh vác, đáy là sự lựa chọn của bản thân cậu ta. Sự khác biệt giữa vận may và vận mệnh nằm ở chỗ, vận may mong manh không địch nổi vận mệnh bất đắc dĩ. Hàn Nặc và Tiểu Nhan quen nhau, lại là vận mệnh không ai có thể thay đổi được. Giờ Hàn Thiên Khải yêu cầu gặp Tiểu Nhan, mục đích chắc chắn chỉ có một, là muốn con bé tha thứ. Viễn Đằng, cô không cảm thấy điều này đối với Tiểu Nhan mà nói, là quá cay nghiệt hay sao?”.
Cuối cùng anh lại nói, “Nên là ai giơ cao đánh khẽ?”.
Tạ Viễn Đằng không còn lời nào để nói. Trước khi nước mắt tràn mi, cô quay người đi.
Si Hạ nhìn bóng lưng của cô, đôi mắt sắc bén thu lại nét ngờ vực khó hiểu, “Viễn Đằng, tại sao?”.
Tạ Viễn Đằng thấp giọng cười,”Anh biết mà”.
Đúng vậy, tôi biết. Si Hạ cười, đắng cay đến tột cùng