Chinh Phục Trợ Lí Nhỏ

Chương 37: Dịch Tử Hiên nói


Đọc truyện Chinh Phục Trợ Lí Nhỏ – Chương 37: Dịch Tử Hiên nói

Author: Dịch Tử Hiên

Cô ngẩng đầu lên, hốc mắt bởi vì khóc quá nhiều mà trở nên đỏ ửng, mũi nhỏ sụt sùi mấy cái, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào anh. Mãi đến lúc sau, khi Dịch Tử Hiên khẩn trương mà đổ mồ hôi thì cô mới nhỏ giọng nói: “Hôm nay anh không đi làm à? Bộ phim sắp khai máy rồi mà?”

Dịch Tử Hiên cười cười, thì ra là cái vấn đề này, anh còn tưởng việc gì cơ chứ. Trước hết anh không nên hỏi về vấn đề vừa nãy của cô, chắc rằng cô đã có lại trí nhớ rồi, như tên bác sĩ kia nói thì đến một lúc nào đó, khi não cô đồng ý tiếp nhận tất cả kí ức về thì lúc đó cô mới có thể có lại trí nhớ.

“Em không cần lo lắng, máy quay đã khai máy lâu rồi, nhưng hôm nay tôi xin nghỉ một ngày, chắc hẳn đạo diễn để diễn viên phụ quay trước. Dù gì nam nữ chính cũng đều không có, cho dù muốn quay cảnh chính cũng không được.”

“Không có nam nữ chính?” – Mạch Nham khó hiểu nhìn anh, Dịch Tử Hiên ôm cô đến bên giường, mạnh mẽ như vậy làm cô muốn giãy dụa khỏi lòng anh cũng không được.

“Nữ chính là em, nam chính là tôi.” – Dịch Tử Hiên đi vào phòng tắm, tay anh cầm chiếc khăn mặt ẩm ướt ra, nhẹ nhàng lau mặt cho cô.


“Em, em là nữ chính?” – Mạch Nham cảm thấy mình sắp điên rồi. Nam thần có biết anh ấy đang làm cái gì không?

Dịch Tử Hiên an nhàn làm việc, anh không ngẩng đầu lên, giọng nói trầm thấp: “Tôi đã nghĩ đến việc này từ trước rồi, nhưng chỉ là lúc đó có kẻ không biết tức thời, nhưng dù sao thì bộ phim này là phim cuối cùng mà tôi đóng. Sau đó tôi sẽ về hưu để cưới vợ sinh con.” 

Mạch Nham há miệng, cô không nghe nhầm chứ, cái gì mà bộ phim cuối, về nhà cưới vợ sinh con? Nam thần nhà cô…

“Em không cần phải nghĩ nhiều, chờ tôi làm xong việc nên làm rồi lúc đó sẽ cưới em về nhà.” – Dịch Tử Hiên híp mắt, anh vẫn nhớ có kẻ vẫn đang cản con đường hạnh phúc của anh. Đã hơn 10 năm rồi, anh sẽ không đợi nữa đâu, kẻ nào dám cản đường anh lấy vợ, anh sẽ giết hết.

Hôm nay đầu Mạch Nham bị mấy tảng đá to lớn đập thẳng vào đầu khiến cô u mê không phân biệt nổi đông tây nam bắc nữa rồi. Cô cảm thấy nam thần nhà mình rất rất không bình thường. Nghĩ vậy, cô liền dơ bàn tay lên, kiểm tra trán của anh.

Dịch Tử Hiên bất đắc dĩ lấy tay cô xuống, anh dịch người cô ra phía ngoài giường, để hai chân cô thõng xuống. Anh cầm lấy bàn tay của cô, một chân quỳ xuống nền nhà, đôi mắt xanh nhạt màu dịu dàng nhìn cô, khóe môi anh nhếch lên thành một đường cong, anh cúi đầu xuống, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên mu bàn tay cô: “Nham Nham, tôi yêu em, rất yêu.”

Cô ngẩn người, khóe mắt bỗng chốc ửng hồng, ngón tay thon dài tinh tế của anh lau đi những giọt nước mắt của cô, anh hôn nhẹ lên nó một cách dịu dàng, ân cần giống như đang động vào một trân bảo vô giá: “Nham Nham, chuyển về đây ở với tôi nhé? Được không?”

Nhìn khuôn mặt đẹp trai tràn đầy hy vọng của anh, cô nhẹ nhàng nức nở, cô không nghĩ nam thần sẽ làm ra hành động như thế này, lại càng không nghĩ đến việc anh sẽ nói yêu cô và muốn cùng cô ở dưới một mái nhà. Điều này rất hạnh phúc, hạnh phúc nhất trong mười mấy năm qua.

“Vậy, vậy thì sự nghiệp của anh?” – Anh mới làm ảnh đế chưa được nổi mấy năm, chương trình truyền hình và phim cũng rất ít. Anh còn trẻ như vậy, cô không muốn anh sẽ vì mình mà bỏ qua sự nghiệp còn đang dang dở.

“Nham Nham, em đừng coi tôi thành nam thần của em. Tôi chỉ là một người đàn ông không từ thủ đoạn để cưới người phụ nữ mình yêu về nhà, ước mơ lớn nhất đời tôi chính là em, tôi muốn em, cần em. Muốn mỗi khi thức dậy đều có em bên cạnh, muốn em là người phụ nữ duy nhất quan tâm tôi và tôi rất rất muốn ngủ với người phụ nữ của mình suốt quãng đời còn lại. Mạch Nham, em có thể làm người phụ nữ đó không? Tôi thật sự rất cần em.” – Dịch Tử Hiên mỉm cười, nụ cười dịu dàng, khuôn mặt anh mờ ảo, đôi môi mỏng mấp máy.


Mạch Nham che miệng, cô nhìn anh đi ra phía tủ, lấy một chiếc hộp đen tuyền đến bên mình.

Anh mở chiếc hộp nhỏ ra, bên trong không là cái gì khác ngoài đôi nhẫn kim cương xinh đẹp. Chiếc cỏ bốn lá màu đỏ hiện ra trước mắt cô, nó được điêu khắc rất tinh sảo, quanh chiếc nhẫn nhỏ hơn khắc hai chữ trọn đời, còn chiếc nhẫn lớn hơn thì khắc chữ trọn kiếp.

“Nham Nham, em sẽ đeo nó chứ?” – Anh định vào ngày cuối cùng khi bộ phim công chiếu sẽ cầu hôn cô, nhưng cầu hôn trước cũng không sao cả, cho dù không được lãng mạn, nhưng anh sẽ cố bù lại vào lần sau. Bây giờ anh rất muốn cùng cô đeo chiếc nhẫn đôi này, nó sẽ là minh chứng cho tình cảm của anh và Mạch Nham.

Người ta nói cỏ bốn lá là biểu tượng của sự may mắn về bốn điều dù anh không biết may mắn về cái gì nhưng ít nhất nó cũng là thứ mà Nham Nham thích. Vì cô, anh không ngại đeo nó.

Tay cô run run, chiếc nhẫn mát lạnh được đeo lên khiến cô hơi run lên một chút. Cô run vì hồi hộp, run vì hưng phấn và run vì hạnh phúc.

Nam thần nói là anh yêu cô, nam thần nói anh cần cô.


“Trong bộ truyện yêu em đời đời kiếp kiếp của em có viết một câu mà nữ chính đã nói với nam phụ: Thật xin lỗi, tôi không cần một tình yêu bình dị đời đời kiếp kiếp, cái tôi cần là một tình yêu oanh oanh liệt liệt, dù ngay bây giờ chúng ta nói chia tay, tôi cũng rất mãn nguyện. Tôi không muốn một tình yêu mà người đàn ông của tôi coi tôi như tất cả những người phụ nữ khác, cái tôi cần là sự khác biệt, sự vượt trội. Và tôi lại càng không cần cứ việc gì xảy ra là người đàn ông của mình sẽ nghiêng về ai đúng ai sai, tôi tất nhiên sẽ không làm những việc khiến cho người đàn ông của mình thất vọng, nhưng người tôi cần là một người đàn ông luôn đứng về phía vợ mình, không cần biết đúng sai, phải trái. Bởi vì đó là người phụ nữ sẽ sống cùng hắn đến suốt quãng đời này, là người sẽ sinh con cho hắn, sẽ quan tâm hắn, vui buồn đều cùng hắn sẻ chia, đau khổ sẽ cùng hắn gánh chịu. Mà anh không đáp ứng được tất cả những yêu cầu trên của tôi, vậy thì tại sao tôi phải thích anh chứ?” – Dịch Tử Hiên dịu dàng nhìn cô, anh nghiêm túc nói: “Nham Nham, tôi sẽ vì em mà tạo nên một tình yêu oanh oanh liệt liệt, một tình yêu mà người người biết đến, người người ghen tị. Em vĩnh viễn là người phụ nữ tôi yêu nhất, là người phụ nữ duy nhất sẽ nắm tay tôi đi hết quãng đường gian truân phía trước. Không cần biết ai đúng ai sai, phải trái thế nào, tôi sẽ luôn đứng ở phía trước bảo hộ em, ở phía sau lo lắng cho em và ở bên cạnh nắm tay em. Em chính là người phụ nữ tôi nhận định, là người tôi muốn trải qua trọn đời trọn kiếp, tôi muốn làm nam chính trong câu chuyện của em. Vậy nên, Nham Nham, em hãy ở bên tôi nhé?”

Thân thể cô run lên, cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của anh, cô liền ngượng ngùng. Chắc cô không nên nói những câu ấy là do Tổng giám đốc Lâu thị viết đâu nhỉ, thật ra cô rất buồn cười câu tôi muốn một tình yêu oanh oanh liệt liệt. Cô không cần một tình yêu như vậy, nhưng nếu là tình yêu oanh oanh liệt liệt với nam thần thì cô nguyện ý. Nhưng với anh thì cô muốn cả thế giới này biết.

Cô cúi người xuống, vòng hai tay ra sau cổ anh, giọng nói nhẹ nhàng mang theo sự hạnh phúc ngập tràn: “Yêu anh, em rất yêu anh.”

Dịch Tử Hiên ôm lấy cô, đầu anh dụi vào cổ cô: “Nham Nham, gọi Hiên.”

Mạch Nham ngọt ngào cười: “Hiên, em yêu anh.”

Anh vui vẻ nói: “Bảo bối, anh cũng yêu em, rất yêu.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.