Bạn đang đọc Chinh Phục Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng: Ông Xã Trí Mạng Của Tiểu Ma Nữ – Chương 20
Edit: Su_ri“Cưỡng bức phụ nữ! Cứu….” Chữ “mạng” còn chưa kịp thốt ra, đôi môi Lâm Khả Nhi đã bị Bắc Dã Thương chặn lại. Cô mở to hai con mắt không dám tin, người đàn ông này da mặt cũng dày quá đi, dám ở trước đám đông công chúng cường hôn cô.
“Cô gái nhỏ, em mà còn kêu gào nữa thì tôi sẽ tử hình em ngay tại chỗ này! Tôi nói được làm được đấy!” Bắc Dã Thương tức giận nheo nheo đôi mắt, nói sát vào bên môi Lâm Khả Nhi để chỉ cô mới có thể nghe được âm thanh tà mị của hắn.
Lâm Khả Nhi không vui cắn cắn môi. Cái đồ đàn ông khốn khiếp này lại dám uy hiếp cô, Lâm Khả Nhi cô há lại có thể dễ dàng bị hù dọa hay sao? Cô chớp chớp đôi mắt linh đông, cười khanh khách nói: “Tôi mới không sợ anh! Anh có giỏi thì hãy thử tử hình tôi ngay tại chỗ xem nào”.
Cô không tin Bắc Dã Thương kia lại to gan dám ở giữa đại sảnh khách sạn đầy người qua lại xâm phạm cô.
Bắc Dã Thương bị Lâm Khả Nhi chọc giận, một tay giữ lấy đầu cô, hung hăng chiếm đoạt đôi môi đã khiến hắn tức giận. Lâm Khả Nhi trợn tròn mắt, dùng sức giãy dụa. Bảo vệ khách sạn thấy vậy định chạy tới ngăn cản, lại bị quản lý ngăn lại.
“Đồ ngu! Mày không muốn chết, nhưng anh đây còn phải sống! Mày không thấy hắn là ai sao? Bề ngoài hắn là tổng giám đốc của Hàn thị, nhưng thực chất trong thế giới ngầm hắn chính là Hắc Ám đế vương người người đều sợ, giết người như ngóe. Mày nha! Giữ lấy cái mạng nhỏ mà nuôi sống gia đình đi!” Quản lý len lén nhìn Bắc Dã Thương đang bá đạo ôm Lâm Khả Nhi đi vào thang máy, cảnh báo tên bảo vệ cấp dưới ngu ngốc.
Bảo vệ nghe xong, bị hù dọa toát cả mồ hôi hột, run rẩy nói: “Hắn chính là Hắc Ám đế vương?”
Trời ạ! Nguy hiểm thật! Nếu chọc giận hắn thì cái mạng nhỏ của anh ta thật sự không thể giữ lại được rồi.
Bắc Dã Thương như đi vào chỗ không người, dọc đường đi không có một ai dám ngăn cản. Hắn một chút cũng không để ý trong thang máy còn có người mà chiếm đoạt cắn mút đôi môi Lâm Khả Nhi. Nụ hôn này mang theo ý trừng phạt, hung hăng giống như một con sư tử đói bụng nhìn thấy con cừu nhỏ ngon lành, hận không thể ngay lập tức nuốt chửng cô vào trong bụng. Mọi người trong thang máy lúng túng đỏ mặt trước nụ hôn nóng bỏng của hắn. Lâm Khả Nhi cảm giác không khí trong thang máy trở nên vô cùng ngột ngạt vì bị Bắc Dã Thương hôn. Lúc cô sắp ngạt thở thì cửa thang máy cuối cùng cũng mở ra. Bắc Dã Thương cười lạnh ôm cô đi vào phòng tổng thống bên trong khách sạn.
Đá lên cánh cửa phòng một cái, Bắc Dã Thương tăng thêm lực trừng phạt, cái lưỡi hắn tham lam hưởng thụ khoang miệng Lâm Khả Nhi. Cô chỉ có thể ngậm chặt cánh môi mỏng, chống lại hắn xâm nhập. Bắc Dã Thương cười lạnh một tiếng, dưa bàn tay phủ lên bầu ngực cô cách lớp áo khoác. Lúc Lâm Khả Nhi kêu lên, hắn cười gian mở hàm răng cô ra, mạnh mẽ vọt vào.
Lâm Khả Nhị bị Bắc Dã Thương dùng tay và lưỡi xâm phạm phát hoảng. Mười sáu năm cô giữ gìn thân thể để giành cho Chá thúc thúc, làm sao có thể để Bắc Dã Thương tùy tiện ăn sạch? Đôi đồng tử chuyển động nhanh như chớp, nghĩ phương pháp thoát thân.
Nhìn đôi mắt đẹp linh động tràn đầy toan tính, Bắc Dã Thương lạnh lùng nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô uy hiếp nói: “Cô gái nhỏ, đừng nghĩ đến chuyện giở mánh khóe ra với tôi, chút bản lĩnh của em không thể thành công lần thứ hai được đâu”.
Nói xong, hắn đem cô ném lên chiếc giường xa hoa cực lớn, cởi áo sơ mi đè lên người cô. Ngay lập tức một mùi hương nồng đậm tràn đầy trong mũi Lâm Khả Nhi, Trong đầu cô thoáng hiện lên hình ảnh tuấn dật của Chá thúc thúc. Hương thơm trên người tên đàn ông này giống hương vị của Chá thúc thúc, thật dễ chịu muốn chết.
Dù sao hắn cũng không phải là Chá thúc thúc, cô không thể bị hắn mê hoặc. Lâm Khả Nhi tiến lại gần Bắc Dã Thương nói: “Lão hầu tử, anh hãy đợi chút nào”.