Chinh Phục Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng: Ông Xã Trí Mạng Của Tiểu Ma Nữ

Chương 1: Gặp gỡ đám người ngang tàng


Bạn đang đọc Chinh Phục Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng: Ông Xã Trí Mạng Của Tiểu Ma Nữ – Chương 1: Gặp gỡ đám người ngang tàng

Chú Chá muốn kết hôn? Như vậy sao được? Người ấy phải là của cô!

Là người đàn ông Lâm Khả Nhi cô đã định sẵn từ thuở nhỏ! Làm sao cô có thể để anh tuỳ tiện cưới người phụ nữ khác được?

Lâm Khả Nhi cắn chặt môi dưới, đôi mắt hạnh mê người tức giận trừng lên, không cam lòng lầm bà lầm bầm.

Người phụ nữ chú Chá muốn kết hôn rốt cuộc là người như thế nào? Dù sao cô cũng không tin cô ta xinh đẹp hơn Lâm Khả Nhi cô. Cô ta nhất định vừa già vừa xấu, không thể đẹp bằng một nửa Lâm Khả Nhi cô.

Lâm Khả Nhi nóng lòng giậm chân, cô không muốn chú Chá kết hôn, cô dâu của anh phải là cô. Không được, cô phải nhanh nhanh ra tay, nếu không sẽ không kịp.


Lâm Khả Nhi nở nụ cười miễn cưỡng, trở về phòng của mình ở trên lầu.

Chú Chá, chú phải chờ Khả Nhi nha! Hành động đoạt lại tình yêu của Lâm Khả Nhi cô sẽ lập tức bắt đầu.

Đêm khuya yên tĩnh trong biệt thự nhà họ Lâm, chờ mọi người đều say giấc nồng, Lâm Khả Nhi bắt đầu hành động. Cô mang theo một cái túi du lịch ra khỏi phòng, rón ra rón rén đi qua hành lang, e sợ đánh thức mọi người đang ngủ say thì cô không thể rời đi được rồi.

Lâm Khả Nhi nhân lúc đêm khuya, đi đến sân bay. Thế nhưng, ở cửa sân bay, cô không cẩn thận đụng phải người từ bên trong đi ra, làm hại túi da trong tay cô bị rơi xuống đất. Lâm Khả Nhi không chút suy nghĩ, lập tức chống nạnh trách cứ đối phương: “Anh đi đường thế nào vậy? Không có mắt sao? Dám đụng phải bản tiểu thư. Nếu anh đụng hư đồ của người ta, anh phải bồi thường nha.”


Đối phương là một người đàn ông cao lớn, mang một cặp kính râm, vẻ mặt âm lãnh nhìn chằm chằm Lâm Khả Nhi.
“Thế nào? Không dám nói gì sao? Hừ! Còn không nhặt đồ cho bản tiểu thư. Đụng hư đồ của người khác, cũng không biết nói xin lỗi sao, thật không có lễ phép!” Lâm Khả Nhi nhăn cái mũi nhỏ, châm chọc nói.
Phía sau tên đàn ông đeo kính râm lập tức xuất hiện mấy tên đàn ông, bọn họ tức giận nắm chặt quả đấm, có vẻ như sẽ ra tay với Lâm Khả Nhi. Thấy bọn người vạm vỡ này đi ra, Lâm Khả Nhi bị dọa nhảy dựng. Cô cố tự trấn định mà nói với tên đàn ông đeo kính: “Thế nào? Anh định động thủ đánh người sao? Thật là một người dã man!”

Người đàn ông đeo kính mắt phất tay một cái, mấy tên đàn ông vạm vỡ lập tức nghe lời, lùi lại phía sau hắn.
Ánh mắt hắn lạnh lùng bắn về phía Lâm Khả Nhi, chỉ phun ra năm chữ “Kẻ gian cáo trạng trước”, liền bước nhanh ra ngoài.

“A! Anh quay lại cho tôi!” Lâm Khả Nhi tức giận giậm chân. Bọn người này thật là ngang tàng, làm rơi đồ của cô, nhưng không biết nhặt lên cho cô. Cô chống nạnh quát với bóng lưng cao ngất kia: “Người thiếu văn minh! Đám người chưa khai hoá kia, nếu lần sau để cho tôi nhìn thấy, đừng hòng chuồn mất dễ dàng như vậy.
Nghe được lời Lâm Khả Nhi, người đàn ông đeo kính mắt dừng chân một chút, nhưng chẳng qua chỉ là mấy giây, lại tiếp tục đi về phía trước. Đám đàn ông to lớn quay đầu lại, hung hăng trợn mắt nhìn Lâm Khả Nhi, khí thế giống như muốn động thủ, nhưng mà không ai dám ra tay, đều nghe lời theo sát tên đeo kính chờ bên cạnh chiếc xe xa hoa ngoài sân bay.

“Ai, thật là xui xẻo!” Lâm Khả Nhi bất đắc dĩ nhún vai một cái, hôm nay coi như cô xui xẻo, gặp được một đám nhân vật lợi hại, không thể làm gì khác hơn là tự mình thu dọn đồ đạc rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.