Đọc truyện Chinh phục nam thần – Chương 47:
Sau sự việc vương tử tình ca, Nguyễn Thanh vốn có chút không vui. Nhưng mà cô tịnh tâm để suy nghĩ, lại cảm thấy những lời anh nói rất đúng, cho nên lại vui vẻ trở lại.
Sau khi qua cuối tuần, Nguyễn Thanh lại đi học với tâm trạng thoải mái.
Nguyễn Thanh thường ngày học ở trường, lúc rãnh rỗi thì quản lí trang mạng dưới tên của mình. Cuối tuần hoặc không có tiết thì ở cùng với Từ Nhất Bạch, nếu không đọc sách thì lại học bài viết sách.
Thầy giáo Bạch vẫn rất tận tụy, chỉ cần là vấn đề mà Nguyễn Thanh hỏi ông, ông đều nhẫn nại tỉ mỉ giải thích. Một hai câu liền khiến cô không kìm được để lộ ra ánh mắt sùng bái.
Về vấn đề này, thầy Bạch tỏ ra tự hào, nói càng nhiều càng tốt.
Cuối tháng tư, Nguyễn Thanh nhận được một tấm thiệp mời, là một bữa tiệc tri ân đối với các tác giả, nhà xuất bản và công ty mạng tiểu thuyết điện tử tổ chức ở Thượng Hải, cảm ơn họ trong năm vừa rồi đã có cống hiến đối với sự phát triển văn hóa của thành phố.
Nguyễn Thanh là biên tập chính thức của công ty, đương nhiên cũng nằm trong danh sách khách mời.
Thời gian của buổi tiệc là ngày một tháng năm.
Cho nên buổi tối ngày 30 tháng 4, sau khi Nguyễn Thanh từ trường trở về, thì ở nhà mình thử lễ phục.
Bộ lễ phục này là Minh Dung tặng cô vào sinh nhật năm nay, đây có lẽ là Minh Dung tận tay đặt may theo số đo của cô.
Toàn bộ lễ phục là màu trắng kinh điển, một chiếc váy dài quá đầu gối. Dây vai thắt nơ điểm xuyến những viên kim cương nhỏ, trước ngực kiểu dáng cúp ngực, nhưng phía trên phủ một lớp voan mỏng, lớp vải voan dưới ánh sáng của đèn điện liền lấp lánh.
Nguyễn Thanh mặc lên người rất vừa vặn, vòng eo nhỏ nhắn, đôi chân thon dài, thiết kế cúp ngực khiến xương quai xanh của cô rất mê người, làn da trắng trước ngực cũng thoắt ẩn thoắt hiện, trêu ghẹo tâm hồn người khác. Mà thiết kế nơ ở dây vai lại vì cô mà tăng thêm phần dịu dàng của cô gái nhỏ.
Nguyễn Thanh rất thích bộ lễ phục này, đơn giản tinh tế, vừa hoa lệ vừa đơn điệu, quan trọng là rất thích hợp với khí chất của cô.
Sau khi thay lễ phục bỏ gọn gàng vào trong hộp, Nguyễn Thanh ôm hộp đựng lễ phục đi đến nhà Từ Nhất Bạch.
“Đi lâu như vậy làm gì?” Từ Nhất bạch ngồi xem Tây Du Kí trên sô pha, tai nghe thấy tiếng mở cửa, từ tốn hỏi.
“Thử lễ phục, lúc trước không phải có nói qua với anh ngày mai em phải tham gia một buổi tiệc sao.” Nguyễn Thanh vừa trả lời anh, vừa cầm cái hộp vào đặt trong phòng ngủ.
“Tiệc?” Từ Nhất Bạch chau mày, suy nghĩ một lát hỏi: “Là buổi tiệc tri ân mà chính phủ tổ chức?”
“Ừ.” Nguyễn Thanh gật đầu, sau đó ngạc nhiên đi từ phòng ngủ ra, “này, sao anh biết? Em nhớ em chưa nói cụ thể với anh mà.”
Từ Nhất Bạch ngây người nhìn cô, đang không biết trả lời thế nào. Lúc này anh liền lóe lên một tia sáng, lập tức nói: “Buổi chiều lúc anh xem tivi, nghe tin tức nói.”
Nguyễn Thanh bừng giác ngộ: “Đúng vậy, tóm lại là chính phủ tổ chức, nhất định rât long trọng.”
Vấn đề lễ phục đã giải quyết xong, Nguyễn Thanh liền đi đến nhà bếp nấu cơm tối.
Bên này, Từ Nhất bạch nghe thấy Nguyễn Thanh đã đi xa, cầm lấy điện thoại rón rén đi đến phòng sách gọi điện thoại cho Tô hữu.
“Tô Hữu, mấy ngày trước có phải anh nói với tôi có một buổi tiệc mời tôi?”
“Đúng vậy, chính là buổi tiệc tri ân mà chính phủ tổ chức, cậu nổi tiếng mà, hơn nữa tôi lại có một công ty, cho nên cậu là khách mời đặc biệt.” Tô Hữu nói.
“Tôi đổi ý rồi, tôi muốn đi.”
“Cái gì?” Tô Hữu kinh ngạc nói, “bây giờ cậu mới nói với tôi là đi, tôi đi đâu tìm lễ phục cho cậu
“Đây là việc của anh, anh lại không nói là không thể thay đổi ý định.”
“Tôi … …”
“Cứ như thế, buổi tiệc là năm giờ bắt đầu vào, muộn nhất sáu giờ tôi phải đến.”
Nói xong, Từ Nhất Bạch liền ngắt điện thoại, khóe miệng từ từ nhếch lên.
Nhuyễn Nhuyễn, tối mai nhất định cho em một kinh ngạc.
Ngày hôm sau ăn xong cơm trưa, Nguyễn Thanh liền mang lễ phục ra đi tìm Minh Dung, nhờ cô thiết lế cho mình một kiểu tóc.
Nguyễn Ngôn và Minh Dung đầu tháng ba đã về đến Thượng Hải, nhưng mà họ luôn không có thời gian gặp cô, cho nên chỉ liên lạc qua điện thoại hai lần, đại khái biết được anh trai đã dùng dung mạo và trí tuệ chinh phục nhạc phụ nhạc mẫu.。
Nói tóm lại, cầu hôn đã thành công, tuy nhiên không tránh khỏi bị bố mẹ vợ áp đảo tinh thần mấy lần.
“A Nguyễn!” Minh Dung vẫy tay với cô, đi lên trước cười nói: “Đi, đến phòng nghỉ của chị làm tóc cho em.”
“Vâng, cảm ơn chị Dung.” Nguyễn Thanh vui vẻ ôm lấy cánh tay cô.
Đến phòng nghỉ, Nguyễn Thanh đem lễ phục để ở một bên, ngồi lên trên ghế, Minh Dung bắt đầu thiết kế tóc cho cô.
Nguyễn Thanh từ trong gương nhìn thấy cô, hiếu kì hỏi: “Chị Dung, chú Dung áp đảo tinh thần anh em như thế nào?”
“Thực ra bố chị gây khó khăn mấy lần, nhưng mà chị cảm thấy lợi hại nhất là sau khi ông đồng ý cho chị kết hôn.” Nghe vậy, Minh Dung không kiềm được bật cười, vui vẻ nói.
“Là gì vậy? Chị kể cho em nghe đi.”
“A Ngôn thuyết phục bố chị, nói ông gả chị cho anh ấy. Bố chị trầm mặc một lát gật đầu, lạnh nhạt nói: “Cậu nghĩ kỹ rồi, trong gia tộc chúng tôi không có ly hôn, chỉ có ở góa. Thế nào, còn muốn cưới không?”
“Thật vậy sao?” Nguyễn Thanh kinh ngạc nói.
“Ừ, chị cũng bị bố chị dọa sợ. Nhưng mà a Ngôn rất bình tĩnh, anh ấy nghiêm túc gật đầu nói: “Nhà con cũng như thế.” Ngược lại bố chị kinh ngạc, ngẩn ngơ rất lâu mới vỗ vai anh ấy nói: “Chàng trai tốt.”
Minh Dung cười kể lại, Nguyễn Thanh cũng cười theo: “Chính xác như lời anh em nói.”
Hai người nhàn nhã nói chuyện, tóc rất nhanh liền làm xong, Minh Dung lại trang điểm cho cô. Sau đó cô cầm lễ phục đẩy Nguyễn Thanh vào phòng thay đồ: “Nhanh đi thay vào để chị xem xem.”
Minh Dung ngồi trên ghế, qua một hồi, Nguyễn Thanh mới đỏ mặt chầm chậm kéo rèm đi ra.
Minh Dung kinh ngạc mở miệng, trong mắt bừng lên sự kinh ngạc: “Oa~ quá đẹp, rất xinh.”
Nguyễn Thanh đỏ mặt, xấu hổ rũ mắt xuống, nhỏ giọng nói: “Thật sao?”
“Đương nhiên! Tối nay em tuyệt đối là người đẹp nhất!” minh Dung khẳng định.
“Thời gian cũng không sớm nữa, chị đưa em đi, vừa hay chị muốn đi siêu thị. Chị Nguyễn xinh đẹp, có vinh hạnh tiễn chị một đoạn không?” Minh Dung nhìn qua đồng hồ sau đó đến bên tủ lấy túi xách, đi đến trước mặt cô chớp chớp mắt cười đùa.
“Được thôi, vừa hay thay lễ phục không tiện lắm.” Nguyễn Thanh mỉm cười đồng ý.
Hai người nhìn nhau cười, khoác tay nhau ra cửa.
Năm giờ kém 15, Nguyễn Thanh đến cổng khách sạn, cô cám ơn Minh Dung rồi xuống xe.
Đưa thiệp mời cho nhân viên tiếp khách ở cửa, nhân viên tiếp khách sau khi xác nhận thì cúi người, cung kính nói: “Nguyễn tiểu thư, mời vào.”
“Cám ơn.” Nguyễn Thanh nhẹ gật đầu, từ từ đi vào.
Trong căn phòng lớn nhân viên tiếp đón đứng một hàng, Nguyễn Thanh theo chỉ dẫn của nhân viên đi về phía thang thang cuốn, từng bước từng bước đi đến phòng tiệc ở tầng hai.
Ban công nhỏ của tầng hai sắp đầy giỏ hoa, bên cạnh là một bảng kí tên, trên đó đã có rất nhiều người kí tên rồi.
Nguyễn Thanh lấy bút ở trên bàn tìm một vị trí để kí ba chữ “Nguyễn Thanh Thanh”, đây là tên gọi thường ngày của cô.
Lúc kí tên bên cạnh còn có ba phóng viên đang ghi hình, Nguyễn Thanh sau khi ký tên xong xoay người qua mỉm cười với ống kính.
Đi vào phòng tiệc liền nhìn thấy mọi người tụm năm tụm ba vây quanh một cái bàn tròn đang chuyện trò vui vẻ, đan xen vào nhau.
Nguyễn Thanh vốn là một mỹ nhân, trang phục lộng lẫy càng thêm mê người. Một mình cô đi vào, chớp mắt liền thu hút ánh mắt của nhiều người.
Người trong phòng tiệc lần lượt nhìn về phía cô, ánh mắt có khen ngợi, kinh ngạc, hâm mộ, đương nhiên cúng không thể thiếu đố kị. Đặc biệt là trường hợp phụ nữ chiếm số đông, những người đàn ông anh tuấn chỉ chiếm số ít, cuộc tranh đấu giữa phụ nữ với nhau càng thêm gay gắt hơn.
Nguyễn Thanh không được nhiều người biết đến lắm, cơ bản trừ mấy người trong công ty đã từng gặp cô, cấp trên của công ty và tác giả dưới quyền cô đều không biết đến dáng vẻ của cô. Tuy sau khi trải qua lời tỏ tình trên khắp trang mạng, cô chính xác đã nổi tiếng rồi, nhưng cũng chỉ là cái tên “Nguyễn Thanh Thanh” này, mà không phải là con người này của cô.
Nguyễn Thanh lấy qua một ly rượu từ trên khay của người phục vụ, tự mình tìm một cái bàn tròn không người.
Thấy cô một mình, mấy người đàn ông trong phòng tiệc chộn rộn, muốn đi lên phía trước bắt chuyện. Nhưng mà, vì không hiểu cô lắm, những người đàn ông lại đang thăm dò lẫn nhau, xem ai đi bắt chuyện đầu tiên.
Người đi đầu tiên cơ hội lớn, nhưng mạo hiểm cũng rất lớn.
Lúc này, trong phòng tiệc lại đến một đoàn người, Nguyễn Thanh cùng đám đông nhìn qua, đều là người quen.
Người đàn ông trung niên đi đầu tiên là Lý Chí Quốc, phía sau ông ấy là một đôi trai gái tuấn tú xinh đẹp, người nữ là Mai Sa Sa, người nam là Thiên Nhất Hằng, là tác giả chính của công ty Tiểu Hồng. Hai người khoác tay nhau mỉm cười nhìn xung quanh một vòng, cùng với Lý Chí Quốc trực tiếp đi chào hỏi với người quen.
“Hồ Tổng, thấy ông mặt mày hớn hở, gần đây gặp phải chuyện tốt gì rồi? “ Lý Chí Quốc cười đùa.
“Nào có tốt hơn ông, cũng như vậy.” Hồ tổng nhàn nhạt trả lời một câu, liền hỏi: “Hai vị này là … …”
“Nào, mọi người giới thiệu một chút.” Lý Chí Quốc nghe vậy liền gọi Mai Sa Sa và Thiên Nhất Hằng lên trước, “vị này là Hồ tổng, lãnh đạo của nhà xuất bản Thượng Hải, nhanh chào hỏi.”
“Chào Hồ tổng.” Hai người đồng thanh nói.
Đợi hai người hỏi thăm xong, Lý Chí Quốc giới thiệu với Hồ tổng: “Hồ tổng, vị này là cháu gái của tôi, Mai Sa Sa, cũng là người mới có chút nổi tiếng Mai Tử Sa Trà, vị này là tác giả nổi tiếng của công ty tôi, Thiên Nhất Hằng.”
Nói xong khuôn mặt hai người kiêu ngạo lại mong đợi nhìn Hồ tổng, Hồ tổng cười nhạt động viên nói: “Rất khá, cố lên!”
Hai người nghe thấy liền cười, xúc động nói: “Tôi sẽ cố gắng, cảm ơn Hồ tổng!”
Hồ tổng bưng ly rượu chạm ly với Lý Chí Quốc, nói: “Để tụi trẻ tự đi chơi đi, đi theo người già như chúng ta quá vô vị rồi. Vừa hay, chúng ta nhân cơ hội này có thể nói chuyện thoải mái.”
Hai người cùng bàn cũng phối hợp: “Đúng, buổi tiệc này là để cho người trẻ tuổi giao lưu.”
“Được được được, mấy ông anh già của tôi.” Lý Chí Quốc cười đồng ý, vừa vẫy vẫy tay với hai người, “hai con đi đi.”
Mai Sa Sa và Thiên Nhất Hằng cười gật đầu, rời đi.
Nguyễn Thanh bên này vẫn một mình như cũ, lúc Mai Sa Sa đang đi dạo cùng với Thiên Nhất Hằng liền nhìn thấy cô.
“Nhất Hằng, đi cùng em tìm một người … …” Mai Sa Sa khoác tay Thiên Nhất Hằng, vừa nhìn thấy bóng lưng của Nguyễn Thanh, vừa nghiến răng nói.
Không nghe thấy giọng nói của Thiên Nhất Hằng, Mai Sa Sa có chút kì lạ ngẩng đầu nhìn anh, lúc này mới phát hiện bạn trai đi cùng cô lại si mê nhìn Nguyễn Thanh, ngay cả mình cũng không chú ý. Mai Sa Sa liền tức giận, nhìn xung quanh một vòng, lúc này mới phát hiện toàn phòng tiệc có một nửa đàn ông đều bị con hồ li tinh đó hấp dẫn, cô có hơi nhớn nhác hất tay Thiên Nhất Hằng ra, thẳng lưng ngẩng cằm đi nhanh về phía Nguyễn Thanh.
Hừ, Mai Sa Sa cô phải khiến cho hồ li tinh này mất mặt, xem cô ta còn mê hoặc Mặc Thần đại nhân thế nào!
“Yô, đây là ai vậy?” Mai Sa Sa đứng cách mấy bước giả bộ nghi ngờ hỏi, phát hiện mọi người đều nhìn về phía hai người họ, cô mới kinh ngạc lớn tiếng nói: “Ya, đây không phải là bạn gái của Mặc Thần sao, tiểu thư Nguyễn Thanh Thanh!”
Nói xong câu này, cô liền nghe mọi người xung quanh bắt đầu thảo luận, chỉ chỉ trỏ trỏ Nguyễn Thanh. Những người đàn ông chộn rộn lúc nãy cũng lần lượt lộ vẻ khinh thường, tham lam đưa mắt ra hiệu, mà những người phụ nữ mồm mép lanh lợi lại bắt đầu mỉa mai, chế giễu.
“Thì ra là cô ấy, cũng không biết sao lại ở bên cạnh Mặc Thần được.”
“Còn thế nào nữa, nhìn khuôn mặt hồ li tinh của cô ta thì biết rồi.”
“Ai ya, bây giờ những người đàn ông này, chính là thích kiểu này. Phụ nữ an phận như chúng ta, vĩnh viễn sẽ không có ngày được ra mặt.”
“Ai bảo da mặt người ta dày chứ, dáng dấp đẹp, chúng ta không sánh được!”
“Hừ, tôi mới không lạ gì loại người này.”
……
Mai Sa Sa đứng ở một bên, khuôn mặt đầy ý cười, đắc ý nhìn trò vui.
Ha, quả không sai, chỉ cần nắm được sức mạnh của dư luận, không cần mình động tay liền có thể thoải mái khiến cho kẻ địch tan tác. Thấy hồ li tinh bị mắng thảm như vậy, thực không uổng phí những tin nhảm mà cô gửi đi trong thời gian dài, thật là tốt.
Nguyễn Thanh nghe những lời chế giễu, vẫn ngồi ở vị trí cũ mặt không đổi sắc, uống từng ngụm từng ngụm rượu vang.
Tác giả có lời muốn nói:
Rạp hát nhỏ:
Nguyễn Thanh: Bạch Bạch, em bị ức hiếp!
Từ Nhất Bạch: Sao rồi, bảo bối?
Nguyễn Thanh: Họ nói em là hồ li tinh.
Từ Nhất Bạch: … … em không phải sao? Vậy anh vì sao lại yêu em như thế?
Nguyễn Thanh: … … Anh mới là hồ li tinh!
Từ Nhất Bạch: Anh đương nhiên, không thì sao em lại yêu anh như vậy!
Nguyễn Thanh: Cuồng tự kỷ! Thối không cần mặt mũi!