Đọc truyện Chinh phục nam thần – Chương 17:
Nhìn thấy bóng dáng Nguyễn Thanh dần dần hợp thành một thể với bóng đêm, Tạ Tịch lúc này mới dựa lên trên xe. Tay phải anh từ trong túi quần mò ra hộp thuốc, rút một điếu ngậm lên miệng, châm lửa.
Hít sâu một hơi, từ từ nhả khói ra, mang theo sự phiền muộn trong lòng.
Từ Nhất Bạch ở dưới bóng cây đợi một lúc, đoán chừng Nguyễn Thanh đã đi rất xa mới từ từ đứng dậy,đi ra khỏi bóng cây. Hơi ngạc nhiên không nghe thấy tiếng người đàn ông lái xe rời đi, anh đoán rằng người đàn ông có thể vẫn chưa đi, sau đó liền nghe thấy tiếng thở dài và tiếng bật lửa.
Qủa nhiên chưa đi.
Từ Nhất Bạch thuận theo âm thanh nhìn qua, bên đó một người đàn ông đang đứng, người đàn ông đó thích cô gái nhỏ của anh.
Người đàn ông đó có khả năng là bạn trai của Nhuyễn Nhuyễn, họ có lẽ vừa mới hẹn hò về.
Cô gái nhỏ của anh cũng rất có khả năng thích người đàn ông đó.
Nghĩ đến đây, tay cầm xích chó của Từ Nhất Bạch bất giác nắm chặt lại. Ánh mắt anh nhìn về phía bên đó cũng ngày càng không bình tĩnh, trong con ngươi sâu thẳm sóng lớn cuộn trào mãnh liệt, giống như là vòng xoáy, vội vã muốn đem người đàn ông đó cuốn vào.
Có lẽ là ánh mắt của Từ Nhất Bạch quá sắc bén, Tạ Tịch dựa trên xe hút thuốc luôn cảm thấy lưng như bị kim chích. Anh ngậm điếu thuốc liếc mắt nhìn về phía Từ Nhất Bạch, người đàn ông này rất cố ý đối với anh.
Nhận thấy sự cố ý của đối phương, Tạ Tịch cũng nghiêm túc. Anh rút điếu thuốc ngậm trên miệng dập tắt cho vào trong hộp thuốc, đứng thẳng người dậy, nhìn thẳng vào đối phương.
Từ Nhất Bạch không nhìn thấy động tác của đối phương, nhưng vì thiếu hụt thị giác, những cơ quan cảm giác khác của anh ngược lại khác với người thường. Anh có thể cảm nhận được sự vô ý lúc nãy của đối phương được thay thế bởi sự nghiêm túc, đối phương đang quan sát anh, đang đánh giá anh một cách tỉ mỉ.
Hưa, Từ Nhất Bạch anh làm sao có thể để người khác nhìn thấu một cách đơn giản như thế.
Từ Nhất Bạch cảm nhận được sự kiêng nể của đối phương, lát sau liền thả lỏng. Nới lỏng tay đang nắm chặt, xoay người từ từ đi vào tiểu khu, dần dần biến mất trong bóng đêm.
Nguyễn Thanh ăn uống no say dồi dào sức sống trở về nhà, lại thêm ngày mai không cần đến công ty, nhập học cũng là ngày mốt, tâm trạng vui vẻ như đang bay trên trời.
Tuy bây giờ đã sắp qua 1 giờ sáng, nhưng cô hoàn toàn không buồn ngủ. Về phòng ngủ lấy khăn tắm và mặt nạ, Nguyễn Thanh quyết định ngâm mình một lát rồi mới ngủ.
Ngâm mình xong, thay váy ngủ, lại thoa thêm một chút kem dưỡng da, Nguyễn Thanh liền đi ngủ.
Nếu như nói Nguyễn Thanh phía bên này ấm áp như thiên đường, thì phía bên kia lại hoàn toàn là địa ngục u tối.
Từ Nhất Bạch lúc đó tuy đi rất lịch lãm, để lại cho Tạ Tịch một bóng lưng thần bí. Sự thật hoàn toàn trái ngược, tâm trạng của anh như là bị một cái búa mạnh mẽ nện vào, thở hổn hển một cách nặng nề.
Anh cùng Trầm Mặc lặng lẽ đi, nhưng mà viền mắt ửng đỏ chứng tỏ tâm trạng của anh hoàn toàn không giống bộ điệu bình tĩnh lúc nhìn.
Lúc nãy nơi mà anh đứng cách nơi Nguyễn Thanh xuống xe một đoạn, cuộc đối thoại giữa họ nghe không rõ ràng, chỉ lờ mờ nghe thấy một ít.
“… … thích.” Đấy là giọng của cô.
“… … hôn anh … … lần sau … … đẹp.” Đây là giọng của người đàn ông.
Đáng chết, chính là điểm này, khiến anh không kiềm được nghĩ ngợi lung tung.
Cô gái nhỏ của anh thích người đàn ông đó.
Cô gái nhỏ của anh, hôn người đàn ông đó rồi.
Anh đố kị muốn chết, anh không kiềm chế được muốn phát tiết! Anh muốn ngay lập tức mở cửa nhà cô đem cô ôm chặt vào lòng, anh muốn hôn cô thật sâu, anh muốn từng chút từng chút lột sạch áo quần của cô, khiến cô nằm sấp trên người anh giống như giấc mộng đêm qua!
Con mắt đố kị của anh phóng to lên, muốn không màng tất cả chiếm hữu cô!
Vậy mà sau khi ra khỏi thang máy, anh lại tự thương tổn mình là một người mù, là một phế nhân. Rời khỏi Tô Hữu và Trầm Mặc, anh cái gì cũng không làm được, chính là đồ bỏ đi, có tư cách gì để có được cô.
Đứng lặng hồi lâu ở cửa thang máy, anh mới kéo bước chân nặng nề trở về nhà.
Trầm Mặc vào nhà liền tự mình lặng lẽ vào trong ổ chó, chỉ có hai con mắt to dán chặt vào chuyển động của chủ nhân. Nó có thể cảm nhận được chủ nhân rất buồn, tuy nó không biết vì sao anh buồn, nhưng chủ nhân như thế Trầm Mặc cảm thấy rất lạ lẫm, nó từ trước đến nay chưa nhìn thấy chủ nhân bất lực như thế bao giờ.
Từ Nhất Bạch để mặc Trầm Mặc trở về ổ chó, anh ngay cả tâm trạng tháo dây xích cho nó cũng không có.
Ngay lúc này, anh chỉ muốn uống rượu, chỉ muốn sống mơ mơ màng màng.
Trong mộng, cô gái nhỏ của anh mới có thể thuộc về anh, cô sẽ dùng ánh mắt thâm tình nhìn anh, cô sẽ ôm anh hôn anh … …
Từ Nhất Bạch đi về phía tủ lạnh, đem tất cả bia trong tủ lạnh ôm ra ngoài, từng bước từng bước đi đến phòng khách. Anh trực tiếp quỳ gối ngồi trên thảm trải sàn, bia trong ngực thuận thế lăn xuống đất.
Anh dựa vào sô pha, tay trái cầm lấy một chai bia mở nắp ra, ngẩng đầu liền ừng ực ừng ực uống hết. Sau đó cầm thêm một chai lại ừng ực ừng ực vài ngụm uống hết, cứ như thế, một chai tiếp một chai.
Mặt của Từ Nhất Bạch trở nên đỏ rực, ánh mắt cũng dần dần mơ mơ màng màng.
Đôi môi mỏng nhả ra lời nói gián đoạn, trong tay phải vẫn đang còn cầm chai bia mới uống được một nửa.
“Nhuyễn Nhuyễn … …”
“… … Sao em vẫn chưa … … xuất hiện… …”
“… … Là, là … … anh vẫn … … chưa say sao … …”
“Nhuyễn Nhuyễn … … Nhuyễn Nhuyễn … … Nhuyễn … …”
Từ Nhất Bạch uống say ngã bên cạnh sô pha, chai bia trong tay rơi xuống trên thảm, bia ở bên trong chai đổ ra ngoài.
Từ Nhất Bạch ngã ở trên thảm, trong miệng vẫn lẩm bẩm không ngừng gọi tên Nguyễn Thanh.
Trầm Mặc cuộn mình trong ổ chó nghe thấy tiếng chai bia rơi trên thảm trải sàn, lại nghe thấy tiếng lẩm bẩm của chủ nhân, nó ngẩng đầu dỏng tai lên tỉ mỉ lắng nghe một hồi. Sau đó dè dặt chạy qua, ngửi ngửi tay của anh, dùng chân cào vào chân anh, thấy Từ Nhất Bạch không có phản ứng, chỉ nhắm mắt lẩm bẩm: “Nhuyễn Nhuyễn … …”
Trầm Mặc đứng trên thảm trải sàn nhìn chăm chú chủ nhân rất lâu, sau đó quay người từ cửa dành cho chó chui ra ngoài, “lạch cạch lạch cạch” chạy đến cửa đối diện.
Nguyễn Thanh đang ngủ say bị tiếng “lạch cạch lạch cạch lạch cạch” và tiếng “gâu gâu gâu gâu gâu gâu” thỉnh thoảng gọi dậy, cô khoác một chiếc áo choàng mỏng, cầm điện thoại và chìa khóa lên, mở cửa ra.
Như dự đoán của cô, ngoài cửa là Trầm Mặc đang sốt ruột. Nhìn thấy cô mở cửa, nó vừa vui vẻ vừa nôn nóng vẩy đuôi, sự mong đợi trong ánh mắt, mặt đầy vẻ nịnh hót.
“Ài, thua mày rồi.” Cơn buồn ngủ của Nguyễn Thanh đều bị xua tan bởi vẻ đáng thương của nó, “Từ Nhất Bạch lại sao rồi?”
Vừa đóng cửa vừa cùng Trầm Mặc đi về phía đối diện.
Quen thuộc rút chìa khóa từ trên cổ của Trầm Mặc ra, mở cửa, mùi bia rượu thổi thốc đến.
Trong phòng rất âm u, nếu như không phải là ánh đèn từ hành lang, có thể nói đưa tay không thấy năm ngón.
Nguyễn Thanh đóng cửa đồng thời mở điện, cô đập lên đầu Trầm Mặc đang đứng bên cạnh: “Trầm Mặc ngoan, đi ngủ đi, những việc còn lại giao cho tao.”
Vì ánh sáng mạnh kích thích, Từ Nhất Bạch ngã trên thảm không thích ứng chau mày, không kiên nhẫn hừ hừ.
Có lẽ là do uống bia, tiếng hừ hừ của anh mang theo sự từ tính khác, Nguyễn Thanh bất giác đỏ mặt.
Thuận theo thanh âm của Từ Nhất Bạch, Nguyễn Thanh tìm đến sô pha.
Đập vào mắt là Từ Nhất Bạch suy sụp tinh thần dựa vào sô pha, xung quanh anh là từng chai từng chai bia đã uống xong. Hai má anh ửng đỏ, ngay cả tai cũng đỏ, ánh mắt nhắm chặt cũng nhẹ mở ra, bên trong là sóng dồn dập.
Như là nhìn thấy cô, anh chống nửa người nhìn cô, chân mày khóe mắt mang theo ý cười, môi mỏng nhẹ mở: “Nhuyễn Nhuyễn, em cuối cùng đến rồi.”
Giọng nói của anh hớn hở mà trầm thấp, mặt Nguyễn Thanh vừa mới hơi trở lại bình thường chớp mắt hồng trở lại, mặt như hoa đào.
Cố gắng khống chế trái tim đang đập nhanh, Nguyễn Thanh đưa tay phải ra đỡ anh lên sô pha: “Từ Nhất Bạch, tỉnh lại.”
“Ừ?” Từ trong mũi anh phát ra tiếng hừ, giọng nói trầm bỗng khe khẽ, móc vào cánh cửa trái tim
“Không biết uống bia thì đừng uống, uống say rồi lại phải tìm tôi chăm sóc anh, một hàng xóm như tôi danh không chính ngôn không thuận … …”
Nguyễn Thanh thấy anh chống nửa người mình lên thì đã cực hạn, ngay sau đó đi lên phía trước cánh tay anh đem anh kéo lên sô pha. Sau khi thả cánh tay anh ra thấy anh lại nhắm mắt, Nguyễn Thanh liền đưa tay chọc chọc anh, “tỉnh dậy … … a!”
Khoảnh khắc sau đó, tay phải Từ Nhất Bạch bị chọc bắt lấy cổ tay cô ra sức kéo. Sau một trận trời đất quay cuồng, cô cũng ngã vào sô pha. Tay trái của anh vòng qua cổ cô nắm chặt tay trái của cô ấn lên vai phải, tay phải trức tiếp ôm lấy eo cô, hai tay đem cô ôm chặt vào trong lòng.
Lưng sau dán chặt vào ngực anh, hai má nóng hổi của anh dán vào sau gáy cô, hơi thở nóng bỏng lướt qua tai cô.
Nguyễn Thanh mặt đỏ tía tai, thở hổn hển muốn mở tay anh ra.
Từ Nhất Bạch càng ôm cô chặt hơn, còn đem môi kề sát lại bên tai cô: “Đi vào giấc mơ người khác, sao vẫn không an phận như thế.”
Nghe thấy lời của Từ Nhất Bạch, Nguyễn Thanh ở trong lòng anh ngơ ngẩn.
Qủy gì thế?
“Tối qua em rõ ràng vừa ôm tôi hôn tôi, hôm nay sao lại không an phận như thế, lạt mềm buộc chặt sao?” Từ Nhất Bạch tiếp tục nói, “thật không ngoan, Nhuyễn Nhuyễn.”
“……”Nguyễn Thanh hoàn toàn không biết nên làm thế nào.
“Anh phải xử lí em.” Từ Nhất Bạch thầm thì bên tai cô, giọng nói nhuốm đầy tình dục.
Nguyễn Thanh bị giọng nói của Từ Nhất Bạch trêu ghẹo chân mềm nhũn ra, toàn thân không có sức lực, hai má vốn đã hồng càng thêm tươi đẹp.
Miệng Từ Nhất Bạch từng chút từng chút hôn vào tai cô, từ từ hôn vào dái tai nhỏ xinh của cô.
Đại não của Nguyễn Thanh bắt đầu thiếu không khí, ngay cả hô hấp cũng khó khăn. Mắt hạnh của cô ghép hờ, môi hồng hé mở, bộ ngực đầy đặn vì thở dồn dập mà lên xuống.
Đang mơ mơ màng màng, Từ Nhất Bạch mở miệng ra ngậm chặt dái tai của cô, mút nhẹ. Cô bỗng nhiên trợn tròn hai mắt, tay trái giữ chặt ngón tay anh, tay phải cầm chặt áo ngủ của mình.
Ngậm rồi mút, động tác của Từ Nhất Bạch từ từ nhẹ lại, sau đó từ từ dừng lại, hai tay ôm cô cũng nới lỏng.
Nguyễn Thanh định thần lại, đoán là anh đã ngủ rồi. Cô thử cầm tay anh ra, cơ thể cẩn thận chui ra khỏi vòng ôm của anh, ngồi bên mép ghế sô pha, trong lòng chuẩn bị nói thầm một câu “thành công”. Ngay sau đó liền bị Từ Nhất Bạch dùng hai tay ôm lấy eo, anh còn đem mặt vùi vào sau lưng cô, giống như một đứa trẻ lưu luyến bố mẹ, làm nũng nói: “Em muốn đi đâu?”
Nguyễn Thanh vẫn chưa kịp cảm nhận sự bất an của anh, trong lòng chốc lát mềm nhũn. Nghiếng người qua sờ đầu anh đang vùi giữa cánh tay và eo cô, giọng nói của cô bất giác trở nên dịu dàng: “Lấy nước rửa cho anh, rửa xong mới có thể lên giường ngủ chứ.”
“Anh không muốn em đi.” Anh giống như là không nghe thấy lời cô nói, thu chặt hai tay ôm lấy cô.
“Tôi không đi, không đi.” Nguyễn Thanh lập tức vỗ về anh, “tôi sẽ luôn ở bên anh.”
Đợi Từ Nhất Bạch yên tĩnh, Nguyễn Thanh nói tiếp: “Tôi đi lấy nước giúp anh có được không, lập tức trở về lại.”
“Không được.”
“Nhưng mà ngủ ở đây rất lạnh, sẽ bị cảm.”
Nghe thấy Từ Nhất Bạch nghiêng nhẹ đầu nhìn cô, nhìn cả nửa ngày mới hỏi: “Em lạnh?”
Nguyễn Thanh liền gật đầu, còn nghiêm túc nói thêm một câu: “Rất lạnh.”
“Tôi phải đi lấy nước với em.” Từ Nhất Bạch nhìn cô, nghiêm túc nói.
“Được.” Nguyễn Thanh lập tức trả lời.
Dù sao thì lấy nước cũng là để cho anh rửa, anh đi cùng càng tốt, thuận tiện.
Vậy mà sự thật chứng minh cô quá ngây thơ.
Tác giả có lời muốn nói:
Rạp hát nhỏ:
Từ Nhất Bạch: Anh uống say rồi, phải ôm ôm hôn hôn ngủ mới ngon giấc (????)
Chú chó trợ giúp: Bà chủ, ông chủ muốn ôm ôm hôn hôn ngủ mới có thể trở lại bình thường.
Nguyễn Thanh: … … Chiếm tiện nghi của tao, lưu manh thối tha.
Từ Nhất Bạch: Anh yêu em.
Nguyễn Thanh: Lưu manh thối tha ~ không nghiêm túc.
Từ Nhất Bạch: Anh chỉ yêu em.
Nguyễn Thanh: o(*////▽////*)q Em cũng yêu anh.
Từ Nhất Bạch: Ha ha ha anh có được cả thiên hạ! Nhuyễn Nhuyễn, em chính là thiên hạ của anh.
Tác giả: Các vị muốn ăn thức ăn dành cho chó xin được thu nhận, giới thiệu và phiếu bầu~