Chinh Phục Nam Chính Hắc Hóa

Chương 162: Tế phẩm 23


Đọc truyện Chinh Phục Nam Chính Hắc Hóa – Chương 162: Tế phẩm 23

Edit: Xanh Lá

Giọng nói quen thuộc vang lên trong đầu, ý cười trên mặt Đường Khanh nháy mắt ngưng lại.

Hệ thống bảo bảo: “Ký chủ Đường Khanh tôn kính, xin hãy ngồi ổn định, còn một giờ nữa, chúng ta sẽ lập tức tiến vào thế giới tiếp theo.”

Nghe giọng nói máy móc của hệ thống, ý cười trên mặt Đường Khanh dần dần nhạt đi, nhìn cảnh đẹp trước mắt, cô dùng sức nắm bàn tay hiện giờ đã không còn lạnh lẽo.

“Quân Lẫm.”

“Ừm?”

Cảnh tượng này rõ ràng đã quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, lại vẫn khiến cô có chút khó mở miệng.

“Tôi đột nhiên có chút khát, ngài có thể lên du thuyền tìm thứ gì cho tôi uống được không?”

“Được.”

Bàn tay nắm tay cô dần buông ra, xúc cảm ấm áp dần biến mất, có một chớp mắt, cô rất muốn bắt lấy bàn tay kia, chẳng qua cuối cùng cô vẫn kìm chế, nhìn bóng dáng hắn đi xa, đến tận khi khuất hẳn, lúc này cô mới thu hồi tầm mắt.

“Cho ta mười phút.”

Cô nói với hệ thống.

“Được.”

Quân Lẫm cầm trà sữa nóng hổi trở về, lại thấy vùng đất tuyết trắng xoá trước mặt đã không còn ai cả, chỉ để lại một câu ở đó.


Chính là ba chữ viết trên mặt tuyết mịn, ‘tôi đi đây’.

Thoáng chốc, đôi mắt khó khăn lắm mới có chút ấm áp lại dần dần lạnh đi.

“Cô ấy đi rồi.”

Nói đến đây, giọng nói trong đầu dừng một chút, lại tiếp tục nói: “Chẳng qua linh huyết đã trả lại cho ngươi.”

Nghe giọng nói không thuộc về mình đó vang lên, chính là hệ thống hợp tác với hắn đời trước, tên là Số Không.

Quân Lẫm gật gật đầu, tiếp theo nhẹ nhàng bâng quơ xóa ba chữ trên tuyết kia đi.

Làm xong việc này, hắn uống một ngụm trà sữa nóng, nhàn nhạt nói: “Lại có thể chạy nhanh như vậy, ngay cả trà sữa cũng bỏ không cần.”

Nói xong, trà sữa trong tay đột nhiên kết băng nhanh chóng, băng sương màu trắng rất nhanh bao trùm toàn bộ cốc trà.

Vào lúc này, cốc trà sữa đột nhiên nổ mạnh, nhưng trà sữa bị nổ mạnh dưới ánh mặt trời lại dần dần nhạt đi, dường như đây thật sự chỉ là một khối băng, theo tan đi dần dần dưới ánh mặt trời, cuối cùng biến mất, tựa như chưa bao giờ xuất hiện.

Làm xong hết thảy điều này, Quân Lẫm ưu nhã thu tay lại, thần sắc nhàn nhạt nói: “Truy tung* đi.”

(truy tìm tung tích) Nửa ngày, Số Không mở miệng, “Truy tung thành công.”

“Đi thôi.”

“Đợi đã.”


Số Không đột nhiên ngắt lời, “Có một việc ta hy vọng ngươi có thể nghe ta khuyên, nếu về sau gặp phải loại tình huống linh huyết này, ta hy vọng ngươi sẽ không hành động theo cảm tính, dù sao cô ấy sớm hay muộn cũng phải đi, ngươi nên thu lại thứ thuộc về mình, chúng ta cần tích lũy sức mạnh.”

Quân Lẫm lại không thèm để ý, “Chỉ cần ở trên người cô ấy, ta sẽ đều không lấy đi, việc này không cần nói lại.”

Số Không thấy hắn cố chấp như vậy, rất muốn tiếp tục khuyên, chẳng qua cuối cùng vẫn ngậm miệng.

Vị hợp tác với hắn này chính là kẻ si tình, lần trước vì truy tung xuất hiện chút sai sót, nên bọn họ đã tới đây trước cả ngàn năm, mà trong thời gian ngàn năm này, bất luận làm gì hắn cũng đều thờ ơ không để ý, cho đến tận khi chờ được tế phẩm của hắn xuất hiện.

Nghị lực này ngay cả hắn (hệ thống Số Không) cũng đều bội phục, cũng may cô gái kia là người hiểu chuyện, dù rời đi vẫn nhớ trả đồ về.

Cảnh sắc trước mắt tuy đẹp, chẳng qua Quân Lẫm lại không có nửa điểm hứng thú, hắn sở dĩ tới Nam Cực xem chim cánh cụt, chính là vì ở mấy kiếp trước, khi cô gái nhỏ của hắn vẫn còn là một con mèo, hắn đã đáp ứng đưa cô đi du lịch vòng quanh trái đất, một lần kia, bọn họ không thể đi đến cuối cùng, nên lúc này liền xem như bổ sung lại.

Về phần trước mắt, cô ấy đã không còn ở đây, phong cảnh có đẹp thì trong mắt hắn cũng không có lấy một chút hấp dẫn.

“Đi thôi.”

“Được.”

**** Ngàn năm trước, khi Thần Ánh Sáng – hoặc cũng có thể nói là Ma Hoàng – lần nữa mở mắt, phía sau là cung điện tráng lệ huy hoàng.

Làm một vị thần, hắn đương nhiên sẽ không lộ ra nửa điểm kinh ngạc với quy cách cung điện này, ngược lại thần sắc đạm mạc nhìn tất cả những người quỳ lạy hắn dưới bậc thang.

“Đại Tư Tế tại thượng, chúc phúc chúng ta một năm mới mưa thuận gió hoà!”


“Đại Tư Tế tại thượng, chúc phúc chúng ta một năm mới được mùa ngũ cốc!”

“Đại Tư Tế tại thượng, chúc phúc chúng ta một năm mới thân thể an khang!”

Đại Tư Tế? Nghe xưng hô như vậy, hắn gõ gõ hợp tác với mình hệ thống, “Số Không, có cách nào khiến ta nắm giữ ký ức thân thể này không?”

“Có, ngươi đợi một chút.”

Số Không dứt lời, rất nhanh, ký ức không thuộc về mình toàn bộ dồn dập tiến vào đầu hắn.

Đây là một quốc gia nhân tộc, ở quốc gia này, Đại Tư Tế chính là thần linh của bọn họ, bọn họ cung phụng Đại Tư Tế, khẩn cầu hắn có thể phù hộ bọn họ, mà vị Đại Tư Tế này cũng không hề khiến bọn họ thất vọng, quốc gia này gần như chưa từng xuất hiện bất cứ tai ương nào.

Theo ký ức ùa đến, Thần Ánh Sáng cũng có thể thành thục nắm giữ linh khí khổng lồ này, nhưng khi hắn tỏa linh khí ra bên ngoài dò xét, lại không hề tìm được tung tích tiểu cô nương nhà mình.

“Số Không, ta không tìm thấy cô ấy.”

Số Không, “…… Ngươi đợi một chút.”

Bởi là lần đầu dẫn người truy tung, Số Không rất đau đầu phát hiện mình thế mà lại có chút sai sót, không ngờ bọn họ lại chạy tới ngàn năm trước, một thời điểm còn chưa xảy ra bất cứ chuyện gì.

Số Không có chút ngượng ngùng, “Cái đó…… xảy ra chút sai lầm, chạy đến ngàn năm trước.”

Nghe vậy, Thần Ánh Sáng nhíu mày, nhưng cũng chỉ hỏi: “Còn có thể tìm được cô ấy không?”

“Có thể, chẳng qua ngươi phải đợi.”

Rốt cuộc Số Không cũng là hệ thống có thể tránh thoát khỏi sự truy tìm của hệ thống chủ, muốn biết hướng phát triển của thế giới này cũng không khó, nhưng ngay khi hắn thấy được tương lai, lại dừng một chút, “Có khả năng ngươi phải chịu chút khổ.”

“Được.”

“Chẳng lẽ ngươi không muốn biết là nỗi khổ gì sao?”


Linh không nhịn được mở miệng, lại nghe đối phương thản nhiên nói: “Mặc kệ là gì, chỉ cần có thể gặp cô ấy là được.”

“Thôi được rồi.”

Thần Ánh Sáng thật sự không có hứng thú với cái gọi là ‘khổ’ kia, bởi vì trong mắt hắn, không có nỗi khổ nào có thể so được với nỗi đau mất đi cô, vì thế, sau đó không lâu, hắn liền gặp nỗi khổ mà Số Không nói.

Một ngày kia, người hầu của hắn như thường lệ chuẩn bị bữa tối cho hắn, trên bàn ăn đẹp đẽ bày bữa tối đầy đủ sắc hương, mà trong tầm tay hắn là một bầu rượu ngon thơm ngát, hương rượu ngọt thanh dù không uống cũng có thể biết hương vị không tồi.

Nhưng hết thảy điều này cũng chỉ là bề ngoài mà thôi, hắn biết rượu này có vấn đề, nó sẽ tạo một cơ hội có thể khiến hắn bị thương.

Chẳng qua hắn cũng không để ý, hắn không thể thay đổi lịch sử, bởi vì nếu làm vậy, hắn sẽ không thể tìm thấy cô.

Người hầu gần như tham lam nhìn Đại Tư Tế, ngay khoảnh khắc hắn uống xong ly rượu kia, người hầu gấp không chờ nổi móc từ trong ngực ra một con dao đồng, hung hăng đâm trúng trái tim Đại Tư Tế.

Đây là một con dao có thể kìm hãm linh khí của Đại Tư Tế, có nó, bọn họ mới có thể thuận lợi lấy được thứ mình muốn đã lâu.

Đêm hôm đó, bên trong cung điện bị máu tươi nhuốm đỏ, tên người hầu diện mạo đáng ghê tởm hưng phấn lấy đi toàn bộ mái tóc, hai mắt, da, xương, máu của Đại Tư Tế, mà khi bọn họ làm hết thảy điều này, Đại Tư Tế từ đầu đến cuối đều có cảm giác.

Số Không thật sự không nỡ nhìn, rốt cuộc lên tiếng hỏi: “Ngươi…… còn tốt chứ?”

“Không sao.”

Giọng nói tuy có vẻ suy yếu vô tận, nhưng lắng nghe lại thờ ơ như cũ.

Sau khi năm tên người hầu làm xong hết thảy liền nhanh chóng rời khỏi cung điện, đến tận ngày hôm sau tin dữ truyền ra, bọn họ sợ hãi thực lực của Đại Tư Tế, cũng sợ hắn sẽ thức tỉnh, vì thế giả mù sa mưa xây dựng một mộ địa vô cùng xa hoa, đương nhiên mục đích cuối cùng là để giam giữ hắn.

Trước khi ngủ say, Đại Tư Tế đột nhiên hỏi hệ thống của mình: “Ngàn năm sau, nhớ đánh thức ta.”

“Được.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.