Chinh Phục Nam Chính Hắc Hóa

Chương 152: Tế phẩm 13


Đọc truyện Chinh Phục Nam Chính Hắc Hóa – Chương 152: Tế phẩm 13

Edit: Xanh Lá

Sở Hùng Vệ rốt cuộc thu tay, chẳng những không tiếp tục động thủ, ngược lại còn cực lực giữ Quân Lẫm ở lại. Đương nhiên, cuối cùng Quân Lẫm nguyện ý ở lại cũng không liên quan đến ông ta, mà chỉ là vì Đường Khanh muốn ở lại.

Đường Khanh sở dĩ ở lại, chỉ là vì Mộc Cận mà thôi. Sở Hùng Vệ không chịu thả người ra, vậy cô liền tự mình đi đón người.

Sau khi hai người rời khỏi phòng khách, ý cười lúc trước trên mặt Sở Hùng Vệ không còn sót lại chút gì, ánh mắt ông ta lạnh lùng, cố kìm nén tức giận nói với quản gia: “Đi, tra lai lịch của người đàn ông này một chút, nếu tra được, anh hiểu nên làm thế nào rồi đấy.”

Quản gia ở cạnh ông ta nhiều năm như vậy sao lại không hiểu, đắc tội Sở Hùng Vệ chính là đắc tội Sở gia, mặc kệ hắn có lai lịch gì, hắn đều sẽ phải hối hận vì hết thảy đã làm hôm nay.

“Vâng.”

Sở Hùng Vệ bị thương không nhẹ, sau khi quản gia rời đi liền lập tức gọi bác sĩ gia đình tới đây, mà bên kia, Đường Khanh theo hướng dẫn của hệ thống, một đường đi tới chỗ giam nữ chính kia.

Sở gia tiền nhiều thế lớn, dù là Sở Ca cũng chưa bao giờ đi hết được trang viên nhà họ Sở, ngoại trừ một phần là cấm địa, kỳ thật thái độ của Sở gia đối với cô chủ yếu là cẩn thận đề phòng, bởi vì linh huyết, Sở gia chưa bao giờ coi cô như người trưởng thành, mà giống như đối đãi với vật phẩm quý trọng hơn, cũng bởi vậy mà bồi dưỡng nên tính tình âm u lại yếu đuối của Sở Ca, khiến cô ta cực lực muốn làm ra việc gì đó để người khác không dám tiếp tục coi khinh mình. Cho nên có thể nói, ban đầu Sở Ca tìm mọi cách chạy tới mộ địa thuần túy là vì muốn khiến người ta lau mắt mà nhìn, chẳng qua cô ta không nghĩ tới mình sẽ có đi mà không có về.

Mắt thấy hoàn cảnh xung quanh càng ngày càng xa lạ, người cũng càng ngày càng ít, ngay khi cô nhìn thấy một khoảng sân biệt lập vắng vẻ, rốt cuộc có người xuất hiện ngăn cô lại.


“Tiểu thư, ngài không thể đến phía trước.”

“Nếu tôi cứ muốn thì sao?”

“Vậy chúng tôi cũng chỉ có thể đắc tội.”

Nghe được lời này, Đường Khanh chỉ muốn cười lạnh, đừng nói Quân Lẫm đang ở đây, cho dù hắn không có mặt, thì đối phó với mấy người này, cô vẫn có rất nhiều biện pháp.

Mấy người này đương nhiên không phải đối thủ của cô, nhưng cô lại không ngờ bọn họ có thể thả cuồng thú. Toàn bộ cuồng thú Sở gia thuần phục được tổng cộng cũng không vượt quá hai mươi con, ngoại trừ ba con lúc trước bị giết, trước mắt thế mà lại đồng thời xuất hiện mười con!

Một mình Mộc Cận hẳn còn chưa đến mức khiến bọn họ vung tay như thế.

“Thống, Mộc Cận ở gần đây đúng không?”

Hệ thống nói: “Đúng là ở đây, chẳng qua…… số liệu của cô ấy có chút kỳ quái, ngươi vẫn nên mau chóng đến xem thì tốt hơn.”

Có lời này của hệ thống, Đường Khanh cũng không hề do dự, thả cuồng thú trước mặt cô, quả thực quá khinh người! Hơn nữa có một tôn sát thần như Quân Lẫm tồn tại, đám cuồng thú này một khắc trước còn uy phong lẫm liệt, nháy mắt tiếp theo liền run rẩy kẹp chặt đuôi, thật đáng thương.


Người canh giữ còn chưa kịp phản ứng, đã bị Đường Khanh túm trong tay, “Thả cuồng thú trước mặt bổn tiểu thư, có năng lực nha, cũng không biết đám rác rưởi các ngươi làm như thế nào mà thuần phục chúng nó!”

Người canh giữ một khắc trước còn kiêu ngạo, hiện giờ lại sợ hãi không thôi, “Tiểu thư tha mạng, chúng tôi cũng chỉ phụng mệnh hành sự thôi.”

Đường Khanh coi thường bọn họ, liền lười so đo với bọn người này, lệnh cho bọn họ mở cửa viện ra, liền đá bọn họ dẹp sang một bên.

Khác với bên ngoài hoa thơm chim hót, trong tiểu viện này âm khí mười phần, xung quanh thậm chí còn không có một ngọn cỏ, chỉ có mấy gian phòng lẻ loi trước mắt.

Bên ngoài tiểu viện có không ít người gác, nhưng trong viện lại không thấy một bóng người nào.

Hết thảy điều này quá mức quỷ dị, Đường Khanh cũng không vội vã đi vào ngay, ngược lại lần nữa quay trở về cửa tiểu viện, tùy ý túm một người canh giữ ném vào, “Dẫn tôi vào đó tìm người.”

“Tiểu, tiểu thư tha mạng, cái, cái này không thể……” Còn chưa nói xong, đã thấy Quân Lẫm đột nhiên ra tay, đá gã kia vào căn phòng của tiểu viện.

Rất nhanh, còn chưa đến mười giây, một tiếng kêu cực kỳ thảm thiết liền truyền ra ngoài.


Lúc này, Quân Lẫm trước nay luôn tùy ý để cô đi phía trước đột nhiên kéo cô ra phía sau mình, như đoán trước được cô sẽ không chịu ở một mình bên ngoài, vì vậy hắn nói: “Trong phòng có điều cổ quái, ngươi đi theo phía sau ta.”

Có người chịu hỗ trợ đương nhiên là tốt nhất, cô ngoan ngoãn gật đầu, tùy ý hắn dắt tay mình vào trong.

Rõ ràng đang là giữa trưa, nhưng trong phòng lại hoàn toàn tối mịt, căn bản không thấy rõ được thứ gì.

“Cái gì cũng không thấy rõ.” Ngay khi cô nhỏ giọng mở miệng, lại thấy có một thứ gì đó lướt qua trước mặt cô. Tức khắc, cô sợ tới mức ôm chặt cánh tay Quân Lẫm, cũng không để bụng có lạnh lẽo hay không, cô lắp bắp nói: “Có, có gì đó.”

“Đừng sợ.” Quân Lẫm vừa trấn an, vừa tìm công tắc bật đèn.

Bất luận Sở gia muốn làm gì, cho dù nơi này hàng năm âm u tăm tối, nhưng dù thế nào cũng có người muốn nhìn thành quả nghiệm thu, nên khẳng định có đèn. Quả nhiên, rất nhanh hắn liền tìm được công tắc mở.

Ngay khi ánh đèn vụt sáng, cảnh tượng trước mắt thực sự khiến cô cả kinh không nói nên lời.

Bốn phía gian phòng đều là lồng sắt, đám dã thú đông nghịt này, nếu không nhìn lầm, trong đó còn có không ít động vật cần bảo vệ, mà người lúc trước bị Quân Lẫm đá vào, vận khí cực kỳ không tốt, cú đá này vừa lúc đá gã ta lên trên một lồng sắt, rất nhanh, một bàn tay gã đã bị dã thú đói bụng lâu ngày gặm sạch sẽ, ngay cả xương cốt trên cánh tay cũng đều bị cắn rời.

Cảnh tượng thật sự quá mức máu me, cô xem mà dạ dày rất không thoải mái, chẳng qua hiện tại cô không thể không nhìn, hệ thống nói Mộc Cận ở chỗ này, vậy cô ấy nhất định ở trong lồng sắt nào đó.

“Mộc Cận, Mộc Cận, cậu nghe được thì đáp lời đi.”


Số lượng lồng sắt quá mức khổng lồ, trong khoảng thời gian ngắn muốn tìm người cũng không dễ, chỉ là cô gọi mãi cũng không thấy bất cứ ai hồi âm.

Ngay khi cô chuẩn bị tìm kiếm trong một đám lồng sắt, lại nghe thấy Quân Lẫm nói: “Ở chỗ này.”

Chỉ thấy người lúc trước còn sống khỏe mạnh, giờ phút này toàn thân máu chảy đầm đìa cuộn tròn trong chiếc lồng sắt nhỏ quá mức, nếu không có Quân Lẫm mở miệng, cô cũng không dám tin tưởng mới mấy ngày không gặp mà Mộc Cận đã biến thành dáng vẻ thế này.

Cái gì gọi là vô nhân tính! Hết thảy trước mắt chính là như vậy!

“Mộc Cận, Mộc Cận.” Đường Khanh vừa gọi cô ấy, vừa mở lồng sắt ra, mà trong nháy mắt cô mở ra kia, Mộc Cận đột nhiên vọt ra ngoài, tốc độ nhanh đến mức căn bản không giống người thường.

Ngay trong nháy mắt cô ấy lao ra, Quân Lẫm liền xách cô ấy lên, dựa vào ánh đèn mờ nhạt, chỉ thấy giờ phút này trong mắt cô ấy hoàn toàn điên cuồng, căn bản không có nửa điểm lý trí, ngay cả âm thanh phát ra trong cổ họng cũng cực kỳ giống dã thú rít gào.

Nhìn thấy hết thảy điều này, Đường Khanh rốt cuộc không nhịn được mà chửi bậy, cô thật sự rất muốn ‘thăm hỏi’ cả nhà Sở Hùng Vệ. Một cô gái đang yên đang lành, vậy mà ông ta lại xuống tay tàn nhẫn như vậy, phải biết rằng hiện giờ Mộc Cận căn bản không hề đắc tội ông ta! Trách không được kết cục của Mộc Cận trong cốt truyện ban đầu có thể khiến nam chính hắc hóa. Mẹ nó chứ, như thế này thì dù là cô cũng đến độ hắc hóa mất thôi!

“Sở Hùng Vệ tên rác rưởi này!”

Mộc Cận còn đang điên cuồng, căn bản không có nửa điểm lý trí, cuối cùng Quân Lẫm hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, trực tiếp một chưởng đánh ngất cô ấy.

Thấy thế, Đường Khanh nhanh chóng tiến lên bắt mạch, kết quả khám ra lại khiến tâm cô ngày càng trầm xuống, vốn tưởng dáng vẻ này đã là cực hạn, nhưng cô không nghĩ tới, trong cơ thể Mộc Cận thế mà lại có cổ trùng!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.