Chinh Phục - Lạc Dạ

Chương 7: Cái gọi là mặt mũi


Đọc truyện Chinh Phục – Lạc Dạ – Chương 7: Cái gọi là mặt mũi

Cũng như Diệp Gia Hành không hề nhận ra và cũng không nhớ nổi Tần Thứ trong buổi đàm phán, Tần Thứ cũng không tốn công đi nhớ sự tồn tại của một ‘nhân vật nhỏ bé’ mang tên trợ lý như Rex. Lúc đó anh bỏ hai phần ba tinh lực vào quá trình đàm phán, một phần ba còn lại đặt trên những phản ứng của Diệp Gia Hành—- Đương nhiên, điểm xuất phát ban đầu không vì mục đích phát tiết bỉ ổi này, mà để nhận xét về hắn: Con người này, tài năng và khí phách của hắn thật sự rất đáng để kinh ngạc, có thể dùng được.

Giọng Rex đúng là có một không hai, không chỉ chói tai đến mức Tần Thứ phải bực mình, mà còn đánh thức Diệp Gia Hành đang đắm chìm trong suy nghĩ về các hạng mục cần chú ý.

Hắn nhíu mày mang đôi dép lê duy nhất của khách sạn bước ra, vừa đi vừa động não câu nói vừa xẹt qua trong đầu—- “Tần tổng?”

Tần tổng nào? Tần tổng gì?….. Tần gì đó……?

Những hình ảnh quen thuộc trong quá khứ giống hệt những gì đang diễn ra, khi bước ra tới cửa, cuối cùng Diệp Gia Hành cũng nhớ ra vị “Tần gì đó” này là ai.

“Đoàng”, đầu óc liên tục hoạt động tiến hành tính toán kế hoạch một cách trật tự lập tức bị gián đoạn, tin tức đến quá đột ngột đã xáo trộn nhịp độ vốn có……

—–Quá khó coi…… Chẳng biết tại sao lại ở chung với ông tổng của người ta, lại còn bị cấp dưới bắt gặp……

—–Rốt cuộc là ngẫu nhiên, hay là người ta cố ý? Nếu là đáp án sau, vậy anh ta có mục đích gì?……

—–Liệu có ảnh hưởng gì đến buổi đàm phán hôm nay hay không? Kết hợp với tình huống này, hắn nên nhường hay nên ép người ta thêm một bước nữa?……

—–…….

Suy nghĩ trong đầu Diệp Gia Hành đảo tới đảo lui nhưng mặt thì vẫn lù lù bất động. Mỗi lần Diệp Gia Lâm đánh giá anh trai thường lấy mục đích là bôi đen, thủ đoạn là ăn nói bừa bãi. Nhưng, ít nhiều gì cũng nói đúng được một chút: Con người hắn rất sĩ diện, nói dễ nghe là xem trọng hình tượng cá nhân, nói khó nghe hơn một chút là cái gì cũng cắn răng nuốt vào bụng…….

Vậy nên, dù trong lòng đã lúng túng đến mức khó thở nhưng hắn vẫn bày ra cái vẻ bình tĩnh như thể đang nắm hết mọi chuyện trong tay.

Diệp Gia Hành nhận lấy đồ trong tay Rex, đó là tây trang cho hắn và Tần Thứ. Hắn lịch sự nói với hai người: “Tôi phải thay quần áo, không biết hai người…… Có thể né một lát được không?”

Vừa dứt lời đã đè lấy vai Tần Thứ, nhân lúc anh chưa biết mô tê gì dùng hết sức đẩy anh ra ngoài với Rex rồi nhanh chóng đóng cửa phòng lại.

Tần Thứ buồn bực nhìn cánh cửa gỗ đóng chặt trước mặt mình—– Đây chính là lần đầu tiên trong đời anh bị người ngủ cùng đuổi ra khỏi phòng không chút do dự sau một đêm vui vẻ, cảm giác…… Không lãng mạn như tưởng tượng.

Huống chi, anh chỉ mặc có một cái áo tắm lỏng lẻo, gió lạnh trên hành lang thôi qua, lạnh…… Đúng là, gió thổi JJ nhỏ mát mẻ!

—- Đúng vậy, Tần đại lão bản đi tắm xong chẳng những không thèm lau người mà còn không buồn mặc quần lót. Khỏi phải nói, chắc chắn con người này đang nung nấu ý tưởng “vận động sáng sớm” cực kì bất lương…… Đáng tiếc, kế hoạch bị tên nhóc này phá hỏng vì một tiếng “Tần tổng”…… Hơn nữa, anh muốn đợi đến lúc vào phòng họp mới để lộ thân phận để quan sát xem gương mặt xinh đẹp của Diệp Gia Hành sẽ xuất hiện phản ứng gì……

Nghĩ tới đó, lửa giận dâng trào, anh hung hăng liếc Rex bằng ánh mắt có sức công phá lớn……

Đúng lúc Rex cũng đang run rẩy nhìn lại anh, bị anh liếc cho một cái là sợ tới mức co rụt lại dán người vào chân tường. Có thể boss nhà mình không biết nhưng cậu lại biết rất rõ: Con người mặc cái áo tắm để lộ ra nửa khuôn ngực này thường được gọi là “bạo quân”…… Nào là làm việc tùy tâm trạng, hình phạt cho nhân viên tàn nhẫn tới cực điểm, ỷ thế chuyên quyền độc đoán…… Các loại nhận xét đánh giá ùn ùn kéo tới nối dài không dứt.


Nhưng đồn đãi chỉ mãi là đồn đãi, Tần Thứ liếc mắt nhìn vị trợ lý “hai bên đánh nhau mình chạy trước”, chẳng những không “mặt rồng nổi giận”, mà ngược lại cảm thấy rất thú vị….. Thật chẳng hiểu nổi tại sao cái người trong phòng lại dẫn theo một cấp dưới thú vị thế này……

Vừa nghĩ tới Diệp Gia Hành, Tần Thứ lập tức nhớ tới vẻ mặt nghiêm nghị của hắn trong phòng họp và vẻ nhiệt tình như lửa dưới thân mình tối qua. Bây giờ anh có cảm giác vẻ sợ hãi rụt rè của Rex trông thuận mắt hơn nhiều rồi.

Cái này gọi là ‘yêu ai yêu cả đường đi lối về’ trong truyền thuyết, ‘một người đắc đạo, gà chó thăng thiên’…… Tuy cách nói không đúng lắm nhưng lại nói lên được tính chất mấu chốt của sự việc.

Bầu không khí của hai người đứng ngoài bắt đầu phát triển theo hướng ‘quái dị’ thì cửa phòng đóng chặt bị người ta đẩy mạnh ra, Diệp Gia Hành đã điều chỉnh lại cảm xúc, ăn mặc chỉnh tề, trang bị đầy đủ, nụ cười lịch sự trên mặt cũng mang theo sự dè chừng xa cách: “Tần tổng, cảm ơn anh đã chăm sóc.”

Mặc dù Tần Thứ không nhìn thấy mấy vẻ mặt như là ‘kinh hãi’, ‘lúng túng’, ‘không cam lòng’, ‘khó xử’ trên mặt hắn nhưng anh lại không thấy thất vọng, anh chỉ cảm thấy con người này rất hấp dẫn…… Khiến người ta muốn thân thiết ngay từ ánh mắt đầu tiên.

“Người trong ngành cả mà, chăm sóc lẫn nhau là chuyện nên làm thôi.” Tần Thứ cười hiền, ai không biết còn tưởng con người rất hiền lành có trái tim nhân hậu đó.

Đáng tiếc là Diệp Gia Hành hoàn toàn không bị mấy lời chọc ghẹo của anh khiêu khích, hắn kiêu ngạo gật đầu, đưa tay ra dấu đơn giản rồi dẫn Rex thong thả bỏ đi.

Đáng ghét nhất là Rex, mặt cậu ta kiểu ‘chủ tới là bắt đầu đắc ý’. Thấy lão đại nhà mình không thèm để ý tới tổng giám đốc Tần tiếng tăm lẫy lừng thì hừ một tiếng rồi nhấc chân đuổi theo Diệp Gia Hành.

Tần Thứ nghiến răng ken két, anh cười nhưng sâu trong lòng lại có cảm giác mình bị xem là ‘gậy mát xa’, dùng xong còn bị dán cái nhãn ‘đã dùng’ rồi quăng qua một bên nằm lẻ loi hiu quạnh…… Nếu biết tên nhóc này vừa dậy lập tức trở mặt thì tối qua anh đã không buông tha khi hắn ôm lấy vai mình nhỏ nhẹ cầu xin rồi…… Lúc nằm trên giường hắn rất đáng yêu!

Rex mở cửa xe cho Diệp Gia Hành rồi lại quay về ghế lái, thái độ im lặng khác thường, xe đã chạy qua hai cái đèn đỏ cậu ta vẫn câm nín không nói câu nào.

Diệp Gia Hành nhìn cậu ta muốn nói lại thôi, muốn lên lớp nhưng không dám thì buồn cười nói: “Đây chỉ là một việc ngoài ý muốn thôi…… Tôi, lúc đó tôi không nhận ra anh ta là ai. Không cần phải lo đến vụ đàm phán, tôi sẽ giữ chừng mực.”

Rex lắc đầu thật mạnh, mất nửa ngày mới nghẹn ra được một câu.

Trước mặt là đèn đỏ, cậu đạp mạnh thắng xe, dùng giọng rất nhỏ nhưng rất rõ ràng hỏi: “Vậy…… Anh Đường thì sao?”

Rex đã theo Diệp Gia Hành khoảng năm năm, từ khi tốt nghiệp đại học chân ướt chân ráo bước vào công ty làm một nhân viên mới được một tay hắn nâng lên thành trợ lý vàng có chút tiếng tăm trong giới kinh doanh. Nói cách khác, Diệp Gia Hành ở bên Đường Kỉ Trạch bốn năm, Rex cũng tham gia vào bốn năm đó.

Năm đó Đường Kỉ Trạch theo đuổi Diệp Gia Hành, đừng nói tới Diệp Gia Lâm, cả hai trợ lý bên cạnh cũng nhận được rất nhiều sự quan tâm. Sau đó dù đã theo đuổi được người ta vẫn không bỏ bê tình bạn giữa ba người họ…… Không phải Diệp Gia Hành và Đường Kỉ Trạch chưa từng mâu thuẫn cãi nhau, nhưng sau khi trải qua chiến tranh lạnh hay tranh cãi thì cuối cùng họ vẫn quay về bên nhau.

Trong suy nghĩ của Rex, lần này cũng như những lần trước…… Diệp Gia Hành sĩ diện nên tất nhiên sẽ không nói cho cậu ta biết lý do mình và Đường Kỉ Trạch chia tay.

Nhưng mà……

Diệp Gia Hành đờ đẫn. Đầu óc hắn luôn bị ép phải suy nghĩ lung tung để tránh đụng tới ba chữ “Đường Kỉ Trạch”. Nhưng nó cứ như lớp tuyết mỏng dưới trời nắng gắt hiếm thấy vào mùa đông, có thể dễ dàng sụp đổ và tan rã bất kì lúc nào.

Hắn nhíu mày nghĩ lần này Rex đã vượt quá bổn phận của một trợ lý rồi: “Dù cậu có là Bạch Vận Song thì chuyện tình cảm của tôi cũng không nằm trong phạm vi công tác của cô ấy mà nhỉ?”


Đèn đỏ chuyển sang màu xanh, dòng xe ngưng trệ dần được nới lỏng.

Rex khởi động xe, cậu không buồn để ý tới vẻ giễu cợt trong lời nói của Diệp Gia Hành, ngập ngừng bảo: “Diệp tổng…… Anh thường làm việc rất liều mạng….. Nếu có anh Đường ở bên thì ít ra cũng có thể chăm sóc cho anh……”

Diệp Gia Hành nhắm mắt im lặng không nói.

“…… Con người không thể không mắc phải sai lầm, chỉ cần biết sửa sai…..” Rex hít thật sâu, cố lấy can đảm tiếp tục nói: “Loại người như Tần tổng ấy à, thoạt nhìn rất chói sáng lại còn nhiều tiền nhưng anh ta không phải là người đáng để gửi gắm.”

Khóe môi Diệp Gia Hành cong lên, không biết hắn đang cười nhạo bản thân hay đang cười nhạo Rex. Nhưng, xét thấy thường ngày Rex cũng rất tận tụy nên hắn dịu giọng, cố ra vẻ rằng mình đã hiểu: “Nếu tôi biết anh ta là Tần Thứ thì chắc chắn chuyện ngoài ý muốn tối qua sẽ không xảy ra rồi….. Rex, có phải Kỉ….. Hôm qua Đường Kỉ Trạch gọi điện cho cậu đúng không?”

~~~~ Dải phân cách ~~~~

Anh Đường bị bạn thân kiêm đồng bọn của mình đập đầu xong thì yên tĩnh và ngoan ngoãn hơn nhiều……Biểu hiện cụ thể chính là nằm ngay đơ trên thành bể bơi gần một tiếng đồng hồ.

Cuối cùng, vẫn là Ngô Khải mềm lòng quay lại xem thử….. Cừ thật, vẫn còn nằm ở chỗ cũ! Tới cái đầu ngón chân cũng chẳng buồn xê dịch tí nào.

Ngô Khải nhíu mày đi tới, dừng lại ở chỗ cách Đường Kỉ Trạch chừng một mét: “Ê, xác chết!”

Mắt Đường Kỉ Trạch chẳng mở ra chút nào.

Ngô Khải bắt đầu nghĩ thầm: Đừng có nói là bị đập đầu cái xong thành người ngu luôn nha……? Nếu đập ra cái tật xấu gì đó thì chắc dì Đường sẽ cầm chổi lông gà đuổi đánh mình khắp đại viện mất.

Vậy nên, gã bước tới giơ chân đá Đường Kỉ Trạch: Này! Chết chưa vậy……!! Chưa chết thì lẩm bẩm mấy tiếng cho bố mày nghe nào!!!”

Đường Kỉ Trạch mở to đôi mắt chẳng còn chút tinh thần nhìn thằng bạn không ngừng đá vai mình, há miệng gọi: “Tiểu Khải……”

Ngô Khải nghiến răng nghiến lợi nghe tiếng gọi yếu ớt nhưng vẫn rất rõ ràng của anh, gã trợn mắt hung hăng nhìn anh nửa ngày, cuối cùng vẫn phải khom lưng vác anh lên: “….. Này, mày không sao đó chứ?”

“….. Đầu hơi choáng váng……” Đường Kỉ Trạch ôm lấy cổ Ngô Khải, những giọt nước rơi xuống từ cằm anh không biết là nước bể bơi hay là thứ chất lỏng đắng chát tuôn ra từ hốc mắt.

Ngô Khải thở dài nặng nề, cam chịu cõng tên bạn khóc lóc ra ngoài….. Thôi thôi, cứ xem như là kiếp trước nợ cậu ta….. Dù sao cú đập lúc nãy cũng hơi nặng, đúng là nên chịu chút trách nhiệm……

Nhưng nhớ lại lý do đập là gã lại hận muốn đá người xuống đất rồi đạp thêm một cái để cả đời này nó không thể ngóc đầu lên được nữa!


Cuối cùng, vì nghĩ tới “tình bạn là vô giá” nên gã vẫn đưa người vào bệnh viện….. Là người dùng lực, gã biết rất rõ khi ra tay mình đã tàn nhẫn đến mức nào…… Mặc dù thằng nhóc này rất khốn nạn nhưng so đi tính lại thì tình cảm từ lúc cởi chuồng tắm mưa vẫn nặng hơn.

Bây giờ đã qua thời gian làm việc của bệnh viện, gã chỉ có thể đến làm phiền bác sĩ trực ban.

Ngô Khải đưa người đến một bệnh viện chuyên về khoa não, bác sĩ khoa ngoại trực ban là một bác sĩ nam có gương mặt rất ưa nhìn.

“Ây dô~ Anh Đường này, lâu rồi không gặp……” Bác sĩ khoác áo blouse dài cười tủm tỉm chào đón: “Anh đang chơi trò chơi tình thú gì mới hả?”

Đường Kỉ Trạch đang nhắm mắt tập trung giả chết nghe thấy, sắc mặt anh lập tức tái nhợt…… Có thể thấy người này quen biết anh, hơn nữa xét thấy giọng điệu có vẻ quan hệ không đơn giản lắm……

Ngô Khải khó hiểu nhìn hai người, quyết định bỏ ra ngoài cửa chờ.

Đường Kỉ Trạch trông thấy bạn giường cũ, chua sót tràn ngập trong lòng anh……. Nếu là trước khi xảy ra chuyện, lần gặp mặt ngoài ý muốn này sẽ pha lẫn mừng thầm và cảm giác áy náy nhộn nhạo……. Vừa bí ẩn vừa thích thú, còn cả cảm giác kích thích mà vụng trộm đem tới, nói không chừng còn mang đến những hẹn ước yêu thương mập mờ.

Nhưng, tất cả những thứ này càng làm anh càng thêm tự trách và tự thấy ghê tởm…… Khi hạnh phúc và những thứ tốt đẹp nằm trong tay anh lại không biết quý trọng mà cứ mãi nhìn xung quanh, đến khi tự tay phá hủy tất cả mới phát hiện…… À thì ra trước kia mình từng vui vẻ như thế, lâu đài trên mây hạnh phúc đã bị một tay anh hủy hoại……

Bác sĩ ngoại khoa não trẻ tuổi là đối tượng tình một đêm của Đường Kỉ Trạch vào nửa năm trước…… Sau lời hứa hẹn son sắt ‘chắc chắn sẽ liên lạc với anh’ thì biến mất cứ như giọt nước bốc hơi dưới trời nắng gay gắt của mùa hè, vấn đề là mấy mánh khóe tán tỉnh và kỹ xảo làm tình của cậu ta rất điêu luyện làm cho người ta hận đến ngứa răng ngứa lòng……

Nhưng, là một người sống trong cảnh nghèo túng thì những hấp dẫn và quyến rũ hời hợt từ bên ngoài sẽ u ám phai màu, huống chi đây chỉ là một đoạn tình duyên sớm nở tối tàn như bèo nước gặp nhau?

Nhưng không chờ bác sĩ ấy bắt đầu khám, Đường Kỉ Trạch đã lạnh mặt đứng dậy lùi về sau, xoay người bỏ ra khỏi phòng không quay đầu lại.

Ngô Khải đang dựa tường, cầm bật lửa trong tay hết đóng rồi lại mở. Có thể thấy gã đang muốn hút thuốc cho đỡ buồn nhưng lại vướng quy định cấm hút thuốc trong bệnh viện.

Vừa thấy người bước ra gã lập tức hỏi: “Thế nào? Đầu mày không sao chứ?”

“Tao không khám.” Vẻ mặt Đường Kỉ Trạch uể oải: “Người khám là người từng…… Vừa gặp cậu ta là tao lại nhớ tới Gia Hành.”

Ngô Khải im lặng, sau đó hắn giơ chân đạp mông Đường Kỉ Trạch, động tác cực kì quen thuộc: “Mẹ nó, làm gái còn muốn lập đền thờ, đâu phải bố mày giơ chân đá mày ra ngoài động dục….. Giả vờ cái beep ấy!”

Đường Kỉ Trạch bị gã đá về phòng, đối mặt với bác sĩ trẻ tuổi hai mắt ngoài cười nhưng trong không cười, ấp úng chưa kịp nghĩ ra lý do gì thì đã bị người ta nắm cổ áo kéo về ghế.

Khám xong một lượt, bác sĩ trẻ tùy ý hất tay: “Không sao…… Phần dư phía ngoài có chấn động não nhẹ, không cần uống thuốc, nằm trên giường nghỉ hai ngày là ổn.”

Lúc này Ngô Khải mới thở phào nhẹ nhõm……. Từ khi gã kéo người này từ hồ bơi ra, hỏi có không khỏe ở đâu không, Đường Kỉ Trạch sẽ nhăn mặt nhíu mày nói: “Hơi chóng mặt, không sao.”

Anh càng nói vậy Ngô Khải càng lo lắng. Bây giờ nghe người trong nghề đóng dấu xác nhận ‘không sao’ gã mới quen tay chụp đầu Đường Kỉ Trạch.

Tay giơ ra lại bị bác sĩ cản lại, rõ ràng là ‘thiên sứ áo trắng’ ưa nhìn vậy mà giờ phút này vẻ mặt có thể nói là tà ác: “Đã bảo là chấn động não, đừng có đụng tới đầu anh ấy…… Còn nữa, tôi nói này, ‘đàn ông thu tay lại để chống cằm’, sau này có đùa giỡn gì đó thì nhớ kiềm tay lại…… Tôi không biết từ khi nào Đường thiếu lại có hứng thú với SM nhưng mà…… An toàn vẫn là trên hết. Nếu đây là sự trừng phạt cho việc anh ấy không có tiết tháo*, vậy thì tôi thấy nó còn chẳng bằng trinh tiết ấy.”

Ngô Khải cứng họng, còn chưa kịp nghĩ ra gì để cãi lại…… Bác sĩ đại nhân đã quay đầu đi giễu cợt Đường Kỉ Trạch: “Ây dô~ Anh Đường, anh……. Cắm hai đầu hả? Chậc chậc……”

Đường Kỉ Trạch nổi giận đập tay xuống bàn thủy tinh: “Làm gì có chuyện bố là 0?!…… Không phải, tôi với cậu ấy không phải là quan hệ nông cạn như tôi với cậu!”


Đáng tiếc người nghe lại mang vẻ mặt ‘giải thích là che giấu, im lặng là chấp nhận’, trận chiến ngay trên sân nhà, khí thế hừng hực…… Đường Kỉ Trạch cũng đành phải căm tức chịu thua, xoay người bỏ đi.

Ngô Khải liếc nhìn người bạn đang ngồi ở ghế phụ lái, mất kiên nhẫn thở dài: “Nhìn cái mặt gấu của mày kìa, có còn là đàn ông không?!…… Nói mấy câu dụ người ta về đi, chả có tí tiền đồ nào!”

Đường Kỉ Trạch không đáp mà lại lôi di động ra bắt đầu gọi điện thoại: “…… Rex, là tôi…… Không không, tôi không tìm Gia Hành, tôi biết bây giờ em ấy…… Bận nhiều việc……”

Sau đó anh hỏi lần lượt từng chuyện, hỏi tâm trạng thế nào, hỏi tình trạng nghỉ ngơi, hỏi vui buồn, hỏi công việc có thuận lợi không……

Rex tuân thủ lời Diệp Gia Hành dặn rất nghiêm ngặt, mặc kệ Đường Kỉ Trạch hỏi gì cũng dùng mấy câu khách sáo qua loa lướt qua, vừa không mất mặt mình vừa không dập tắt nhiệt tình của đối phương,

Phút cuối, Đường Kỉ Trạch đành phải thở dài: “Có cậu ở bên chăm sóc em ấy, cũng tốt…….” Anh im lặng một lát rồi lại nói: “Giấc ngủ của Gia Hành không tốt lắm, nhất là trong tình huống căng thẳng và mệt mỏi. Lúc trước khi em ấy đi công tác, nếu em ấy không ngủ được vì căng thẳng thần kinh thì tôi thường gọi cho em ấy tán gẫu…… Cậu…… Trước giờ đi ngủ hãy hỏi em ấy xem có muốn uống một ly sữa không……”

Đợi đến khi anh tắt điện thoại, Ngô Khải lắc đầu…… Người ngoài thường nói Đường Kỉ Trạch là một lãng tử đa tình có nhiều mánh khóe cao siêu…… Chắc chắn sau khi tắt điện thoại cái người ở đầu dây bên kia đã âm thầm khen cậu ta có lòng và biết cách chăm sóc, phong độ có thừa, si tình không dứt.

Nhưng mà CMN có ai thấy được cái vẻ tên nhóc này sa sút tinh thần?…… Lại còn thường xuyên đến cái gì mà buổi trà chiều sau ba bữa mỗi ngày?!

Cái gọi là bạn bè chí cốt chính là được dùng để diễn trò hề mà không cần phải kiêng nể…… Đây là đánh giá của Ngô Khải với Đường Kỉ Trạch.

Ba năm trước, Đường Kỉ Trạch gian khổ theo đuổi Diệp Gia Hành, vừa bắt đầu đã bị người ta từ chối liên tục, luôn khiến cho tên nhóc này ôm trái tim bị phá tan thành từng mảnh nhỏ đến tìm Ngô Khải lầu bầu, than vãn không ngừng; Đến ngày hôm sau lại tiếp tục mang tinh thần phấn chấn, năng lượng tràn trề đi tìm Diệp Gia Hành dâng lên trái tim mình……

“Tao là CMN cái chỗ đổ rác cảm xúc của mày……” Ngô Khải thì thào.

Giọng gã quá nhỏ nên Đường Kỉ Trạch hỏi lại theo bản năng: “Cái gì?”

““Cái gì” bà nội mày!” Ngô Khải liếc xéo: “Quay về nhà riêng của mày hay là về đại viện?”

Đường Kỉ Trạch im lặng một lát, nói: “Đưa tao về nhà Gia Hành đi. Nhà em ấy đang được trang trí lại, chỉ có một mình trợ lý Bạch tao không yên tâm lắm.”

——–Mẹ, Ngô Khải nghĩ chẳng lẽ Diệp Gia Hành là một kiếp nạn của thằng này hả?….. Hơn chín giờ tối rồi còn không về nhà nghỉ ngơi, đi coi trang trí nhà làm quái gì?! Huống chi hình như người ta trang trí lại là để xóa đi những dấu vết ở chung với mày đó?

Gã thấy cái vụ ‘xem trang trí’ chỉ là một cái cớ, Đường Kỉ Trạch chỉ….. Chỉ muốn bước vào đó thôi. Vậy nên gã không bóc mẽ mà chỉ mất kiên nhẫn phun nước bọt rồi lập tức quay đầu xe chạy về phía thành tây.

Mặc dù đã làm sai, làm sai từ rất lâu……. Đến cùng, có còn…… Cơ hội nào để bù đắp và sửa sai hay không đây?

——-Diệp Gia Hành, em luôn vẽ ra một ranh giới rất rõ ràng, chẳng lẽ không còn một chút cơ hội cho sự ngoại lệ nào sao?!

~Hết chương 7~

Chú thích:

– Tiết tháo (节操): dùng để chỉ những người có đạo đức, nhân phẩm, trung nghĩa,…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.