Chinh Phục - Lạc Dạ

Chương 46: Tình trạng cổ phiếu


Đọc truyện Chinh Phục – Lạc Dạ – Chương 46: Tình trạng cổ phiếu

=Editor: Tiểu Ma Bạc Hà=

Diệp Gia Lâm chọc thẳng khuỷu tay vào ngực gã, cậu cắn môi trợn mắt nhìn Lôi Quân: “Anh bớt bớt hở tí là nhào tới hôn người ta đi!”

Lôi Quân cười khẽ nắm lấy cổ tay cậu kéo vào lùng: “Được thôi, vậy… Gia Lâm, tôi muốn hôn em.”

Khoảng thời gian để cánh môi và đầu lưỡi bị chiếm đóng chỉ nhanh như một cái chớp mắt, đôi môi quấn quít lấy nhau dễ dàng khơi mào sự sảng khoái quen thuộc lại có chút xa lạ… Không chỉ riêng tâm lý mới hình thành thói quen mà cả cơ thể cũng sẽ nhắc nhở những thứ đã trở nên quen thuộc trong sự sung sướng.

Theo thời gian, cơ thể ngày càng xuống thấp sau đó vô tình chạm vào phím đàn, tiếng ‘oanh’ giòn giã vang lên trong căn phòng trống trải trở nên vang dội hơn bao giờ hết…

Diệp Gia Lâm thẳng tay đẩy người đang đè mình ra, động tác bất ngờ và cực kì mạnh mẽ khiến Lôi Quân không kịp đề phòng ngã dài trên sàn.

Diệp Gia Lâm đạp chân lên ngực gã, bĩu môi: “Chẳng mấy khi tôi nghiêm túc nói chuyện với anh một lần mà anh cợt nhả thế à?”

Lôi Quân bị đạp hết sức nhục nhã nhưng chưa kịp nổi trận lôi đình thì ánh mắt đã bị bàn chân dẫm lên ngực mình hấp dẫn.

—-Ánh trăng ngoài cửa sổ rất mờ ảo, nó mờ ảo đến mức đến mức mắt người chỉ trông thấy những vầng sáng bàng bạc…

—- Diệp Gia Lâm đi chân trần, đầu ngón chân mềm mại đáng yêu với đường cong bàn chân cực kì hoàn hảo đi kèm với làn da trắng sáng lên trong đêm hết sức mị hoặc…

Nếu nhìn từ hướng này thì chiếc áo ngủ đen kia cứ lấp ló nửa ẩn nửa hiện, vạt áo mỏng manh mềm mại phất phơ không cần gió, cảnh tượng từ mắt cá nhân lên đến đầu gối là sự giao hòa của ánh đen và sắc trắng… Roi rọi thẳng vào tim… Đúng là trên đầu chữ ‘sắc’ có con dao mà…!

Không đợi được cơn giận từ gã, Diệp Gia Lâm cúi xuống bắt gặp tròng mắt đen kịt đong đầy… Ham muốn không cách nào dịu đi được.

Diệp Gia Lâm nhếch môi cười—- Cậu rất thích cảm giác quyến rũ được một người nào đó và được người ta yêu thương nên trong nụ cười đó pha lẫn chút ướt át.


—-Màn đên tối đen quả là phông nền tốt nhất cho sắc đẹp, thì ra quyến rũ và mờ ảo ở cùng nhau mới là thứ rung động lòng người nhất.

Mũi chân dí xuống chạm vào làn da lộ ra nơi cổ áo sơ mi mang đến cảm giác lành lạnh vì vừa đi chân trần trên sàn gỗ…

“Này ông chủ Lôi, ánh mắt ánh hèn hạ tới nỗi sắp rơi ra luôn rồi kìa~” Diệp Gia Lâm cười khiến hai mắt cong cong, kèm theo đó là động tác nhịp chân để phối hợp với những gì cậu nói. Mỗi một nhịp như chạm đến tận tâm hồn. Sau đó cậu nhón chân lên nhẹ nhàng xoa tới xoa lui.

Lôi Quân cảm thấy miệng mình khô như sa mạc, gã nắm lấy mũi chân sắp đạp lên yết hầu mình theo phản xạ rồi nắm nó trong lòng bàn tay: “Gia Lâm…”

Diệp Gia Lâm nheo mắt lại để mặc gã chậm chạp nắm lấy mắt cá chân mình, dùng giọng bâng quơ nói: “Có phải… Thứ anh thích chính là một món đồ chơi không? Loại đồ chơi có thể cầm trong tay? Và có thể chơi cho đỡ buồn? Giống thế này phải không…? Một con thú cưng dù có quậy phá cách mấy thì anh vẫn thấy vui nhỉ.”

Lôi Quân cẩn thận quan sát bàn chân mình nắm trong tay, lòng bàn chân dính chút bụi bẩn nhưng gã lại không ghét mà còn cảm thấy kích thích hơn vì nó đã dính lấy bụi trần… Nghe Diệp Gia Lâm nói xong gã lại cúi đầu cười: “Lảm nhảm cái gì đấy…? Dưa chuột thì to mà óc như trái nho ấy, rảnh quá thì nghĩ tới tôi đây này.”

Lời gã nói khiến Diệp Gia Lâm không vui, cậu quyết định đá một cái cho hả giận… Vấn đề là chỗ nào trên người Lôi Quân cũng cứng nên cậu đá người ta rồi cuối cùng thứ đau lại là ngón chân mình: “Nói chuyện cho đàng hoàng đi! Lôi Quân… Anh tưởng mình đang gạt con nít hả?”

Lôi Quân cười ha hả, gã rất thích ngắm dáng vẻ nổi giận của Gia Lâm nên thỉnh thoảng rỗi hơi đi chọc ghẹo cậu là chương trình ngày nào cũng chiếu.

Thấy cơn tức của ông thần kia sắp biến thành một cơn bão, gã vội vàng nắm lấy bàn chân Diệp Gia Lâm định rút ra, dứt khoát đổi sang một tư thế đẹp hơn trên sàn nhà rồi cười nói: “Tôi không thích đồ chơi, tôi thích một thằng nhóc đáng ghét… Hơn nữa nhìn từ góc độ nào cũng thấy tôi mới là người mua vui cho em trong ba tháng đầy sóng gió mà chúng ta ở bên nhau đấy nhỉ?”

“Anh mới đáng ghét ấy.” Diệp Gia Lâm tặc lưỡi: “Vậy anh nói xem anh thích tôi cái gì?”

Bàn tay giữ chặt chân cậu chậm rãi mò lên đầu gối, gã ngồi dậy quỳ một chân xuống rồi nhìn thẳng vào mắt Diệp Gia Lâm nói: “Tôi thích em vui vẻ.”

—-Đương nhiên là tôi cũng thích chọc cho em nổi giận… Dù sao thì sau đó tôi cũng dỗ em thôi.


“Thật không?” Người nào đó nghi ngờ, nhìn gã.

“Ừm.” Gã gật đầu, ánh mắt đong đầy sự dịu dàng ngọt chết người.

Diệp Gia Lâm bị đánh bại bởi ánh mắt lúc nào cũng hung dữ nhưng giờ phút này bỗng chốc trở nên mềm mại và đầy yêu thương. Cậu run run vai diễn quá lên đoạn quay người về phía cây đàn của mình, vừa ấn đầu ngón tay lên phím đàn vừa hỏi: “Đến khi nào…?”

Lôi Quân lại ôm lấy cậu từ phía sau: “Em chờ thử xem, nhé?”

Đầu ngón tay chợt lướt nhanh trên phím đàn, khúc nhạc êm dịu này là 《khúc luyện được chơi ở cung Sol Giáng trưởng》 trong khúc luyện của Chopin, đây là một khúc nhạc ngắn mang giai liệu bay bổng.

Khúc nhạc chỉ có 1 phút 27 giây với giai điệu rất đơn giản và mục đích rất rõ ràng—-《Khúc Những chìa khóa đen》. Đàn bằng những phím đen bên phải, tiết tấu rất nhanh, hơn nữa còn có sự chuyển gam rất rõ nên thường được vài học viện âm nhạc dùng làm đề để thi lên đàn dương cầm cấp 10.

Đó là một khúc nhạc nhất khó đàn.

“Thật ra…” Diệp Gia Lâm khẽ thở dài nhìn ánh trăng mờ ảo ngoài cửa sổ, nói: “Có thể nói rằng trước kia tôi không hề thích âm nhạc, tôi rất ghét nó.”

Lôi Quân lặng lẽ kéo bàn tay cậu vừa đàn xong đặt lên môi mình.

Diệp Gia Lâm nhìn những ngón tay của mình trong tay gả, nói: “Đẹp lắm phải không? Tôi thích tay của mình nhất trên đời… Cha tôi cũng vậy, ông ấy nói đây là bàn tay được sinh ra để đàn dương cầm… Rồi ép tôi luyện khúc đàn đó mỗi ngày… Nghe nói lần đầu tiên chạm vào đàn, tôi chỉ mới năm tuổi… Khi ngồi xuống, tôi không thể chạm đến phím đàn nên lúc nào cũng phải dứng dậy… Đàn đến giây cuối cùng, cả tay lẫn chân tôi đều đau nhức… Lúc đó tôi luôn nghĩ rằng nếu có một ngày không cần phải đánh đàn nữa thì tuyệt vời quá… Nghe khúc nhạc đó mãi chán chết đi được…”

Giọng cậu dần nhỏ xuống: “Nhưng… Đến một hôm tôi không đánh đàn ba ba cũng không nổi giận, cũng chẳng la mắng nữa… Thì tôi lại nghĩ rằng nếu có một ngày được đàn cho ông nghe thì dù có chết tôi cũng muốn.”

Nhờ phúc của Tần Thứ nên Lôi Quân nắm khá rõ chuyện nhà Diệp Gia Lâm, tất nhiên gã cũng biết cha cậu… Đã qua đời năm cậu mười tuổi.


Đây là lần đầu tiên gã nghe Diệp Gia Lâm nhắc đến cha mình. Khoảnh khắc đó, ngoài đau lòng ra thì trong tim gã cũng chỉ có đau lòng.

—-Lúc đó, cậu mới có mười tuổi…

“Sau đó đàn bị bán đi…” Tốc độ lau khóe mắt của Diệp Gia Lâm rất nhanh nhưng giọng cậu vẫn đều đều như thế: “Thứ duy nhất ba ba để lại cho tôi chỉ có khúc nhạc bị ép luyện đi luyện lại vô số lần… Dần dần, không thể tách rời khỏi âm nhạc. Khi tập trung vào đó, tôi luôn có cảm giác ba ba đang đứng ở cửa phòng sách theo dõi và đôn đốc tôi luyện đàn…” Cậu cười khẽ rồi nói như đang tự mỉa mai bản thân mình: “Nhưng tôi thì hay ho rồi, cuối cùng tôi vẫn không thể trở thành nghệ sĩ đàn dương cầm… Tôi chỉ muốn sống thật thoải mái để mẹ và anh hai xem, để họ biết lúc nào tôi cũng vui vẻ… Sau đó, chính bản thân tôi cũng không rõ sự vui vẻ này đến từ khả năng diễn xuất hay là niềm vui thật sự nữa.”

Lôi Quân siết chặt lấy người trong lòng mình, càng ôm càng chặt. Gã nghĩ làm vậy thì sẽ giữ được cậu bên mình.

“Sau khi ba ba ra đi, anh hai là người đã nghe tôi đánh đàn, anh…” Diệp Gia Lâm quay đầu đi, tia sáng trong mắt cậu trở nên rực rỡ hơn giữa màn đêm: “Sau này… Anh có bằng lòng nghe không?”

Khi hỏi ra câu ấy, giọng cậu không nũng nịu như bao lần quậy phá, giọng nói khe khẽ ấy pha lẫn chút cẩn thận nghe như một con vật bé nhỏ lăn lộn khắp các hang cùng ngõ hẻm đang giương nanh múa vuốt xù lông lên để thăm dò, không dám tin tưởng nhưng vẫn cố đè nén sợ hãi để hi vọng về một thứ điều đó.

Lôi Quân chậm rãi đến gần cắn lên vành tai cậu, giọng nói ấy rất khẽ nhưng nghe vào tai lại rất nặng. Gã nói: “Tôi bằng lòng.”

Bấy giờ, Lôi Quân có cảm giác chỉ cần Diệp Gia Lâm muốn thì dù là trăng trên trời hay người cá dưới đại dương thì gã cũng mang về cho cậu…

Gã cảm thấy rằng có lẽ cuộc đời mình sẽ không bao giờ phải nói ra một lời hứa nặng nề như vậy nữa.

Gã nghĩ đây không phải là thề non hẹn biển, mà là… Hai sinh mệnh đang hòa vào nhau.

Diệp Gia Lâm ôm lấy vai Lôi Quân, áy kéo nắm áo gã lau khóe mắt rồi lại lau lòng bàn tay: “Vậy… Sau này anh có đi lăn lộn trong đám xã hội đen đó thì nhớ phải né mấy súng xa xa đấy, không được chết trước em.”

Trên đời này có một loại người… Thường xuyên thốt ra những lời đốt sạch bầu không khí.

Chẳng có gì để nghi ngờ, Diệp Gia Lâm chính là người xuất sắc nhất.

Vì thế ông chủ Lôi đã chủ động tìm cách xử lý, gã ôm lấy eo cậu nhanh chóng đè xuống sàn nhà…

—- Dùng hành động thực tế để hai cơ thể hòa vào nhau trước có vẻ hợp lý hơn.


Điện thoại reo lên lúc nửa đêm luôn là thứ mà con người ta ghét cay ghét đắng… Nhất là sau khi nhiệt tình lăn qua lộn lại như lửa.

Diệp Gia Hành bật đèn trên đầu giường lên, chống tay xuống cố nhấc người dậy.

Nhưng hắn chưa đụng tới chiếc điện thoại trên tủ đầu giường thì đã bị người nào đó ôm ngang… Tên chết tiệt từng gật đầu đồng ý ngủ ở phòng dành cho khách nói bằng giọng ngái ngủ: “Gia Hành… Ngủ với anh nào…”

—–Ngủ, ngủ, ngủ cái đầu anh á! Điện thoại reo như quỷ kêu thế mà anh vẫn giả điếc được.

Phải lôi kéo ba hơi bốn bận mới đặt được cái chân xuống giường, dây buộc áo ngủ đã bị anh kéo bung… Diệp Gia Hành bình tĩnh cầm điện thoại lên, bực bội nhìn màn hình. Biết ngay, Rex.

Không rõ tại sao tiếng còi báo động trong lòng hắn chợt réo inh ỏi, đầu óc bỗng chốc tỉnh táo như vừa bị dội cả thau nước lạnh buốt.

Tuy đầu óc Rex có hơi chập mạch nhưng cậu lại rất đúng mực mỗi khi làm việc. Hành động gọi tới vào lúc hai ba giờ sáng thế này… Chỉ nói lên một điều là vấn đề đó gấp đến mức cậu không thể để tâm đến vấn đề thời gian.

Diệp Gia Hành vừa kéo vạt áo ngủ vừa đứng dậy ra khỏi phòng ngủ.

Giọng Rex ở đầu dây bên kia nghe như sa mạc khô cằn không một giọt nước nhưng tin tức cậu nói ra lại khiến con người ta khiếp sợ hãi hùng.

Cậu nói: “Diệp tổng, hôm nay vừa bắt đầu phiên giao dịch mà giá cổ phiếu của công ty chúng ta trên NASDAQ* đã rớt giá… Lao dốc không phanh…”

(*) NASDAQ (viết tắt từ National Association of Securities Dealers Automated Quotation System) là một sàn giao dịch chứng khoán Hoa Kỳ. Đây là sàn giao dịch điện tử lớn thứ hai tại Hoa Kỳ hiện nay, chỉ sau NYSE. Với khoảng 3.200 giao dịch hàng ngày tại sàn, NASDAQ hiện là sàn giao dịch lớn nhất thế giới.

Đầu Diệp Gia Hành trống rỗng, dù có cố tập trung nghe cũng chỉ nghe được con số ‘50%’.

Một ngày mà cổ phiếu giảm gần 50%, giá trị thị trường thu hẹp… Gần một nửa.

— Hết chương 45 —


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.