Đọc truyện Chinh Phục – Lạc Dạ – Chương 29: “Vua” chúa trở về
= Editor: Tiểu Ma Bạc Hà =
Khi Tần Thứ vào tới “khu Bắc Cương” của hội trường chính với vẻ ngái ngủ mệt mỏi ngáp ngắn ngáp dài thì bài diễn thuyết của Phó Thủ tướng trên bục vừa đi đến hồi kết…
Người lãnh đạo vĩ đại của quốc gia hết sức ca ngợi giá trị sản lượng và nguồn động lực lớn lao, tương lai tươi sáng, hi vọng về một ngày mai sung túc hơn mà ngành công nghiệp sản xuất sắt thép mang đến cho kinh tế toàn cầu, ngỏ ý chính phủ sẽ trước sau như một, chẳng những không giảm mà còn ra sức ủng hộ cũng như giúp đỡ khiến cả khán đài nhiệt liệt vỗ tay.
Trong lúc chờ Bộ trưởng Bộ năng lượng Brazil lên sân khấu, Thường Khanh bùi ngùi nói với cấp dưới điều mình tâm đắc nhất: “Đặc quyền giai cấp tức chết người!”
Giai cấp được hưởng đặc quyền bị anh ta đả kích không quan tâm tới chuyện giáo dục thần tử “phạm thượng” mà quay sang dịu dàng đưa đẩy, lấy lòng nịnh hót Diệp Gia Hành bằng câu mà người nào cũng thích dùng: “Gia Hành… Em đến rồi…”
Diệp Gia Hành đặt xấp thông tin tuyên truyền đại hội xuống, lịch sự nói với Tần Thứ: “Chào Tần tổng.”
Da mặt Tần Thứ dày tới nỗi máy ủi đất cũng không thể làm gì được, anh tỉnh bơ không chớp mắt biện hộ cho mình: “Đường kẹt xe quá nên anh tới hơi trễ…”
Thường Khanh ngồi bên cạnh khụ rung trời lở đất, chẳng biết khụ xong cổ họng có đi luôn không.
Diệp Gia Hành “ồ” lên, dịu dàng nói: “Tần tổng dậy trễ, đi đường bị kẹt xe… Vậy mà vẫn chạy tới hội trường chỉ trễ có 10 phút, vất vả ghê.”
Thường Khanh nghe xong lập tức muốn lủi đi, sau khi bỏ trốn không thành vì bị mọi người chặn lại lập tức giải thích kiểu giấu đầu hở đuôi: “Tôi không có nói chuyện cậu ngủ nướng đâu nha!”
Tần Thứ quăng cho anh ta một nụ cười rất dịu dàng.
Đến khi Tần Thứ ngồi xuống ghế, Diệp Gia Hành mới đưa giấy chứng nhận tham dự cho anh xem và nói khẽ: “Làm vậy không ổn lắm đâu, rất dễ bị người ta nắm thóp.”
Tần Thứ mò vào túi quần lấy giấy chứng nhận của mình ra, cười hề hề như trộm vặt hỏi: “Hay là chúng ta đổi với nhau?”
Thường Khanh ngồi kế bên nhàn rỗi không có gì làm liều lĩnh sáp tới, đè giọng gào lên nói: “Anh Diệp, cầu xin anh đổi với tôi đi…” Sau đó bị Tần Thứ nắm cổ áo ghé tai nghiến răng nói: “Tôi nhịn cậu hơi lâu rồi đấy!”
Phó tổng Thường hết sức ngây thơ nói: “Người ta chỉ giúp đỡ cho boss thôi mà…”
Tần Thứ siết ngón tay đang nắm cổ áo Thường Khanh, hung hăng dọa dẫm: “Con mẹ nó cậu nói thêm một câu nữa tôi lập tức lưu đày cậu ra đảo không người ngoài Thái Bình Dương đào vàng đấy!”
Thường Khanh nhanh chóng sửa lại lỗi sai của boss: “Tần tổng, đảo ngoài Thái Bình Dương không có mỏ vàng để đào.”
Tần Thứ cười lạnh: “Cậu chỉ cần đào xuyên qua Trái Đất, đào tới Châu Phi là có ngay ấy mà.”
Sau khi dạy dỗ cấp dưới xong, Tần Thứ nhanh chóng giấu đi vẻ hung ác ban nãy quay đầu lại nói với Diệp Gia Hành: “Gia Hành, em đừng lo… Tuy thân phận anh sắp xếp cho em không thích hợp lắm nhưng mục đích chủ yếu là để sắp xếp một vị trí tốt cho em trong buổi diễn thuyết của Bắc Cương.”
Diệp Gia Hành nhìn vào mắt anh hai giây— Con người này, tuy miệng cứ oang oang như còi tàu lửa nhưng những gì anh chỉ thuận miệng nói ra thì trong mắt sẽ ánh lên ý cười ranh mãnh, còn nếu là những lời thật lòng thì đôi mắt kia sẽ phẳng lặng trông hết sức nghiêm túc— Hắn thở dài: “Em nhận ý tốt của anh nhưng anh thật sự không cần phải làm vậy.”
Tần Thứ tranh thủ lúc mọi người vỗ tay tiễn Bộ trưởng Bộ năng lượng nước bạn xuống sân khấu ghé tai nói khẽ với Diệp Gia Hành: “Lúc đó anh chỉ muốn cho em những điều tốt nhất…”
Diệp Gia Hành lại âm thầm thở dài… Cái này có được tính là lòng tốt làm chuyện xấu không?
Xét về ý nghĩa thì nghi thức khai mạc chỉ là thời gian cho các vị lãnh đạo lướt qua sân khấu, phát biểu vài lời ca ngợi về đại hội lần này, đưa ra vài cái yêu cầu cực cao chẳng mấy thực tế và gửi gắm chút hi vọng về tương lai thôi. Còn phần cốt lõi nhất chính là các công ty xí nghiệp tham dự sẽ làm thế nào thi thố tài năng trên sân chơi này.
Thời gian tổ chức triển lãm và diễn thuyết của Bắc Cương rất đẹp, lại còn được tiến hành sau nghi thức khai mạc nóng hổi nên chẳng mấy chốc đã thu hút được ánh mắt của rất nhiều người. Rất nhiều phóng viên đến để đưa tin về bài phát biểu của Phó Thủ tướng cũng chạy nhanh đến chỗ của Bắc Cương trong hội trường A định tường thuật hay ít nhất phải viết được một chuyên đề như “xem xét lợi thế của ngành công nghiệp sắt thép nước ta trong việc cạnh tranh với thế giới qua chiến lược phát triển của Bắc Cương”— Đó là tiêu đề hút khách tuyệt vời cỡ nào! Hơn nữa vì trước đó đã có tin tức Bắc Cương muốn hợp tác khắng khít với xí nghiệp thép nổi tiếng bên Đức nhờ vào biểu hiện trong đại hội lần này nên nếu tinh ý sẽ phát hiện ra ở chỗ ngồi của phóng viên có kí giả của 《Süddeutsche Zeitung》 và 《Le Monde》.
“Nhiều phóng viên quá.” Diệp Gia Hành nhìn lướt qua chỗ ngồi của cánh phóng viện: “Các anh định mở cuộc họp báo hả?”
Thường Khanh cầm tách trà uống rất thích ý: “Cơ hội hiếm có khó tìm mà… Đôi khi muốn khen một cô gái đẹp không cần phải kể tỉ mỉ rằng lông mi cô ấy thế nào, môi cô ấy ra sao. Tương tự, muốn khen ngợi bản lĩnh của một công ty cũng không cần phải giới thiệu cho đối phương biết rằng mình có sản phẩm và trang thiết bị tối tân nhất.”
“Vậy bây giờ các anh đang làm gì?” Diệp Gia Hành nhìn lướt qua tổng giám Phó Kiệt đang đứng trên bục nói chuyện.
“Giới thiệu về nguồn đầu tư nước ngoài chứ gì~” Thường Khanh đắc ý nói: “Không phải tôi nói dóc đâu, nguồn vốn đầu tư nước ngoài của Bắc Cương chính là… Hình như còn chưa lên được ba vị trí đầu thế giới… >_