Đọc truyện Chinh Phục – Lạc Dạ – Chương 10: Nhị thiếu gia nhà họ Diệp
= Edit: Tiểu Ma Bạc Hà =
Thật ra phần lớn nguyên nhân Tần Thứ bị mọi người gọi là “Emperor” vì anh có một người bạn nối khố kiêm cấp dưới đắc lực, Thường Khanh.
Lần đầu tiên Thường Khanh gặp Tần Thứ là khi họ cùng sống trong đại viện thuở bé.
Bạn nhỏ Thường năm tuổi được bảo mẫu nhà mình mang theo giới thiệu cho bảo mẫu nhà họ Tần vừa trở về từ đế quốc tư bản chủ nghĩa vạn ác: “Đây là Thường Khanh, cháu trai của thủ trưởng Thường.”
Tần Thứ cầm sẵn một cây súng đồ chơi được chế tạo từ sự áp bức bóc lột giai cấp vô sản của các nhà tư bản thời bấy giờ, thiết kế “súng lục loại cũ” được làm giả giống hệt đồ thật. Anh chàng học theo diễn viên trên TV thong dong gõ báng súng vào lòng bàn tay: “…… Thường Khanh?”
Thường Khanh tròn mắt nhìn cây súng.
Tần Thứ cầm cây súng nghịch qua nghịch lại: “Cậu nhận tôi làm đại ca thì món đồ chơi này sẽ là phần thưởng.”
—– Đó chính là lời thoại ngay trên TV.
Bảo mẫu bên cạnh chưa kịp lên tiếng dỗ thì Thường Khanh đã gọi vang tiếng “đại ca”.
Tần Thứ đưa súng qua, sau đó bảo: “Tốt lắm…… Bây giờ xem như đã có người ngựa rồi, bước tiếp theo chính là chinh phục giang sơn.”
Thường Khanh bỗng dưng có được cây súng lục nên mừng rỡ không biết trời trăng gì, đâu có rảnh quan tâm “đại ca” nói gì, chỉ biết mình đã lấy đồ rồi thì phải giữ mặt mũi cho người ta nên mới đáp lời: “Được, chinh chiến giành thiên hạ, chinh chiến giành thiên hạ……”
Tần Thứ vỗ lên vai cậu: “Hay lắm, ái khanh……. Sau này khanh hãy gọi ta là hoàng thượng.”
Sau khi Thường thủ trưởng nghe bảo mẫu thêm mắm dặm muối kể lại đã giận tím mặt: “Con mẹ nó, ông đây bất đắc dĩ mới phải theo mông nhà họ Tần làm người hầu còn thằng quỷ nhỏ này thì tự dâng mình tới cửa luôn……”
Sau khi Tần thủ trưởng nghe bảo mẫu kể lại dựa theo đúng sự thật thì rất vui: “Thằng nhóc này, mai này sẽ khiến người phải ngả mũ……” Sau đó chộp lấy đầu Tần Thứ: “Làm cái gì không làm lại muốn khôi phục đế chế chủ nghĩa phong kiến! Sinh ra vào mười năm trước thì chắn sẽ bị gán cho cái tội ‘chống đối chủ nghĩa đế quốc’!”
Tần Thứ xoa đầu, buồn bực nhìn chằm chằm ông nội: “Sợ gì? Mẹ cháu bảo……” Nghĩ nửa ngày vẫn không nhớ phải bắt đầu từ đầu bèn chỉ vào bảo mẫu: “Dì nói đi.”
Bảo mẫu nhịn cười bắt đầu nói lại: “Tiểu thư bảo: ‘Tần Thứ này, sau khi về nước con cứ mặc sức quậy, theo lời Tần Kiếm Đức nói thì không thể làm bố người ta khơi khơi vậy được.”
Tần Kiếm Đức là con Tần thủ trưởng, cả hai đều là ‘Tần thủ trưởng’ trong miệng các sĩ quan.
Vì thế, Tần Thứ rất nhiệt tình gọi Thường Khanh là ‘ái khanh’. Tiểu học thì xách túi, lên tới trung học thì giúp làm bài tập, lên tới đại học thì điểm danh và viết luận văn giùm, tới khi du học thì vào bếp làm cơm Trung…..
Đến khi Tần Thứ vào Bắc Cương thì Thường Khanh tiếp tục bỏ chức quan nhàn tản trong bộ máy chính phủ theo anh bay khắp nơi.
Nếu có người hỏi tới câu chuyện ‘ái khanh’ của Thường Khanh thì anh chàng xem chuyện chơi bời bất chấp là nhiệm vụ sẽ làm bộ lờ đi nói: “……. Đồng âm, đồng âm thôi……”
Muốn anh thừa nhận bán mình vì súng đồ chơi, hơn nữa những cuộc khởi nghĩa phản kháng về sau luôn bị đàn áp……. Đó là một chuyện cần rất nhiều can đảm và rất mất mặt.
Thường ái khanh gõ cửa phòng làm việc của chủ tịch Tần, nhíu mày nói: “Tần Thứ, tên Phó Kiệt đó làm ăn sống nhăn vậy?! Sao lại chấp nhận tất cả điều kiện của đối phương thế này? ……. Cách chức đi!”
Tần Thứ cười rất dịu dàng: “Được, cậu đi cách chức đi, tôi không phê chuẩn là được.”
Thường Khanh lập tức xịu mặt: “…… Cậu ngồi đây không chịu phê chuẩn, tôi rảnh rỗi đi cắt chức người ta làm gì! Để người ta cười vào mặt à?”
“Tuy thỉnh thoảng Phó Kiệt làm việc hơi bó tay bó chân nhưng vẫn có con mắt nhìn người tài……” Tần Thứ kể lại cuộc đối thoại với phó tổng giám sáng nay cho Thường Khanh nghe, cuối cùng anh dùng cái giọng ‘cảm thấy vinh dự’ vui rạo rức nói: “Cậu thấy thế nào?”
Thường Khanh nhíu mày: “Vậy thì giáng chức xuống bộ phận nhân sự đi!”
Tần Thứ khẽ khụ, khụ đủ mùi đủ vị, trầm bổng du dương, nhịp nhàng đầy cảm xúc……
“…… Ý cậu là Diệp Gia Hành hả?” Cuối cùng Thường Khanh cũng hiểu ra, bĩu môi: “Nếu để tớ nói thì Tần tổng à, cậu nên từ bỏ đi…… Hai năm trước khi thằng nhóc đó còn chưa được người ta gọi là “Diệp tổng” tớ từng thọc gậy bánh xe rồi…… Đệt! Bản mặt lạnh như tiền đó suýt làm tớ tức chết.”
“Lạnh như tiền?” Tần Thứ nghĩ nghĩ: “Không đúng, em ấy nhiệt tình lắm mà.”
Vẻ mặt Thường Khanh rất khó tin: “…… Không thể nào? Cậu ta cười lên vẫn khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo cơ mà…… Nếu cậu có thể tóm được cậu ta tôi lập tức bắt bộ phận tài vụ cắt giảm phí điều hòa khiến thằng nhóc đó phải phụng phịu lắc lư từ lầu 1 lên tới lầu 23.”
“Ý hay.” Tần Thứ lơ đãng đáp lại, suy nghĩ đã bay về đêm đó…… Nhiệt tình như lửa và như lửa nhiệt tình.
—– Nếu gạt được người ta về đây thì có mở điều hòa lạnh cách mấy cũng như không…….
~~~~~ Dải phân cách ~~~~~
Diệp Gia Hành xin nghỉ một tháng khiến Đoạn Nhận rất khó xử, nhưng cuối cùng anh chàng có lòng mến tài vẫn phải cắn răng đồng ý lời đề nghị đó.
Người thường xuyên khó ngủ như Diệp Gia Hành rất khó khăn để đi vào giấc ngủ.
Xua đi quá khứ tràn ngập trong đầu, Diệp Gia Hành ôm tâm trạng thoải mái vì vừa xin được ngày nghỉ chìm vào giấc ngủ, chỉ còn một đoạn rất ngắn nữa thôi hắn sẽ chạm đến giấc mơ tươi đẹp ngọt ngào “thập toàn đại bổ*” thì lại bị tiếng chuông cửa vang lên liên tiếp, dồn dập, to dần và ngày càng dữ dội đánh thức…… Hơn nữa, điều khiến con người ta phải nổi điên chính là hành vi đó đã chuyển thành hành động đấm đá vào ván cửa.
(*) Thập toàn đại bổ: Bổ toàn diện.
Đầu Diệp Gia Hành choáng váng cố gắng lấy lại tỉnh táo từ giấc ngủ, hắn giận dữ cắn răng nhả ra ba chữ: “Diệp Gia Lâm!”
—— Chết tiệt, đã bảo là tháng tám mới tới mà?! Lại gây ra tai họa gì rồi…
Vừa mở cửa ra thì có một bóng người nhào vào ngực.
Thằng khỉ con ba tháng không gặp vẫn khỏe như vâm đi gieo rắc tai họa gắp nơi ngước bản mặt nhỏ nhắn tuấn tú của mình lên bày ra vẻ đáng thương nước mắt lưng tròng thủ thỉ với Diệp Gia Hành: “Anh… Em nhớ anh quá…”
Diệp Gia Hành híp mắt nhìn Diệp Gia Lâm vờ làm liễu yếu gió bay, hừ khẽ: “Chẳng lẽ chỉ số thông minh yếu kém của em đã ảnh hưởng tới hệ thống thị giác kém nhạy kia luôn rồi hả? Dù không biết bây giờ là tháng sáu thì cũng phải biết xem lịch chứ?”
Diệp Gia Lâm quá quen với cái kiểu mỉa mai khiêu khích của anh mình nên im lặng ôm eo hắn nhiệt tình cọ cọ, làm nũng chẳng khác gì con Labrador.
Diệp Gia Hành hết cách với thể loại mặt dày thế này, hơn nữa đứng ngoài cửa thế này hơi mất mặt nên đành phải lùi về sau, kéo thằng em qua cửa.
Nhận được sự cho phép vào nhà Diệp Gia Lâm lập tức thả móng vuốt trên người anh mình xuống, vui vẻ lượn tới lượn lui, phạm vi chấm mút bắt đầu từ cây đèn thủy tinh ngoài cửa tới dây bạc bên cửa sổ, miệng liếng thoắng: “Ô ô ô… Đón em thôi mà anh trang trí căn nhà đẹp quá này~ Đây đây và đây nữa, em thích hết~~ Tất cả là của em hết luôn~~~”
Diệp Gia Hành bước tới sô pha ngồi xuống, kiên nhẫn thưởng thức màn biểu diễn sinh động trước mắt, thậm chí hắn còn thảnh thơi mở chai rượu trái cây rồi cầm trong tay thong thả uống.
Labrador vui vẻ chạy khắp nơi đã thấm mệt nên bám lấy đùi anh trai yên tĩnh lại, hai mắt chớp chớp nhìn Diệp Gia Hành.
Diệp Gia Hành giơ tay sờ tóc cậu, thân thiết mỉm cười: “Chơi đã chưa?”
Diệp Gia Lâm ngoan ngoãn gật đầu và nhe răng cười đáp lại.
“Được rồi, nói đi em lại gây ra chuyện gì rồi?” Diệp Gia Hành lấy tay về, ngón tay khẽ gõ vào thành ly.
“Có đâu.” Diệp Gia Lâm bấu víu lấy cổ tay anh mình, mặt dày mày dạn rướn người uống nửa ly rượu còn lại nhưng vẫn không quên lảng sang chuyện khác: “Nóng quá khát quá mệt quá…”
Diệp Gia Hành rút cổ tay bị cậu nắm về, giơ chiếc ly lên và dừng lại trên đầu cậu: “Nói, hay không?”
Theo kinh nghiệm từ ngàn xưa, đoán chắc rằng khi cậu chọn cái sau anh sẽ không do dự trở tay đổ xuống nên Diệp Gia Hành đành phải giả vờ uất ức cúi đầu lí nhí: “Có gì đâu… Chỉ là đi bar đêm làm mích lòng ông chủ quán, đổi sang quán khác lại gây hấn với người ta… Sau đó… Tới phiên một người…”
Diệp Gia Hành nghĩ Diệp Gia Lâm có cơ địa chuyên rước lấy phiền phức, hắn tiện tay nhét cái ly vào tay cậu: “Không được vứt đồ lung tung ngoài phòng mình, không được dẫn mấy thứ dở dở ương ương về nhà làm loạn, về muộn hơn 11 giờ khuya thì đừng về nữa.”
Hắn muốn cho cậu một đường sống nhưng thằng nhóc kia khăng khăng thích rước họa vào người.
Trải qua vụ ôm cọ vừa rồi, chiếc áo ngủ trắng trên người Diệp Gia Hành đã tuột xuống đầu vai sau đó hắn lại giơ tay lên cao để uy hiếp nên… Chuỗi dấu hôn trên xương quai xanh lộ ra.
Diệp Gia Lâm nói linh tinh để dỗ anh mình, đang định chạy về phòng mới xem có gì hay ho không thì tầm mắt lướt qua đống dấu vết kích tình ngang dọc.
Lửa giận bùng lên, hất tay khiến ly rượu rơi xuống nhưng tiếng vỡ lại không vang lên khiến cậu càng khó chịu hơn: “Anh! Tên khốn Đường Kỉ Trạch kia có gì tốt? Sao anh lại cho thằng khốn đó lên giường!! Trắng trợn chiếm hời từ người nhà ta!!!”
Diệp Gia Hành cười lạnh lùng, ba chữ âm u lọt qua kẽ răng: “Diệp… Gia… Lâm…!”
Ngọn lửa của Diệp Gia Lâm bị ba chữ từ miệng anh trai dập tắt, thấy cơn giận của anh sắp lan đến cậu vội vàng khóc gào: “Ấy á á… Anh anh anh anh anh anh, em sai rồi… Chị Bạch đang ở đâu mau cứu em oa oa oa…”
Trên tấm thảm với hoa văn xanh bạc vừa được trải ra có vũng nước dần thấm xuống…
Và Diệp Gia Hành thì rất ngứa mắt khi phải nhìn những thứ không gọn gàng và sạch sẽ. Đúng là gần đây Diệp Gia Lâm vớ phải vận rủi rồi.
Cậu học đại học ở thành L kế bên thành Z, năm nay chính là năm tốt nghiệp.
Diệp Gia Hành lượn tới lượn lui với mục đích lấy bằng về dỗ mẹ vui nên tất nhiên cậu lấy được bằng tốt nghiệm rất suông sẻ, hơn nữa “nghề tay phải” dẫn ban nhạc đi khắp các quán bar ngày càng phát triển, khí thế hừng hực… Mười mấy quán bar mời ban nhạc họ đến hát, đến tối lại đi chạy show suốt nửa tháng trời…
Diệp Gia Lâm chọc phải tai ương ngay đêm sát ngày tốt nghiệp.
Tối hôm đó cậu vừa xuống sân khấu thì bị một vị khách thường lui tới các quán bar kéo qua tiếp rượu. Nhưng ba ly Brandy xuống bụng rồi đối phương vẫn chần chừ không chịu thả người, có thể thấy “Ý của Túy Ông không ở rượu”, mà ở trên giường.
Đúng là Diệp Gia Lâm có ham quậy ham chơi nhưng với tính cậu đó giờ chưa từng bị ai ép buộc cả.
Nên, khoảnh khắc tay người đó bắt đầu sờ loạn là lúc cậu Diệp sẽ không nể nang gì nữa. Cậu cầm một chai rượu lên, hai mắt tỏa sáng nhìn ông chú háo sắc bên cạnh nói: “Đã uống thì phải uống cho đáng, là đàn ông thì cạn hết chai này đi… Đừng có lợi dụng cơ hội sờ sờ mó mó hòng giở trò với tôi!”
Gã cười tí tửng: “Em uống đi, tôi nhìn em uống là được rồi… Không thì em ra cái giá, bao tiền một đêm?”
Chai rượu trên tay Diệp Gia Lâm đập xuống bén bên cạnh, rượu văng khắp nơi: “Cút mẹ mày X, tao có anh tao nuôi, cần gì mấy cắc lẻ của mày?”
“Nó nuôi được thì anh chăm được.” Người đàn ông bị chỉa mảnh chai không hề hoảng sợ, ngược lại còn ăn nói bẩn thỉu hơn: “Gắt vậy, cưỡi lên chắc là…”
Diệp Gia Lâm giơ tay quăng cho gã một bạt tai, sau đó dí mảnh chai trong tay vào cổ gã: “Nói đi.” Cậu cười tủm tỉm: “Cưỡi lên thế nào? Mẹ nó mày cưỡi ngựa hả! …Mày có cái khả năng đó không?”
Cổ họng gã vang lên anh ách nhưng không chờ gã nói chuyện cơn đau trên cổ đã tăng dần… Vì có ý đồ gài bẫy, định chuốc say người ta rồi mang đi nên gã đã chọn một góc rất âm u hẻo lánh và hết sức yên tĩnh nhưng đoán chừng tiếng vang của bình rượu vỡ lúc nãy đã thu hút kha khá sự chú ý.
“Mày nói thêm một câu không phải tiếng người thì tao sẽ có gan đâm mày đó.” Diệp Gia Lâm dùng tay không nắm cổ áo vỗ mặt gã: “Ông chủ quán bar này là người đàn ông của tao, nếu gây ra chuyện nhục nhã gì… Mày nghĩ coi tao hay mày phiền phức hơn”
“Có lẽ là gã…” Giọng nam trầm thấp còn chưa dứt thì mảnh vỡ thủy tinh đặt trên cổ gã trong tay cậu đã bị người ta nhanh tay gỡ xuống.
Đó là một người đàn ông có dáng người cao lớn, mạnh mẽ.
Tiếp theo đó khi Diệp Gia Lâm còn chưa kịp nổi giận đã dễ dàng đá gã đàn ông mặt bắt đầu trắng bệch ra sau sô pha…
Lúc quăng không hề nương tay cộng thêm cân nặng của người đó đã khiến chiếc sô pha lật ngược kéo theo cả cái bàn bên cạnh, bình ly và khay đựng rơi xuống sàn tạo ra tiếng vang thật lớn làm mọi người đang đắm chìm trong âm nhạc của quán phải giật mình.
DJ dừng khúc nhạc trong tay lại, quản lý đang dẫn phục vụ chạy đến nơi mất trật tự.
Người đàn ông vừa ra tay nhe răng cắn đầu lọc thuốc lá giơ chân đạp lên chiếc sô pha vừa bị mình lật ngược: “Dám giở trò lưu manh ở chỗ tao, mày khinh thường tao quá…”
Diệp Gia Lâm chậm chạp lùi lại—– Cậu bắt đầu có cảm giác chẳng lành…
Cứ như đang chứng minh đó là sự thật, người đàn ông cao hơn cậu chừng một cái đầu vỗ tay, chiếc nhẫn đá quý to tướng trên ngón tay anh ta sáng rực rỡ dưới ngọn đèn trong bar: “Thật ngại khi phải phiền tới các vị… Hôm nay tôi sẽ giảm 20% giá của tất cả các loại rượu.”
Diệp Gia Lâm lùi lại nhanh hơn—— Ôi mòe nó! Ý tưởng tự lấy đá đập chân mình quá thể, thuận miệng bịa có một câu mà miệng quạ đen kéo cả “người trong cuộc” tới.
Cậu trốn rất nhanh nhưng tiếc là có người còn nhanh hơn.
Ông chủ quán bar bị mượn tên giải quyết vụ lộn xộn xong bèn đi tìm thú vui, anh quay lại cố gắng nở nụ cười hiền hòa với Diệp Gia Lâm.
—— Đáng tiếc là với vẻ ngoài dữ tợn cùng thói quen nghề nghiệp, dù có là nụ cười quyến rũ thì… Xuất hiện trên mặt anh cũng biến thành “cười gằn”.
Diệp Gia Lâm chớp mắt, không lùi lại mà bước tới… Gục vào lòng anh, xoay mặt đến góc có thể nói là ngọt ngào đáng yêu nhất dựa vào kinh nghiệm vô số lần nhận sai xin tha với anh mình, đảo mắt như lật sách, chẳng mấy chốc đã lấp lánh hơi nước.
Nhìn tên nhóc trong ngực, Lôi Quân cảm thấy tối nay bất chợt muốn đến quán dạo không phí công, anh nắm cằm cậu—– Ồ, cảm giác cũng được. Anh bắt đầu ép hỏi: “Tôi thành người đàn ông của em từ khi nào?”
Diệp Gia Lâm mặt dầy như mo không biết đỏ mặt là gì cũng như lấy “vô sỉ” làm mức độ cao nhất nhìn ông chủ Lôi bằng ánh mắt gợi tình, 100% độ giả tạo: “Bây giờ nè~”
Rất lâu sau đó, ông chủ Lôi có hỏi thiếu gia gan cực to họ Diệp rằng: “Nếu anh không thích nam thì em tính thế nào?”
Diệp Gia Lâm hùng hồn liếc nhìn anh: “Bẻ anh.”
Lôi Quân cười dữ tợn: “Bẻ xong trốn tiếp hả?!”
Khí thế của Diệp Gia Lâm xìu xuống: “…Đệt, vẻ mặt gì đấy… Em đâu có nói là em sẽ trốn đâu… Được rồi được rồi, em chỉ suy nghĩ vậy thôi chứ đâu có làm thật đâu… Đệt XX nhà anh, bố vừa bị đè xong, anh mà dám làm bậy nữa tôi sẽ trốn nhà đi đó! …Oa oa oa… Em sai rồi, sau này em sẽ không bỏ trốn và không bỏ nhà đi nữa đâu…”
—— Có khác gì ăn cướp đâu… Gặp được người như anh ai không tìm đường chạy là thằng ngu!
— Hết chương 10 —