Đọc truyện Chinh Phục Chú Mèo Nhỏ – Chương 10: Đại sự
1.
Sau gần một tháng cố gắng nâng cao hiệu suất, cuối cùng hợp đồng cũng được ký kết thành công. Trưởng phòng vui vẻ mời mọi người đi ăn liên hoan một bữa ra trò, ai nấy đều vui mừng hớn hở. Nhã Nhi cũng cười đến khonog khép miệng lại được, lập tức chạy đến một góc gọi điện thoại.
Tút…
– Nhã Nhi! – Một hồi chuông còn chưa dứt, đầu dây bên kia đã truyền đến giọng nói trầm ấm mang theo ý cười của Thiên Lam. – Thế nào, đã xong việc chưa?
– Xong rồi xong rồi, hợp đồng đã ký xong rồi. Trưởng phòng mời mọi người đi ăn, lát nữa có lẽ sẽ rất náo nhiệt đó. – Cô kích động nhảy tưng tưng. – Anh thấy em có giỏi không? Không đúng, mọi người đều giỏi, bọn em đều rất lợi hại có đúng không?
– Ừ, mọi người đã vất vả rồi, trở về sẽ có thưởng. – Thiên Lam bật cười hùa theo cô. Xem ra một tháng này cũng không uổng, cô cũng bắt đầu biết đến công sức của tập thể rồi. Cô bé của anh thật sự đã lớn rồi!
– Em nói anh nghe, thời gian qua mọi người thật sự rất chăm chỉ đó, thường xuyên thức đến nửa đêm để bàn bạc, sáng lại dấy ớm đi tìm hiểu thị trường, chiều thì họp với đối tác, mỗi ngày đều rất bận rộn!
– Em lại không nghe lời rồi, anh đã nói là phải nghỉ ngơi đầy đủ cơ mà? – Thiên Lam cau mày.
– Em vẫn ngủ đủ 7 tiếng mà, anh yên tâm.
– Có sút cân không? Có mệt mỏi lắm không?
– Em ăn rất khỏe, có lẽ sẽ không giảm mất lạng thịt nào đâu. Làm việc như vậy tất nhiên là mệt rồi, nhưng em vẫn còn chịu được, không sao. Hơn nữa giờ đã xong rồi, có thể nghỉ ngơi được rồi.
– Em đấy, học gì không học lại học cái tính tham công tiếc việc của bố, đúng là không để người ta bớt lo được mà.
– Cố gắng hết sức để đạt được mục tiêu đã đặt ra, sau đó nhìn thấy thành quả mình đạt được, cái cảm giác đó rất tuyệt vời, anh không cảm thấy như vậy sao?
– Cũng bình thường. – Thiên Lam bình tĩnh nói.
Kỳ thực đối với công việc này thái độ của anh chính là có cũng được mà không có cũng không sao. Ngay từ nhỏ anh đã biết vị trí này là quyền lợi và cũng là trách nhiệm của anh, vì vậy anh đã học cách làm quen với nó, tiếp nhận nó va sống chung hòa bình với nó.
Có thể nói anh là một người không có ước mơ, bởi vì con đường tương lai của anh đều đã được định sẵn rồi, vừa sinh ra số phận của anh đã định sẵn là không thể có ước mơ, không cần có ước mơ và chính bản thân anh cũng không muốn tốn công sức vì những thứ viển vông. Ừm, nghe thì có vẻ thật bi thảm, nhưng kỳ thực cũng bình thường thôi, anh đã quen rồi. Một khi đã trở thành thói quen thì sẽ không còn cảm thấy bực bội hay khổ sở nữa. Cho nên công việc hay sự nghiệp gì đó không thể làm anh sụp đổ, nhưng đồng thời cũng không bao giờ đem tới niềm vui cho anh.
Cô nghe thấy câu trả lời nhàn nhạt của anh thì bĩu môi. Tuy rằng không hiểu rõ tường tận nhưng thông qua thái dodọ của anh với công việc cô có thể heiẻu được phần nào. Anh không thích kinh doanh, nhưng cũng không chán ghét nó, anh chỉ đơn giản là tuân theo sự sắp xếp của gia đình học cách để làm một doanh nhân mà thôi. Nhưng mà không sao, bất kể thế nào anh cũng có gia đình ở bên cạnh mà. Bố mẹ tự hào về anh, Thiên Kỳ sùng bái anh, còn có cô nữa, cô vô cùng yêu quý anh nha!
Anh từng nói, chỉ cần cô vui vẻ anh cũng sẽ vui vẻ. Vì vậy, vì anh, cô quyết định sau này mỗi ngày đều sẽ sống thật thoải mái thật hạnh phúc, như vậy anh cũng sẽ được hạnh phúc ha ha ha…
…
Khi mọi người đều đang vui vẻ sửa soạn hành lí chuẩn bị về nhà đoàn tụ với gia đình bạn bè thì một tin tức chấn động ập tới. Nhật Bản xảy ra động đất đặc biệt nguy hiểm, thiệt hại rất nghiêm trọng, tất cả các chuyến bay đều bị hủy bỏ, toàn đất nước rơi vào tình trạng cảnh giác cao độ với những cơn dư chân cso thể xảy ra bất cứ lúc nào.
Ngày hôm đó cô đang buồn bực ngồi trên giường nói chuyện điện thoại với bà Tống thì bỗng nhiên mọi thứ xung quanh đều run bần bật. Cô sợ tới mức đánh rơi cả điện thoại, sắc mặt trắng bệch đảo mắt nhìn không gian dần rơi vào hỗn loạn.
Cả căn phòng không ngừng rung lắc dữ dội, khắp nơi đều vang lên những tiếng lách cách rầm rầm của đồ vật va chạm vào nhau. Ngày càng nhiều thứ bị rơi vỡ trên sàn, tạo thành một mảnh hỗn độn.
Cô ôm đầu co ro bên chân giường, cắn chặt môi không để mình khóc thét lên. Cô chưa bao giờ đối mặt với sự kiện đáng sợ như vậy, hơn ưnã lại chỉ có một mình. Cô sợ, rất sợ hãi, ngay bây giờ cô chỉ muốn được trở về nhà, nơi có bố mẹ thương yêu, có anh trai chiều chuộng, còn có bạn bè quan tâm…
Xung quanh mọi thứ vẫn tiếp tục nghiêng ngả ào ào đổ xuống khiến cơ thể cô không ngừng run rẩy. Cô hối hận rồi, rất hối hận. Cô không nên không nghe lời anh trai, không nên bỏ ngoài tai sự phản đối của bố mẹ, không nên mắt nhắm mắt mở coi như không nhìn thấy sự lo lắng trong đôi mắt của Thiên Kỳ. Cô không nên vì nhất thời nổi hứng mà khăng khăng một mực làm theo ý mình. Hu hu… là cô không tốt, không ngoan ngoãn nghe lời, hiện tại thì tốt rồi, không những đem mình đặt vào vòng nguy hiểm còn khiến người nhà lo lắng. Còn có, nếu như cô xảy ra chuyện gì, bố mẹ và anh trai nhất định sẽ rất thương tâm.
Hu hu… cô không muốn chết! Cô không muốn chết đâu! Cô còn chưa cùng mẹ đi mua sắm thật đã, chưa chơi cờ với bố đến tận hứng, chưa trở về nghe chuyện vô cùng quan trọng mà Thiên Lam muốn nói, chưa nói với Thiên Kỳ rằng thực ra anh cũng rất lợi hại… hu hu… Cô không thể cứ như vậy mà chết được!!
—————————————
2.
– Nhã Nhi? Nhã Nhi!! Con làm sao vậy? Alo, Nhã Nhi! Đã xảy ra chuyện gì? Nhã Nhi!!! – Bà Tống đứng bật dậy, lo lắng đến mặt mũi tái mét.
– Mẹ sao thế? Có chuyện gì à? – Thiên Kỳ vừa vào cửa đã nghe thấy tiếng kêu đầy lo lắng cùng hoảng loạn của bà Tống liền vội vội vàng vàng chạy vào.
– Mẹ… mẹ cũng không biết. – Bà Tống run rẩy nắm chặt điện thoại. – Mới vừa rồi mẹ và Nhã Nhi đang nói chuyện, bỗng nhiên nghe thấy một âm thanh đáng sợ, sau đó điện thoại bị ngắt. Mẹ gọi lại thì không có tín hiệu. – Bà Tống nói đến đây thì nước mắt lăn dài, túm lấy tay áo Thiên Kỳ lo lắng hỏi. – nhã Nhi không sao chứ? Con bé sẽ không xảy ra việc gì đúng không?
– Mẹ bình tĩnh lại đã, để con gọi lại thử xem. – Thiên Kỳ đỡ bà Tống ngồi xuống sô pha, cầm lấy điện thoại bấm bấm, áp lên tai, lại bấm bấm, lại áp lên tai, cứ như vậy lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, sắc mặt càng ngày càng sa sầm.
– Thế nào? Có phải vẫn không gọi được không? Hu hu… Nhã Nhi bé bỏng của mẹ, Nhã Nhi đáng thương, phải làm sao bây giờ? – Bà Tống khóc đến thở không ra hơi. Sớm biết như vậy thì không nên để con bé đi ra nước ngoài. Đáng lẽ bà không nên đồng ý để nó đi một mình. Nhã Nhi của bà thật là đáng thương, bây giờ không biết con bé đang phải đối mặt với chuyện gì nữa. Nếu như nó bị thương thì phải làm sao bây giờ? Nếu như nó… Càng nghĩ bà Tống càng đau lòng, càng nghĩ càng tự trách bản thân quá qua loa đại khái, không chăm sóc tốt đứa con dâu bảo bối này. Là bà không tốt, tất cả đều là do bà không tốt, Nhã Nhi của bà phải làm sao đây? Hu hu… Nhã Nhi bé bỏng của bà!
Thiên Kỳ cũng không biết phải an ủi mẹ như thế nào, chỉ có thể nhanh chóng liên lạc với bố và anh trai xin cứu biện. Bây giờ anh cũng rất loạn, vừa hoảng sợ vừa lo lắng muốn chết, hận không thể lập tức bay sang Nhật Bản xách cô bé cứng đầu cứng cổ kia về dạy cho một bài học.
Ông Tống đang đi đánh golf với mấy ông bạn già vừa nghe tin liền lo lắng đến mặt mũi cũng tái cả đi, vừa vội vàng quay trửo về nhà vừa tận dụng mọi mối quan hệ tìm hiểu tình hình cụ thể ở bên Nhật, gọi tới gọi lui khiến chiếc điện thoại nóng đến tưởng chừng như muốn nổ tung.
…
Thiên lam vừa đi họp về, mệt mỏi nới lỏng cà vạt ngả nguwòi trên ghế thư giãn gân cốt, ánh mắt dừng lại thật lâu trên bức ảnh nho nhỏ được đặt cẩn thận trong ví. Đây là bức ảnh anh chụp cho cô vào ngày tốt nghiệp, nụ cười của cô luôn luôn ngọt ngào như vậy, khiến cho anh bất giác cũng muốn cười theo. Nghĩ tới cô, dường như mọi áp lực mới vừa rồi còn đè nặng khiến anh ngạt thở đều tan biến hết. Chỉ cần nghĩ đến việc cô sắp trở về, sắp sà vào vòng ôm của anh giống chú cún nhỏ cọ qua cọ lại là trong lòng anh lại dâng lên một niềm hạnh phúc, ngày càng khuếch trương khiến toàn thân anh đều được bao phủ trong ánh sáng nhu hòa. Anh nhớ cô, nhớ đến chết đi được, nếu như cô còn không mau mau trở về, có lẽ anh sẽ nhịn không được mà bất chấp tất cả chạy tới Nhật, cho dù có phải đi bằng bất cứ phương tiện gì cũng muốn được nhìn thấy cô, ở bên cạnh cô. Aizzz… dường như anh lại bắt đầu trở nên điên cuồng rồi. Thiên Lam lắc đầu cười khổ, quả thực là nhớ cô đến phát điên rồi.
Reeng reeng…
Điện thoại trên bàn đổ chuông khiến anh tạm thời ngừng lại dòng suy nghĩ, bình tĩnh nhấc máy.
– Alo?
– Anh, không hay rồi, Nhã Nhi…
Đùng đoàng~
Thiên Lam có cảm giác như sấm đánh bên tai, lồng ngực như bị ai đó chặn lại đến hít thở không thông.
Thiên Kỳ vừa mới nói cái gfi? Nhã Nhi làm sao cơ? Nó không phải là mê sảng rồi chứ? Mới sáng nay khi anh trò chuyện với cô, cô còn than vãn thật là lâu, anh phải dùng đủ mọi biện pháp mới có thể dỗ cô vui vẻ, cái dáng vẻ ấy rõ ràng là rất khỏe mạnh, chỉ là có chút buồn bực vì không được ra ngoài chơi đùa mà thôi. Cô nào có xảy ra chuyện gì đâu chứ?
Có điều, tại sao anh lại không liên lạc được với cô ưnã? Điện thoại cô hết pin ư? Đúng là một cô bé ngốc, còn không biết đường mà sạc điện thoại, khiến cho cả nhà lo lắng như vậy. Đúng, nhất định là do cô quên không sạc điện thoại rồi, cô vẫn hay lơ đãng như vậy mà, luôn khiến anh phải lo lắng thôi.
Thế nhưng, vì cái gì anh lại cảm thấy hoảng loạn thế này? Đã nói cô không có việc gì, sẽ không có việc gì đâu, tại sao anh còn phải lo lắng như vậy? Đợi một chút, kiên nhẫn một chút cô sẽ gọi lại thôi, rất nhanh, rất nhanh mà.
…
Nhưng anh đã đợi mấy tiếng rồi, vì sao cô còn chưa gọi về? Chẳng lẽ ở bên đó mất điện? À, cũng đúng, có lẽ là trận động đất kia đã khiến mạng lưới điện quốc gia bên đó hỏng rồi, cần có thời gian sửa chữa. Còn có, sóng điện thoại e là cũng gặp sự cố rồi. Cho nên, anh cần phải kiên nhẫn thêm một chút, cho đến khi các thiết bị liên lạc được khôi phục, cô bé ngốc ấy sẽ liên lạc lại thôi.
Cô không sao, nhất định sẽ không sao hết. Anh còn chưa nói với cô ba chữ đã in sâu trong lòng bấy lâu nay, làm sao cô có thể xảy ra chuyện được? Cô sẽ bình an trở lại, sẽ chấp nhận tình cảm của anh, sau đó bọn họ… Không, không cần đến như vậy, chỉ cần cô không sao là tốt rồi, chỉ cần cô bình an đứng trước mặt anh là tốt rồi.
—————————————
3.
Một tuần sau, rốt cuộc tình trạng căng thẳng rối loạn ở nhà họ Tống cũng tạm thời chấm dứt, bởi vì Ngô Nhã Nhi cuối cùng cũng liên lạc về rồi. Tuy rằng có đôi chỗ bị thương nhưng cũng không quá nghiêm trọng, ngoại trừ cánh tay trái bị rạn xương thì chỉ còn một vài chỗ xây xước ngoài da. Tuy nhiên, bởi vì sân bay quốc tế vẫn chưa hoạt động lại nên cô không thể trở về kịp sinh nhật của hai anh em nhà họ Tống.
Biết được tin này, bà Tống vung tay một cái, dứt khoát hủy bỏ bữa tiệc vốn đã định sẽ được tổ chức thật linh đình. Ông Tống dĩ nhiên là không có ý kiến gì. Thiên Kỳ thoáng nhíu mày, dường như đang cân nhắc đến việc gì đó, không lên tiếng. Còn Thiên Lam đã sớm trở về phòng gọi điện cho cô nhóc bướng bỉnh khiến người ta không thể an tâm kia.
– Anh trai, lúc đó em sợ muốn chết! – Cô ngồi trước máy tính khoa tay múa chân kể lại tỉ mỉ chi tiết tình hình căng thẳng lúc đó, toàn thân không nhịn được lạnh toát.
– Sau này anh sẽ không để em một mình đi đâu nữa, cả nhà đều bị em làm cho lo lắng đến phát điên rồi. – Thiên Lam kiên quyết nói.
– Vậy không được đâu, anh à, lần này chỉ là ngoài ý muốn mà thôi. Em đã lớn rồi, làm sao có thể đi đâu cũng cần người trông nom chứ? – Cô trề môi kháng nghị.
– Em còn nói? – Thiên Lam nhướn mày đầy tức giận.
– Ôi chao anh đừng tức giận, có gì đợi em về rồi sẽ tạ lỗi với mọi người mà. – Cô cười hì hì làm hòa. Lần này đúng là cô không đúng, làm cho cả nhà lo đến như vậy. Đột nhiên cô nhớ tới một vấn đề quan trọng, liền nở nụ cười thật rạng rỡ. – Anh trai, chúc mừng sinh nhật! Đồng thời, xin chia buồn với anh, anh đã bước sang đầu 3 rồi đấy!
– Ừ, anh nhớ là có một cô bé nào đó đã hứa rằng sẽ trở về cùng anh đón sinh nhật, thế mà cuối cùng lại lặn mất tăm.
– Nào có, người ta không phải đang cùng anh đón sinh nhật đây sao? – Cô lè lưỡi.
– Vậy quà của anh đâu? – Thiên Lam nhướn mày. – Em đừng nói với anh lại là hai chiếc bánh ngột giống hệt nhau nhé?
– Làm ơn, em đã nói đợi các anh lên đầu 3 thì sẽ có quá khác rồi mà. – Cô chun mũi cười hì hì. – Nhưng mà thật ra quà sinh nhật em còn chưa chuẩn bị đâu ha ha ha…
– Em rất đáng đánh đòn! – Thiên Lam không nhịn được nhíu mi tỏ vẻ bất mãn. Mỗi ngày anh đều nhó cô đến khó ngủ, vậy mà cô lại có thể thờ ơ như vậy, ngay cả quà sinh nhật cũng không chịu chuẩn bị cho anh? Đúng là một cô bé hư!
– Được rồi, anh đừng tức giận, em sẽ bù cho anh mà. – Cô cười nịnh nọt, thuận miệng hỏi. – Đúng rồi, anh từng nói đến năm 30 tuổi sẽ kết hôn, cô dâu đâu?
Thiên Lam đờ người, làm sao cũng không nghĩ tới cô lại đột nhiên nhắc tới vấn đề này. Anh nhìn cô gái với đôi mắt sáng rực đang nhìn mình đầy mong đợi mà không khỏi chua sót. Anh chỉ cần cô, nhưng cô hình như một chút cũng không để tâm?
– Sao vậy sao vậy? Tại sao anh không nói gì? Rốt cuộc tìh cô gái may mắn được anh yêu thương là ai a? – Thấy Thiên Lam mãi không trả lời, cô có chút sốt ruột thúc giục.
– Hiện tại còn chưa có. – Thiên Lam gắng gượng lắm mới khiến cho thanh âm của mình trở nên bình thường.
– Cái gì? Sao lại chưa có được? – Cô đập bàn đứng bật dậy, dường như vô cùng kích động, ánh mắt hết sức thất vọng nhìn chằm chằm vào màn hình, cũng chính là đang nhìn Thiên Lam ở bên kia. – Anh thật sự không yêu ai? Thật?
– Cô bé này, em kích động cái gì hả? – Thiên Lam nặng nề nở một nụ cười.
– Anh đừng có mà lảng tránh, mau thành thật trả lời em!
– … – Chân chừ một chút, Thiên Lam mới gật đầu. – Ừ, không có. – Nếu như cô đã không cần anh, thì anh cũng không cần bất kì một cô gái nào khác cả, cuộc đời này cứ như vậy ở bên cạnh chăm sóc cô là được rồi.
…
Tuy rằng không tổ chức tiệc tùng linh đình như mọi năm nhưng bà Tống cũng là một người mẹ tốt, bận rộn cả buổi chiều để chuẩn bị bữa tối thịnh soạn, cả nhà cùng nhau quây quần ăn bữa cơm chúc mừng sinh nhật hai đứa con trai. Chỉ có điều, đồ ăn ngon miệng còn chưa được thưởng thức đã bị bà Tống trong cơn nóng giận bảo người mang xuống hết.
Không ngoại lệ, lần này cũng là do Thiên Kỳ gây ra. Hiện tại anh đang đứng thẳng tắp giữa phòng khách, bàn tay to lớn nắm chặt một bàn tay trắng mịn nhỏ nhắn, mà người này không ai khác chính là Dạ Uyển.
– Tống Thiên Kỳ, con có ý gì? – Bà Tống tức đến sắp hỏng mất. Con dâu khó khăn lắm mới thoát nạn, con trai mình lại ung dung dẫn một cô gái khác về nhà, nó muốn bà phải nghĩ sao đây hả?
– Anh trai từng nói 30 tuổi sẽ kết hôn, con cảm thấy như vậy tốt lắm, cho nên hôm nay mới dẫn bạn gái về ra mắt bố mẹ. Mọi người đều không còn xa lạ gì với Dạ Uyển nữa, nếu bố mẹ đồng ý, bọn con sẽ tổ chức đám cưới trong năm nay.
– Cái gì? Tổ chức đám cưới? – Bà Tống điên mất, không kìm nén nổi cảm xúc mà đứng bật dậy, oang oang mắng to. – Tống Thiên Kỳ, con giỏi thật đấy nhỉ? Nhã Nhi vừa mới ra nước ngoài được bao lâu mà con đã vội vã thay lòng. Con bé vất vả làm việc, lại còn suýt chút nữa thì mất mạng vì dư chấn, vậy mà con còn có thời gian yêu đương với người khác? Con khiến mẹ quá thất vọng!
– Mẹ, mẹ đang nói gì vậy? – Thiên Kỳ nhíu mày. – Cái gì mà thay lòng? Con với Nhã Nhi chỉ là anh em thôi.
– Anh em? Hừ, con lừa ai? Người có mắt đều biết hai đứa là một đôi.
– Không phải. – Thiên Kỳ cố gắng giải thích. – Con chỉ coi Nhã Nhi là em gái thôi…
– Vậy nó thì sao?
– Nhã Nhi… – Thiên Kỳ hơi ngừng lại. – Mặc dù con bé luôn làm loạn lên không muốn thừa nhận con là anh trai, nhưng chắc chắn không hề có tình cảm như mẹ nói đâu.
– Con nghĩ mẹ sẽ tin? – Bà Tống cao giọng.
– Vậy mẹ muốn con phải làm sao thì mới tin đây? – Thiên Kỳ đau đầu.
– Không cần làm gì hết. – Bà Tống xua tay, kiên quyết ra lệnh. – Chia tay với Dạ Uyển ngay! Đợi Nhã Nhi trở về hãy thành tâm thành ý mà xin lỗi con bé, hừ!
– Mẹ!! – Sắc mặt Thiên Kỳ tối sầm, vừa giận dữ lại vừa uất ức. Mẹ hiểu lầm thì cũng thôi đi, nhưng anh mới là con trai ruột của mẹ cơ mà? Tại sao lại một mực bênh vực Nhã Nhi mà không chịu suy nghĩ cho hạnh phúc của anh? Từ nhỏ đến lớn luôn là vậy, nếu như không phải anh và anh trai trông giống hệt nhau thì anh đã hoài nghi mình là do bố mẹ nhặt được.
– Thiên Kỳ, lần này đúng là con đã sai rồi. Nhã Nhi tốt như vậy, con không nên phản bội con bé. – Ông Tống nãy giờ giữ im lặng cũng không nhịn được tiến lên vỗ vỗ bả vai Thiên Kỳ, thở dài. – Con hãy về phòng suy nghĩ cẩn thận đi, con đối xử với con bé như vậy có công bằng hay không.
– Nhưng mà con… – Thiên Kỳ còn muốn nói gì đó, nhưng anh biết có nói thế nào cũng vô dụng, bố mẹ đều một mực khăng khăng rằng anh có lỗi với Nhã Nhi.
– Bác trai, bác gái, hai người thật sự hiểu lầm rồi, Nhã Nhi và anh Thiên Kỳ không phải quan hệ đó đâu. – Nhìn ánh mắt ảm đạm của Thiên Kỳ, Dạ Uyển không nhịn được lên tiếng bênh vực anh. – Nhã Nhi cậu ấy…
– Dạ Uyển phải không? – Thiên Lam nhíu mày cắt ngang, lạnh lùng mở miệng. – Cô là bạn thân của Nhã Nhi nhỉ? Ừ, quả nhiên là bạn thân!
– Anh Thiên Lam, em…
– Đừng gọi tên tôi, tôi ghét người ngoài giọ tên tôi!! – Thiên Lam nhìn chằm chằm Dạ Uyển bằng ánh mắt sắc lạnh.
– Anh, sao anh lại như vậy, Dạ Uyển đâu có lỗi gì? – Thiên Kỳ tiến lên một bước chắn trước mặt Dạ Uyển, bất bình nhìn anh trai mình.
Thiên Lam cũng lười đôi co với đứa em trai luôn khiến người khác nhức đầu này, trực tiếp gọi người.
– Đưa cô gái này ra khỏi đây!
– Anh, anh đừng quá đáng, Dạ Uyển…
– Câm miệng! – Thiên Lam gằn từng tiếng, quét mắt qua Thiên Kỳ, lập tức khiến cậu ngoan ngoãn ngậm miệng, nhưng bàn tay vẫn cố chấp siết chặt không buông. Thiên Lam thấy vậy thì thoáng nhếch môi, chậm rãi nói. – Lập tức rời khỏi đây hoặc trở thành gián điệp bị đuổi khỏi công ty, không bao giờ ngẩng đầu lên được, em chọn hay là để cô ta tự chọn?
– Anh, anh không thể làm như vậy.
– Em có thể thử xem anh có thể hay không. – Thiên Lam trầm giọng cảnh cáo, ánh mắt chuyển sang Dạ Uyển đang run rẩy sau lưng Thiên Kỳ. – Đi hay không?
– Em… em đi. – Dạ Uyển bị ánh mắt lạnh lẽo của Thiên Lam dọa đến vã mồ hôi, lùi lại từng bước.
– Dạ Uyển, em về trước đi, anh sẽ tìm cách xử lí. – Thiên Kỳ vỗ nhẹ lên bàn tay Dạ Uyển trấn an, hiếm khi nghiêm túc như vậy. – Tin tưởng anh!
Dạ Uyển vừa đi, Thiên Lam cũng lười quản Thiên Kỳ, lập tức xoay người trở về phòng.Bây giờ anh chỉ lo lắng cho cô nhóc kia thôi. Cô hẳn là vẫn chưa biết được tin tức, nhưng sớm muộn khi trở về cũng sẽ biết thôi. Nếu như cô thương tâm, nếu như cô khóc, anh sợ mình sẽ không kiềm chế được mà gây ra những chuyện không thể tưởng tượng được mất.
——————————————————————