Đọc truyện Chinh Phu – Chương 11
Sáng sớm ngày hôm sau, Đinh Mạt Mạt hầu hạ mẫu thân uống xong chén thuốc, sau khi dặn dò mẫu thân nghĩ ngơi nhiều hơn một chút, thì lập tức đưa Thích Doãn Dương ra tới cửa nhà.
Nàng hiểu Thích Doãn Dương đang cảm thấy nhớ Khiếu Vân Sơn Trang, vì vậy mới để hắn mau chóng trở về, nàng đặc biệt chọn một con ngựa tốt để cho hắn cưỡi.
“Nàng phải bảo trọng một chút, chờ sau khi ta xứ lý xong chuyện ở sơn trang, thì sẽ mau chóng trở về.” Thích Doãn Dương mở miệng cam kết.
“Ừ, huynh cũng phải cẩn thận đấy.” Đinh Mạt Mạt mở miệng dặn dò.
Vừa nghĩ tới hắn sắp phải trở về Khiếu Vân Sơn Trang, nàng lại nhớ lại dáng vẻ máu me khắp người của hắn vào ngày hôm đó, lòng của nàng hung hăng nhéo chặt lại.
Thích Doãn Dương nhìn ra đáy mắt sầu lo của nàng, nhẹ giọng trấn an: “Yên tâm, ta sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, vì nàng, ta sẽ càng cẩn thận hơn.”
Hắn cũng không sợ tên sát thủ lãnh huyết hung tàn kia, bởi vì lúc trước bọn họ đã từng đấu qua, hắn biết rõ bản lãnh của tên kia như thế nào, nên hắn tuyệt đối có lòng tin vào bản thân mình.
Nếu như không phải lúc ấy hắn bị trúng khói mê, công lục đã bị giảm đi nhiều, cộng thêm bị tiếng kêu sợ hãi của nghĩa muội làm phân tán lực chú ý của hắn, nếu không tên kia căn bản không thể nào tổn thương đến hắn.
Lần này trở về, hắn đã có phòng bị, nhất định sẽ không để cho tên kia thực hiện được bất kỳ mưu kế ác độc nào nữa!
“Chờ ta trở lại.”
“Ừ, mỗi ngày ta đều chờ ngày huynh bình an trở về.” Đinh Mạt Mạt ngửa đầu nhìn hắn, cho dù biết hắn muốn nhanh chóng xử lý xong mọi chuyện để trở về bân cạnh nàng, nhưng mà nàng vẫn tràn đầy lưu luyến trong lòng .
Đáy mắt nàng có tràn đầy tình ý, khiến ngực Thích Doãn Dương nóng lên, bỗng dưng đưa tay ra ôm nàng vào trong lòng, hôn lên đôi môi của nàng.
Hắn vốn chỉ định khẽ hôn như chuồn chuồn lướt nước, vậy mà môi của nàng quá ngọt ngào, lại nghĩ đến hai người sắp chia lìa, hắn kìm lòng không được hôn càng sâu hơn, kéo dài hồi lâu mới buông môi nàng ra.
“Được rồi, ta phải đi.”
Thích Doãn Dương xoay người lên ngựa, sau khi cầm chắt dây cương ngựa thì ngoái đầu lại nhìn kỹ nàng một lần nữa, ánh mắt của hai người dây dưa, cơ hồ khó có thể tách ra.
Đang lúc Thích Doãn Dương ép buộc mình phải thu tầm mắt lại, định rời khỏi, chợt một giọng nói mang theo vui mừng khẽ vang lên…
“Doãn Dương ca? Thật sự là Thích Doãn Dương ca sao?”
Thích Doãn Dương cứng đờ, vừa kinh ngạc vừa quay đầu lại nhìn.
Đinh Mạt Mạt cũng kinh ngạc cùng nghi ngờ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một thân thể nhỏ nhắn, đang lảo đảo từ trên phố chạy tới đây.
“Lan nhi?!” Thích Doãn Dương không thể tin vào mắt mình, dù thế nào thì hắn cũng không thể nghĩ ra nghĩa muội có thể xuất hiện ở nơi này!
Làm sao này lại tới đây? Nhưng mà làm sao lại biết hắn ở nơi này chứ?
Còn nữa, nàng đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì? Tại sao lại nhìn tái nhợt và suy yếu như thế, còn có vài vết bầm ở trên má, nhìn cực kỳ nhếch nhác.
So với sự kinh ngạc của Thích Doãn Dương, kinh ngạc ở trong lòng của Đinh Mạt Mạt cũng không thua kém hắn.
Mới vừa rồi hắn kêu vị cô nương kia là “Lan nhi”, cho nên vì cô nương có dáng vẻ nhếch nhát này, chính là nghĩa muội Hồ Lan Nhi của hắn sao?
Đinh Mạt Mạt chau mi tâm (ấn đường), nghĩ tới làm sao nữ nhân này lại có thể liên thủ với người khác để mưu hại tánh mạng của Thích Doãn Dương, nàng không chút do dự nào tiến lên phía trước che chắn cho hắn, cẩn thận cùng đề phòng nhìn chằm chằm vào Hồ Lan Nhi đang chạy ở trước mắt.
Hành động của nàng lộ ra nồng đậm ý bảo vệ cùng thú vị, khiến ngực Thích Doãn Dương dâng lên một cảm giác cảm động cùng ấm áp, nhưng mà hắn thật sự có thể núp ở phái sau lưng của nàng sao?
Hắn lập tức tung người xuống ngựa, kéo Đinh Mạt Mạt về phía sau của mình.
Mặc dù nghĩa muội không biết chút võ công nào, mà tên sát thủ hung tàn đó cũng không có đuổi tới đây, nhưng hắn vẫn sợ sẽ có tình huống bất ngờ gì đó, chỉ sợ Đinh Mạt Mạt sẽ bị tổn thương.
Hồ Lan Nhi vừa đến trước mặt của Thích Doãn Dương, nước mắt lập tức không ngừng rơi rào rào, kích động nhào vào trong ngực của hắn.
“Thật tốt quá….Thật tốt quá…. Doãn Dương ca…”
Thích Doãn Dương nhíu mày rậm lại, thân thể hơi cứng đờ.
Hắn nhẹ nhàng nắm đầu vai của Hồ Lan Nhi, từ từ dìu nàng đứng vững, thuận thế đẩy nàng từ trong ngực của mình ra.
“Lan nhi, làm sao muội lại biết nơi này? Làm sao lại biết ta ở nơi này?” Hắn mở miệng hỏi rõ ràng.
Hồ Lan Nhi nghe câu hỏi của hắn, nước mắt thoáng chốc càng rơi dữ tợn hơn.
“Doãn Dương ca, ta bị người ta gạt…..Bị lừa rất thảm….”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Thích Doãn Dương hỏi tới.
“Ngụy Thừa Tự…..Chính là người đã động thủ đã thương huynh….Sống chết của Doãn Dương ca chưa rõ, tung tích càng không rõ….Hắn còn chưa làm theo cam kết bái đường thành thân với ta, lập tức tuyên bố với nọi người là Doãn Dương ca gặp phải thổ phỉ, bị giết bỏ mình, mà hắn sắp thành thân với ta, cho nên hắn chính là trang chủ của Khiếu Vân Sơn Trang, muốn tất cả bạc ở phòng lương( phòng sổ sách tính toán), tất cả ngân phiếu đều phải đưa cho hắn….”
Thích Doãn Dương nghe vậy nheo tròng mắt đen lại, đáy mắt ẩn hiện ánh sáng tức giận.
Ngụy Thừa Tự? Không phải là một chô nhi đi theo hắn và sự phụ để tập võ sao?
Nghe nói phụ thân của Ngụy Thừa Tự là bằng hữu của sư phụ, trước khi lâm chung đã giao nhi tử cho sư phụ chăm sóc, mà sư phụ cũng không có lấy vợ sinh con, sau khi bệnh nặng qua đời thì giao lại võ quán cho Ngụy Thừa Tự thừa kế, về sau nghe nói Ngụy Thừa Tự bị nghiện bài bạc, không tới một năm đã bị thua mất võ quán.
Vốn tưởng là chẳng biết hắn đã đi đâu, không ngờ lại âm thầm liên lụy tới Lan nhi.
“Nô bộc trong sơn trang không tin Doãn Dương ca đã bị giết hại, cũng rất bất mãn với thái độ cường thế của Ngụy Thừa Tự, bọn họ cho là bất luận chết hay sống, thì trước tiên cũng phải tìm được Doãn Dương ca, cho dù nói gì cũng không chịu thừa nhận hắn chính là trang chủ của Khiếu Vân Sơn Trang, mà Ngụy Thừa Tự…..Đại khái là hắn sợ Doãn Dương ca vẫn chưa chết, sẽ về tìm hắn báo thù, một lòng muốn mang một số tiền lớn để cao bay xa chạy, kết quả….Kết quả….” Hồ Lan Nhi nghẹn ngào một lúc lâu, đau lòng đến không thể nói tiếp được.
“Kết quả thế nào?” Thích Doãn Dương hỏi tới, có vô số dự cảm chẳng lành trong lòng.
“Người ở phòng lương không chịu đưa ngân lượng cho hắn, Ngụy Thừa Tự lại có lòng dạ ác độc như thế, hắn đã sát hại vài tên nô bộc đã cãi lời hắn, trong đó…Trong đó bao gồm có Tôn bá tổng quản….”
“Cái gì?!” Thích Doãn Dương tức giận đến khẽ nguyền rủa.
Đáng chết! Tên kia không khỏi cũng quá lãnh huyết và hung tàn! Nhưng người tôi tớ kia là vô tội, vì trung thành vời hắn mà phải chịu tình cảnh bị sát hại, hắn thật sự rất có lỗi với bọn họ!
Hồ Lan Nhi nhìn trộm sắc mặt tức giận tới xanh mét của hắn, áy náy mà cúi đầu sám hối, nước mắt rơi tí tách trên mặt đất, quả thật giống như mưa nhỏ.
“Ta thật sự không ngờ hắn lại tàn bạo như vậy…..Lúc ấy vừa đau lòng vừa trách cứ hắn mấy câu, không ngờ….Không ngờ hắn không hế để ý tới ta đang mang thai đứa bé của hắn, thậm chí còn đánh ta….Tức giận mắng ta thân là một đại tiểu thư của Khiếu Vân Sơn Trang, mà ngay cả năng lực lấy cho hắn một ít bạc cũng không có….Những vết thương trên người ta, là do hắn đánh ta….” Hồ Lan Nhi đau lòng vừa kể lễ vừa khóc.
“Tên kia nhất định là súc sinh!” Thích Doãn Dương cắn răng nghiến lợi mắng.
“Đều tại ta ngu….Mới để người ta lừa gạt…..Mà ta…..Làm sao ta cũng không ngờ được thì ra là hắn cố tình muốn tiếp cận ta, hấp dẫn ta, cố ý khiến ta mang thai, sau đó không ngừng nói cho ta biết….Hắn thật lòng yêu ta, muốn lấy ta làm thê tử…..Để khiến Thích Doãn Dương ca không thể biết việc ta mang thai sau đó còn có thể cưỡng ép ta uống thuốc phá thai, và cũng vì để ta có thể ở cùng với hắn, chỉ có thể diệt trừ Thích Doãn Dương ca….Đều tại ta nhất thời bị ma quỹ ám ảnh, mới có thể tin lời của hắn…..Không ngờ…..Thì ra hắn căn bản không có yêu ta, tất cả đều chỉ vì muốn chiếm đoạt Khiếu Vân Sơn Trang….”
Nghe xong những lời nói này, không chỉ Thích Doãn Dương cảm thấy mình bị lửa giận điên cuồng đốt, ngay cả Đinh Mạt Mạt ở bên cạnh củng tức giậ đến cả người run rẩy.
Nàng không thể tin được trên đời này lại có người điên cuồng, lại hung tàn như thế! Vì dã tâm của bản thân, mà bày ra mưu kế âm hiểm tàn khốc, còn giết hại người vô tội, thật sự nên bị thiên lôi đánh!
“Vậy sao muội biết ta chưa chết, như thế nào lại biết ta ở nơi này?” Thích Doãn Dương tạm thời kiềm nén lại lửa giận ở trong lòng, trước tiên phải hỏi rõ ràng chuyện này đã.
“Sau khi hắn ra tay đánh ta, còn bắt ta, dùng tánh mạng nhỏ này của ta để uy hiếp, muốn ép phòng lương giao bạc ra để hắn mang đi, mấy tên người làm biết võ công đã quên mình đi đánh nhau với hắn, để ta thừa cơ hội đó có thể bỏ trốn, mà mặc dù ta đã thuận lợi bỏ trốn, nhưng cũng cùng đường….Đang lúc tuyệt vọng suy nghĩ muốn tìm đến cái chết thì đúng lúc nghe mấy đại thẩm ở nơi này nói chút chuyện nhảm, họ nói…..vị chủ tử không ai thèm lấy ở Mã trường Đinh gia có nhặt về một nam tử bị trọng thương không rõ lai lịch, ta nghĩ thầm không chừ đó là Thích Doãn Dương ca.” Nàng nghĩ, có thể Ngụy Thừa Tự đã từng nghe qua tin đồn này, biết kế hoạch sát hại Thích Doãn Dương bị thất bại, rất sợ sẽ bị trả thù, cho nên mới gấp gáo muốn lấy một số bạc lớn để rời khỏi!
Chủ tử đương gia không ai thèm lấy? Nghe mấy chữ này, vẻ mặt Đinh Mạt Mạt cứng đờ, không ngờ “Thanh danh” đã lan xa vậy rồi.
Chỉ là suy nghĩ kỹ một chút, hôm đó trên dọc đường đi khi nàng dẫn Thích Doãn Dương bị trọng thương hôn mê trở về, bị rất nhiều bá tánh ở thôn nhìn thấy, hơn nữa đa số còn là người thích đồn đại, vì vậy chuyện nàng cứu Thích Doãn Dương về bị truyền ra, cũng không phải là chuyện không thể làm được.
“Doãn Dương ca, thật xin lỗi…Ta biết ta đã làm một chuyện không thể tha thứ, nhưng mà ta đã biết sai rồi….Doãn Dương ca có thể tha thứ cho ta không?”
Thấy nàng khóc lóc đau lòng như vậy, Thích Doãn Dương cũng cảm thấy không đành lòng.
Mặc dù không có chút tình yêu nam nữ nào với Hồ Lan Nhi, nhưng mà dù sao thì nữ nhan này vừa muội muội cùng lớn lên với hắn, vừa là ái nữ duy nhất của nghĩa phụ, nếu giờ phút này nàng đã thật lòng hối cãi, làm sao hắn có thể nhẫn tâm trách móc nàng đây?
Huống chi, nàng còn bị tên Ngụy Thừa Tự kia lừa gạt, cả người bị thương, cũng thật sự rất đáng thương.
Coi như nàng liên thủ đặt bẫy với tên kia, thiếu chút nữa hại tới tánh mạng của hắn, nhưng lúc hắn lên năm nếu không phải được nghĩa phụ thu dưỡng, nói không chừng hắn đã sớm chết đói ở đầu đường rồi, vì vậy cho nên coi như là huề nhau đi!
Hắn thở dài, nói: “Chuyện đã như quá khứ rồi, vậy coi như xong, chỉ cần muội thật lòng tỉnh ngộ, không tiếp tục phạm lỗi là được rồi.”
“Sẽ không, Doãn Dương ca, ta thật sự biết mình vô cùng sai lầm rồi….Đều tại ta nhất thời bị quỷ mê hoặc, hại….không ít người vô tội phải chết, thậm chí bây giờ mình….” Tay nàng vuốt bụng, trên mặt lộ ra vẻ mờ mịt cùng bất lực.
Lúc trước nàng không có nhiều kiến thức về thế gian, nên mới có thể yêu một tên ác nhân có mưu đồ bất chính, mặc dù vào lúc này đã tỉnh ngộ, nhưng mà đứa nhỏ trong bụng này thì phải làm sao đây?
Mặc dù phụ thân của đứa bé là một tên tội ác tày trời, nhưng nàng không có dũng khí uống thuốc phá thai, huống hồ đây cũng là cốt nhục của nàng, nói thử xem làm sao nàng có thể nhẫn tâm thương tổn sinh mạng nhỏ này đước đây?
Hồ Lan Nhi càng nghĩ càng cảm thấy bất lực, cũng càng khóc thương tâm hơn.
“Được rồi, Lan nhi, đừng khóc nữa, coi chừng tổn hại đến thân thể, vậy coi như không ổn rồi.” Thích Doãn Dương an ủi vỗ nhẽ lưng nàng.
Nhìn thấy hắn dịu dàng an ủi Hồ Lan Nhi, lòng Đinh Mạt Mạt bỗng dưng bị nhéo chặt, nhưng mà một khi đã phát hiện ra phản ứng của mình, nàng lập tức không nhịn được âm thầm trách mình ở trong lòng.
Thiệt là! Từ lúc nào thì lòng dạ của nàng trở nên hẹp hòi như vậy?
Nhưng mà tạm thời bỏ qua chuyện Hồ Lan Nhi từng liên thủ với tên ác nhân để giết hại Thích Doãn Dương, thì Hồ Lan Nhi quả thật rất đáng thương, vào lúc này nàng vừa khóc vừa trở nên thê thảm như thế, vốn là nên được đồng tình cùng an ủi.
Huống chi, Thích Doãn Dương đã nói giữa hắn và Hồ Lan Nhi không có chút tình yêu nam nữ nào, vào lúc này cũng chỉ là lấy thân phận nghĩa huynh để an ủi nghĩa muội, chuyện chỉ có như vậy thôi nàng có gì mà phải để ý chứ?
Nếu như để Thích Doãn Dương phát hiện nàng không có việc gì làm lại đi ăn loại dấm chua này, chẳng phái sẽ khiến hắn bị khó xử sao?
Đinh Mạt Mạt vội vàng gạt bỏ cám xúc rối rắm trong lòng này ra, tự nói với mình phải mở lòng và thoải mái hơn, cho Hồ Lan Nhi chút bao dùng cùng quan tâm.
Nhìn Hồ Lan Nhi kích động khóc đến đau lòng như thế, vốn nàng đã chất vật đến không chịu nổi rồi, xem ra càng thêm tái nhợt cùng suy yếu, giống như bất kỳ lúc nào cũng có thể không chống đỡ được nữa.
Ý niệm này vừa thoáng quá trong đầu của Đinh Mạt Mạt, không ngờ hai mắt của Hồ Lan Nhi khẽ đảo, cả người hôn mê bất tỉnh.
Thật may là Thích Doãn Dương nhanh tay lẹ mắt kịp thời vịn Hồ Lan Nhi, nếu không nàng đang mang thai mà bị ngã trên đất, thì hậu quả nhất định không thể tưởng tượng nổi rồi!
Đinh Mạt Mạt mở miệng nói: “Mau dẫn Lan Nhi cô nương vào trong đi!”
Thích Doãn Dương gật đầu một cái, lập tức ôm Hồ Lan Nhi đi vào Đinh gia, mà Đinh Mạt Mạt cũng vội vàng sai người đi mời đại phu tới.
★★★
Đại phu chạy tới rất nhanh, giờ phút này đang cẩn thận bắt mạch và chuẩn đoán cho Hồ Lan Nhi.
Thích Doãn Dương và Đinh Mạt Mặt đứng đợi ở một bên, trên mặt cũng lộ ra vẻ rầu rỉ, dù sao thì sắc mặt Hồ Lan Nhi thật sự rất tái nhợt, cho đến giờ vẫn chưa tỉnh lại, mà lão đại phu đang cầm tay bắt mạch cho Hồ Lan Nhi cũng mảnh liệt cau mày, càng làm cho bọn họ lo lắng thêm.
Đại phu thu tay về, Thích Doãn Dương lập tức hỏi: “Xin hỏi đại phu, tình trạng của nghĩa muội ta như thế nào? Có gì đáng ngại hay không?”
“Ai nha, thật sự không dám giấu diếm, thân thể của vị cô nương này tương đối suy yếu, nếu không mau chóng điều trị tốt, hoạc là cảm xúc lại bị kích thích, thì chỉ sợ sẽ không giữ được thai nhi trong bụng của nàng, tình trạng suy yếu ở trước mắt, nếu còn mất đi đứa bé, chỉ sợ thân thể của nàng cũng sẽ không chịu được.”
Lời này của đại phu, khiến lòng của Thích Doãn Dương và Đinh Mạt Mạt cũng trầm xuống, tình trạng của Hồ Lan Nhi quả thật không tốt, thậm chí còn thảm hại hơn so với dự đoán của bọn họ.
“Lão phu kê chút thuốc an thai và bổ thân, để vị cô nương này có thể tự điều dưỡng thật tốt, nhớ đừng để nàng quá mệt nhọc, càng đừng để cảm xúc của nàng bị kích thích, lúc này thai nhi rất yếu ớt, nếu không được bảo vệ thật tốt, rất dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
“Ta sẽ ghi nhớ trong lòng, đa tạ đại phu.” Thích Doãn Dương mở miệng đáp tạ.
Sau khi đại phu rời đi, Thích Doãn Dương nhìn Hồ Lan Nhi nằm trên giường nhỏ.
Thấy này tái nhợt lại suy yếu như thế, hắn không khỏi chau mày, thờ dài trầm trọng.
Rõ ràng vốn là một cô nương không buồn không lo, chỉ vì yêu sai người, lại rơi vào kết quả chật vật đến không chịu nổi thế này, nếu như nghĩa phụ ở suối vàng biết được, nhất định sẽ đau lòng không thôi!
Ngực Thích Doãn Dương níu chặt, tự giác thấy mình không có làm tròn trách nhiệm với nghĩa muội, thật sự là thật xin lỗi nghĩa phụ đã qua đời!