Đọc truyện Chính Phi Không Bằng Tiểu Thiếp – Chương 2Quyển 1 –
Đầu đau muốn nứt ra!
Lộ Hiểu khóe miệng co giật nhìn hoàn cảnh xa lạ, gian phòng bố trí theo phong cách cổ vô cùng xa hoa.
Nàng là Lộ Hiểu em gái tổng giám đốc tập đoàn W ở thành phố T, nàng đã dùng
ba năm âm thầm trợ giúp anh hai củng cố địa vị vững chắc trong tập đoàn. Kết quả là đang muốn đi ra nước ngoài du lịch nghỉ ngơi hai ba năm, ai
dè máy bay bị tai nạn! Tỉnh dậy liền phát hiện mình xuyên qua!
Tỉnh lại đến bây giờ đã khoảng nửa canh giờ, nàng xoa nhẹ chỗ bị thương ở
đầu, trong đầu không ngừng tiếp nhận ký ức của chủ nhân thân thể này.
Khóe miệng không nhịn được từng cơn co giật!
Chủ nhân thân thể này là Mộ Dung Thư, là đích nữ (theo Bạc là con gái chi
chính a~) của Trấn Bắc tướng quân, hai năm trước gả cho Nam Dương Vương – Vũ Văn Mặc làm Chính phi. Trong hai năm qua Vũ Văn Mặc trừ đêm động
phòng hoa chúc ra thì chưa bao giờ đụng tới nàng lần nào nữa. Trong
vương phủ, còn có một vị Trắc phi tên Thẩm Nhu, rất được Vũ Văn Mặc sủng ái, hơn nữa còn là nhị tiểu thư con chính thất của Thẩm tể tướng đương
triều, là muội muội của Thẩm quý phi. Còn lại còn có bốn vị thiếp khác.
Trong suy nghĩ của Mộ Dung Thư, ngoài chính nàng ta ra, tất cả nữ nhân
trong vương phủ đều là hồ ly tinh!
Quan trọng nhất là, trong trí
nhớ phần lớn Mộ Dung Thư cùng đám nữ nhân kia đều tranh giành lục đục
với nhau vì một nam nhân, ! Ngay cả chết cũng bởi vì một nam nhân chỉ
lên giường với nàng ta một lần trong hai năm qua.
Lộ Hiểu không
nhịn được liếc mắt, ngu xuẩn! Không có chút tài năng, cũng không cần đi
tìm chết! Ở nhà cao cửa rộng, nữ nhân chiếm phần nhiều, tâm cơ thủ đoạn
không đủ mạnh, còn muốn đi đấu với người khác! Mọi việc đầu không phải
cứ dùng bạo lực là có thể giải quyết vấn đề, nếu không thì đầu óc còn
dùng làm cái gì?!
Huống hồ, trong phủ Nam Dương Vương này người
chân chính nắm quyền là Trắc phi Thẩm Nhu, Mộ Dung Thư bất quá là Chính
phi không có thực quyền mà thôi!
Lúc này, nếu Mộ Dung Thư có chút đầu óc, phải biết nếu muốn sống yên ổn thì cũng không nên chọc vào kẻ
nào! Nếu nói là có dã tâm, phải đi đoạt quyền lại! Thế nhưng, nàng ta
làm nhưng là đi tranh nam nhân! Hơn nữa thủ đoạn cũng không cao minh.
Lợi dụng mình bị bệnh mà cầu xin thương hại của một nam nhân.
Thảo nào mấy người tiểu thiếp lại không để nàng ở trong mắt!
Trong đầu hiện lên nhiều nhất đó chính là diện mạo của Nam Dương Vương – Vũ
Văn Mặc, mày được tỉa như mực, con ngươi mắt đen như được vẽ, mũi thẳng
hơn ngọn núi, quả thực là một mỹ nam tử! Thảo nào sẽ có nhiều nữ nhân
như vậy đều tranh giành hắn! Bất quá trong trí nhớ của Mộ Dung Thư, hắn
trước sau đều là gương mặt lạnh lùng, cũng chưa từng liếc mắt nhìn Mộ
Dung Thư một cái. Ngay cả trước đây thú ( cưới ) Mộ Dung Thư cũng bởi vì lúc đó Trấn Bắc tướng quân lập chiến công, hoàng thượng tứ hôn, hắn mới cưới nàng.
Lộ Hiểu cười nhạt lắc đầu, Mộ Dung Thư này thật là đáng thương!
Bất quá, quốc gia này là không có thực, Đại Hoa quốc – triều đại chưa từng tồn tại trong lịch sử.
Đối mặt với ký ức vốn không thuộc về nàng, nhưng hôm nay lại thuộc về tâm
trí của nàng, Lộ Hiểu nhíu nhíu mày, nhắm mắt lại, ép buộc bản thân chấp nhận!
Dù sao lúc này sợ và kháng cự cũng không có ích gì, muốn
xuyên không trở lại thì có chút không thiết thực, mà không biết ở thế kỷ 21 thân thể mình thành cái hình dạng gì rồi!
Như vậy, đã tới rồi thì yên ổn ở lại thôi. Coi như là đang đi một chuyến du lịch nghỉ ngơi
thú vị đi! Bất quá … Trong mắt nàng hiện lên một đạo ánh sáng sắc
lạnh, nếu nói thì tốt nhất đám tiểu thiếp và Trắc phi đừng tới trêu chọc nàng, bằng không…
Đang muốn nhắm mắt lại nghỉ ngơi thì nghe được bên ngoài truyền tới âm thanh huyên náo*.
“Vương phi đã mê man một ngày một đêm, bây giờ còn chưa tỉnh lại, sẽ không có
chuyện gì chứ?” Tống phu nhân này cũng chỉ là một thiếp mà thôi, cũng
dám đem Vương phi không coi ra gì, ai. Hiện tại Vương phi vẫn mê man,
nhưng nàng ta lại không có tới thăm được một lần, hoặc là bồi tội**.
Nghe một nha đầu làm toàn việc nặng trong viện Nhị phu nhân nói tối hôm
qua Nhị phu nhân vừa khóc vừa kể xấu về Vương phi với Thẩm trắc phi, lúc đó Vương gia còn đang ở đó!
“Vân Lạc, về sau ghi nhớ lấy, đừng
bao giờ nói chuyện thị phi của chủ tử ra. Bằng không để người khác nghe
được, ngươi sẽ gặp rắc rối lớn! Đến lúc đó, cho dù là ta thì cũng không
có cách nào bảo vệ tính mạnh của ngươi.”
Trong phòng, Lộ Hiểu…
Ách.. Hiện tại đã là Mộ Dung Thư. Mở to hai mắt, ở ngoài cửa hai người
nhỏ giọng nghị luận, từ trong tiếng nói có thể nghe ra, người đầu tiên
mở miệng nói là thị đẳng tam nha hoàn*** – Vân Lạc. Mà người khuyên bảo
còn lại là thiếp thân hầu hạ cho nàng đại nha hoàn – Hồng Lăng.
Từ cuộc nói chuyện của hai người, nàng biết được, gián tiếp hại chết Mộ
Dung Thư là Nhị phu nhân – Tống Tuyết nhưng đáng để ý là sau khi sự việc phát sinh, nàng ta lại không có chút áy náy, ngược lại có thể thấy lá
gan nàng ta khá lớn, dĩ nhiên đi trước một bước, kẻ ác cáo trạng trước.
Nếu nàng đoán không lầm, khổ chủ**** còn có Thẩm trắc phi hẳn rất nhanh thì sẽ đến đòi công bằng.
Vuốt ve vết thương, Mộ Dung Thư nhếch miệng, vết thương này thật đúng là không nhẹ.
Lúc này, cửa nhẹ nhàng được đẩy ra, Hồng Lăng mặc trang phục nha hoàn xanh biếc bưng một chậu gỗ đi vào.
Sau đó vắt khô khăn liền hướng giường của nàng đi đến.
Nhìn thấy Mộ Dung Thư mở to mắt nhìn về phía nàng, Hồng Lăng lập tức cười nói: “Vương phi, người cuối cùng cũng tỉnh!”
Mộ Dung Thư gật đầu, nhìn về phía cái khăn trong tay Hồng Lăng nói: “Đem khăn đưa cho ta.”
Hồng Lăng lập tức đem khăn đưa Mộ Dung Thư. Sau khi tiếp nhận khăn, Mộ Dung
Thư chậm rãi lau mặt, đúng lúc lau sạch mặt mình xong thì phát hiện Hồng Lăng mắt không chớp nhìn chằm chằm nàng.
Nhướng nhướng mày,
thanh âm êm dịu, lại lộ ra sự sắc bén không hề che giấu hỏi: “Ta té bị
thương ở đầu, không phải là mặt, hẳn là không có bị hủy dung chứ?”
Tâm của Hồng Lăng run lên một chút, nàng thế mà vừa rồi lại thất thần nhìn
Vương phi chằm chằm! Vội vã cúi đầu, “Hồi Vương phi, trên mặt của người
không có bị thương.” Không biết vì sao, nàng luôn cảm thấy Vương phi sau khi tỉnh lại có chút không giống trước kia. Nhưng cụ thể là không giống ở đâu, nàng không nói ra được!
“Đi ra ngoài đi, ta muốn nghỉ
ngơi.” Mộ Dung Thư nhẹ giọng nói. Hiện tại tinh thần nàng còn khá mệt
mỏi, đầu vẫn đau dữ dội, nên nghỉ ngơi trước, nghỉ ngơi trước, rồi sau
đó sẽ giải quyết những chuyện khác sau.
Hồng Lăng gật đầu: “Vâng, Vương phi.”
Giữa lúc nàng xoay muốn rời đi, ngoài cửa lại có tiếng người.
“Tỷ tỷ tỉnh lại rồi sao?” Một đạo thanh âm ôn nhu vang lên.
Hồng Lăng lập tức quay đầu lại nhìn về phía Mộ Dung Thư nằm ở trên giường, “Vương phi, Thẩm trắc phi tới.”
* : chỉ sự ồn ào, tiếng người chạy …
** : nhận lỗi, nhận phạt
*** : là nha hoàn bậc ba
**** : người bị nạn, người phải chịu nỗi khổ sở