Chính Năng Lượng Hệ Thống

Chương 11: Không muốn bắt nạt người


Đọc truyện Chính Năng Lượng Hệ Thống – Chương 11: Không muốn bắt nạt người

Edit: Koliz

Beta: Koliz [2016.12.27]

Quý Trần Ai vốn cho là ngày hôm sau Chu Nghiêu Uẩn sẽ hòa giải với anh, kết quả ba, bốn ngày trôi qua, Chu Nghiêu Uẩn vẫn không hề chủ động nói một câu với anh, trừ khi tất yếu, bình thường đều làm mặt đần thối, ngay cả một câu dư thừa cũng không muốn nói.

Ban đầu Quý Trần Ai còn không để ý lắm, nhưng về sau phát hiện Chu Nghiêu Uẩn thật sự giận, đành phải chủ động xin lỗi Chu Nghiêu Uẩn, nói mình không nên gạt cậu.

Đối mặt với lời xin lỗi của Quý Trần Ai, Chu Nghiêu Uẩn đang cúi đầu giặt quần áo xoay đầu lại: “Ca, anh thật sự biết sai rồi hả?”

Quý Trần Ai nào đã gặp được tình huống như vậy, nhìn ánh mắt nghiêm túc của Chu Nghiêu Uẩn, bỗng có chút chột dạ, anh “Ừ” một tiếng.

Chu Nghiêu Uẩn xoay người, tùy tiện lấy khăn lau khô tay, ngồi xổm xuống rồi nhìn thẳng vào đôi mắt có chút tự do của Quý Trần Ai: “Ca, mấy ngày trước anh mới đáp ứng em, nếu như bị khi dễ, sẽ nói cho em biết đúng không?”

Quý Trần Ai nói: “… Đúng.”

Chu Nghiêu Uẩn đột nhiên đưa tay ra, sờ sờ mái tóc có chút vàng của Quý Trần Ai: “Ca, tin tưởng em có được không, em sẽ bảo vệ anh.”

Lúc này Chu Nghiêu Uẩn hoàn toàn không giống như thiếu niên vừa mới tròn mười chín tuổi, trong ánh mắt cậu tràn đầy kiên định, khiến Quý Trần Ai cũng cảm nhận được quyết tâm của cậu.

itsukahikahi.wordpress.com

Trải qua khoảng thời gian nỗ lực này, giá trị năng lượng tích cực của Quý Trần Ai đã được hơn ba trăm, gần đến bốn trăm, hơn nữa còn đang không ngừng tăng lên, mặc dù có thời điểm anh chẳng làm gì, cũng có thể nghe được tiếng báo giá trị năng lượng tăng cao.

Đối với loại này hiện tượng, Tiểu Thất giải thích là: “Người anh thay đổi đang làm việc tốt, cho nên cũng coi như là anh tạo ra năng lượng tích cực cho thế giới này.”

Quý Trần Ai thấy thế hỏi: “Vậy nếu người tôi thay đổi làm chuyện xấu?”

Tiểu Thất cười hì hì, nó nói: “Niềm tin của con người chính là vấn đề tà ác nha.”

Quý Trần Ai nghe vậy cũng cười, anh phát hiện cái hệ thống gọi Tiểu Thất này, thật đúng là rất mang tính trả thù xã hội.

Sau khi hòa giải với Chu Nghiêu Uẩn, Quý Trần Ai lại bắt đầu đi ra ngoài nhặt rác, bất quá lượm mấy ngày cũng không gặp lại mấy đứa trẻ hung dữ đụng phải hôm đó, Quý Trần Ai vốn cho là việc cứ như vậy trôi qua, kết quả vào một ngày bước xuống, lại gặp bé gái chạy đi cuối cùng ngày đó.

Bởi vì Tiểu Thất đã nói, bé gái này không có ác ý với anh, cho nên mới không biến thành bộ dáng kia, bởi vậy ấn tượng của Quý Trần Ai đối với bé coi như cũng không tệ, phát hiện bé co rúm lại đi theo phía sau mình, liền trực tiếp dừng lại, quay đầu hỏi: “Có việc gì thế?”

Bé gái thấy Quý Trần Ai đột nhiên dừng lại, bị giật mình, hướng về xung quanh nhìn ngó, sau khi phát hiện đâu đâu cũng có người đi đường, mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn do do dự dự không chịu tiến lên.

Quý Trần Ai thấy bé gái không nói lời nào, lại hỏi một lần nữa: “Có việc gì thế?”


Bé gái cắn môi một cái, giống như đang làm điều trái với tâm lý, sau một hồi lâu, mới bước nhỏ bước nhỏ đến gần Quý Trần Ai, phát ra âm thanh yếu ớt gần như không nghe thấy: “Là, là anh đem bọn họ biến thành như vậy sao?”

Đem bọn họ biến thành như vậy? Quý Trần Ai hơi tự hỏi một chút liền hiểu bé gái nói đến cái gì, anh nói: “Nhóc tên là gì?”

Bé gái lắc lắc đầu, có vẻ không quá nguyện ý nói cho Quý Trần Ai biết tên của bé, nhưng lại cảm thấy không quá lễ phép, nhỏ giọng nói: “Chị nói không thể nói tên của mình cho yêu quái.”

Quý Trần Ai nghe vậy đột nhiên nở nụ cười.

Bé gái nhìn thấy nụ cười xán lạn của Quý Trần Ai, trong lòng đỡ sợ hãi hơn một chút, liền đến gần vài bước, trầm giọng nói: “Em thay bọn họ xin lỗi anh… Anh, anh có thể để bọn họ khôi phục bình thường không?”

Quý Trần Ai nghe tới đây đoán đại khái là hiệu quả của ‘Ác ma mỉm cười’, trước anh có hỏi qua Tiểu Thất kỹ năng này đến cùng có thể tạo thành hiệu quả thế nào, nhưng Tiểu Thất chỉ hàm hồ có lệ, anh nói: “Bọn nó làm sao vậy?”

Bé gái nói: “Bọn họ trở nên thật kỳ quái…”

Quý Trần Ai nói: “Kỳ quái thế nào?”

Bé gái nói: “Bọn họ từ sáng đến tối đều cười, cũng không đi học, nhìn thấy rác liền nhặt, gặp ai làm điều không tốt, sẽ đi tới ngăn lại…”

Quý Trần Ai nghe bé gái miêu tả, đột nhiên liền cảm thấy tên kỹ năng này quả thực quá chuẩn — Ác ma mỉm cười, mỉm cười, chỉ có ác ma.

Như bé gái trước mắt không ác ý đối với anh, nên sẽ không chịu ảnh hưởng của kỹ năng này.

Nụ cười trên mặt Quý Trần Ai phai nhạt đi rất nhiều, anh nói: “Bọn nó bắt đầu làm việc tốt, chẳng lẽ không được sao? Nhóc muốn cho bọn nó khôi phục lại bộ dáng lúc trước?”

Bé gái ngập ngừng nói, một lát sau mới nói: “Em, em biết bọn họ ngày đó không đúng, bình thường bọn họ cũng rất đáng ghét, nhưng mà, nhưng mà nếu như tiểu Lôi tiếp tục như vậy, chị sẽ rất thương tâm… Chị đối với em rất tốt…”

Quý Trần Ai nhìn dáng dấp thận trọng của bé gái, trong lòng không hiểu sao sinh ra một loại nóng nảy, anh lúc đầu, cũng là bộ dáng này? Mặc dù là bị tổn thương, mặc dù trước mặt chỉ là người khác không hiểu, nhưng vẫn như cũ mỉm cười, đối đãi với thế giới này.

Quý Trần Ai đưa tay sờ sờ chân mình, nhàn nhạt nói: “Nếu như nhóc muốn bọn chúng trở về bộ dáng ban đầu cũng không phải là không thể.”

Mắt bé gái sáng rực lên.

Quý Trần Ai hướng về phía bé gái vẫy vẫy tay, ra hiệu bé đến trước mặt mình, sau đó nói: “Thế nhưng, nhóc cần phải trả một cái giá thật lớn đấy.”

Bé gái sững sờ, hiển nhiên không kịp phản ứng.

Lúc này, Quý Trần Ai lấy từ trong túi tiền ra găng tay cao su của bản thân, nói với bé gái: “Găng tay của anh bẩn rồi.”

Bé gái yếu ớt nói: “Em, em có thể giúp anh rửa sạch sẽ.”


Quý Trần Ai lắc đầu, bên trong biểu tình tràn đầy một loại hàn ý khiến người khác phải co rúm lại, anh nói: “Không, anh cần một đôi mới, dùng da của nhóc để làm.”

Gần như trong nháy mắt, hốc mắt bé gái tràn ngập nước mắt, bé lắp bắp nói: “Anh, anh đúng là yêu quái hả.”

Quý Trần Ai đè nén ý cười của chính mình xuống, giả vờ cao thâm hừ lạnh một tiếng: “Không phải yêu quái, sao có thể khiến bọn nó biến thành như vậy.”

Bé gái khóc càng thương tâm, vừa khóc, vừa dùng tay áo lau nước mắt.

Tiểu Thất vẫn luôn trầm mặc không nhìn nổi nữa, sâu kín nói: “Anh thật là hư nha ~ “

Quý Trần Ai không để ý tới nó, tiếp tục nhìn chằm chằm vào bé gái.

Đầu bé gái từ từ hạ thấp, nhìn đôi giày da mới màu đỏ chói trên chân mình, vừa khóc vừa nói: “Không còn da thì em sẽ chết sao?”

Quý Trần Ai trịnh trọng gật gật đầu.

Bé gái nói: “Em có thể trở về nhà chào tạm biệt không?”

Quý Trần Ai nói: “Đương nhiên có thể, ngày mai giờ này, anh ở đây chờ nhóc.”

itsukahikahi.wordpress.com

Bé gái ngẩng đầu lên liếc nhìn Quý Trần Ai một cái, khóc thút thít rời đi, mà lúc này, những người đi đường quăng ánh mắt khinh bỉ đến chỗ Quý Trần Ai, giống như đang khinh bỉ Quý Trần Ai làm một bé gái mới có mấy tuổi khóc.

Quý Trần Ai lộ vẻ mặt vô tội, tâm tình sảng khoái lăn xe lăn về nhà, buổi tối còn ăn hơn một bát cơm.

Chu Nghiêu Uẩn thấy tâm tình Quý Trần Ai không tệ, mở miệng hỏi: “Ca, có chuyện gì vui thế.”

Quý Trần Ai nhét một đũa đậu phụ vào miệng, sau khi nuốt xuống, mới nói: “Nhìn thấy người rất đáng yêu.”

Chu Nghiêu Uẩn nói: “So với em còn đáng yêu hơn sao…”

Quý Trần Ai không nói, liếc mắt nhìn Chu Nghiêu Uẩn một cái, rồi thật sự không chịu được ánh mắt của Chu Nghiêu Uẩn, không thể làm gì khác hơn nói: “Không, em trai nhà anh mới là người đáng yêu nhất trên thế giới.”

Chu Nghiêu Uẩn hài lòng ừm một tiếng, rồi lại gắp một đũa đồ ăn cho Quý Trần Ai.


Ngày thứ hai, Quý Trần Ai ở địa điểm ước định chờ bé gái khóc sướt mướt kia đến.

Nhìn bé gái đi ngày càng gần, Quý Trần Ai nói với Tiểu Thất: “Ầy, găng tay của tôi đến rồi kìa.” Ngày hôm qua hỏi thăm Tiểu Thất vấn đề ‘Ác ma kia mỉm cười’ có thể dừng lại hay không, Tiểu Thất trả lời, chỉ cần tiêu hao hết ác ý thì bọn chúng sẽ không cần nở nụ cười nữa. Cho nên kỹ năng này, như trước tiến hành trừng phạt những đứa trẻ có ác ý với Quý Trần Ai, bất quá nhìn bọn chúng bị phạt nhiều ngày như vậy, có vẻ quả thật đúng là tràn ngập ác ý với Quý Trần Ai.

Bé gái đến, bé nhìn Quý Trần Ai, giống như đã hạ quyết tâm to lớn, bé nói: “Em đến rồi, anh, anhđã đáp ứng để cho bọn họ trở lại bình thường.”

Quý Trần Ai nhìn đôi mắt bé gái sưng lên, không khó đoán được tối hôm qua bé gái khóc một đêm, anh nói: “Nhóc cứ chết như vậy, cha mẹ sẽ không thương tâm sao?”

Bé gái nhỏ giọng nói: “Em không có cha mẹ.”

Quý Trần Ai nói: “Hả?”

Bé gái tiếp tục nói: “Em được nhận nuôi từ cô nhi viện… Thế nhưng chẳng sao cả, có chị rất tốt với em…”

Quý Trần Ai nói: “Cho nên, nhóc nguyện ý hi sinh chính mình, để chị của nhóc cảm thấy hài lòng?”

Bé gái gật đầu.

Quý Trần Ai nhìn bé, nói: “Vậy sao nhóc biết chị của nhóc không có nhóc sẽ không thương tâm chứ?”

Bé gái nói: “Bởi vì chị còn có tiểu Lôi.”

Bé gái đã nhắc qua cái tên tiểu Lôi này hai lần, Quý Trần Ai nói: “Nhóc đã quyết định?”

Bé gái gật đầu lia lịa.

Quý Trần Ai nói: “Vậy bây giờ, đem tên của nhóc nói cho anh biết đi.”

Bé gái hít sâu một hơi, nói: “Em tên là Chúc Vân Nhã.”

Quý Trần Ai từ chỗ nào đó móc ra một viên kẹo gói hoàn mỹ: “Ăn đi.”

Bé gái lập tức khóc lên, bé hiển nhiên xem kẹo trong tay Quý Trần Ai chính là một loại thuốc độc, thế nhưng bé vẫn tiến tới, sau đó mở giấy bọc ra, nhét vào trong miệng, bé mơ hồ nói: “Ngọt, ngọt?”

Quý Trần Ai nói: “Đương nhiên là ngọt.”

Bé gái trợn to mắt: “Anh không phải yêu quái sao?”

Quý Trần Ai nói: “Anh đương nhiên là yêu quái.”

Đôi mắt bé gái lần thứ hai ảm đạm xuống.

Quý Trần Ai tiếp tục nói: “Thế nhưng hôm qua anh đã tìm được một đôi găng tay mới, tạm thời không cần nhóc, nhóc đã ăn thuốc độc của anh, sau đó nếu như nhóc làm chuyện xấu, anh sẽ lập tức biến nhóc thành găng tay.”

Bé gái nói: “Kia, vậy bây giờ anh không ăn ta nữa?”


Quý Trần Ai nói: “Nhóc trở lại nói cho bọn nó biết, nếu như bọn nó lại bắt nạt người khác, sẽ còn phải tiếp tục cười.”

Bé gái lộ ra nụ cười tươi rói, trên khuôn mặt còn mang theo nước mắt, bé nói: “Anh, anh không phải yêu quái đúng không?”

Quý Trần Ai lộ ra biểu tình tà ác, móc găng tay ra: “Không phải yêu quái, sao có thể có găng tay da người được.”

Bé gái hét lên một tiếng, xoay người bỏ chạy, lưu lại Quý Trần Ai cười ha ha tại chỗ.

Tiểu Thất chứng kiến toàn bộ quá trình, tỏ vẻ nó đã chịu đủ mùi vị xấu xa của Quý Trần Ai lắm rồi…

Quý Trần Ai nói: “Nếu Ác ma mỉm cười dùng tốt như vậy, vậy Tận thế của kẻ nói dối và Kẻ cắp hối hận đằng sau, chẳng phải còn lợi hại hơn? Tiểu Thất, cái năng lượng tiêu cực này so với năng lượng tích cực mạnh hơn nhiều ha.”

Tiểu Thất lúc này mới sâu lắng nói một câu: “Thân, năng lượng tích cực mới có thể chữa khỏi chân, năng lượng tiêu cực chỉ biết đánh gãy chân nhé.”

Quý Trần Ai: “…” Đùa vui quá đến mức quên chân của mình không tốt rồi.

Tiểu Thất lại nói: “Bọn họ trong thời gian kỹ năng có hiệu lực, tất cả chuyện tốt làm được đều thuộc về anh.”

itsukahikahi.wordpress.com

Quý Trần Ai nghĩ, không trách mấy ngày nay giá trị năng lượng của anh lại tăng nhanh như vậy, hóa ra là có nhiều người nhặt rác hơn [×.×].

Tiểu Thất lại nói: “Tiếp tục cố gắng, hiện tại anh đã sắp có năm trăm điểm năng lượng đáng giá rồi! Năng lượng tích cực so với năng lượng tiêu cực khó đạt được hơn, cho nên tới hai nghìn điểm anh có thể đạt được kỹ năng thứ nhất.”

Quý Trần Ai nói: “Kỹ năng gì?”

Tiểu Thất nói: “Chân phi phi phi phi vô địch.” (phi là đi nhanh á)

Quý Trần Ai: “Nói tiếng người.” (Lại câu này=))))

Tiểu Thất: “Trong thời gian ngắn có khả năng đi bộ.”

Có thể đi bộ? Quý Trần Ai sáng mắt lên, cảm thấy cả người đều có mục tiêu phấn đấu.

Tiểu Thất lại nói: “Bất quá tôi quên nhắc nhở anh, vừa nãy anh bắt nạt một bé gái khóc…”

Quý Trần Ai đen mặt, sẽ không phải cái này khấu trừ giá trị năng lượng của anh đi.

Tiểu Thất nói: “May mắn chính là cuối cùng anh cho bé gái người ta ăn viên kẹo…”

Quý Trần Ai thở phào nhẹ nhõm.

Tiểu Thất nói: “Cho nên chỉ trừ mười điểm thôi.”

Quý Trần Ai: “…” Thôi cái rắm ấy, mười điểm anh phải nhặt rác mười lần được không!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.