Chính Là Thích Anh Full

Chương 13: 13. " Cô Tự An Ủi", Hắn Kêu Cô Tự Về Nhà Lấy Đồ


Bạn đang đọc Chính Là Thích Anh Full – Chương 13: 13. ” Cô Tự An Ủi”, Hắn Kêu Cô Tự Về Nhà Lấy Đồ

Cận Nam Dữ tức giận nói, nói xong liền chuẩn bị chờ bên kia trả lời, kết quả bên kia không có nói gì. Đột nhiên tắt máy, còn cho số điện thoại của thư ký hắn vào danh sách đen.

Cận Nam Dữ bị cô chọc càng thêm tức điên, cô biểu hiện như vậy là không muốn trở về.

Hô hấp trên ngực Cận Nam Dữ càng khó chịu, hắn đưa tay nới lỏng cà vạt.

Cảm giác trên đầu bị đội nón xanh (nghĩa là bị cắm sừng) .

Cận Nam Dữ không nghĩ ra một người phụ nữ yêu hắn như thế bây giờ muốn chia tay là chia tay, lại cùng người đàn ông khác cùng thuê nhà ở ghép. Ở ghép chính là cái gì, không phải chính là ở chung sao?.

Chẳng lẽ người đàn ông kia là nguyên nhân khiến cho cô muốn chia tay hắn ?.

Lục Nhiễu đem điện thoại tắt máy liền đi ra ngoài nấu cơm, cô lớn lên trong gia đình đơn thân, cho nên từ nhỏ đã được mẹ dạy bảo, rèn luyện việc bếp núc. Tay nghề cô cũng không tồi, khẩu vị của Cận Nam Dữ rất kén chọn, vì muốn hắn ăn uống hợp khẩu vị, cho nên có thời điểm cô phải đi học thêm nhiều món ngon suốt mấy tháng trời.

Cô đi theo Cận Nam Dữ mấy năm nay đều là phụ trách nấu cơm cho hắn. Cô làm mỗi một món kho, xào hay món canh đều là dựa theo khẩu vị của hắn. Bây giờ thì nấu cho Mộ Lận, để cho hắn có dịp nếm thử tay nghề của cô.


Mộ Lận mấy năm nay ở nước ngoài vẫn luôn ăn uống không tốt, thật khó lắm mới được ăn một bữa cơm nhà, nên lúc sau khen không dứt miệng, ăn hết một chén lại thêm một chén.

Lục Nhiễu lần đầu tiên được khen như vậy nên rất vui vẻ, hai người ăn cơm mà không ngừng nói chuyện luyên thuyên, Lục Nhiễu hỏi Mộ Lận về cuộc sống ở nước ngoài , Mộ Lận vốn dĩ là người hay nói, cho nên khi đang ăn cơm hai người nói chuyện rất vui vẻ.

Lúc sau Mộ Lận cơm nước xong, kiên trì muốn cùng cô rửa chén, hắn nói mình ăn nhiều như vậy, không rửa chén thì sẽ rất ngại.

Lục Nhiễu rửa xong chén lúc sau đi tắm rửa, tắm rửa xong trở lại phòng ngủ nằm xuống chuẩn bị đi ngủ.

Cô vốn dĩ nhắm mắt lại buồn ngủ, nhưng không biết có phải vì gần đây nguyên nhân là dì cả sắp tới hay không , cho nên cô cứ có cảm giác ngứa ngáy muốn “làm”.
* Edit : Mino Mũm Mĩm
Bị loại cảm giác này quấn lấy thực sự không thoải mái, làm cô cũng ngủ không được, một lần nữa mở di động ra xem, lúc trước Cận Quan Quan có gửi cho cô một cuốn tiểu thuyết trên mạng, nói bộ đó khá là hay chủ yếu có thịt ngập tràn, cô hiện tại nhàm chán liền xem trước rồi mới đi ngủ, nhấn mở ra xem cô đọc đến đoạn Nam nữ chính lên giường, bộ này thật là đọc thôi mà cảm giác đã chịu không nổi.

Cô Kẹp chân lại, đã cảm giác bên trong đã chảy ra d*m thủy. Cô đang mặc váy ngủ, cũng thuận tiện cô rất “muốn”, nhưng là không có đàn ông giúp cô giải quyết.

Cô nghĩ nghĩ, đem váy xốc lên, sau đó đưa bàn tay đi vào bên dưới váy, cô không có mặt quần lót, liền đưa tay trực tiếp cắm ngón tay đi vào , cô tách tiểu huyệt ra thấy được thịt phấn hồng, chung quanh đều là dâm thủy, ấn tay vào hạt đậu nhỏ thời điểm cô ấn xuống có cảm giác tê dại, không nhịn được muốn phát ra âm thanh rên rỉ , nhưng là sợ bị phòng bên kia nghe được, cho nên kiềm chế không dám phát ra âm thanh, lúc sau cô mát xa âm đế đến sung sướng , ngón tay cắm đi vào bên trong tiểu huyệt, trong đầu đầu không biết làm sao lại tự động tưởng tượng ra khuôn mặt Cận Nam Dữ, tưởng tượng hắn liếm huyệt cho cô, kẹp chân lại cảm giác lại nổi lên.
Cô cảm thấy chỉ làm như thế này thì không có thể đạt tới cao trào giống như còn thiếu một cái gì đó, cho nên đem dây áo ngủ xả xuống dưới, mặt khác đưa một bàn tay duỗi tới rồi sờ trên ngực mình, nhéo đầu vú, vuốt ve ngực.

Cô thọc vào rút ra, nghĩ tới khuôn mặt Cận Nam Dữ đang liếm huyệt cho cô khiến cô có khoái cảm, thật nhanh một dòng chất lỏng chảy ra, cô cũng đã đạt tới cao trào.

Cao trào một lúc cô dừng lại động tác, đôi mắt khẽ nhếch, gương mặt ửng đỏ, hơi thở hổn hển .

Cô tuy rằng cùng Cận Nam Dữ chia tay. Bây giờ hiện tại ngay cả tự an ủi cũng đều nghĩ đến hắn, nghĩ đến bị hắn liếm huyệt mới tạo ra khoái cảm.

Cô cảm thấy bản thân mình thật là vô phương cứu chữa. Cô làm một trận thư giãn, lúc sau cũng cảm thấy hết cảm giác ngứa ngáy, sau đó cũng chỉnh lại áo ngủ rồi chuẩn bị đi ngủ, cầm lấy khăn giấy bên cạnh lau sạch chất lỏng phía dứơi.


Cô không nhớ bản thân khi nào đã học được cách tự an ủi, cô lúc trước đối với mấy chuyện này không có bất kỳ kinh nghiệm gì, vẫn là mấy năm nay mỗi khi Cận Nam Dữ đi công tác, cô phòng không gối chiếc, nhàm chán.
Sau được Cận Quan Quan gửi cho vài bộ truyện H văn người lớn, đọc xong liền cảm giác phía dưới rất ngứa, hơn nữa còn ra rất nhiều d*m thủy, muốn có người gãi ngứa, không có đàn ông giải quyết cũng chỉ có thể nghĩ đến hắn, cô phải mình tự an ủi.

Về sau dần dần thành thói quen, Cận Nam Dữ thường xuyên đi công tác, đi ra nước ngoài khoảng một tuần hoặc nửa tháng.

Cô tự an ủi nhiều đến mức thuần thục.

Lục Nhiễu tự an ủi xong lúc sau chuẩn bị ngủ, di động đột nhiên vang lên. Bởi vì vừa rồi làm chuyện này, cho nên có chút chột dạ. Thời điểm nghe được di động vang lên có chút giật mình , nhìn lại là một dãy số xa lạ gọi đến.

Nhưng không phải số điện thoại quấy rầy, bởi gì bấm nhầm nút nghe nên không có biện pháp tắt máy.

Cô nghe điện thoại “Alo?”.

Cận Nam Dữ bên kia im lặng một hồi mới lên tiếng , khắc chế phẫn nộ hỏi cô, ” Em hiện tại có mặc nội y hay không ?”.

Lục Nhiễu thật là bị hắn chọc cho cười, làm thế nào có nhiều số điện thoại như thế để gọi cho cô.

“Cận Nam Dữ, anh khi nào có nhiều số di động như vậy?”.

Cận Nam Dữ bên kia tức muốn hộc máu, tức giận hỏi, “Trả lời câu của anh, em hiện tại có mặc nội y hay không ? Nếu là có mặc thì chụp cho anh bức ảnh, để anh kiểm tra xem em có để lộ ra hết tránh để người đàn ông khác nhìn thấy, để anh xem một chút em mặc cái gì đi ngủ. Không cho em lại mặc áo quá hở ngực, em chọn đồ ngủ kín đáo một chút cho anh”.

“Anh Có bệnh à? ” Lục Nhiễu cảm thấy nói chuyện với hắn thật lãng phí thời gian. Hắn sợ cô muốn tắt luôn cuộc gọi này, Cận Nam Dữ thỏa hiệp kêu cô, “Chờ một chút không được tắt máy, anh có vài chuyện để nói . Em có phải cùng tên đàn ông kia đã ở bên nhau rồi đúng không ? Cho anh xem em đang mặc cái đồ gì để đi ngủ, có nghe hay không?”.

Lục Nhiễu chịu không nổi, lúc này thật muốn ngắt điện thoại, Cận Nam Dữ bên kia lại kêu cô, ” Em tắt máy cái gì? Anh có chuyện gấp muốn tìm em. Em lần trước bỏ đi vội vàng, ở nhà anh có mấy cái quần lót của em treo ở ngoài ban công. Khi nào em trở về lấy?”.

Cô phản ứng lại, giống như không muốn trở về nơi đó nữa .

Cô trực tiếp cự tuyệt, “Không cần, anh trực tiếp đem chúng ném vào thùng rác là được, mấy cái thứ đó tôi không cần dùng đến nữa”.
Cận Nam Dữ không chấp nhận, nói ra lời uy hiếp cô, “Nếu em không tới lấy, anh sẽ tự mình đem cái này đưa đến công ty của em. Em xem muốn tự mình trở về nhà lấy hay là muốn đưa đến công ty? Nhưng mà ngẫm lại, nếu đem nội y của em đi bỏ, nhà anh cách đó không xa có cái công viên, có rất nhiều người lang thang biến thái ở gần đó, cũng không biết bọn họ có thể lấy cái quần lót này để tự thủ d*m , em không cảm thấy ghê tởm sao? Dù sao cũng là quần lót em từng mặc qua, anh cảm thấy nó vẫn còn có mùi hương của em”.

Đều đã giặt qua, sao có thể còn mùi gì chứ?.

Lục Nhiễu hốt hoảng nói, “Cận Nam Dữ! Có phải anh có bệnh hay không? Anh không nên ức hiếp người quá đáng, tôi sẽ đi lấy không được sao? Ngày mai tan tầm tôi sẽ đến lấy, thật phiền phức, anh giúp tôi đóng gói lại, tôi đến lấy xong sẽ lập tức rời đi.”..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.