Đọc truyện Chính Là Ngươi Nô Lệ – Chương 7: Đàm phán, cường hôn
Ngô Hạo là người đại diện cho Mafia ở Trung Quốc. Đối với người phương Tây mà nói Trung Quốc ở ý nghĩa nào đó là một quốc gia độc tài, hắc bang ở nơi này không dễ làm, bởi vì không thể chui lỗ trống pháp luật làm các loại cover, chính phủ không cần chứng cứ chỉ cần làm một cuộc bao vây tiễu trừ liền làm cho ngươi rớt đài.
Cho nên từ xưa đến nay trên đại lục Trung Quốc chỉ có bang phái bản thổ, thế lực quốc tế đều ít nhúng tay. Nhưng hơn một tỷ ba dân cư là một dụ hoặc quá lớn, hơn nữa gần hai năm nay kinh tế Trung Quốc không ngừng tăng trưởng, các loại nhu cầu cũng tùy theo mà nảy sinh, cuối cùng Mafia vẫn quyết định mạo hiểm tơi nơi này chia môt chén canh, Ngô Hạo liền là người bọn hắn chọn ra.
Trạch Ninh nhìn tư liệu trên tay, cuối cùng hiểu được vì sao có người dùng giá cao như vậy giải quyết Ngô Hạo. Mafia là đầu sỏ của thế giới, chiếm cứ các loại tài nguyên, có thế lực này chống đỡ sau lưng Ngô Hạo làm sao không dễ dàng mở rộng địa bàn? Đến lúc đó thế lực của Ngô Hạo dần đi lên, những bang phái bản thổ còn sống hay không? Cho nên bọn họ liền muốn giết Ngô Hạo, trừ bỏ nhuệ khí của Mafia, làm cho Mafia tạm thời gác lại kế hoạch tiến quân vào Trung Quốc.
Khóe miệng Trạch Ninh mang theo nụ cười yếu ớt. Y cũng không quan tâm việc tranh đoạt của những người này, nhưng là y đối với người nam nhân kêu Ngô hạo này cảm thấy hứng thú.
Trạch Ninh mặc trang bị, chuẩn bị một hồi đi gặp người nam nhân kêu Ngô hạo này.
Trạch Ninh nghe được hôm nay Ngô Hạo có một hồi đàm phán ở Tây khu, y thực dễ dàng tìm được nơi đàm phán, ẩn nấp vào trong quan sát.
Địa điểm thực cũ, kho hàng quân hỏa, ai cũng không thể loạn dùng súng.
Thiếu chủ Tây khu tựa hồ có điểm chịu không nổi sự giảo quyệt của Ngô Hạo, lời nói có chút quẫn bách. Trạch Ninh quan sát, trên người Ngô Hạo phát ra một loại khí thế bức người, trên mặt đường cong lãnh khốc phát ra một tia kiệt ngạo, lúc hắn nói chuyện hai phiến môi mỏng hơi hơi khép mở, lời nói ra kiên định không thể nghi ngờ, làm cho người ta tự nhiên muốn thần phục dưới chân của hắn.
Thiếu chủ Tây khu hít sâu mấy hơi, chính hắn bị khí thế của Ngô Hạo áp đảo triệt để. Hắn không ngừng nói cho chính mình hắn mang người nhiều gấp ba Ngô Hạo, không có gì phải sợ.
“Ngươi cũng quá kiêu ngạo, ta không có lý do đáp ứng yêu cầu của ngươi.”
“Tôi lặp lại lần nữa, trong vòng ba ngày giao ra Tây khu, nếu không tôi bình định Tây khu.” Ngô hạo nói thực đạm, giống như việc bình định Tây khu đơn giản như uống một tách trà.
“Lên cho ta.” Cuối cùng thiếu chủ chống đỡ không được xuất ra sát thủ!
Khóe mắt Ngô Hạo lộ ra một tia khinh miệt, thủ hạ của hắn lập tức đề phòng đứng lên.
Trạch Ninh nhìn trận hỗn chiến phía dưới. Bên Ngô Hạo người ít mà tinh, nhất là Ngô Hạo ra tay tuyệt đối nhanh ngoan chuẩn, không có một động tác dư thừa, y phát hiện thân thủ Ngô Hạo không hề kém y.
Thiếu chủ Tây khu không nghĩ tới nhân mã gấp ba lại vẫn không thể bắt lấy đối phương, dưới tình thế cấp bách liền lấy ra một khẩu súng ngà voi.
Ngô Hạo dùng dư quang nhìn đến động tác của thiếu chủ kia, hắn dùng một cước đá bay người đang quấn hắn, một bước xa liền đi đến trước mặt thiếu chủ. Hai tay vung lên khẩu súng liền đến trên tay của hắn, hắn dùng súng đặt trên đầu thiếu chủ, dùng thanh âm đầy từ tính nói: “Làm cho bọn họ dừng lại.”
“Dừng lại.” Thiếu chủ chỉ có thể lặp lại.
“Trong ba ngày đem Tây khu rửa sạch, nếu không tôi sẽ cho các người đi gặp Diêm vương.” Ngô Hạo hướng thiếu chủ đá một cước, quăng khẩu súng qua một bên, tiêu sái ra khỏi kho hàng.
Ngô Hạo rời khỏi thủ hạ đi vào một cái ngõ nhỏ, nói: “Xuất hiện đi.”
Trạch Ninh từ trong bóng tối đi ra âm thầm tán thưởng sự nhạy bén của Ngô Hạo.
“Nhanh như vậy đã có người cho ngươi tới giết ta?” Ngô Hạo hỏi.
“Ngươi biết chính mình có bao nhiêu đáng ghét sao?” Trạch Ninh phản kích.
“Đúng vậy, vì ngươi lại dùng phương thức bạo lực như vậy bãi bình tây khu. Tiểu tử kia vốn là người thông minh, ta căn bản có thể ôn hòa qua đi, không cần kết thù.”
“Ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin?”
“Ngươi sẽ tin.” Ngô Hạo bước hai bước đến gần Trạch Ninh, hai người gần gũi đã muốn vượt qua khoảng cách an toàn của Trạch Ninh. Bình thường y đã sớm động thủ, nhưng hôm nay y lại không muốn yếu thế trước mặt Ngô Hạo.
“Ngươi sẽ tin.” Ngô Hạo lặp lại, “Ta muốn ngươi làm nô lệ của ta, tin tưởng mỗi câu nói của ta, không có hoài nghi. Có thể chinh phục ngươi chỉ có ta, có thể cứu vớt ngươi cũng chỉ có ta.”
Ngô Hạo nói xong liền cúi đầu hôn lên môi Trạch Ninh, Ngô Hạo hôn vô cùng bá đạo, không ngừng công thành đoạt đất, thật giống như muốn đem hết thảy của ngươi đều đoạt lấy sạch sẽ, Nhưng là chính tại trong nụ hôn này lại khiên Trạch Ninh cảm thấy an tâm dị thường, an tâm đến mức khiến y quên cả giãy dụa.