Chính Là Không Ly Hôn

Chương 139: Phần 2


Đọc truyện Chính Là Không Ly Hôn – Chương 139: Phần 2

Mười mấy vị tướng cấp cao của quân bộ đứng ở đối diện, thân thể căng thẳng, mặc dù đây đã là lần thứ hai được xem, vẫn cứ gắt gao siết chặt nắm đấm cũng không cách nào áp chế phẫn nộ ngập trời trong lòng.

“Hiện tại dân chúng có phản ứng gì?” Hoàng đế xoa thái dương, trầm giọng mở miệng.

“… Tâm tình rất kịch liệt, vẫn luôn kháng nghị, có người trực tiếp chặn lại cửa lớn quân bộ, còn nói… Còn nói nếu như không thể cho dân chúng một câu trả lời, bọn họ sẽ trừ bỏ quân chủ, kết tội hội nghị… Nói chung huyên náo rất lợi hại, thế nhưng vẫn chưa đến mức mất đi sự khống chế.”

Nghe nói như thế, một vị quan bên cạnh trực tiếp không nhịn được chửi ầm lên, “Vương Trọng Sơn tên cẩu hỗn tạp này, lúc trước làm sao sẽ không trực tiếp bắn ông ta một phát súng chết luôn, hiện tại ông ta còn dám tuyên chiến với Thương Kiếm chúng ta, bệ hạ chúng ta không thể ngồi chờ chết!”

Hoàng đế liếc mắt nhìn vị quan này, không vội vã mở miệng, những tình huống này đã sớm được Cận Hằng và Yến Thù Thanh dự liệu, cũng là bởi vì uy lực của “Độc săn” nhìn như hù người quá dễ dàng gây nên khủng hoảng, lúc trước Hoàng đế mới hạ lệnh phong tỏa tin tức, không nghĩ tới Vương Trọng Sơn dĩ nhiên không thể chờ đợi được nữa đem chuyện này công bố ra, xem ra thật sự là chó cùng rứt giậu.

“Tra được nguồn gốc tín hiệu không?”

“Tra được, ở tinh cầu Alpha, trong lúc chúng tôi chạy đến nhân viên điều khiển màn ảnh lớn ở trung tâm thành phố đã tắt thở, chúng tôi tra xét tài khoản của người này trong một tháng gần đây, có một số tiền lớn vào sổ ngân hàng, nguồn gốc từ tinh cầu Alpha, chắc chắn người này đã bị mua chuộc.”

“Lại là tinh cầu Alpha?” Hoàng đế cười lạnh một tiếng, “Xem ra Vương Trọng Sơn thật sự rất tin tưởng độc săn, ngay cả đường lui cho bản thân cũng không lưu lại.”

Mấy sĩ quan bên cạnh hai mặt nhìn nhau, trầm mặc một hồi mới thấp giọng mở miệng, “Bệ hạ, thuộc hạ không hiểu Vương Trọng Sơn đến cùng muốn làm gì, nếu như chỉ là vì tuyên chiến với chúng ta, bọn họ đã động thủ ở tinh cầu Alpha, cần gì phải làm điều thừa cố ý nói cho chúng ta, lẽ nào chỉ là vì muốn dân chúng khủng hoảng sao?”

“Còn có cái “Thành ý” Vương Trọng Sơn nói đến rốt cuộc là ý gì, ông ta ngông cuồng khiêu khích như vậy khẳng định có mưu đồ, nhưng ông ta không nói rõ ra, chúng ta nên đối phó như thế nào?”


“Đúng a, bệ hạ, quân bộ đã phái không ít chi viện đến tinh cầu Alpha, thế nhưng binh lính tử thương thực sự nhiều lắm, vũ khí “Độc săn” kia khiến người ta khó lòng phòng bị, chúng ta bây giờ không có vũ khí có khả năng chống lại, nếu như tiếp tục như vậy, thuộc hạ sợ… Bọn họ sớm muộn có một ngày đánh đến mẫu tinh.”

“Không có một ngày như thế.”

Hoàng đế như đinh chém sắt nói ra câu này, xoay người lại nhìn bản đồ Alpha cỡ lớn sau lưng, ánh mắt sắc bén trầm giọng mở miệng, “Bây giờ nói nhiều hơn nữa cũng vô ích, một trận nhất định phải đánh, hơn nữa nhất định phải thắng!”

“Đi kiểm kê quân bộ bây giờ đến tột cùng có thể điều động bao nhiêu cơ giáp cùng chiếm hạm, số lượng vũ khí trang bị đến cùng có bao nhiêu, sau một tiếng trẫm muốn nhìn thấy dữ liệu, các người đi xuống trước đi.”

Một đám sĩ quan hai mặt nhìn nhau, đoán không ra tâm tư giờ khắc này của Hoàng đế, mà giờ khắc này nghe đến tin tức “Khai chiến” đã đủ khiến người ta phấn chấn, vì vậy dồn dập lui ra, vội vàng đi thi hành mệnh lệnh.

Trong lúc nhất thời toàn bộ phòng hội nghị trống không, Hoàng đế xoa xoa thái dương, giơ tay để cho tất cả người hầu lui ra, gõ bàn một cái, thiết bị truyền tin lập tức ở chiếu ra hình ảnh ở trên mặt tường đối diện, Yến Thù Thanh cùng Cận Hằng xuất hiện ở trước mắt.

“Vừa nãy hai đứa đã nghe được, vậy trẫm cũng không cần nói thêm nữa, trước tiên nói cho trẫm hiện tại tình huống ở tinh cầu Alpha ra làm sao.”

Cận Hằng cùng Yến Thù Thanh liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt hai người nghiêm nghị, “Không tốt, Á Hi công kích càng ngày càng dày đặc, chiếm hạm cùng cơ giáp khuyết thiếu nghiêm trọng, vốn là bằng vào hỏa lực của chúng ta có thể chống lại quân địch, thế nhưng cũng bởi vì độc săn, hiện tại quân ta phi thường bị động, cơ hồ chỉ có thể rơi vào hoàn cảnh chỉ có thể thủ không thể công.”

Hoàng đế nhíu mày, trầm mặc chốc lát thấp giọng nói, “Ngày mai một nhóm quân chi viện mới sẽ đến, đến lúc đó trẫm sẽ an bài một chiếm hạm bí mật, hai đứa nhanh chóng về mẫu tinh đừng lưu lại Alpha.”

Vừa nghe lời này, Cận Hằng biến sắc, “Bệ hạ, ngài để cho chúng thần rời đi?”


“Không phải lui lại, mà là xem tình huống bây giờ, cả hai đứa đặc biệt là Yến Thù Thanh vô cùng nguy hiểm, cuộc họp vừa rồi hai đứa đều nghe được, Vương Trọng Sơn bây giờ đang ở Alpha, hai đứa nhất định phải trở về, đây là hoàng mệnh.”

Hoàng đế nháy mắt nhìn chằm chằm vào Yến Thù Thanh, một đôi mắt khôn khéo mang theo kiên quyết không thể thay đổi.

Yến Thù Thanh lúc này lại đột nhiên nhếch miệng nở nụ cười, “Quả nhiên bệ hạ cũng đoán được “thành ý” trong miệng lão già Vương Trọng Sơn là có ý gì.”

Hoàng đế biến sắc, trầm giọng nói, “Chỉ là một tên chó săn mà thôi, trẫm sẽ không để ở trong lòng, bây giờ cậu là người trong hoàng gia, trẫm sẽ không cho phép cậu mạo hiểm như vậy.”

Lời này vừa nói chẳng khác nào chấp nhận, Yến Thù Thanh tự giễu nở nụ cười, “Bệ hạ không nên không để ở trong lòng, dù sao mục đích của lão già này là thần, ông ta giở nhiều chiêu trò như vậy, còn cố ý để cho mọi người ở mẫu tinh đều biết, kỳ thực chính là vì tạo áp lực cho ngài, nhờ vào làn sóng dư luận gây áp lực cho quân bộ và Hoàng gia, không thể không giao ra thần, mà đây chính là cái gọi là “Thành ý” mà ông ta nói, đúng không?”

Lời này nói xong, ngay cả sắc mặt Cận Hằng cũng trở nên vô cùng khó coi, hắn siết chặt nắm đấm, một câu nói cũng không nói được, trong lòng mặc dù cực lực bài xích, nhưng không thể không thừa nhận, đây là giải thích duy nhất.

Trong lúc nhất thời trong lòng hắn vô cùng kinh hoảng, một đôi mắt lạnh như băng lộ ra thần sắc phòng bị, hắn thật sợ Hoàng đế sẽ thỏa hiệp, đáp ứng điều kiện của Vương Trọng Sơn.

Lúc này Yến Thù Thanh há miệng, vừa muốn nói cái gì, Cận Hằng lại nắm lấy cổ tay anh, che chở anh ở phía sau, âm trầm nói, “Cữu cữu, ngài hẳn phải biết đem Yến Thù Thanh giao ra chẳng tốt cho ai cả, lòng tham không đáy đạo lý này ngài so với thần hiểu hơn ai hết.”

Hoàng đế nhìn ánh mắt sắc như dao lộ ra phẫn nộ của Cận Hằng, qua nửa ngày trái lại lộ ra một vệt nụ cười đa mưu túc trí, “Cận Hằng, cháu coi trẫm là người như vậy sao? Hiện tại giao ra Yến Thù Thanh, có lẽ có thể giảm bớt khẩn cấp nhất thời, nhưng đợi đến khi bọn họ dùng gien của Thù Thanh để thay đổi “Độc săn”, Thương Kiếm sẽ không còn cơ hội đắc thủ, trẫm còn không đến mức làm ra chuyện ngu xuẩn như thế.”


“Chính là bởi vì Á Hi mong muốn Yến Thù Thanh, trẫm mới ra lệnh để cho hai đứa nhất định phải trở về, một khi hai đứa ở Alpha bị Vương Trọng Sơn tìm tới, toàn bộ đế quốc thật sự sẽ đến bờ diệt vọng, trẫm không niệm tình nghĩa cậu cháu, cũng sẽ không lấy an ninh quốc gia xem là chuyện cười, hai đứa nhất định phải trở về.”

Nghe nói như thế, Cận Hằng hơi thở phào nhẹ nhõm, bên cạnh Yến Thù Thanh lại thấp giọng mở miệng, “Vậy thần cùng Cận Hằng một khi trở về mẫu tinh, ngài tính giải quyết nguy tình Alpha như thế nào?”

Nhắc tới chuyện này, Hoàng đế nheo mắt lại, “Tự nhiên là tuyên chiến, bất quá chỉ là con chó sủa không ra hồn, cầm lông gà coi là lệnh tiễn, thật sự cho rằng Thương Kiếm nằm trong tay ông ta, chỉ cần hai đứa không ở dưới mí mắt Á Hi, trẫm cũng không cần phải kiêng kỵ.”

“Vậy bệ hạ nghe chưa từng nghe tới một câu chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất sao?”

Yến Thù Thanh kiên định nhìn hoàng đế, nhấn mạnh từng chữ, “Nếu như Vương Trọng Sơn lão già kia biết đến thần và Cận Hằng ở Alpha, đã sớm xuất binh tới bắt, sẽ cố ý chạy đến mẫu tinh diễu võ dương oai, điều này nói rõ ông ta cảm thấy được lúc này chúng thần sẽ không mạo hiểm chạy tới Alpha.”

“Huống hồ, ngài không định đem thân giao ra, Vương Trọng Sơn sẽ không ngờ được, lần này ông ta đã dốc hết sức đập nồi dìm thuyền liều chết đến cùng, khẳng định còn có lưu lại hậu chiêu, bây giờ mẫu tinh không chắc bị ông ta sắp xếp không ít cơ sở ngầm, một khi thần và Cận Hằng trở lại, rất có thể ở sẽ đúng ý của tên cáo già đó.”

Nghe nói như thế, đồng tử Hoàng đế đột nhiên co rụt lại, không tự chủ được một lần nữa đánh giá Yến Thù Thanh một phen.

Tuy rằng thông qua sát hạch Liệp Ưng cùng chiến dịch ở núi Thương Lan, ông đã rất tán thành năng lực của Yến Thù Thanh, nhưng là lại không nghĩ rằng người thanh niên này lại suy nghĩ chu toàn như vậy, phen lo lắng này thậm chí ngay cả ông làm Hoàng đế cũng không nghĩ tới.

Trong lúc nhất thời Hoàng đế rơi trầm mặc, sau một chốc mới thấp giọng mở miệng, “Cậu mới vừa nói “Dốc hết sức lực đập nồi dìm thuyền liều chết đến cùng” tựa hồ có ý gì, có phải là cậu nghĩ tới điều gì.”

Yến Thù Thanh gật gật đầu, “Thần cho là Vương Trọng Sơn sở dĩ lớn lối như vậy, kỳ thực rất có thể là ông ta đang chột dạ.”

Lời này khiến hoàng đế lập tức nhướng mày, “Ồ? Tại sao lại nói như vậy?”

“Thứ nhất, không quản Vương Trọng Sơn là vì tấn công nước ta, hay là buộc ngài giao ra “Con tin”, ông ta hoàn toàn có thể trực tiếp tấn công mẫu tinh, mặc dù mẫu tinh binh lực sung túc trang bị mạnh mẽ, thế nhưng đế quốc đến bây giờ còn chưa có biện pháp phá huỷ “độc săn”, ông ta chỉ cần mang theo độc săn thâm nhập mẫu tinh, chúng ta căn bản bó tay toàn tập.”


“Nhưng ông ta không có làm như vậy, ông ta chọn công kích tinh cầu Alpha một nơi hẻo lánh như vậy, hơn nữa hơn một nửa trú binh đã là người của bọn họ, lần trước giao chiến, kẻ phản bội đều chạy theo bọn họ, chỉ còn dư lại một bộ phận quân Thương Kiếm rất nhỏ, ở dưới tình huống như vậy ông ta mới lựa chọn dùng độc săn công kích, nói rõ cái gì?”

Hoàng đế nheo mắt lại, đồng tử lấp loé mấy lần, “… Cậu là đang hoài nghi độc săn của bọn họ căn bản không đủ?”

“Không sai.”

Yến Thù Thanh cười nhếch lên khóe miệng, “Chính vì như thế Vương Trọng Sơn lão hồ ly kia mới có thể cố ý đi mẫu tinh phô trương thanh thế, để cho lòng người Thương Kiếm bàng hoàng, dùng dư luận bức cho chúng ta không thể không nhảy vào bẫy rập của bọn họ, cho là chỉ cần giao ra thần mới có thể tạm bảo đảm bình an.”

“Không dối gạt bệ hạ, lúc trước thần bị Trạch Long bắt cóc, chính tai nghe hteen đó nói độc săn vẫn chỉ là vật thí nghiệm, mặc dù vì lần hành động này cố ý chế tạo gấp gáp một chút, cũng tuyệt đối không đủ tấn công nước ta, bằng không bọn họ thật sự cầm trong tay bảo bối lợi hại như vậy, đã sớm tiêu diệt mẫu tinh, còn ở chỗ này cùng chúng ta phí lời làm gì.”

Nghe xong lời này, Hoàng đế nheo mắt lại, lâm vào trầm mặc, sau nửa ngày mới mở miệng nói, “Nghe tới tựa hồ có chút đạo lý, thế nhưng dù sao cũng chỉ là tình báo không có xác thực, hết thảy đều chỉ là suy đoán, cậu có bao nhiêu phần trăm chắc chắn?”

Yến Thù Thanh do dự một chút, duỗi ra một đầu ngón tay, “… Nhiều nhất vừa chỉ là một phần trăm, nhiều hơn quá khoác lác.”

Hoàng đế sững sờ, không nhịn được thấp thấp nở nụ cười, lúc ngẩng đầu lên lại, ánh mắt sáng quắc rơi vào trên người Yến Thù Thanh, “Được rồi, ngược lại một trận sớm muộn cũng cần đánh, ngựa chết chữa thành ngựa sống, cũng không có biện pháp tốt hơn, trẫm tạm thời tin tưởng suy đoán của cậu, hai đứa có thể tạm thời không trở lại, mà phải ẩn giấu thân phận, ngày mai trẫm sẽ triệu tập toàn bộ binh lực mẫu tinh trợ giúp Alpha.”

“Thù Thanh là người duy nhất sống sót sau khi bị trúng độc săn, lần lĩnh binh này cậu làm chỉ huy, Cận Hằng làm phó chỉ huy, trẫm đánh cược vào một phần mười niềm tin của cậu.”

Nghe nói như thế, Yến Thù Thanh cùng Cận Hằng sửng sốt một hồi lâu mới đột nhiên phục hồi tinh thần lại, quỳ xuống hành lễ, lớn tiếng quyết tuyệt nói: “Thần lĩnh mệnh, đa tạ bệ hạ!”

Hết chương 81-phần 3.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.