Lương Vỹ bị anh nhìn đến mất tự nhiên, nhẹ giọng ho khan:
– Khụ khụ… ừm học trưởng à… anh… nhìn cái gì vậy?
Mạc Chính Phong giật mình bừng tỉnh, vội đứng thẳng lên, bất giác đưa tay gãi gãi đầu:
– Không có gì… ờ… chỉ là thấy… thấy cậu không đeo kính nên hơi lạ thôi.
Lương Vỹ theo phản xạ sờ lên mắt, đúng là không đeo thật, chắc khi nãy vội quá quên:
– Tôi để trong nhà tắm rồi, trên thực tế thì cũng không cần đeo. Mắt tôi không có vấn đề gì.
– Hở? Mắt cậu không có vấn đề gì? – Chính Phong ngạc nhiên.
– Ừm. Tôi không cận, không viễn cũng không loạn thị hay gì cả. Chỉ là mợ tôi nói mắt tôi nhìn không lương thiện, bà ấy ngứa mắt nên bắt tôi đeo kính. Dần rồi thành quen.
Mạc Chính Phong thiếu chút nữa muốn thổ huyết, cái lí do vớ vẩn gì thế này? Mắt cậu đẹp như vậy mà dám bảo là không thiện lương. Không thiện lương chỗ nào hả? Làm anh mất một thời gian dài tiếc nuối, còn tưởng cậu bị cận. Thậm chí còn suy tính sau này nếu hai người bên nhau rồi có phải nên đưa cậu đi phẫu thuật để khỏi phải đeo kính nữa không. Náo loạn một trận cuối cùng là đeo kính vì lí do dở hơi kia hả? Thật thiếu muối!
– Vỹ Vỹ này, mặc kệ mợ cậu đi, từ nay đừng đeo kính nữa. Nhìn cậu đeo kính trông ngố lắm!
– Vậy… vậy sao? Vậy tôi sẽ không đeo nữa.
Thấy cậu nghe lời, Mạc Chính Phong rất hài lòng gật gật đầu cười. Thế chứ, đôi mắt đầy mị lực kia, thêm hai cái đít chai vào mới gọi là ngứa mắt.
Sau đó, đến bữa cơm tối. Hai người đều im lặng ăn, không ai nói gì nên không khí có chút ngượng ngùng. Lương Vỹ cố ăn thật nhanh cho xong, chuồn lên phòng trước. Aiz, ngồi đối diện với anh như vậy cậu quả thực không khống chế được mình, tim cứ đập loạn lên, xấu hổ muốn chết. Loại người gì mà ngồi ăn cũng thấy đẹp trai như thế chứ?
Mạc Chính Phong còn chưa ăn xong, thấy cậu muốn đứng dậy đi, lại ngỏ ý định bế cậu lên. Lương Vỹ vội vã xua tay từ chối. Đừng nha, cậu sợ lắm rồi. Cậu dứt khoát sống chết không đồng ý, Mạc Chính Phong cũng đành chịu thua. Nhìn theo dáng cậu khập khiễng bước thấp bước cao đi lên cầu thang mà nhịn không nổi cười, tên nhóc này thật đáng yêu.
Chuông điện thoại chợt reo, Mạc Chính Phong nhíu mày nhìn cái tên hiển thị trên màn hình: Anh trai, một lúc mới nghe máy:
– Phong tử! Em đem bạn về nhà sao? Sao không nói với anh trước? Anh không thích đâu nhé, Dương Dương cũng nói em ấy không thích, em liệu mà đưa bạn em đi đi.
Chính Phong đen mặt, đã nói bao nhiêu lần đừng gọi anh là Phong tử rồi mà, nghe ngu chết đi được, anh đâu có bị điên*.
(*) Phong trong tên của Chính Phong nghĩa là gió, nhưng “phong” trong “phong tử” thường nghĩa là điên -_-. Phong tử = thằng điên. – Cậu ấy không phải bạn, là người em thích. – Với anh trai mình, Chính Phong luôn rất thẳng thắn – Cậu ấy còn bị thương, em không để cậu ấy đi được. Anh đưa Lâm Dương về nhà ba mẹ mà ngủ, đừng làm phiền em!
Sở dĩ cậu nói vậy vì vốn dĩ Chính Thuần – anh trai cậu – phải ở chung với ba mẹ, nhưng từ khi quen Lâm Dương gã liền dọn đồ ra khỏi nhà sang ở nhờ em trai. Không phải vì ba mẹ phản đối, họ còn rất vui vẻ nữa là, Lâm Dương lễ phép hiểu chuyện nên ông bà rất quý, đồng ý cho cậu ở chung. Nhưng căn bản ở đó buổi tối không được khóa cửa phòng, rất bất tiện cho nên…
– Yo! Tên phong tử này còn biết yêu? Thôi được vì em anh chịu thiệt một lần.
– Hừ, cấm gọi em như thế nữa! Cầu mong cho anh đêm nay nghẹn chết!
Nói xong liền cúp điện thoại, phòng trường hợp phải nghe giọng mắng của ông anh.
Trên phòng, Lương Vỹ đang nằm sấp trên giường đọc kịch bản. Bình thường ở nhà ăn xong cậu có cả núi việc nhưng hiện tại thì không, rảnh rỗi quá đâm ra không quen, vì thế mới lôi kịch bản ra nhẩm lại cho nhớ kỹ.
Thành ra khi Mạc Chính Phong bước vào liền nhìn thấy xuân cảnh phơi phới: Lương Vỹ nằm úp sấp, đường nét mông cong eo thon đều rõ ràng, áo ngủ có bị cuộn lên một chút do cậu cựa quậy, vốn là dài tới gần gối giờ lưng lửng ngang đùi. Cậu chuyên chú đọc kịch bản, đôi môi hồng nhạt mở ra khép vào cực kỳ mời gọi, gương mặt biểu cảm phong phú đặc biệt thu hút. Mạc Chính Phong cảm giác nóng hết cả người, cổ họng khô khốc, phải nỗ lực nuốt nước bọt. Được nhìn không được ăn thật bất hạnh.
Lương Vỹ một lúc mới nhận ra anh vào phòng, vội vàng ngồi lên ngay ngắn, hỏi:
– Học trưởng, anh còn thức sao?
– Ờm… tôi… mang thuốc tan vết bầm cho cậu. – Mạc Chính Phong đưa tuýp thuốc trong tay ra, may ban nãy không vì xúc động mà bóp nát.
– Vậy sao? Cảm ơn anh. Để tôi thoa.
Cậu đưa tay ra đón tuýp thuốc, nhưng Chính Phong lại không đưa. Anh ngồi xuống bên cạnh cậu, cố lấy vẻ mặt đạm mạc nhất có thể che đi ý nghĩ lung tung trong đầu:
– Để tôi làm cho, tôi biết cách mát xa làm tan bầm nhanh hơn. Cậu có vết thương trên miệng, nếu mai vẫn như vậy làm sao mà diễn. Thế nên, để tôi!
Lương Vỹ mở miệng muốn cãi, xong ấp úng nửa ngày không nói được một chữ, cũng không biết nguyên nhân vì sao. Sau cùng ngoan ngoãn để anh thoa thuốc giúp.
Ở mặt, ok. Ở mắt cá chân, không sao, hơi nhột chút thôi. Còn ở mông… cái này… cái này không được nha!
Mạc Chính Phong với vẻ mặt bình thản và tâm tư sắc lang chuẩn bị vén áo ngủ của cậu lên thì bị cậu đè tay ngăn lại, thở hồng hộc:
– Học trưởng, chỗ này tôi tự làm! Anh về phòng đi!
– Sao? Cùng là đàn ông, cậu sợ cái gì?
– Tôi… không phải, chỉ là… không quen…
Cãi qua cãi lại một hồi cuối cùng Chính Phong vẫn là người chịu thua. Thôi được, không sao. Không chạm được chỗ đó cũng ổn, sau này còn nhiều cơ hội mà. Hơn nữa, lỡ nhìn rồi không kiềm được mà… lên thì rất nguy hiểm đó! -__
Một buổi tối như vậy là qua…
Sáng hôm sau, cả hai thức dậy sớm để đến trường chuẩn bị cho hội diễn văn nghệ. Sân trường hôm nay đặc biệt đông, bình thường vào giờ này chỉ có bảo vệ với mấy học sinh chăm chỉ, hiếm khi thấy tụ tập náo nhiệt thế này. Nam thanh nữ tú ăn mặc thời thượng, vui vẻ nói cười, thật có không khí hội hè.
Lương Vỹ sau khi thoa thuốc đỡ hơn không ít, có thể tự đi dù hơi cà nhắc. Bất quá lên sân khấu miễn cưỡng thì vẫn ổn. Người ngoài sẽ không nhìn ra. Vết bầm trên mặt cũng nhạt đi nhiều, nếu không để ý sẽ không thấy. Phải công nhận một điều khả năng mát xa của Chính Phong rất tốt.
Mạc Chính Phong kéo cậu vào hội trường, chỗ phòng hóa trang. Ở đó cũng có rất đông các lớp khác đang trang điểm, tập dượt, ồn áo vô cùng. Trương Huệ Mẫn – lớp phó ngữ văn lớp 11 của Lương Vỹ, được gọi đến hóa trang cho các nhân vật – vừa thấy hai người liền chạy tới cười cười chào hỏi. Cô có ngoại hình khá xinh xắn, nhất là hai má lúm đồng tiền cùng chiếc răng khểnh, cười rộ lên rất dễ thương:
– Học trưởng, Lương Vỹ, hai người tới rồi! A, Lương Vỹ, hôm nay cậu không đeo kính nha, nhìn khác thật đấy!
– Ừ, bình thường thôi. Mọi người đâu?
– Đang thay đồ. Đi, theo tôi vào, tôi trang điểm cho cậu một chút. Bộ dạng ngốc nghếch này của cậu không thể lên làm nam phụ soái ca của tôi được.
– Chỉ là nam phụ thôi, có cần quan trọng thế không? – Lương Vỹ hơi có ý bài xích, cậu vẫn nghĩ con trai không nên trang điểm.
– Yên tâm, chút xíu thôi. Cậu dù không đẹp bằng nam chính Mạc thiếu gia nhưng cũng không thể lép vế quá. Đi, đi với tôi!
Cô năn nỉ nhiều quá, cậu đành chấp nhận. Mạc Chính Phong nhìn hai người rời đi, đáy mắt không khỏi dâng lên ý cười. Anh rất tò mò muốn biết cậu trang điểm lên sẽ thế nào. Bất giác trong đầu hiện lên hình ảnh cậu đánh phấn dày một tầng trắng toát, cùng đôi môi anh đào chúm chím như geisha Nhật Bản, chớp chớp mắt nhìn anh: “Sao anh dám làm cô ấy tổn thương?” Chính Phong liền bị tưởng tượng của chính mình dọa sợ. Kinh dị thật!
Vu Đào từ xa nhìn thấy anh, mừng rỡ đi tới. Hôm nay cô mặc một chiếc váy voan màu hồng nhạt ôm sát phía trên làm lộ ra đường cong mềm mại của thiếu nữ 18, vô cùng quyến rũ, tóc nâu mềm mại xõa bên vai. Thật sự khiến đám nam sinh mê mẩn:
– Chính Phong! Cậu đến rồi sao?
– Ờ, chào cậu, Vu Đào. Hôm nay cậu đẹp lắm!
– Thế à? Cảm ơn!
Chính Phong mặc dù chỉ thả thính theo thói quen nhưng Vu Đào lại phấn khích đến hai má đỏ bừng. Anh đang khen cô, khen cô đó. Thật sung sướng!
Còn đang định nói thêm mấy câu thì phía trước hai người đã vang lên một loạt ồ ồ à à rất ngạc nhiên, cả hai tò mò nhìn lên, lập tức đơ ra. Kia… kia là…
___
Vui lên đi! Hú hú, tui sắp hoàn phiên ngoại của bên nhà anh Tiêu Thần rồi, còn 1 chương nữa thôi! Còn đăng cả đoản văn tui edit nữa nha! Cho nên… truyện này ra chậm cũng đừng bỏ tui T.T