– Có phản ứng còn dám mạnh miệng. Em vĩnh viễn cũng không khác xưa.
Lương Vỹ tức giận nhào tới cắn một ngụm lên vai anh. Không khác xưa? Cậu từ một nam sinh nhút nhát đơn thuần biến thành như bây giờ là do ai? Do ai hả?
Vai bị cắn đau đau tê tê, Mạc Chính Phong cũng không mấy bận tâm, bàn tay bắt đầu chuyển động linh hoạt an ủi tiểu bảo bối của cậu.
Kỹ thuật của anh rất tốt, Lương Vỹ lại rất nhạy cảm, thêm vào đó, anh đã quá hiểu rõ cậu, biết nên làm thế nào sẽ nhanh chóng thoả mãn cậu nhất. Lực đạo trên tay không nhanh không chậm, mang ý bỡn cợt trêu đùa. Chẳng mấy chốc, Lương Vỹ đã thở gấp không ngừng, đôi mắt hẹp dài long lanh hơi nước, bộ dáng động tình khiến thân dưới Mạc Chính Phong cũng càng lúc càng hưng phấn. Cậu nghiến răng:
– Buông… Buông tôi ra!
Tay đưa xuống dưới muốn gạt tay anh ra, lại bị anh nắm lấy, bắt ép tự nắm lấy phân thân của mình. Tay anh bao ngoài tay cậu, mạnh bạo chuyển động lên xuống.
Lương Vỹ cảm giác như mình đang tự xử trước mặt người khác vậy, xấu hổ cùng tức giận khiến cả người cậu đỏ hồng như tôm luộc, muốn mắng người, kết quả lời ra đến miệng lại bị khoái cảm từng đợt dâng lên làm cho biến điệu:
– Mạc… Mạc Chính Phong… Ưm… Anh… Bỏ ra! Tôi không muốn!
– Không muốn?
Mạc Chính Phong cao giọng hỏi, đầu ngón tay lại trêu đùa gảy lên đầu phân thân đang rỉ nước kia một cái, hài lòng nhìn cậu nhíu chặt mày rên khẽ một tiếng, toàn thân rướn lên như vô cùng thống khổ.
Anh cũng không muốn ức hiếp cậu ngay, nhanh chóng làm cho cậu bắn ra. Ngắm Lương Vỹ một bộ ý loạn tình mê, mắt khép hờ, môi mỏng hé mở, trong lòng anh lửa bùng lên càng lúc càng lớn, thiêu đốt tâm can anh.
– Bảo bối, đến lượt anh rồi!
Anh nhanh chóng lật úp cậu lại. Lương Vỹ dĩ nhiên ý thức được anh muốn làm gì, cố sức phản kháng. Nhưng khí lực của cậu lúc này còn bao nhiêu chứ? Có thể đấu lại anh sao?
Mạc Chính Phong dễ dàng đè lên người cậu, ngón tay thấm ướt nước bọt chậm rãi đâm vào mật khẩu lúc này đang co rút. Ngày hôm qua mới chịu giày vò, lúc này Lương Vỹ chỉ cảm thấy đau đến nghiến răng nghiến lợi:
– Mạc Chính Phong! Cầm thú! Anh rút ra cho tôi! Đau a!
Mạc Chính Phong không nói, chăm chú hôn lên tấm lưng trơn nhẵn của cậu, ngón tay lần tìm tới điểm mẫn cảm quen thuộc trong “hành lang” hẹp. Lương Vỹ bị chạm tới chỗ đó, toàn thân đột nhiên run mạnh, đau đớn trước đó như biến mất, cảm giác không nói nên lời. Tiếng rên rỉ bật ra khỏi miệng:
– Ưm… Ư… Chính… Chính Phong! Ra ngoài!
Thanh âm của cậu ra vẻ cứng cỏi mà thực chất vì khoái cảm đã biến thành mềm nhũn, như móng vuốt mèo nhỏ cào đến trong lòng Mạc Chính Phong ngứa ngáy.
– Cứ nói đi! Tôi muốn nghe giọng của em. Bảo bối, em rên thật kích thích!
– Cút!!!
Lương Vỹ thẹn quá hoá giận gào lên. Lời vô sỉ như vậy cũng có thể nói, thật đáng ghét. Hắn dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì làm vậy với cậu?
– Ngoan, gọi tôi là học trưởng đi! – Mạc Chính Phong thanh âm mang theo từ tính bên tai cậu thầm thì. Giờ phút này anh đột nhiên muốn nghe, cảm giác vô cùng hoài niệm.
– Đừng hòng!
Anh cười. Không phải em muốn là được.
– Em thích tôi??? – Mạc Chính Phong thì thào hỏi trong khi đang đè trên thân mình trần trụi của cậu, ngón tay trỏ ra vào hậu huyệt đỏ hồng diễm lệ không ngừng chảy ra dịch thể dâm mỹ.
Lương Vỹ cắn chặt môi không để bản thân rên rỉ ra tiếng. Hứ, cho dù cậu có thích anh đến mấy cũng sẽ không thừa nhận đâu, là ai lúc trưa thân mật tình tứ với cô người mẫu nữ xinh đẹp bốc lửa kia hả? Anh có tư cách gì hỏi cậu câu đó?
– Đéo!!! Việc gì ông đây phải thích anh? Đi mà hỏi cô em sexy của anh ấy! A… đụng chỗ nào vậy hả? A… đừng… đừng mà… học… học trưởng… đừng… đừng đụng chỗ đó…
– Sao? Em ghen à? Giỏi thì nhịn nữa đi, đừng có mở miệng rên rỉ dâm đãng như vậy.
– Hu hu… học trưởng… xin anh… đừng trêu chọc tôi nữa… tôi… a… ưm… đừng mà…
– Để tôi xem tên nhóc em giỏi kìm chế thế nào! – Dứt lời, rút tay ra, một phát dùng côn th*t đâm thẳng vào, sâu đến tận cùng, khiến cho Lương Vỹ một phen vừa đau vừa sướng đến tiêu hồn.
Cút? Không gọi học trưởng? Chẳng phải vẫn gọi đó sao? Còn cái gì mà cô em sexy? Rõ ràng là đang ghen! Lương Vỹ, em vĩnh viễn không chống cự được tôi!
Hai người triền miên dây dưa suốt hơn hai tiếng, giường lớn bị đè ép kêu ken két, ga giường nhăn nhúm, đôi chỗ ướt mồ hôi. Đến khi dừng lại, Lương Vỹ mệt đến mức bán hôn mê, hoàn toàn không còn ý thức.
Mạc Chính Phong bế cậu vào phòng tắm, tẩy rửa cho cậu. Nước ấm khiến cậu thoải mái hơn, khẽ ậm ừ trong cổ họng. Sắc hồng trên mặt vừa nhạt bớt lại bị nước ấm hun đỏ lên. Anh nhìn cậu, càng nhìn cảm thấy yêu thích vô cùng. Nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cậu, anh dịu dàng nói:
-Bảo bối, tôi yêu em.
Đáng tiếc, Lương Vỹ đã không nghe được lời tỏ bày chân thành của anh. Cậu đang chìm trong giấc mơ của mình, thấy Mạc Chính Phong trái ôm Trình Nhã Văn, phải ôm Bạch Liên Hoa, cười khinh bỉ:
– Em cũng thích tôi sao?
Lương Vỹ uất hận vung nắm đấm nhằm thẳng mặt anh, sau đó bi phẫn quay lưng đi.
Mạc Chính Phong vừa nói ra câu kia xong liền bị ăn một đấm, đầy mặt kinh ngạc cùng khó hiểu. Cái gì vậy??? Tỏ tình mà bị đánh là sao?
___
Lâu lâu mới lại viết H… Mệt…