Ý định của Lương Vỹ hiện tại chính là tìm một công việc nào đó có thể tạm lo đủ cho bản thân, sau đó sẽ rời khỏi nhà của Mạc Quân. Tuy nhiên, để tìm việc làm giữa thành phố lớn thế này thực sự không dễ. Lại nói, cậu còn chưa học hết lớp 11, bề ngoài thì tuy có ưa mắt một chút nhưng nhìn thật sự rất yếu ớt, cảm giác gió thổi qua cái là bay. Ai mà dám nhận cậu vào làm chứ. Thế nên, Lương Vỹ mất một thời gian khá dài vẫn không tìm được việc làm.
Chớp mắt thì đã đến Tết nguyên đán.
Nhìn cuốn lịch treo tường đã dần đến những ngày cuối cùng của năm, Lương Vỹ lại không kìm lòng được mà thở dài. Trước kia khi cậu còn ở nhà, mỗi dịp Tết đến đều rất vui, tuy là không được như những đứa trẻ khác có quần áo mới, có tiền lì xì, xong ít ra có nhóc Lương Vệ tíu ta tíu tít bên cạnh cũng đỡ phần buồn chán. Tết còn có thể xem bắn pháo hoa. Cậu rất thích pháo hoa. Nhìn những đóa hoa ánh sáng nở rộ rực rỡ trên nền trời đêm đen như nhung, quả thực khiến con người ta dễ dàng hưng phấn. Nhưng mà… năm nay có lẽ là… không được rồi… Mạc Quân đã nói phải về nhà đón Tết với ba mẹ, cậu chỉ có thể ở lại đây một mình mà thôi. Nghĩ đến đó, thực đau lòng. Mạc Chính Phong giờ sao rồi nhỉ? Anh ở bên đó có đón Tết không? Có vui vẻ không? Mà cậu lo cho anh làm gì chứ? Anh có gia đình, có bạn bè của mình, đâu giống như cậu, đã không có người thân lại còn ăn nhờ ở đậu nhà người khác, cô đơn đến buồn tẻ.
Đêm giao thừa, Lương Vỹ ngồi một mình trong căn phòng rộng lớn, tắt hết điện đóm, mở ti vi lên xem chương trình cuối năm. Xem mãi… mãi… rồi ngủ quên khi nào không hay.
Bỗng nhiên cậu cảm thấy như có ai đó thì thầm bên tai cậu:
– Vỹ Vỹ, bảo bối! Dậy đi nào! Giao thừa rồi, dậy đi, anh cùng em đón năm mới.
Lương Vỹ mơ mơ hồ hồ ngọ nguậy, mở hé mắt. Ánh sáng đèn điện chói mắt làm cậu hơi khó chịu, nhìn không được rõ. Chính Phong, sao lại là anh?
– Học trưởng… – Cậu mờ mịt lên tiếng.
Chỉ thấy “Chính Phong” vốn đang quỳ gối bên cạnh cậu liền đứng dậy, ngồi xuống ghế sofa đối diện.
– Em vẫn nhớ Mạc Chính Phong sao?
Lương Vỹ bấy giờ mới bật dậy, dụi dụi mắt, nhìn lại cho thật kỹ. Thì ra là Mạc Quân, vậy mà cậu còn tưởng.
– Mạc Quân, không phải anh về nhà ăn Tết rồi sao? – Cậu khó hiểu hỏi.
– Ừm… Vốn là thế. Nhưng ba mẹ anh có việc đột xuất đã bay ra nước ngoài hôm kia rồi, anh định giả vờ về nhà rồi quay lại đây tạo bất ngờ cho em. Ai dè em căn bản không để ý anh.
Lương Vỹ hơi áy náy gãi gãi đầu. Nhìn anh bộ dạng ủy khuất, tay còn nắm chặt mấy cây pháo hoa, thật sự cảm thấy có lỗi.
– Mạc Quân à, tôi… tôi không cố ý đâu. Tôi… tôi xin lỗi.
– Được rồi, không sao. Anh biết trong một sớm một chiều không thể khiến em hoàn toàn quên đi Mạc Chính Phong. – Mạc Quân ra vẻ bất đắc dĩ – Không nói nhiều nữa, chúng ta ra sân vườn đốt pháo hoa mừng năm mới được không? Sắp 12 giờ rồi.
Cậu nghĩ đến pháo hoa liền phấn khích, không đợi hỏi thêm đã gật đầu.
Đốt pháo hoa trong khoảnh khắc giao hòa của năm mới và năm cũ, quả thực là một trải nghiệm rất đáng nhớ. Tiếng pháo nổ giòn giã, những hoa pháo xanh đỏ sáng lòa làm Lương Vỹ thoáng chốc quên hết phiền muộn. Cậu vui vẻ hét lớn:
– Happy new year!!! Năm mới hạnh phúc nha Mạc Quân! Cảm ơn anh đã giúp đỡ tôi.
Ánh mắt cậu sáng rỡ, nụ cười ngọt ngào làm Mạc Quân phút chốc ngây ra. Y chưa từng thấy qua nụ cười nào đơn thuần đến vậy. Từ nhỏ, xung quanh y luôn chỉ có người hầu kẻ hạ, ba mẹ mải lo kiếm tiền, chẳng mấy khi được gặp mặt. Lớn lên, bạn bè, anh em đều không ai thật lòng mà đối đãi với y, hoặc ghét ra mặt hoặc nịnh nọt trước mặt nhưng đâm sau lưng. Y phải quen với đấu đá ganh ghét, với toan tính lọc lừa, dần hình thành nên bản chất âm hiểm thủ đoạn. Y đã từng nghĩ, cả đời cũng không thể nào có được một tình yêu chân chính. Nhưng hình như từ khi gặp cậu, trái tim y đã thay đổi mất rồi.
Lần đầu nhìn thấy cậu trong tiệc sinh nhật của Mạc Chính Phong, gương mặt cùng ánh mắt như vô tình lại như hữu ý,dáng vẻ cô đơn tủi thân đó đã khiến y xao động, muốn chiếm hữu cậu. Từ ngày đó trở đi luôn nhớ nhung cậu, nhưng vì không thể chống đối lại Mạc Chính Phong nên đành phải nhịn. Lúc biết cậu bị cậu mợ hành hạ, y đã tức giận đến nộ khí xung thiên, lập tức tìm cách đưa hai người đó vào bẫy, mắc tội chiếm đoạt của công gây thiệt hại nghiêm trọng. Hiện tại cả hai, một thì bị đuổi việc, một thì bị cắt lương nửa năm, thê thảm vô cùng. Rồi buổi tối đó, thấy cậu một thân đầy thương tích ngất xỉu bên lề đường, còn sốt đến độ toàn thân nóng như lò than, y còn nhớ rất rõ y đã đau lòng thế nào, đã gào thét vào điện thoại gọi bác sĩ đến khám cho cậu. Y vẫn luôn cố gắng lừa dối bản thân rằng y đối với cậu chỉ là ham muốn nhất thời, tuyệt đối không có rung động thật sự. Nhưng phần tình cảm dành cho cậu cứ lớn dần, đến hôm nay rốt cuộc cũng nhịn không nổi nữa.
Mạc Quân nắm lấy vai cậu, xoay người để cậu đối diện với mình, y nói:
– Vỹ Vỹ, anh có chuyện muốn nói.
Lương Vỹ cảm giác có gì đó hơi bất ổn, nhưng vẫn đáp lại:
– Gì thế?
– Vỹ Vỹ, anh thích em, làm người yêu anh được không?
– Hả? Gì cơ? – Cậu không chắc những gì mình vừa nghe là thật.
– Anh nói anh thích em, anh yêu em, làm người yêu anh được không?
Lương Vỹ sớm đã đoán được chuyện này, không đến nỗi bất ngờ nhưng cũng không thể ngay lập tức đưa ra câu trả lời. Cậu cứ đứng trân trân nhìn y, một chữ cũng nói không được.
Mạc Quân hiểu, không muốn quá bức ép cậu, cố gắng kìm nỗi xúc động trong lòng, nói:
– Anh xin lỗi, quá đường đột rồi. Em không cần ngại, anh không ép em. Lúc nào trả lời anh cũng được. Thôi muộn rồi, ngoài này gió lạnh lắm, mau vào nhà, đừng để bị cảm.
Y kéo cậu đi vào, đưa cậu về phòng, chúc ngủ ngon rồi rời đi, không nói gì nhiều thêm.
Lương Vỹ rất rối bời. Cậu vẫn mặc định Mạc Quân là người nham hiểm, không thể tin tưởng hoàn toàn. Nhưng thái độ của y thời gian qua, cậu không nhìn ra nổi nửa điểm giả dối. Điều này khiến cậu có chút sợ hãi. Đối với người cậu không yêu, cậu không sợ bị người phụ bạc, chỉ sợ mình phụ bạc tấm chân tình của người ta. Hay bây giờ nhân lúc mọi thứ còn chưa đi quá xa, cậu rời khỏi anh trước, tránh để đêm dài lắm mộng. Quyết định vậy đi.
Sau thời gian nghỉ Tết, mọi người bắt đầu quay trở lại với nhịp sống thường ngày. Lương Vỹ cũng đã tìm được công việc là làm phục vụ ở một quán cà phê nhỏ trong thành phố. Tuy lương không cao nhưng đó là chỗ duy nhất chịu nhận cậu vào làm, còn có thể ở qua đêm trông quán, thật sự là quá tốt. Vì thế, hôm nay cuối cùng cậu cũng có thể chấm dứt với Mạc Quân rồi. Mặc dù nợ ân tình của anh cậu chưa trả, nhưng nếu còn dây dưa nữa sẽ chỉ làm cả hai khó xử thôi.
Bữa cơm tối, Lương Vỹ làm rất thịnh soạn. Gì thì gì chứ mấy công việc tề gia nội trợ cậu rất giỏi. Coi như là lần cuối cậu nấu cơm cho anh, làm tốt một chút cũng là hợp lý. Mạc Quân đi xuống bếp, nhìn một bàn đầy món ăn bày trí bắt mắt, tỏa mùi hương thơm quyến rũ, trong lòng anh liền vui vẻ. Thoáng chốc có ảo tưởng anh và cậu là một cặp đôi hạnh phúc.
– Vỹ Vỹ à, sao hôm nay lại bày vẽ thế này???
Cậu chỉ cười cười không nói, không muốn anh ăn mất ngon. Đợi sau khi bữa ăn kết thúc, cậu mới lấy hết dũng khí mà nói ra mọi chuyện với anh. Không ngoài dự đoán, Mạc Quân đen mặt:
– Sao em lại muốn đi? Có phải anh làm gì khiến em không vui không?
Anh cũng không có bức ép gì cậu, cậu sao phải trốn tránh anh?
– Không phải! Anh không có lỗi. Chỉ là tôi…
Cậu cố gắng cắt nghĩa thật rõ, ràng cho anh hiểu. Cậu chỉ không muốn hai người dây dưa thêm thôi. Cậu không vui mà anh cũng sẽ chẳng lợi được gì, cứ theo đuổi cậu rồi anh sẽ để lỡ những người thật lòng với anh.
Mất hơn tiếng đồng hồ, cuối cùng Mạc Quân cũng thôi sầm mặt, chỉ buồn buồn nói:
– Được rồi, tùy em vậy. Sáng mai đi, cho anh cơ hội tạm biệt em.
Rồi anh lên phòng của mình.
Lương Vỹ quả thực không muốn thấy anh như vậy. Bởi cậu hiểu cảm giác yêu mà không được đáp lại nó đau đớn thế nào. Nhưng hết cách, trong lòng cậu chỉ có mình Mạc Chính Phong thôi…
Mạc Quân lên tới phòng mình, tức giận đấm mạnh vào tường. Anh biết rõ lí do cậu rời khỏi anh là vì cậu còn yêu Mạc Chính Phong. Rốt cuộc anh có chỗ nào không bằng Mạc Chính Phong? Tại sao anh cố thế nào cũng không làm cậu quên đi Mạc Chính Phong? Không được, anh không thể để cậu đi dễ dàng như thế.
Lương Vỹ, em chưa yêu, tôi có thể chờ em yêu tôi. Nhưng nếu em không yêu tôi, đừng trách tôi thủ đoạn.