Chính Là Chờ Em Nói Yêu Anh

Chương 2: Yêu thầm học đệ đáng yêu


Lương Vỹ ôm tập bài quay đi.

Cậu không biết sau lưng cậu có một cặp mắt đang dõi theo cậu…

Sau khi đi khuất khỏi hành lang, Mạc Chính Phong đã vứt bỏ dáng vẻ đẹp trai cool ngầu, đứng lén lút bên góc tường nhìn theo cậu. Cái tên nhóc này thật ngốc!

Thực ra Mạc Chính Phong cũng có tình cảm với Lương Vỹ, chỉ là anh không nói ra thôi. Không biết người khác nghĩ gì nhưng bản thân anh thấy cậu là một người rất đáng yêu. Thân hình không cao, hơi gầy. Mông rất căng nha, làm thụ quá chuẩn! Đặc biệt, mắt không to tròn long lanh nhưng lại có mị lực rất khó cưỡng, bất quá cặp kính trên mắt làm giảm mất đi. Anh rung động với cậu cũng vì một lần vô tình thấy cậu tháo kính ra rửa mặt trong nhà vệ sinh. Ôi cái vẻ mặt đó! Ai nhìn thấy một lần sau này đảm bảo sẽ không quên được.

Tuy nhiên, anh không muốn tỏ tình với cậu. Vì sao á? Vì anh là hot boy chứ sao. Từ trước đến giờ chỉ có người khác tỏ tình với anh, làm gì có chuyện Mạc Chính Phong này đi tỏ tình với người khác chứ. Nhưng mà nếu không xác định quan hệ, nhỡ cậu bị người khác cướp mất rồi sao? Tuy rằng anh nhìn ra được cậu có tình cảm với anh, xong cũng không đảm bảo cậu sẽ mãi mãi như thế. Biết đâu hai người dây dưa lằng nhằng, mấy năm sau vẫn chỉ ở mức bạn cùng trường, cậu chán rồi yêu người khác thì không ổn. Do thế, anh phải tiếp cận cậu, phải tìm cách để cậu tự mình chủ động bày tỏ với anh. Tuy rằng có hơi mất thời gian công sức và cả trí lực nữa, cơ mà còn tốt hơn hiện tại.

Bất quá tên nhóc này ngốc quá, mãi chẳng chịu tiến thêm bước nào cả. Cứ như vậy bao giờ hai người mới đến với nhau được đây hả trời!!!

(Rảnh vch -_-)

Vào một ngày đẹp trời, cuối cùng cơ hội cũng đã đến…

Tiết tự học, cả lớp người thì bò lăn ra ngủ người thì nghe nhạc, nhắn tin, xem phim,… Riêng Lương Vỹ vẫn cắm mặt vào đống bài tập, chăm chỉ làm. Sắp hết học kỳ rồi, cậu phải cố gắng siêng năng, nếu không kết quả thi cuối kỳ không tốt, cậu mợ của cậu nhất định sẽ bắt cậu nghỉ học. Thực ra bọn họ từ lâu đã muốn thế rồi, đỡ tốn tiền tốn của, nhưng vì cậu học giỏi, họ không có lí do gì ép cậu. Với lại cũng có thể để cậu dạy kèm cho con trai họ, cho nên mới miễn cưỡng để cậu đi học cho tới bây giờ. Lương Vỹ ý thức được, chỉ cần cậu tụt dốc một chút, cậu nhất định không có cơ hội thứ hai. Vì thế, cậu không được phép ngừng nỗ lực. Phải cố lên! Vì một tương lai sau này!

Lớp trưởng từ bên ngoài đi vào, đứng trên bục giảng hô lớn:


– Cả lớp trật tự! Có chuyện cần thông báo!

Tất cả mọi người tạm ngừng việc riêng, im lặng nghe lớp trưởng nói.

Trừ Lương Vỹ vì đang mải suy nghĩ bài toán khó, vẫn còn vò đầu bứt tóc đánh vật với cái máy tính.

– E hèm – Lý Dật hắng giọng – Trường mình sắp tới tổ chức ngoại khóa, yêu cầu các lớp chuẩn bị một số tiết mục văn nghệ. Hai lớp gộp làm một cùng chuẩn bị. Lớp ta bốc thăm vào cặp với lớp 27 của khối 12. Tôi và lớp trưởng lớp đó đã thống nhất, lớp ta lấy 3 bạn nữ và 3 bạn nam tham gia. Giờ ai xung phong đăng ký nào? Dưới lớp lác đác một, hai cánh tay giơ lên. Haizz, cái lớp này vốn dĩ đã toàn thành phần không thích náo nhiệt, mấy vụ văn nghệ văn gừng này á, chẳng ai quan tâm. Họa chăng được vài người chịu hy sinh vì lớp mà thôi.

Lý Dật ghi chép một hồi, lại thuyết phục năn nỉ dọa nạt một hồi nữa mà cũng chỉ được có 5 người, tính cả cậu. Cậu chán nản nói:

– Còn thiếu một bạn nam. Ai nào?

*Im ắng*…

– Ai tham gia nữa nào? Một lớp hơn bốn chục người chẳng lẽ không kiếm đủ sáu người hay sao? Lớp kia người ta nhận 15 người đấy! Các cậu có định cho lớp mình chút thể diện không hả?

*Im ắng*…

– Coi như tôi van các cậu được không? Tinh thần đàn ông đâu hết rồi? Mạnh dạn lên xem nào!


*Im ắng*…

– Lương Vỹ! – Dưới lớp bỗng có tiếng hét lớn.

Lương Vỹ đang chăm chú vào sách vở, nghe nhắc tên mình vội giật mình đứng dậy, ngơ ngác nhìn Lý Dật:

– Chuyện gì thế???

Lý Dật vui mừng:

– Cậu đồng ý tham gia hả? Thế thì tốt quá!

– Tham gia? Tham gia cái gì?

– Hội diễn văn nghệ! Lớp ta với lớp 27 khối 12 hợp tác cùng làm.

What??? Văn nghệ? Đùa cậu à? Cậu sống 16 năm nay rồi, chưa từng một lần đứng hát trước mặt ai chứ đừng nói diễn trên sân khấu. Giờ lại bảo cậu đi biểu diễn văn nghệ, có nhầm không thế?

– Lý Dật à, tôi… cậu cũng thấy rồi. Tôi ngoại hình xấu xí, tay chân vụng về, có tài cán gì đâu mà…


– Không nói nhiều! – Lý Dật kiên quyết – Cậu phải tham gia cho tôi. Dù sao cũng chọn thừa người, ai không được sẽ loại mà. Cậu đừng lo. Với lại nếu cậu tham gia, sẽ được cộng thêm điểm thành tích cuối kỳ. Ngược lại, tôi báo cáo với cô chủ nhiệm là cậu bị kỷ luật đó nghe.

– Ấy! Đừng! Đừng mà! Tôi đi tôi đi!

– Thế mới tốt chứ! Được rồi, xong rồi, mọi người làm gì làm tiếp đi!

Lương Vỹ đau khổ ngồi xuống. Thật đen đủi!!! Tự nhiên lại bị lôi vào mớ rắc rối này. Văn nghệ với văn gừng, tổ chức làm cái qq gì chứ? Múa may tình tang thế này thời gian đâu mà học hả? Aizzzzzz. Biết làm sao bây giờ??? Cầu trời khấn phật cho cậu bị loại đi. Điểm cộng thêm không có cũng không sao lắm nhưng bị trừ thì không được nha! Trời đất ơi!!! Xin phù hộ cho con!

Bên lớp kia lại tình trạng khác hẳn, người đăng ký đông như kiến, lớp trưởng phải gọi các cán bộ lớp khác cùng sàng lọc chọn lựa cẩn thận. Cuối cùng, danh sách dài dằng dặc mấy chục người rút lại còn có 15 người, đứng đầu dĩ nhiên là Mạc Chính Phong. Anh á, khỏi cần làm gì, lên sân khấu cười cái thôi đã đủ khiến mấy cô nữ sinh và cả giáo viên nữ chết đứ đừ rồi. Người ta là soái ca có lượng fan đông đảo nhất trường đấy nha.

Ngày tập đầu tiên…

Vừa đến phòng tập ở trường, Lương Vỹ đã thấy Mạc Chính Phong bị một đám con gái vây quanh, tíu ta tíu tít. Cậu thở dài ngồi một mình trong góc, người ta phải thế kia chứ, ai như cậu. Haizzz, lát nữa đứng trước mặt anh, bắt cậu hát hò này nọ chắc cậu xấu hổ chết mất a~ Chết tiệt cái tên nào gọi tên cậu hôm đó!

Mạc Chính Phong cũng đã nhìn thấy cậu từ lúc cậu mới tới. Khi nhìn thấy tên cậu trong danh sách tham gia, anh cũng đã rất ngạc nhiên. Tên nhóc này còn tham gia văn nghệ cơ à? Lên sân khấu làm tượng hử? Thôi đi thôi đi, anh không quan tâm, có cơ hội tiếp xúc với cậu nhiều hơn một chút là được.

Anh khéo léo tìm cách giải tán vòng vây của đám nữ sinh, đến ngồi gần bên cạnh cậu, vỗ vai cậu cười:

– Nhóc hậu đậu! Lại gặp nhau rồi!

– Ơ… học… học trưởng… – Không nghĩ tới anh lại đến chỗ mình, cậu không khỏi khẩn trương, mồ hôi cũng túa ra.


– Sao? Cậu mà cũng tham gia cái này à? Cậu muốn làm nền cho tôi sao?

– Tôi… không phải… tôi bị ép thôi…

– Lớp trưởng lớp cậu có phải mắt có vấn đề không? Chọn người như cậu?

– Cậu ấy… cũng là bất đắc dĩ… Tôi… lớp tôi không ai tham gia… – Cậu lí nhí nói. Ừ đúng rồi, cậu làm sao mà bằng người ta chứ.

– Bất quá… Tôi thấy cậu cũng dễ thương đấy. Biết đâu là tài năng chưa phát lộ, tôi chờ xem cậu thể hiện! – Mạc Chính Phong để lại một câu rồi đứng dậy đi chỗ khác.

Chê người ta tới sát đất xong lại cho một câu tung lên trời, buông lời đường mật rồi bỏ đi không quan tâm, cái này người ta gọi là nghệ thuật thả thính!

Cậu còn không mắc câu??? Xí, Mạc Chính Phong tôi không tin!!!

Quả nhiên mặt Lương Vỹ đỏ hồng lên, anh vừa khen cậu dễ thương kìa! Ôi trái tim của cậu, lạc đến tầng mây nào rồi! Hơ hơ… thật hay mơ đây ta…

Thế này… cậu phải cố gắng thể hiện thật tốt. Biết đâu… lại thu hút được sự chú ý của anh…

___

Ta có quên nói đây là truyện thụ truy công không nhỉ? -_-

Tết vui không mọi người??? Tui khổ quá mà T.T Chả đi đâu nên mới ngồi viết truyện nài.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.