Đọc truyện Chinh Chiến – Chương 9: Vẫn là thôi vậy
Đối với một quốc gia mà nói, nguy hiểm lớn nhất là diệt quốc. Đối với một người mà nói, nguy hiển lớn nhất là bỏ mạng. Nằm ở cái ván gỗ lạnh lẽo dùng cho Nguyễn Vân Cầu ngủ trưa, Trương Thế Nhân ngủ rất say. Cũng không biết có phải là do ba dược liệu trân quý bên trong rượu Lê Hoa có uy lực quá lớn, hay là do hắn quá kinh sợ mà ngủ không biết trời đất là gì. Sắc mặt hồng nhuận, thỉnh thoảng nở nụ cười gian. Xem ra đang mơ tới giấc mơ kiều diễm gì đó.
Nam tử áo xanh nhìn bụng của Trương Thế Nhân, giơ bàn tay lên ấn xuống một cái. Thoạt nhìn bình thường không có gì lạ, nhưng Trương Thế Nhân đang trong lúc mơ ngủ, thân thể lại bật lên giống như tôm. Sau đó thân thể của hắn lại rơi nặng nề xuống ván gỗ. Khiến ván gỗ kêu lên kèn kẹt. Song không biết vì sao, hắn không bị thức tỉnh.
– Ủa?
Nam tử áo xanh khẽ nhíu mày, vầng trán lộ vẻ chán ghét:
– So với lúc trước, thủ đoạn có thêm vài phần biến hóa, cũng càng độc ác hơn. Nếu hôm nay không phá nát thứ này, chỉ sợ không tới giờ tý, hắn sẽ biến thành một bộ thây khô. Ta đoán đã có chuẩn bị ở phía sau, nhưng lại không biết vì sao vẫn chưa có ai cho hắn uống thuốc. Thứ kia trong cơ thể hắn bắt đầu muốn phá xác. Chỉ sau ba khắc, nó sẽ lao thẳng lên đầu. Một khi đầu óc của hắn bị xâm chiếm, hắn liền biến thành một cái xác không hồn.
Nguyễn Vân Cầu ngồi chồm hổm ở một bên hút tẩu, nhẹ gật đầu:
– Ta có thể nhìn ra được một ít môn đạo, lại không biết thủ đoạn độc ác đó do ai gây ra. Thủ đoạn như vậy, phần lớn là ở Nam Cương… Thực nghĩ mãi không rõ, tiểu tử này có địa vị gì mà có nhiều kẻ thù như vậy, mười năm trước ta đã nhìn thấy một lần… Hiện tại nhớ tới vẫn còn hoảng sợ. Một trường chém giết, chết quá nhiều người
Nam tử áo xanh ừ một tiếng, sắc mặt không chút biến hóa nào:
– Ta chỉ có thể bảo trụ tính mạng của hắn. Chỉ sợ thân thế của hắn sẽ suy yếu hơn lúc trước một ít. Không có dược vật thích hợp, nên chỉ có thể dùng thủ đoạn mạnh mẽ đập chết độc cổ kia thôi.
– Như vậy đã là phúc phận mấy đời của hắn rồi.
Bà chủ quán Đỗ Hồng Tuyến nhẹ nhàng nói:
– Đứa nhỏ này suốt ngày cười hi hi, ha ha giống như một công tử nhà giàu, chắc là sợ người khác biết cái gì đó về mình. Lúc không có ai, ánh mắt của hắn thường mang theo vẻ ưu thương. Có thể gặp được ngài, là vận mệnh của hắn. Chỉ là ta và Vân Cầu lúc rảnh rỗi từng điều tra qua hắn. Hắn giống như không có bối cảnh gì. Ba năm trước lẻ loi tới thành Gia Trang, giống như một tên ăn xin, xung quanh không có người quen. Nhưng hắn lại rất thông minh. Dùng ba năm đã thành một người chạm tay có thể bỏng của của Gia Trang.
– Thực ra vợ chồng các ngươi liên thủ có thể bảo trụ được tính mạng của hắn.
Nam tử áo xanh thản nhiên nói.
Nguyễn Vân Cầu ngơ ngác một lát, lắc đầu:
– Không muốn quản nhàn sự. Hai người chúng tôi ẩn cư ở thành Gia Trang đã mười năm. Mười năm trôi qua bình yên, trong lòng cũng an tâm hơn không ít. Phá độc cổ này, chỉ sợ sẽ dẫn tới những kẻ sau lưng hắn. Đánh đánh giết giết, thực không có ý nghĩa gì.
– Mười năm trước ngươi bị đứt một ngón tay.
Nam tử áo xanh nhìn tay phải của Nguyễn Vân Cầu:
– Không có ngón cái, không thể cầm đao được nữa.
– Ta sợ không phải là không thể cầm đao, cũng không phải chọc phải phiền toái. Mà là sợ không thể đợi tới lúc ngài tới.
Nguyễn Vân Cầu gõ tẩu hút thuốc xuống mặt đất, chậm rãi đứng lên, nghiêm nghị nói:
– Giữ lại cái mệnh này, để cho ngài sử dụng.
Nam tử áo xanh lấy một cái bình sứ từ trong ngực, bỏ nắp ra, lập tức xuất hiện một mùi thơm ngát. Hắn theo bình sứ đổ ra một viên thuốc màu xanh biếc, mở miệng Trương Thế Nhân rồi nhét vào. Viên thuốc này giống như một viên ngọc vậy, trong suốt lộ ra ánh sáng nhàn nhạt.
– Tiểu Kim Đan!
Sắc mặt của Nguyễn Vân Cầu thay đổi, hai con ngươi trợn tròn:
– Thứ này, có thể đổi được ba nghìn lượng vàng.
– Mười năm trước tiên sinh cho ta mấy viên, ta chưa nỡ uống một viên nào.
Nam tử áo xanh ném bình sứ cho Nguyễn Vân Cầu:
– Giữ đi, ngươi phải dùng tới nó.
– Ta biết ngài là người không thích mượn ngoại lực.
Nguyễn Vân Cầu không từ chối, giao bình sứ cho vợ mình:
– Thu lại, nhất định phải dùng tới. Một viên Tiểu Kim Đan có thể giúp chúng ta sống thêm một mạng. Nhiều một mạng, chúng ta có thể hiệu lực cho ân nhân thêm một lần. Mèo có chín mạng, có Tiểu Kim Đan này, chỉ cần đan điền Khí Hải không bị chấn nát, liền có thể kéo dài tính mạng.
Đỗ Hồng Tuyến trịnh trọng cất kỹ, cũng không nói một câu khách khí nào.
– Không cần các ngươi ra tay, chỉ cần dẫn ta tới đó là được.
Nam tử áo xanh nhìn thoáng qua Trương Thế Nhân, kéo tay áo xuống rồi chậm rãi đi tới cửa. Ngoài trời đã tối om, có thể nhìn thấy mặt trăng lơ lửng trên vòm trời. Hắn đi tới trước cửa, cầm bầu rượu Lê Hoa lên, coi trăng như món ăn, hắn uống một ngụm rượu.
– Rượu này không thể tu, mà phải từ từ thưởng thức. Giữ lại, chậm rãi uống.
Hắn buộc bầu rượu ở eo, nhìn về phía Nguyễn Vân Cầu, nói:
– Trong thiên hạ này không ai giỏi thuật cưỡi ngựa hơn ngươi. Ngươi dẫn ta tới chỗ đó rồi trở về. Vợ chồng các ngươi đổi chỗ khác ẩn cư. Ở núi Thanh Nhạc ta còn lưu lại một đoạn thiện duyên. Các ngươi đi tới đó, Tiêu Nhất Cửu nhất định sẽ an bài tốt cho các ngươi. Những người kia dù tay có dài hơn, thì có hai nơi bọn họ cũng rất khó duỗi tới. Một là thành Thanh Long, hai chính là núi Thanh Nhạc.
– Ta cần giữ lại thể lực. Thực tế đi vào Vực Ngoại đã có rất nhiều hung hiểm. Tới được chỗ kia thì thể lực cũng đã tiêu hao quá nhiều. Đấu với người nọ vốn đã không có vài phần nắm chắc. Ta không thể lãng phí một phần khí lực nào. Cho nên, Nguyễn Vân Cầu, ta cần ngươi dẫn đường cho ta. Trên đường đi gặp phải cái gì, ngươi diệt trừ giúp ta.
– Không!
Nguyễn Vân Cầu vội vàng nói:
– Trận chiến mười năm trước, bên cạnh ngài có hai vợ chồng chúng tôi. Mười năm sau, sao có thể không có chúng tôi được? Ta sợ chết, nhưng ta sợ nhất chính là không thể chết trận bên cạnh ngài.
– Nếu Đại Nam thiếu hai người các ngươi, giang hồ sẽ không có người lãnh đạo. Kẻ thù bên ngoài mạnh mẽ, dù sao cũng phải có mấy người có thể trấn giữ. Không thể trông cậy vào đám mũi trâu của núi Thanh Nhạc kia được. Một khi có quan hệ tới triều đình, bọn họ sẽ có nhiều điều cố kỵ, sẽ lây dính tục khí. Tục khí nhiều, thì huyết tính sẽ thiếu… Ta tới chỗ đó, giết được bao nhiêu người thì giết. Giúp các ngươi giảm được bao nhiêu áp lực thì giảm. Không tranh cãi nữa… lại tranh, ta liền đi một mình, các ngươi cũng không theo kịp được ta.
– Vâng!
Đỗ Hồng Tuyến kéo Nguyễn Vân Cầu còn muốn tranh chấp, gật đầu nói:
– Chúng tôi đưa ngài tới đó liền quay về.
– Không phải là cả hai vợ chồng, chỉ một mình Nguyễn Vân Cầu thôi. Ngươi ở chỗ này chờ hắn. Sau đó cùng nhau tới núi Thanh Nhạc.
Nam tử áo xanh mỉm cười nói:
– Hai người các ngươi chưa từng tách nhau. Hôm nay ta lộng quyền một lần để Nguyễn Vân Cầu dẫn đường cho ta. Nếu như hai người các ngươi đều đi theo, tất sẽ không rời khỏi ta. Nếu có một người có thể khiến Nguyễn Vân Cầu quay về, thì chính là ngươi. Vợ chồng các ngươi tình thâm như biển, thực khiến cho người ta hâm mộ.
– Nói chuyện thôi, không cho phép cãi…Mười năm trước ta không chết, mười năm sau, chưa hẳn có thể chết.
Hắn cười nhàn nhạt, ngạo nhiên mà đứng.
Vào lúc này, Trương Thế Nhân nằm trên giường trở mình, sau đó chợt kinh hô một tiếng. Thanh âm cực kỳ thê lương. Có lẽ truyền tới cả nửa thành Gia Trang. Hắn bật dậy, lập tức hít một hơi vì đau đớn. Ánh mắt mơ hồ nhìn về phía trước, quơ quơ đầu, mơ hồ chứng kiến bà chủ quán của quán thịt chó Kê Kê ngồi xổm ở mặt đất khóc. Mà Nguyễn Vân Cầu vác bọc hành lý trên vai không quay đầu rời đi.
Hắn kinh hãi thất sắc, cúi đầu nhìn thân thể trần truồng của mình.
– Trời ạ!
Hắn kinh hô một tiếng, nhìn Đỗ Hồng Tuyến, bi ai nói:
– Ngươi đã làm gì ta vậy? Sao không kiêng kỵ một chút… Dù Vân Cầu ca là người thành thật, nhưng sao có thể tha thứ cho việc này. Ngươi còn không mau đuổi theo hắn!
…
…
Trong bụng đau như bị lửa đốt, đau tới mức Trương Thế Nhân không còn lực để bước đi. Hắn hỏi rất nhiều câu, nhưng Đỗ Hồng Tuyến chỉ ngồi xổm trên mặt đất khóc, căn bản không để ý tới hắn. Trương Thế Nhân rơi vào tình thế bất đắc dĩ, rất vất vả cầm quần áo của mình lên mặc. Sau đó từ từ đi xuống giường. Chân mới chạm đất, cảm giác đau trong bụng càng thêm kịch liệt. Cả người hắn run lên, liền quỳ xuống đất.
– Chó chết thật!
Trương Thế Nhân nhìn thoáng qua Đỗ Hồng Tuyến, trong lòng tự nhủ, không trách Nguyễn Vân Cầu lại bị nàng làm cho thành thành thật thật. Nữ nhân này thật quá mãnh liệt Nữ nhân lần đầu bị phá, hành động có chút khó khăn, có thể lý giải. Ta đây là nam nhân, vậy mà lần đầu bị phá cũng như vậy… Chắc hẳn phải vận động kịch liệt lắm mới khiến ta có bộ dạng như bây giờ. Hơn nữa không hiểu say kiểu gì mà không thấy sướng chút nào. Thật là thiệt thòi mà.
– Ngươi nên chịu trách nhiệm.
Hắn ngồi xuống mặt đất, há mồm thở dốc:
– Dù tuổi của ngươi hơi lớn, nhưng bộ dáng coi như xinh đẹp. Nửa đời sau nếu ta tê liệt trên giường, ngươi không thể buông tay mặc kệ. Nếu thực sự không đi được đường, ngươi phải tìm người đóng cho ta một cái xe lăn. Trên xe lăn trang bị hơn một nghìn ba trăm hai mươi ám khí. Lại đóng một cỗ kiệu. Trong kiệu cũng trang bị hơn một nghìn ba trăm hai mươi ám khí. Cỗ kiệu có cơ quan, có thể tự hành động. Sau này nếu đụng phải cao thủ gì đó, ta chỉ cần khởi động cơ quan là có thể xử lý bọn họ.
– Nói linh tinh gì vậy.
Hắn hồ ngôn loạn ngữ đã khiến Đỗ Hồng Tuyến ngừng khóc, không hiểu nhìn đồ vô sỉ này.
– Giống như cỗ kiệu của Vô Tình vậy.
Trương Thế Nhân một bên thở dốc, một bên nói tiếp:
– Giống như Thịnh Nhai Dư cũng là một người què, cũng không có nội lực. Thân thể nhu nhược như một nữ tử vậy. Nhưng vẫn là đệ nhất thiên hạ về ám khí và khinh công. Dù ta đây không thể tu luyện, bằng trí tuệ cũng mình, rất có thể làm tới tứ đại danh bộ của thành Gia Trang.
– Biến!
Đỗ Hồng Tuyến nghe không hiểu, trong lòng càng thêm tức giận, lập tức hung dữ mắng một câu. Nàng đứng lên, xoay người đi vào phòng trong, không để ý tới Trương Thế Nhân nữa.
Trương Thế Nhân lắc đầu cười khổ. Trong lòng tự nhủ, bình thường là ác bá ăn hiếp thiếu nữ rồi nghênh ngang rời đi chẳng quan tâm. Vậy mà bản thân hắn lại đen đủi, gặp phải nữ ác bá. May mà hắn không phải là liệt nữ trinh tiết bị cường bạo liền tự sát. Đã không thể đi đường, vậy thì bò đi. Tốt xấu chính hắn còn có Đại Khuyển và Mộc Tiểu Yêu. Nhân sinh chính là như vậy, ai biết lúc nào thì có việc vui, ai biết lúc nào thì đi đời nhà mà?
Trải qua chết đi sống lại, về sau gặp phải việc kỳ quái gì, hắn không còn cảm thấy không thể nào tiếp nhận.
Gian nan đi về phía trước vài bước, bỗng nhớ tới một việc, hắn cả kinh. Vội vàng cúi đầu, tách hai chân ra, ngửa mặt lên trời, rên rỉ một tiếng.
– Khốn nạn thật chứ, thật quá độc ác.
Thứ ở phía dưới kia sưng như cái chày gỗ, căng phồng lên, chỗ hồng chỗ tím, chỗ tím chỗ xanh, chỗ xanh chỗ đen.
Trên đường cái của thành Gia Trang, Nguyễn Vân Cầu vác một túi lớn đi theo nam tử áo xanh. Mắt thấy sắp tới cửa thành, hắn nhịn không được quay đầu lại.
– Không nỡ?
Nam tử áo xanh hỏi.
Nguyễn Vân Cầu lắc đầu, nhớ tới một màn kia, nhịn không được thổn thức:
– Vừa nãy ngài phá độc cổ cho tiểu tử kia, sao một chưởng ấn xuống, thứ đó lại cứng rắn nhếch lên như vậy… Chẳng lẽ là thiên phú dị bẩm? Thoạt nhìn rất hùng tráng…
Thấy hắn hóa ra nghi hoặc chuyện đó, nam tử áo xanh nhịn không được bật cười:
– Độc tính trong bụng hắn quá nặng. Ta vốn định bức ra. Nhưng vì thiếu thuốc dẫn mà không thể triệt để. Liền phân bố độc tính sót lại tới tứ chi bách hải. Đợi khi huyết mạch tuần hoàn bình thường, độc tính có thể chậm rãi bài xuất ra ngoài cơ thể. Cái chỗ đó của hắn, cũng khó trách khỏi hấp thu độc tính… Ngươi nói là hùng dũng… thật ra là bị sưng lên.
– Liệu có thể phục hồi như cũ?
Nguyễn Vân Cầu tiếp tục hỏi.
– Xem vận mệnh của hắn.
Nam tử áo xanh cười cười, đi nhanh về phía trước.
Nguyễn Vân Cầu cúi đầu nhìn phía dưới của mình, nhịn không được lắc đầu, cực kỳ hâm mộ nói:
– Nhân họa đắc phúc… Nhân họa đắc phúc… Vận khí của tiểu tử kia thật nghịch thiên. Thực làm cho người ta hâm mộ chết. Cho dù độc tính không thể trừ tận gốc, thân thể sẽ không chịu ảnh hưởng gì, ngược lại chỗ đó trở thành đại sát khí tung hoành trên giường. Có thể làm cho rất nhiều thiếu nữ sướng tới chết đi sống lại… Chỗ đó… Ân công, ngài có biện pháp nào khác không?
– Biện pháp gì?
Nguyễn Vân Cầu chân thành nói:
– Ta cũng muốn sưng như hắn. Vất vả lắm Hồng Tuyến không có ở bên cạnh. Lần đi về phía tây này vạn dặm xa xôi. Trên đường đi nhất định phải vào không ít thanh lâu tửu quán. Nếu có thể có một ít diễm ngộ… Hắc hắc.
Nam tử áo xanh thản nhiên nói:
– Ngươi có thể tự làm cho mình sưng lên.
Nguyễn Vân Cầu cúi đầu nhìn nhìn:
– Không nỡ…
Nam tử áo xanh nói:
– Tối thiểu nhất trong vòng một tháng, đi tiểu sẽ đau tới dục tiên dục tử, ngươi có muốn thử không?
– Cái này… Vẫn là thôi vậy.