Đọc truyện Chinh Chiến – Chương 7: Thanh Long Chấp Pháp Sứ và gian tế thảo nguyên
Nam tử mặc áo xanh đứng trước cửa sổ, không nhìn sân khấu được trang trí hoa lệ, những điệu nhảy làm cho người ta hoa mắt. Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như ở không trung có một thứ gì đó hấp dẫn sự chú ý của hắn. Gió lạnh từ bên ngoài thổi vào, lay động trường bào hơi bạc màu của người nam tử.
Có lẽ vì gió quá lạnh, Lê đại nương ngồi ở ghế không nhịn được khẽ run lên.
Chỉ có nàng tự biết, thực ra cho dù gió có lạnh hơn nữa, nàng cũng không cảm thấy lạnh. Nàng lạnh, là vì lời vừa rồi của nam tử áo xanh. Hắn nói hắn muốn tới Đại Tuyết Sơn. Lời này khiến cho nàng lạnh tới tận đáy lòng. Là cảm giác rét lạnh tới tận xương tủy, tới tận trái tim.
– Phải đi?
Nàng hỏi.
Lê đại nương không hề già chút nào. Dù khóe mắt đã có vài nếp nhăn, nhưng dung mạo của nàng vẫn tinh tế như vậy. Đẹp nhất là mi và mắt của nàng, đẹp tới cực hạn. Mi rủ xuống như cành liễu, đôi mắt trong như nước. Không hề nghi ngờ, hiện tại nếu nàng muốn tìm một nam nhân để gả, nam nhân muốn lấy nàng có thể xếp hàng từ ngoài thành Gia Trang đến tận chốn này.
Mặc dù Trương Thế Nhân là chủ thuê nhà của Hải Dương Quán, nhưng hắn mới gặp mặt Lê đại nương một lần.
Chỉ một lần mà Trương Thế Nhân liền nhớ mãi không quên dung mạo đó.
Không phải hắn háo sắc, mà vì dung mạo kia quá đẹp.
Tên của Lê đại nương là Lê Họa Mi. Nhưng lông mi của nàng không phải do vẽ ra. Trời sinh nàng đã có đôi mi làm cho người ta gặp một lần là không quên. Trời sinh nàng đã có một đôi mắt làm cho người ta gặp một lần là nhớ mãi. Mị lực nhàn nhạt tự nhiên ở giữa lông mày, không đậm đặc, không phải trang điểm. Từ lúc nàng còn là thiếu nữ, đã mê đảo không ít nam tử. Có rất nhiều nam tử nguyện ý vì nàng mà táng gia bại sản. Có rất nhiều nam tử nguyện ý vì nàng mà không tiếc sinh mạng.
Nhưng nàng lại mê luyến hắn.
Hắn là khắc tinh trong số mệnh của nàng.
– Tâm Nhi khỏe không?
Hắn không trả lời câu hỏi của Lê Họa Mi, mà hỏi vấn đề khác.
– Rất khỏe… khó được huynh vẫn nhớ tới con bé.
Lê Họa Mi nhìn bóng lưng của hắn, nói:
– Mười năm trước huynh giao Tâm Nhi cho muội rồi rời đi. Mười năm không biết sống chết. Mười năm này, Tâm Nhi đã hỏi muội không chỉ một lần huynh đi nơi nào. Trong hai năm qua câu hỏi đó mới ít đi. Có lẽ con bé đã tin đáp án mà muội nói cho con bé. Nhưng sao lòng huynh lại ác như vậy? Vì sự cố chấp trong lòng huynh mà ngay cả con bé cũng không để ý?
– Muội đã trả lời con bé như thế nào?
Nam tử áo xanh vẫn không trả lời câu hỏi của Lê Họa Mi.
– Muội nói rằng huynh đã chết.
Lê Họa Mi cắn môi nói.
– Cũng tốt.
Nam tử áo xanh xoay người, cười cười:
– Khiến con bé tưởng rằng ta đã chết, trong lòng con bé sẽ không còn nhớ nhung nữa. Như vậy đối với con bé, có lẽ là một điều tốt. Lại qua mười năm, có lẽ con bé sẽ quên ta hoàn toàn. Trong lòng không còn ta, con bé có thể vui sướng hơn mấy phần. Kỷ niệm mà ta cho con bé, giống như không có kỷ niệm nào đáng để nhớ.
– Nhất định phải đi.
Hắn chợt trả lời câu hỏi đầu tiên của nàng.
Nam tử áo xanh vẫn nhìn về phía chân trời xám xịt, ánh mắt bình thản lại cất giấu một cỗ ý chí chiến đấu rừng rực:
– Thế giới này đâu đâu cũng là thuận theo và hèn mọn. Dù sao cũng phải có người đi thử thách những cái kia. Có người đặt ra quy tắc, dần dần mọi người quen với quy tắc đó. Vì vậy mà trở nên khúm núm… dần dần quên mất mình là một con người.
– Con người, nên đi lên phía trước, nên đỉnh thiên lập địa.
Nàng há to miệng, lại không biết nên nói cái gì.
– Lòng của ta không ác.
Hắn trả lời vấn đề thứ hai của nàng:
– Nếu lòng của ta hung ác chút, thì mười năm trước đã không thả người kia. Nếu hắn không đi, thế giới này cũng sẽ không có nhiều bất công như vậy. Nếu lòng của ta hung ác chút, sẽ không nên quý trọng cái mệnh tàn của mình mà do dự. Thế cho nên để cho đồ tử đồ tôn của hắn dẫn theo hắn trở về. Ta tĩnh dưỡng thương thế mười năm, hắn cũng có mười năm… Nhưng muội biết đấy, hắn có rất nhiều linh đan diệu dược. Hắn khôi phục chắc hẳn là nhanh hơn ta một ít. Nếu lại không đi, ta sẽ không còn cơ hội.
– Huynh đã biết rõ, vì sao không đợi đến lúc nắm chắc tuyệt đối rồi hẵng đi.
Thanh âm của Lê Họa Mi trở nên bén nhọn, bộ ngực càng thêm phập phồng.
– Còn nữa… Huynh không sợ lại gây ra một trường hạo kiếp?
Nghe thấy câu này, nam tử áo xanh rõ ràng có chút ngơ ngác, sau đó lắc đầu, ngữ khí bình thản:
– Hạo kiếp sớm muộn gì cũng phải tới. Đứng lên chống lại sớm còn hơn tới lúc xảy ra lại không chống lại được. Ít nhất, mọi người còn cơ hội để sống sót.
– Tiên sinh sẽ không đồng ý huynh đi.
Lê Họa Mi nghĩ tới một lý do cuối cùng ngăn cản hắn.
– Muội sai rồi.
Nam tử áo xanh quay đầu lại nhìn Lê Họa Mi, ôn hòa nói:
– Muội không hiểu tiên sinh. Nếu ta không đi… sớm muộn gì ông ấy cũng đi. Đợi đến khi tiên sinh không thể đi được nữa, hạo kiếp mới thực sự buông xuống. Muội cũng biết, ông ấy ở vị trí đó, có rất nhiều chỗ không tiện. Cho nên, tiên sinh sẽ không phản đối ta rời đi.
– Lẽ nào ông ấy trơ mắt nhìn huynh đi chịu chết?
– Sẽ không.
Nam tử áo xanh khẽ nói:
– Tiên sinh sẽ vì ta mà đốt một nén nhang và một xấp tiền giấy.
Lặng lẽ.
Hai người đều lâm vào lặng lẽ.
Có lẽ vì muốn phá vỡ không khí lặng lẽ này, nam tử áo xanh có chút tò mò hỏi:
– Vừa nãy thấy một thiếu niên ngồi phía dưới xem nhảy múa, sau đó bị vài binh lính biên quân lôi đi… Muội có quen hắn không?
– Có quen… Hắn tên là Trương Thế Nhân, là chủ nhân của tòa lâu này. Là chủ thuê nhà của Hải Dương Quán.
– Tuổi còn nhỏ mà khiến người ta lau mắt mà nhìn.
– Hắn rất biết kiếm tiền.
– Hắn sắp chết.
Nam tử áo xanh uống một ngụm trà, đang nói tới một việc không hề liên quan gì tới hắn. Chỉ là tiểu tử kia khiến cho hắn có chút tò mò mà thôi. Trong thân thể của tiểu tử kia có một thứ khiến cho hắn chán ghét. Thủ đoạn độc ác như vậy, cũng chỉ có hắn nhìn ra được, cũng chỉ có người kia là dùng.
– Chết thì chết.
Tâm tư của Lê Họa Mi căn bản không đặt ở vấn đề này. Hơn nữa, mặc dù nàng không ghét thiếu niên kia, nhưng sự sống chết của hắn thì có quan hệ gì tới nàng cơ chứ?
…
…
Đi ra địa lao, Trương Thế Nhân hít thật sâu cái giá lạnh bên ngoài. Mùi ẩm ướt, mốc meo của địa lao khiến cho người ta không thoải mái. Sự âm trầm và rét lạnh của nó càng khiến cho người không thoải mái. Ở bên trong đó một thời gian lâu, trong lòng sẽ như bị cái gì đó chắn lại.
Cái tay người Bắc Tàu Hoàn Nhan Ly Yêu kia là một người thông minh. Hơn nữa Trương Thế Nhân nhìn ra được, người này có địa vị không hề thấp ở tộc Bắc Tàu. Những người Bắc Tàu mặc dù cố gắng tỏ vẻ lạnh nhạt, nhưng sự tôn kính trong ánh mắt là không che dấu được.
Không biết nơi đó rốt cuộc rét lạnh như thế nào.
Trương Thế Nhân nghĩ tới những điều mà Hoàn Nhan Ly Yêu miêu tả về Thập Đại Vạn Sơn, nhịn không được rùng mình một cái. Hắn nắm chặt áo bào da trên người, trong lòng ảo não nghĩ: “Nếu như mình có thể luyện công, thì có thể không đếm xỉa tới trời lạnh như Mộc Tiểu Yêu và Đại Khuyển rồi. Mùa đông ở thành Phan Cố cực kỳ lạnh. Nhưng Mộc Tiểu Yêu vẫn chỉ mặc một bộ váy dài đơn bạc. Còn Đại Khuyển… người kia mặc dù mặc một bộ áo bào da, nhưng bên trong căn bản không mặc nội y…”
Đi ra địa lao, Phương Giải bỗng nghĩ tới một việc.
Nếu giải quyết xong chuyện lần này, vậy thì quân công của hắn coi như đã đủ. Chỉ cần Nguyễn Văn Dũng viết một phong thư đề cử mình tới Binh Bộ, mình có thể tham gia cuộc thi của Kinh Võ Viện rồi. Nếu như có thể thuận lợi thi đỗ vào Kinh Võ Viện, vậy thì khi tốt nghiệp ít nhất cũng được một cái chức Hiệu Úy. Mà thời gian dài như vậy, mình chưa từng gián đoạn việc luyện võ. Nhưng bởi vì không thể tu luyện, cho nên sẽ không được trọng dụng ở trong quân đội.
Dù sao… Kinh Võ Viện coi trọng vẫn là võ công.
Đương nhiên, nếu ở phương diện khác biểu hiện đủ tốt, không thể nói trước có thể ở lại Kinh Võ Viện làm một tiểu lại. Về phương diện toán học và âm nhạc, Trương Thế Nhân vẫn có chút tự tin.
Chỉ cần có thể đỗ vào Kinh Võ Viện, những người đuổi giết mình nhiều năm kia cho dù ăn gan hùm mật gấu, chẳng lẽ còn dám chạy tới Thanh Long gây chuyện? Cho dù bọn họ dám vào Thanh Long, chẳng lẽ còn dám tới Kinh Võ Viện gây chuyện?
Vừa nghĩ tới tiền đồ quang minh, trong lòng Trương Thế Nhân liền thoải mái hơn rất nhiều.
Tâm trạng thoải mái, hắn muốn tới quán thịt chó Kê Kê ăn thịt hầm.
Hắn là người đặc thù nhất của thành Gia Trang. Cho nên trong khi tám trăm biên quân tập kết chuẩn bị cho chiến tranh, thì hắn có thể rảnh rỗi đi dạo trên đường cái. Không gặp được người quen nào, hắn đành phải ngồi một mình độc chiếm một nổi thịt chó, thưởng thức hương vị của thịt chó hầm cách thủy.
Lúc Trương Thế Nhân tới quán Kê Kê, Nguyễn Vân Cầu đang giết chó.
Bàn tay lột da dính đầy máu. Nhìn thấy Trương Thế Nhân đi tới, Nguyễn Vân Cầu lau máu vào cái tạp dề, cười ha ha, đứng lên nói:
– Trương tiểu ca, lại tới chiếu cố sinh ý nhà ta à.
– Thực ra là tới thăm lão bà của ngươi.
Trương Thế Nhân không biết liêm sỉ nói một câu, sau đó đứng một bên xem Nguyễn Vân Cầu lột da chó. Hắn thấy Nguyễn Vân Cầu dù thành thật, nhu nhược tới tận xương, nhưng việc giết chó lột da đã tới cảnh giới nghệ thuật rồi. Chó bị giết ở quán Kê Kê không phải là chó nhà, mà là chó rừng ở dãy núi Sơn Khê. Sự hung ác của chúng không thua gì sói. Vào đông, con mồi ở dãy núi Sơn Khê thiếu thốn, chó rừng thường kết bầy xuống núi tập kích nông súc.
Đám thợ săn săn được chó rừng, thường đưa tới quán Kê Kê.
– Mau vào đi thôi, bên ngoài lạnh lẽo.
Nguyễn Vân Cầu mỉm cười chất phát nói.
– Vân Cầu ca à, hàng ngày ngươi giết chó, liệu có gặp ác mộng không?
Trương Thế Nhân bỗng nghiêm túc hỏi.
Nguyễn Vân Cầu bỏ con dao trong tay xuống, trầm mặc một lúc, mới trả lời:
– Có lẽ là do giết nhiều lắm, cho nên chó rừng biến thành chó quỷ cũng không dám xông vào giấc mộng của ta. Nếu bọn chúng dám chui vào, ta lại giết lần nữa.
Ngữ khí bình thản, lại khiến trong lòng Trương Thế Nhân chấn động.
– Có lý.
Trương Thế Nhân gật đầu như có điều suy nghĩ, xoay người đi vào quán Kê Kê.
– Trương tiểu ca…
Nguyễn Vân Cầu bỗng gọi Trương Thế Nhân lại, do dự một lúc, nói:
– Khoảng thời gian này nên uống nhiều rượu chút…
– Vì sao?
Trương Thế Nhân hỏi.
Nguyễn Vân Cầu ngượng ngùng cười:
– Trời lạnh.
Trương Thế Nhân duỗi ngón tay giữa ra:
– Có phải gần đây quán các ngươi chỉ bán được ít rượu?
Đi vào quán, Trương Thế Nhân không nhìn thấy ánh mắt thương cảm của Nguyễn Vân Cầu. Nguyễn Vân Cầu ngồi xổm xuống tiếp tục lột da. Một bên động thủ một bên thì thào lẩm bẩm:
– Chỉ là ngươi ở quán ta uống rượu tốn không ít bạc. Mà ta cảm thấy sau này nếu thiếu đi một vị khách lớn như vậy thì có chút đáng tiếc thôi… Cũng không biết ai lại sử dụng thủ đoạn ác như vậy. Uống nhiều rượu chút có thể giúp huyết mạch lưu thông hơn. Bằng không…
…
…
Đang lúc Trương Thế Nhân gọi một nồi thịt chó hầm cách thủy ở quán Kê Kê, thì ở trong thư phòng của Nha Tướng Nguyễn Văn Dũng tiếp đón một vị khách.
Người này mặc áo bào da, mũ lông che đi khuôn mặt của hắn. Sau khi đi vào thư phòng của Nguyễn Văn Dũng, hắn mới bỏ cái mũ dày xuống bên cạnh lò lửa. Không bao lâu, cái mũ được hơ nóng, bốc lên khói nghi ngút.
Người này rất gầy, cho dù là khuôn mặt cũng không thấy vài phần thịt. Hốc mắt hãm sâu, xương gò má lồi ra, giống như mặt khỉ vậy. Nhất là còn để một chòm râu dê. Cho nên thoạt nhìn có chút buồn cười. Nhưng Nguyễn Văn Dũng lại không dám cười chút nào. Hắn cung kính đưa chén trà tới, cúi đầu đứng một bên.
– Dù ngươi là dòng thứ của Nguyễn gia… nhưng Đại tướng quân vẫn rất coi trọng ngươi.
Người này nhận lấy chén trà, nhìn Nguyễn Văn Dũng, thở dài, như không hài lòng:
– Cho nên trời lạnh như vậy, ta vẫn phải chạy vài trăm dặm tới nhắc nhở ngươi… Nửa tháng trước, người của Binh Bộ và Đại Lý Tự đã ra khỏi thành Thanh Long. Trên đường đi giải quyết mười vụ án, đã giết hơn bốn Tiểu Tướng, còn có một Trung Tướng Tứ Phẩm… Lần này bệ hạ thực sự nổi giận. Ngươi tự giải quyết cho tốt.
– Ngươi nên biết, bệ hạ ghét nhất là những quan viên tham ô… Nhất là người trong quân đội tham tài. Một khi thẩm tra, ngay cả một đường sống ngươi cũng không có. Đừng tưởng rằng tu vị của ngươi không tầm thường. Ngươi phải biết rằng, lần này Binh Bộ và Đại Hộ Tự phái người tới, ít nhất có ba cao thủ Lục Phẩm, còn có một vị phá cảnh giới Phù Sư từ mười năm trước…
– Tỵ chức không dám tồn may mắn trong lòng.
Nguyễn Văn Dũng cúi đầu, sắc mặt hơi trắng bệch.
Vượt qua Ngũ Phẩm là Phá Cảnh, cao thủ từ Lục Phẩm trở nên tất nhiên được trọng dụng trong quân đội. Dù một năm trước hắn đã nhập Phá Cảnh, nhưng nhất định không ngăn được một kích của ba cao thủ Phá Cảnh liên thủ. Huống chi, lần này còn có một Phù Sư khiến cho người ta đau đầu đi theo.
– Nghe nói sở dĩ ngươi tham tài, là vì một người tên là Trương Thế Nhân?
Người có bộ râu dê đằng hắng hỏi.
– Vâng.
– Đại tướng quân nghe nói, có mật thám của đế quốc Thiên Thuận lẻn vào thành Gia Trang, cố gắng thu mua biên quân của Gia Trang… bị Tiểu Tướng Nguyễn Văn Dũng phát hiện. Việc này… Đại tướng quân sẽ trình báo với Binh Bộ và Chấp Pháp Sứ của Đại Lý Tự.
– Tỵ chức…
Nguyễn Văn Dũng gian nan nuốt nước bọt, khổ sáp nói:
– Tỵ chức minh bạch.