Đọc truyện Chinh Chiến – Chương 63: Quỷ hồn có thể sẽ cười lạnh
Đại Khuyển quay đầu lại nhìn thoáng qua hai người Trương Thế Nhân và Trầm Khuynh Phiến đang vừa nói vừa cười trong trà lâu, sau đó nhìn về phía Mộc Tiểu Yêu, bỗng nhiên thấp giọng hỏi:
– Như thế nào mà ta cảm thấy bây giờ toàn thân ngươi lộ ra sự đố kị?
– Đố kị?
Lúc đầu Mộc Tiểu Yêu không có phản ứng kịp, đến khi phản ứng lại thì Đại Khuyển đã chạy ra ngoài mấy chục bước. Hắn không nhìn những con cá vàng trong bể cá trên quầy hàng, mà ngồi xổm ở một bên, xem một ông lão đang chào bán bốn con chó nhỏ. Đại Khuyển có nhãn lực xuất chúng, liếc mắt liền nhìn ra những con chó được lão nhân kia gọi là chó ngao Tây Vực kia bất quá đều là những con chó cùi chuối mà thôi.
Mộc Tiểu Yêu nhìn về phía trà lâu bên kia, trong nội tâm không tự chủ hỏi mình một câu: “Chẳng lẽ ta thật sẽ ăn dấm chua của cái thằng con nít kia? Ta rõ ràng… lớn hơn hắn cả mười hai tuổi!”
Trong trà lâu, Trương Thế Nhân có chút nhàm chán đếm đậu phộng trong mâm, hỏi như thể không quan tâm:
– Làm sao ngươi bỗng nhiên xuất hiện ở nơi này một thân một mình? Bọn người Hoành Côn cùng Kỳ Lân đâu? Còn có… đứa bé gái các ngươi trộm được ở thành Đại Lý của Nam Yến đâu?
– Đấy chính là một mỹ nhân.
Trầm Khuynh Phiến không có trả lời vấn đề của Trương Thế Nhân, ngược lại cảm khái một câu:
– Chỉ cần một người nam nhân bình thường nhìn thấy nàng, e rằng đều bị mê hoặc đến mức thần hồn điên đảo.
– Thật là một bình dấm chua đầy đau xót và không thiếu mùi tanh.
Trương Thế Nhân đưa đẩy nói ra.
Trầm Khuynh Phiến trắng mắt liếc nhìn hắn, bỗng nhiên thò tay cầm lấy mạch môn trên tay Trương Thế Nhân. Trương Thế Nhân khẽ giật mình, nhưng không hề phản kháng. Sau một lát, sắc mặt Trầm Khuynh Phiến bỗng nhiên thay đổi.
– Sư tỷ cùng Đại Khuyển dùng thủ đoạn gì? Vậy mà giải quyết đồ vật trong cơ thể ngươi.
– Là cái gì?
Trương Thế Nhân lập tức hỏi.
Nghe hỏi thế, Trầm Khuynh Phiến mới nhớ tới mình đã nói lời không nên nói, lập tức nàng lắc đầu:
– Ngươi nên hỏi sư tỷ cùng Đại Khuyển, lúc trước bọn họ chạy trốn thì ta mới tạm thời gia nhập đội ngũ, hai người bọn họ mới là người nhận ủy thác. Nếu như ngươi muốn biết thì vì sao mà không hỏi hai người họ?
– Nếu như ta hỏi ra đáp án thì ta cần gì phải hỏi ngươi?
Ánh mắt Trầm Khuynh Phiến nhìn Trương Thế Nhân từ kinh ngạc chuyển dần thành thưởng thức, còn có nồng đậm tò mò:
– Ngươi có biết thể chất của mình có gì đặc thù sao? Rõ ràng phải là một người tàn phế mới đúng, thế nhưng ngươi bây giờ khỏe mạnh giống như một con báo săn! Hiện tại ta thật muốn mang ngươi đi, sau đó cột lên trên bàn, dùng từng đao từng đao cắt thân thể của ngươi, xem xem kinh mạch của ngươi rốt cuộc có bộ dáng gì.
Trương Thế Nhân biết rõ người nữ nhân điên này có thể làm ra chuyện như vậy thật, cho nên lập tức rút tay trở về:
– Ngươi đến tìm ta, không phải là muốn nhìn xem ta còn sống hay đã chết sao?
– Ngươi không chết được.
Trầm Khuynh Phiến cười cười, ngồi thẳng người, nói:
– Lần này gặp được coi như cơ duyên xảo hợp, cô gái nhỏ bị trộm ở thành Đại Lý kia đã bái nhập vào môn hạ của Tiêu chân nhân ở Nhất Khí Quan, Thanh Nhạc Sơn. Nàng theo Tiêu chân nhân đến Kinh Võ Viện xem lễ. Nữ tử đó khiến cho người ta lau mắt mà nhìn… Liền Tiêu chân nhân đều khen nàng không dứt miệng. Mới vừa rồi Tiêu chân nhân nhận được một con bồ câu đưa tin, giống như có đệ tử đạo môn ở gần chúng ta gặp phải khó khăn. Tiêu chân nhân phái người đến tra xét, lúc hắn giao nhiệm vụ cho những… đồ tử đồ tôn, hắn còn nhắc đến tên ngươi, nói rằng nếu họ có gặp được ngươi thì phải cố gắng bảo hộ ngươi đến đế đô Đại Nam. Cả ngày ta phải ở cùng một đám đạo sĩ thúi, rất chán, không chút thú vị, cho nên ta cùng họ tới đây nhìn một cái.
– Kỳ tài tu hành?
Trương Thế Nhân không để ý đến nội dung khác trong câu nói của nàng, ngược lại cảm thấy cực kỳ hứng thú với bốn chữ này.
Trầm Khuynh Phiến “ừ” một tiếng, nói:
– Bây giờ tuy ngươi mở hai huyệt, nhưng không thể nghi ngờ rằng ngươi vẫn chỉ là một tên phế vật không thể tu hành. Cái tiểu nha đầu kia không giống, nàng là người có một trăm hai mươi tám huyệt đều đã đả thông.
Trương Thế Nhân biến sắc, nghi hoặc cùng khó có thể tin trong ánh mắt hoàn toàn không che giấu được.
– Ngươi biết đả thông toàn bộ một trăm hai mươi tám huyệt có ý vị như thế nào sao?
Trầm Khuynh Phiến mỉm cười, giọng điệu nhu hòa nói:
– Ý nghĩa là nàng có thể là đệ nhất thiên tài tu hành ở trong thiên hạ này, loại thể chất này thậm chí cả Tiêu chân nhân cũng phải xưng là thần thể. Dưới sự dạy dỗ của Tiêu chân nhân, trong thời gian cực ngắn nàng có thể tiến vào Ngũ Phẩm, thậm chí Lục Phẩm. Nếu như không có bất kỳ bất ngờ nào xảy ra, trong vòng mười năm, trong thiên hạ liền có thêm một cao thủ Cửu Phẩm.
Nhìn xem sắc mặt biến ảo chập chờn của Trương Thế Nhân, Trầm Khuynh Phiến cười hỏi:
– Ghen ghét?
Trương Thế Nhân chậm rãi lắc đầu, nhìn Trầm Khuynh Phiến, nói thật lòng:
– Ta đã có thói quen bị người xưng là phế vật, cho nên ta thật sự không có chút ghen tỵ với thiên tài ở trong miệng ngươi. Trái lại là ngươi… Trong giọng nói của ngươi có vị chua đậm đặc, thậm chí mang theo sát khí.
Trầm Khuynh Phiến có chút ngẩn ngơ, lập tức nở nụ cười yêu dị:
– Ngươi nói không sai, ta thật sự muốn giết nàng.
Trương Thế Nhân “ừ” một tiếng, sau đó quay đầu nhìn về Mộc Tiểu Yêu, người đang đứng ở ven đường tại ngoài cửa sổ, dường như tùy ý nói:
– Trầm Khuynh Phiến, có phải những người có thể uy hiếp ngươi thì ngươi đều muốn giết chết?
Trầm Khuynh Phiến không có trả lời, mà cũng nhìn về phía Mộc Tiểu Yêu, nói:
– Đừng lo lắng, nàng không đủ tư cách.
Ven đường.
Đại Khuyển nhìn bốn con chó nhỏ, nghe ông lão bán chó nói khoác rằng những con chó này có bao nhiêu quý báu mà nhịn không được nhếch miệng. Ở trong miệng lão nhân kia, sau khi bốn con chó này lớn lên, chúng đều có thể cùng sư tử và hổ cắn xé mà không rơi vào thế hạ phong, chúng cũng có thể đơn giản xé xác chó sói Tây Bắc.
Lời nói dối như vậy, căn bản không lừa được người.
Hắn khinh thường trợn mắt liếc nhìn lão nhân kia, chợt phát hiện cái khay lão nhân cho chó ăn có chút đặc biệt. Hắn đi qua, ngồi xổm xuống, nhìn thật tỉ mỉ. Tuy rằng cái mâm kia rất bẩn thỉu và tràn đầy dơ bẩn, nhưng Đại Khuyển vẫn nhận ra cái khay này đã từng là đồ vật trong hoàng cung Thương Quốc. Hôm nay Thương Quốc đã diệt vong, năm đó trước khi La Diệu nổi một mồi lửa đốt trụi Hoàng cung, hắn đem phần lớn thứ tốt bỏ lên xe, đưa về thành Thanh Long kính hiến cho Hoàng đế Đại Nam bệ hạ. Đồ vật ở trong lần kính hiến đó mà có thể lưu truyền cho đến nay thì tất cả chúng đều là trân phẩm. Dù chỉ là một cái khay như vậy, nếu như người hiểu biết nhìn thấy, chỉ sợ sẽ lập tức ném tiền mua lại. Khi lấy được, chỉ cần đem đến các thương hội bán, có thể nhận lấy một số bạc lớn đủ sức làm lồng ngực của ngươi chập chùng.
Đại Khuyển nhìn cái mâm kia, lại nhìn lão già bán chó một chút, trong lòng tự nhủ rằng lão già này nhất định là không biết hàng, lão ta nhất định là còn không biết làm sao có được cái khay này.
Vì vậy hắn định mua lại cái mâm này. Nhưng nghĩ lại, nếu như trực tiếp nói thẳng ra rằng mua lại cái khay cho chó ăn này thì khẳng định lão già kia sẽ sinh lòng hoài nghi, đến lúc đó thì không dễ chặt đẹp rồi.
Đầu óc Đại Khuyển khẽ động, hắn chỉ vào bốn con chó nhỏ kia, hỏi:
– Một con bao nhiêu tiền?
– Mười lượng bạc, một đồng tiền cũng không mặc cả.
Lão nhân nghiêm trang trả lời.
Đại Khuyển cắn răng, sau đó vừa cười vừa nói:
– Đều là chó ngao Tây Vực thuần chủng, mười lượng bạc cũng xem như là một cái giá hợp lý… Như vậy đi, ta mua hết bốn con thì có thể giảm giá một chút hay không?
– Không mặc cả!
Lão nhân trừng mắt liếc nhìn Đại Khuyển.
Trong lòng Đại Khuyển tự nhủ: “Được rồi, cái mâm kia có giá trị ít nhất là mấy trăm lượng bạc ròng. Gặp được người thích, nói không chừng có thể bán hơn một nghìn lượng. Vì cái này, bỏ ra bốn mươi lượng thì bốn mươi lượng đi.”
Hắn đưa bạc, bỏ bốn con chó vào một cái rương gỗ, làm bộ phải đi. Sau đó lại khổ sở nói với lão nhân kia:
– Lão à, ta thiếu một cái cái khay đựng thức ăn cho chó, nếu được thì lão cho ta cái khay kia đi.
Lão nhân nhìn Đại Khuyển với ánh mắt dành cho kẻ ngu si, khóe miệng hếch lên, nói:
– Chớ trêu, ta còn phải dựa vào cái khay này mà bán chó!
…
…
Sông Tương Thủy.
Bến đò Phong Lâm.
Ở trước một ngày khi Trương Thế Nhân gặp Trầm Khuynh Phiến, trong đêm đó, một nam tử trẻ tuổi tuấn mỹ với bộ áo trắng cưỡi một con hổ trắng to lớn đi đến cửa khẩu bến đò Phong Lâm. Lúc này đêm đã khuya nên tất cả đò ngang cũng đã tấp vào bờ. Ngư dân cũng tốt, người lái thuyền của chiếc quan thuyền cũng thế, tất cả đều đã tiến vào mộng đẹp.
Dưới ánh trăng, nam tử mặc áo trắng nhìn thoáng qua những chiếc thuyền đánh cá đang đỗ chỉnh tề bên cạnh bờ, nhịn không được khẽ nhíu mày. Hắn khẽ vuốt vuốt cái trán của con hổ trắng, nói nhỏ:
– Phục Ma, nếu như đã khuya thế này mà ta còn đi đánh thức nhà đò, kêu họ chở giùm ta qua sông thì có phải là có chút không có đạo đức? Hơn nữa, nếu như người đưa đò nọ làm ầm lên, tất cả những người khác có thể đứng lên cùng mắng ta hay không? Ngươi biết đệ tử Phật tông thì không thể mắng chửi người đấy, cho nên vô luận bọn họ có mắng ta như thế nào, ta cũng chỉ có thể nghe mà không thể mắng lại có đúng hay không?
Con hổ trắng to lớn tựa hồ là nghe hiểu, gật nhẹ đầu, phát ra một tiếng “Xi… Xiii…” cực thấp.
Nam tử mặc áo trắng cười cười, ánh mắt tươi đẹp.
Trời phú cho hắn một thân thể tuyệt đẹp, nếu như hắn mặc vào một bộ nữ trang, sợ rằng người ta có thể cẩn thận nhìn thì cũng khó mà nhận ra hắn là nam nhân. So với nam nhân khác thì hắn ăn đứt, so với nữ nhân thì hắn còn đẹp hơn, cho nên vô luận hắn là nam hay nữ, hắn đều là người đẹp khó tìm trong thiên hạ.
– Minh Vương nói lúc nào cũng phải nhớ kỹ hướng thiện… Nếu ta đánh thức người, vậy thì không phải là việc thiện. Tuy nhiên cũng không phải là đại ác, thế nhưng đến cùng thì cũng sẽ làm cho nội tâm người ta sinh ra chán ghét. Năm đó Minh Vương ban thưởng cho ta pháp danh Trần Nhai, là nói cho ta biết dù trong nội tâm của ta chỉ có một hạt bụi nhỏ, thì khoảng cách thành Phật trong gang tấc lại là biển trời cách xa. Minh Vương nói khi nội tâm của ta không còn dính dơ bẩn thì nhất định sẽ trở thành Thiên Tôn thứ năm của Phật tông.
Hổ trắng im im lặng lặng nghe hắn nói, thỉnh thoảng sợ hãi liếc mắt nhìn cái tên nam tử có nụ cười tươi đẹp này. Thoạt nhìn nam tử này hiền lành, văn nhã, khó có thể tin được lúc trước hắn hàng phục đầu mãnh thú hung ác này như thế nào.
– Mười năm trước, ta vẫn luôn không ngừng suy nghĩ là cái bụi gì… Sau mười năm, ta vẫn luôn đi tìm hạt bụi trong nội tâm, nhưng mà ta một mực không có tìm được… Vì cái gì?
Nam tử mặc áo trắng nhìn những chiếc thuyền đánh cá, nói:
– Tự nhiên không phải vì trong nội tâm của ta không dính chút trần thế, nếu quả thật không dính, có lẽ ta đã ngồi ở La Hán Đường với sư tôn rồi. Nhưng ta không có, một niệm của sư tôn liền có thể làm cho ta quỳ sát xuống mặt đất. Vào đúng mười năm, khi vẫn chưa tìm được hạt bụi trong lòng mình, ta càng ngày càng nóng vội, càng ngày càng không thể hiểu ra cái đạo lý cần phải hiểu kia. Nhưng khi vừa mới nhìn những con đò ngang này, nghe tiếng ngáy của những ngư dâu này, ta bỗng nhiên nghĩ tới một cái biện pháp.
Hắn vuốt ve cái trán của con hổ trắng, nói:
– Nếu đã không tìm thấy hạt bụi trong nội tâm, ta sẽ phóng một hạt bụi vào nội tâm chính mình. Sau đó ta sẽ lấy nó ra, ngươi có chịu không?
Thân thể con hổ trắng hơi run lên một cái, cũng không biết đang sợ cái gì.
– Sông ở ngay trước mắt ta, thuyền cũng đã ở trước mắt ta… Ta cần người đến đưa ta qua sông, nhưng người nào cũng không nguyện đưa ta qua sông? Làm sao bây giờ?
Hắn xoay người nhảy khỏi lưng con hổ trắng, một thân áo trắng nhẹ nhàng phất phơ trong gió đêm. Bước tiến của hắn cực kỳ chậm chạp, nhưng tốc độ đi về phía trước lại cực nhanh.
Hắn vừa đi vừa nhẹ giọng lẩm bẩm:
– Người khác đã không chịu độ ta, thì ta không thể làm gì khác hơn là tự độ mình.
Tăng nhân tuổi trẻ có pháp danh Trần Nhai nhẹ nhàng nhảy lên một con đò ngang, khi hai chân rơi vào boong thuyền, chiếc đò ngang trôi nổi trên mặt nước vậy mà không có một tia chấn động nào, dù gợn sóng có đập vào con đò, con đò giống như cũng không chút lay động. Trần Nhai lên thuyền nhưng thật giống như rơi xuống thuyền chỉ là một chiếc lá.
Đứng ở trên thuyền, Trần Nhai mỉm cười nhìn nhìn bầu trời có ánh trăng sáng tỏ, hai tay hợp thành hình chữ thập, nói nhỏ một tiếng:
– Minh Vương nói độ nhân thì trước hết phải độ mình, hôm nay bởi vì muốn độ mình mà ta trước hết độ nhân. Hôm nay mượn một chiếc thuyền, chỉ cầu ngày sau có thể dùng Từ Hàng Phổ Độ.
Hôm sau, khi mặt trời lên, ngư dân La Tam duỗi lưng một cái, từ trong mui thuyền chui ra, hắn hít một hơi thật sâu, ngửi mùi ẩm ướt có lẫn chút mùi cá trong không khí, quay lại thét lớn với vợ mình:
– Ngươi đi trấn Phong Lâm mua giúp ta một bầu rượu, hôm nay nếu đưa khách qua sông không nhiều lắm, ta định chèo lên thượng lưu bắt ít tôm cá, buổi tối uống một ngụm.
Vợ hắn chỉnh sửa lại vạt áo đã bị chồng mình làm rối loạn vào lúc sáng sớm, cảm thụ được cái thứ giữa hai viên bi mà vẫn còn nhô lên ở bên kia, trên sắc mặt nàng còn có chút ửng hồng chưa tản hết:
– Vậy chính ngươi cẩn thận chút. Ngày hôm qua ngươi uống hết hai bầu rượu của Tống Nhị, bị hắn ta lầm bầm chửi một tiếng, đêm nay nếu lại để cho hắn cùng uống, nếu tiết kiệm thì sẽ bị hắn nói là ngươi keo kiệt.
La Tam cười cười nói:
– Cái hàng lười Tống Nhị, hôm nay thế nào cũng lên đây nhậu tiếp… Ồ? Thuyền của Tống Nhị đâu này? Một lượt khách sáng sớm đã bị hắn đưa qua sông đi?
Vợ hắn nhìn quanh, hướng về phía đối diện, nói:
– Thuyền ở tại bờ bên kia, nhưng vì cái gì mà lúc hắn chống thuyền thì không hề nghe chút động tĩnh nào?
La Tam cười hì hì:
– Còn không phải là do thanh âm của ngươi quá lớn, bên ngoài có sét đánh hay trời mưa thì chỉ sợ cũng không nghe được!
Mặt nữ nhân đỏ lên, quay đầu đi chỗ khác, không dám nhìn ánh mắt khiêu khích của người chồng. Nhưng chỉ vừa mới nghiêng đầu, nàng bỗng nhiên kinh hô:
– A!
La Tam bị tiếng hô của nàng làm cho hoảng sợ, liền vội vàng hỏi:
– Sao vậy?
– Tống… Tống Nhị!
Nữ nhân vừa đưa tay chỉ vừa nói, trong thanh âm đều là run rẩy.
La Tam vội vàng nhìn sang, chỉ thấy thi thể ngư dân Tống Nhị cùng thôn đang phiêu đãng trên mặt nước. Thi thể kia đang dựa vào mạn thuyền của hắn nên mới không bị nước cuốn đi. Ở trên gương mặt của Tống Nhị không hề có biểu lộ hoảng sợ gì, thật giống như đang ngủ say, chỉ là… trên trán có một cái lỗ nhỏ hình tròn. Cũng không biết sau khi bị nước sông dội suốt một đêm thì những thứ trong sọ não có thể còn hay không…
Lúc hắn nhìn kỹ mới phát hiện ở cách thi thể của Tống Nhị không xa, ở chỗ gần lùm cây lau là thi thể của vợ hắn, trong ngực nữ nhân này… còn ôm thật chặt đứa con mới đầy một tháng tuổi. Cũng như Tống Nhị, trên trán vợ và con hắn đều có một cái lỗ nhỏ hình tròn.
Ở rừng cây cách bến đò Phong Lâm ba mươi dặm, Trần Nhai nhẹ nhàng ngắt một mảnh lá cây, đưa giọt sương nhỏ vào trong miệng. Sau đó hai tay hợp thành hình chữ thập, đọc một lần kinh, rồi hắn mới rón rén hái một quả dại bỏ vào trong miệng.
– Phục Ma, ngươi phải nhớ kỹ.
Sau khi ăn hết mấy quả dại, vẻ mặt Trần Nhai từ bi và trang nghiêm, nhìn con hổ trắng mà nói:
– Hoa hoa cỏ cỏ cũng có sinh mạng, cũng biết đau đớn và khổ sở, ta hái xuống trái cây là làm nó bị thương, ta ăn cả hạt của nó – thứ mà nếu rơi xuống thì mấy năm sau sẽ nảy mầm – thì cũng là sát sinh… Cho nên ta phải niệm kinh để siêu độ cho nó.
Cũng không biết quỷ hồn của một nhà Tống Nhị có phải đang ở sau lưng hắn mà cười lạnh hay không.