Đọc truyện Chinh Chiến – Chương 45: Những người kia
Khi Hạng Thanh Ngưu nhìn thấy một đôi mắt của Trương Thế Nhân biến thành màu đỏ, tim hắn dường như ngừng đập. Từ trước đến nay hắn chưa từng gặp qua một người có con mắt khủng bố như thế, càng chưa từng gặp qua bất luận một người bình thường nào có thể có một đôi mắt yêu dị khó hình dung như thế.
Trước đây Trương Thế Nhân trải qua rất nhiều lần ám sát, nhưng bởi vì bên cạnh hắn có những hộ vệ có tu vị không tầm thường mà hữu kinh vô hiểm vượt qua.
Lần ám sát hôm nay nhìn qua thì cũng là hữu kinh vô hiểm vượt qua, thậm chí giải quyết tất cả những thích khách có vẻ đơn giản, nhưng từ trước đến nay, nó là lần nguy hiểm nhất mà hắn đã trải qua. Nếu như phản ứng của hắn chậm nửa giây, như vậy thì hiện tại hắn hẳn là một trong số những thi thể đang nằm trên mặt đất.
Khoảng cách gần nhất từ một thích khách đến vị trí của hắn chỉ có hai mươi mấy bước, ở khoảng cách ấy, mũi tên được bắn ra từ đơn nỏ không giết được hắn, thì rõ ràng hắn có chút may mắn trong phản ứng.
Vào lúc đám thích khách nhảy lên, ánh sáng mặt trời chiếu vào đầu sắt của mũi tên, nó chiếu thẳng vào mặt hắn, cho nên hắn coi như là đã nhận được một điềm báo. Nếu không, sợ rằng hắn còn không kịp rút ra cây Hoành Đao.
Chuyện hắn gặp hôm nay cũng là lần khẩn trương nhất của hắn từ xưa đến nay. Cơ bắp trên cánh tay hắn vẫn còn cứng như sắt, sự cứng rắn mang theo một loại mỹ cảm về sức mạnh. Tay phải của hắn cầm đao, tay trái của hắn nắm chặt vạt áo ở trước ngực Hạng Thanh Ngưu, tựu hồ làm cho Hạng Thanh Ngưu hít thở không thông.
– Ta đã nghe được lời nói của ngươi rồi. Những người kia rốt cuộc là ai!
Trương Thế Nhân nhìn thẳng vào ánh mắt Hạng Thanh Ngưu, hỏi.
Người này rõ ràng là những người bình thường không thể tu hành, thậm chí Khí Hải của thiếu niên này còn không bằng người thường nhưng giờ phút này, trên người hắn chợt bộc phát ra một loại khí thế. Hạng Thanh Ngưu cảm thụ qua loại khí thế không thể phá vỡ của nhị sư huynh hắn lúc người này có ý định giết người, không chỉ lớn lao, mà còn làm người sợ hãi. Nhưng khí thế của nhị sư huynh hắn là loại áp lực không gì sánh kịp, mà ở trên người Trương Thế Nhân, đây là một loại khí thế đầy âm lãnh và tàn khốc, là khí tức mang lại sự sợ hãi, như rắn độc, như đao dính máu, như ác ma.
– Ngươi… Ánh mắt của ngươi.
Hạng Thanh Ngưu không có trả lời vấn đề của Trương Thế Nhân, mà theo bản năng, chỉ chỉ ánh mắt Trương Thế Nhân mà nói.
Đại Khuyển và Mộc Tiểu Yêu cũng phát hiện biến hóa của Trương Thế Nhân, cũng có câu hỏi đồng dạng.
Trương Thế Nhân sửng sốt một chút, thần kinh đang căng thẳng thoáng thư giãn xuống, hào quang màu đỏ xung quanh đôi mắt của hắn dần dần nhạt dần, khôi phục lại hai màu trắng đen.
– Làm sao vậy?
Hắn hỏi.
Đúng lúc này, hắn mới phát hiện ra vậy mà Hạng Thanh Ngưu bị mình ghìm trong tay đến nỗi hít thở không thông.
Hắn chậm rãi buông tay ra, lui về sau một bước. Trong nháy mắt, hắn cảm giác cả người mình như bị lấy hết khí lực. Cũng không biết là do buông lỏng sau khi khẩn trương cực độ làm ra cảm giác như vậy, hay là do nguyên nhân khác. Thậm chí hắn mệt nhọc vô cùng, muốn nằm xuống, hai cái đùi cơ hồ không chống đỡ nổi thân thể của hắn.
Nhưng hắn không có ngã xuống, mà dùng thanh Hoành Đao như cây gậy, chống xuống đất.
– Trước hết nói cho ta biết đến cùng thì những người kia có lai lịch thế nào?
Vào thời điểm hắn hỏi câu này, đội xe ngựa đi trước của Hải Dương Quán cũng ngừng lại ở rất xa phía trước. Sau một lát, lão già què với cái hồ lô rượu đã đi đến nơi này. Lão già què liếc nhìn những tử thi nằm ngang dọc trên đất, sắc mặt của trở nên dần dần ngưng trọng.
– Nếu như…
Hạng Thanh Ngưu dùng sức nuốt một ngụm nước miếng, biểu lộ có chút thống khổ:
– Nếu như trí nhớ của ta không có bị sao, trên cái thế giới này hình như chỉ có một loại người có thể gần như đem thân thể của mình che giấu ở giữa thiên địa. Tuy rằng tu vị của bọn hắn rất thấp, nhưng mặc dù là tuyệt đỉnh cao thủ cũng rất khó phát hiện ra sự có mặt của bọn họ. Cho nên… Bọn họ đã từng sáng tạo ra rất nhiều lần thần thoại khi dùng thân phận của người thường mà đánh chết cao thủ có tu vị cao. Nhưng mà… điều đó không có khả năng.
– Vì cái gì mà không có khả năng?
Trương Thế Nhân thở dốc từng ngụm, từng ngụm, cảm thấy trong đầu mình loạn tùng phèo.
Trong đầu hắn hiện giờ đều là nghi vấn, lại không để ý đến một việc mà hắn nên chú ý. Lúc nãy hắn nhảy xuống chiến mã, ngay lúc ấy lại không có né tránh đi đầu ngọn sóng mà xông vào trong đám thích khách, đó là phản ứng của bản năng, hay vì sao mà vẫn chưa giao đấu qua nhưng hắn lại đã nhận ra thân thủ của những thích khách kia không cường đại? Nếu như là điều thứ hai, vậy thì cần sức phán đoán tỉnh táo đến cỡ nào?
Nhưng là hắn bây giờ có chỗ nào giống một người tỉnh táo?
Hạng Thanh Ngưu lắc đầu, không có nói ra đáp án. Lão già què ngồi xổm xuống, tra xét một cỗ tử thi, sau đó thở dài một hơi, quay đầu nhìn về phía Trương Thế Nhân:
– Nếu như suy đoán của tên tiểu đạo sĩ này là đúng, như vậy ta rất hoài nghi lai lịch của ngươi rốt cuộc là thế nào. Bởi vì… những người này chưa bao giờ ra tay với người bình thường. Mục tiêu của bọn họ thường thường đều là nhằm vào những việc không thể lộ ra ánh sáng. Những người này, bọn họ vốn chính là được dùng để giết chết thích khách, giết chết trinh sát…
Đại Khuyển cùng Mộc Tiểu Yêu liếc nhau một cái, đều nhìn thấy trong ánh mắt nhau có nồng đậm sự lo lắng.
Lão già què không nói gì nữa, chỉ là như có thâm ý nhìn về Trương Thế Nhân, sau đó lập tức rời đi. Hạng Thanh Ngưu cũng không nói nữa, dù là Trương Thế Nhân ép thì hắn cũng không chịu nói tiếp. Ngay cả Trương Thế Nhân cũng cảm nhận được ánh mắt của Hạng Thanh Ngưu cùng lão già què đã thay đổi, trở nên hơi lạ lẫm, ở sâu ánh mắt thậm chí còn cất giấu một tia địch ý.
Điều này làm cho hắn căm tức, thậm chí là phẫn nộ.
Rõ ràng Hạng Thanh Ngưu cùng lão già què đều đoán được thân phận của những người này, thế nhưng giọng điệu của hai người họ lại không hề có chút căm thù những cái tên thích khách này, mà lại còn mang theo một chút tôn kính. Cũng chính bởi vì loại tôn kính loáng thoáng đó, lại làm cho Trương Thế Nhân cảm thấy chính mình nên là người phải chết.
Mà những tên thích khách kia, họ đều là anh hùng.
…
…
Xe ngựa tiếp tục tiến lên, nhìn qua thì vẫn đi bình thường, nhưng không thể nghi ngờ rằng trái tim của mỗi người đều bao phủ một tầng mây đen.
Không biết là bởi vì e ngại ánh mắt kinh khủng kia của Hạng Thanh Ngưu, vẫn là do nguyên nhân khác mà cái tên khốn nạn vốn chẳng muốn đi một bước lại không có ngồi xe nữa, mà là chật vật bò lên trên một con chiến mã, cùng sóng vai tiến về trước với Thôi Thương Lượng. Dường như hắn cố gắng kéo dài khoảng cách với Trương Thế Nhân, hoặc là cảnh giác, hoặc là căm thù.
Cảm giác này thật không tốt.
Lúc bắt đầu có năm người cùng đi, giờ đây cũng nhiêu đó người, nhưng chỉ có hai người cùng đi với hắn là Mộc Tiểu Yêu và Đại Khuyển.
Thôi Thương Lượng vì nhận lấy kinh hãi cùng đả kích, thần sắc của hắn vẫn luôn có chút hoảng hốt, hắn cưỡi ngựa đi trước chiếc xe ngựa của Trương Thế Nhân, làm cho người ta có cảm giác hắn đang bị mộng du. Mà tên tiểu đạo nhân mập mạp và trắng trẻo Hạng Thanh Ngưu thì thỉnh thoảng liếc trộm Trương Thế Nhân – cái kẻ đang ngồi ở trên xe ngựa.
Có mấy lần hắn muốn nói nhưng lại thôi.
Việc ấy Trương Thế Nhân cũng đều nhìn ở trong mắt.
– Trương Thế Nhân…
Đại Khuyển vung chiếc roi ngựa lên, hình như cũng đang cố gắng đẩy ra nội tâm bị đè nén:
– Nếu không chúng ta không đi đế đô của Đại Nam nữa? Ta luôn cảm thấy dọc theo con đường này sẽ không thái bình.
– Ngươi đây là đang sợ?
Trương Thế Nhân hỏi.
– Quả thật có một chút.
Đại Khuyển gật nhẹ đầu, dựa ở thùng xe, nhìn về đoàn xe Hải Dương Quán cách khoảng ba trăm thước ở phía trước. Dường như người bên kia cũng tận lực kéo khoảng cách xa ra, không muốn có chút liên quan với chiếc xe ngựa bên này.
– Trong đám thích khách vừa rồi không có cao thủ…
Đại Khuyển thở dài.
Trương Thế Nhân “ừ” một tiếng:
– Ta biết, ta giết liên tục năm người, thân thủ những người này còn kém hơn những lão binh bách chiến. Một đánh một mà nói, họ cũng không phải là đối thủ của những tinh binh ở Tinh Bộ Doanh Hữu Kiêu Vệ mà chúng ta đã gặp. Phản ứng của họ tuy là nhất lưu, nhưng thân thủ căn bản không theo kịp phản ứng của họ. Cho nên kỳ thật họ muốn giết ta thì chỉ có một thủ đoạn, đó chính là một kích đầu tiên kia… Hơn mười cái mũi tên được bắn ra từ đơn nỏ đã không giết chết được ta, thì cũng đồng nghĩa với việc bọn họ đã thất bại. Thủ đoạn chỉ có một như vậy, tu vị thấp như thế… Hết lần này đến lần khác, chỉ cần sơ ý một chút thì sẽ bị bọn họ giết chết, thích khách thế này… rất đáng sợ.
– Xác thực rất đáng sợ.
Đại Khuyển nhớ lại một trận chém giết vừa rồi, gõ vào thùng xe, hỏi Mộc Tiểu Yêu ở bên trong:
– Có phải ngươi đã nghĩ tới điều gì hay không?
Không có ngủ, không có nằm, mà là ngồi khoanh chân ở trong xe ngựa, thân thể Mộc Tiểu Yêu thẳng tắp, nàng buông túi rượu, chậm rãi thở phào nhẹ nhõm:
– Tu vị của bọn hắn thấp là do nếu muốn hoàn toàn dung nhập vào tự nhiên thì người có tu vị càng cao lại càng khó có thể làm được. Bởi vì tu vị càng cao thì gần như là đặc thù, khí thế của họ tất nhiên sẽ mạnh, không có cách nào che giấu vào tự nhiên. Mà phản ứng của bọn họ là nhất lưu, đây nhất định là kết quả từ việc được huấn luyện lâu dài. Mặt khác lại được huấn luyện một kích tất sát thì cái cuộc huấn luyện này phải rất tàn khốc… Chỉ một điểm nhỏ trong hành động của họ cũng không phải là có thể làm được một cách đơn giản.
– Cái gì?
Trương Thế Nhân hỏi.
– Che giấu đi tình cảm của mình, không để lộ ra tình cảm của con người dù là nhỏ nhất. Ở vào lúc mai phục, bọn họ đã là một bộ phận của tự nhiên, là một gốc cỏ, là một tảng đá, lầ hạt cát vàng bay bay, nhưng lại không phải là người. Đúng như các ngươi đang nghĩ, bọn họ không có một chút khí tức của nhân loại, không có một chút tình cảm.
Đại Khuyển gật nhẹ đầu:
– Cho nên trước khi bọn hắn hành động thì sẽ không có một chút sát khí.
Trương Thế Nhân ngơ ngẩn, trong đầu nhanh chóng sắp xếp lại những gì Mộc Tiểu Yêu và Đại Khuyển đã nói, cẩn thận suy nghĩ. Song càng suy luận, hắn càng cảm thấy những người bình thường này đáng sợ đến tận cùng. Nếu như không phải bởi vì chút may mắn, nếu không phải hắn đã trải qua quá nhiều lần ám sát trong mười lăm năm qua, vậy thì hôm nay hắn nhất định đã chết.
Một đám người bình thường, nhưng lại có thể ngăn chặn tất cả tình cảm của con người: sẽ không kích động, sẽ không hưng phấn, tâm trí sẽ không dao động mảy may. Ở trước khi ám sát, bọn họ thậm chí không phải là con người.
– Không phải là truy binh mà chúng ta đã gặp được ở trong những năm trước.
Đại Khuyển nói tiếp:
– Nếu như người đuổi giết chúng ta trong những năm qua có một đám thích khách như thế, chỉ sợ… chúng ta đều đã bị giết. Bọn họ gần gũi tự nhiên, hòa tan vào tự nhiên. Nếu bọn họ ngồi cạnh ngươi ở trong quán rượu, sợ rằng ngươi sẽ không liếc mắt nhìn họ một cái. Nếu ngươi gặp thoáng qua bọn họ, thậm chí ngươi cũng sẽ không có một chút chú ý hay đề phòng. Sơ với những… người có tu vị cao thâm, thích khách như bọn họ mới khó lòng phòng bị. Bởi vì ngươi không thể biết bọn họ sẽ cho ngươi một kích trí mạng ở địa phương nào. Cho nên…
Đại Khuyển nhìn về Trương Thế Nhân, khuyên nhủ:
– Chúng ta hẳn là không nên đi đế đô Thanh Long?
…
…
– Phải đi!
Sau một lúc trầm mặc, Trương Thế Nhân đưa ra câu trả lời như chém đinh chặt sắt.
Hắn vuốt ve thanh Hoành Đao trong tay, thanh âm dần trở nên bình thản:
– Vô luận những người này đáng sợ cỡ nào, nhưng vẫn có một cái nhược điểm có thể nhận ra…
– Cái gì?
– Bọn họ không dám giết ta khi ta ở trong đế đô.
Thanh âm của Trương Thế Nhân trong trẻo nhưng lạnh lùng:
– Tuy rằng ta không biết bọn họ là người nào, cũng không biết vì sao bọn họ phải giết ta. Nhưng ta có thể xác định rằng mục đích bọn họ xuất hiện vào lúc này chính là để ngăn cản ta đi đế đô. Có lẽ là sau khi ta đến đế đô thì sẽ mang đến uy hiếp rất lớn cho ông chủ đứng sau lưng bọn họ. Mà khi tới được đế đô, người này sẽ cảm thấy rất khó có cơ hội giết ta.
Ý nghĩ của hắn dần dần rõ ràng, hắn ngẫm nghĩ, tiếp tục nói:
– Sau khi đến đế đô, ta liền tham gia cuộc thi của Kinh Võ Viện. Nếu như ta không đỗ vào Kinh Võ Viện, thì phải trở về báo cáo với Binh Bộ, sau đó đợi họ quyết định điều ta về thành Gia Trang hay là đi quân doanh ở nơi khác. Chỉ cần rời khỏi đế đô thì bọn họ sẽ lại có cơ hội giết ta, hơn nữa chỉ cần ta rời khỏi, sẽ không còn có thể uy hiếp đến họ… Cho nên điều bọn họ e ngại là ta thi đậu vào Kinh Võ Viện, e ngại ta tiến vào Kinh Võ Viện thì về sau bọn họ sẽ không có biện pháp ra tay, hơn nữa… Bọn hắn hình như có thể xác định ta có thể đậu vào Kinh Võ Viện, cho nên mới phải vội vã phái người đến giết ta. Do đó có thể thấy được… những người này đến từ Thanh Long.
– Tại sao bọn họ lại xác định ta có thể tham gia cuộc thi của Kinh Võ Viện? Chẳng lẽ bọn họ nhận được tin tức gì?
– Bọn họ e ngại ta sẽ làm ra chuyện gì khi đến Kinh Võ Viện?
– Nhưng người thích khách này phối hợp rất thành thạo và được tổ chức nghiêm ngặt, chứ không phải là người trong giang hồ.
– Ta động chạm tới lợi ích của người nào? Ta uy hiếp đến ai?
Hắn liên tiếp hỏi ra rất nhiều nghi vấn.
– Nguyễn Văn Dũng?
Đại Khuyển do dự một chút rồi hồi đáp.
– Nguyễn Văn Dũng không có năng lực như thế.
Trương Thế Nhân lắc đầu:
– Cũng có thể sẽ không phải là Đại tướng quân Hữu Kiêu Vệ Nguyễn Viễn Sơn. Nếu như là hắn, thì hắn sẽ xuất động Tinh Bộ Doanh như lần thứ nhất hắn phái người giết ta.
Nghi vấn.
Quá nhiều nghi vấn.
Mà ở vào thời điểm này, trong thành Gia Trang, trong phủ tướng quân của Nguyễn Văn Dũng.
Vẫn mặc thường phục, Nguyễn Viễn Sơn nhìn nhìn bức địa đồ trên vách tường, chỉ chỉ tới vị trí của núi Sơn Khê, mỉm cười nói chuyện với Nguyễn Văn Dũng:
– Có lẽ không bao lâu nữa tại đây sẽ biến thành chiến trường. Quân uy của Đại Nam sắp sửa được hiển lộ trước thế gian. Cho nên người phải chuẩn bị thêm chút ít, việc này là một cơ hội tiến thân tuyệt hảo. Sau khi đánh xong một trận chiến này, chỉ sợ sẽ lại có mấy chục năm thái bình. Quân nhân… Cuối cùng chỉ có thể phát ra ánh sáng lóa mắt khi ở trên chiến trường.
– Bệ hạ đã quyết định?
Nguyễn Văn Dũng cả kinh.
Nguyễn Viễn Sơn lắc đầu:
– Đây là người ở trong kinh thành dùng con đường bí mật đưa tin tức đến cho ta, bệ hạ có lẽ sẽ dùng Hữu Kiêu Vệ ta mà đánh một trận. Bệ hạ là có ý tốt nhắc nhở, để cho ta chuẩn bị sẵn sàng.
– Chuyện của Trương Thế Nhân có ảnh hưởng hay không?
Nguyễn Văn Dũng không khỏi hỏi.
Nguyễn Viễn Sơn thoải mái cười nói:
– Chuyện này đã không phải là chuyện chúng ta cần lo nghĩ, ngươi cũng biết ta đã đưa chiến báo đại thắng cho Binh Bộ, Binh Bộ đã đệ trình lên cho bệ hạ, bệ hạ cũng đã phê chỉ thị. Ngô Bồi Thắng chết trận đấy, ba mươi sáu tên quan viên từ kinh thành tới cũng là chết trận đấy. Cho nên… Chuyện này cùng chúng ta không có sao cả, nếu như bệ hạ hoài nghi… Cái thứ nhất xui xẻo là ai?
– Là Binh Bộ!
Nguyễn Văn Dũng gật đầu, nói.
– Không chỉ là Binh Bộ.
Nguyễn Viễn Sơn khẽ cười nói:
– Còn có ánh mắt cùng lỗ tai của bệ hạ, những người tài giỏi kia nhất định không nguyện ý để bệ hạ biết được chân tướng. Bọn hắn cũng đã cầm ngân phiếu của ta, cũng giúp ta làm giả chiến báo. Về sau nếu bệ hạ biết rõ, lại tức giận rồi trách phạt, bọn hắn mới là những người đứng mũi chịu sào. Yên tâm đi… Khi những người kia ra tay, một tên trinh sát biên quân làm sao có thể sống được?